"Vì sao?" Triển Chiêu hoàn toàn nghi hoặc.
Tôi cười cười "Triển đại ca, tuy rằng tôi không phải là người sinh ra ở nơi này, nhưng dựa theo cách nói của người nơi đây, tôi sáu tuổi học vỡ lòng, đọc sách mười mấy năm, tuy rằng thành tích học tập không được tốt bằng những người khác, nhưng tốt xấu gì cũng được coi như là hiểu chuyện. Tôi tất nhiên là biết người nơi này rất chú trọng về vấn đề trinh tiết của nữ tử, thế cho nên Triển đại ca mới nói là sẽ phụ trách. Nhưng là tôi không cần huynh phải phụ trách, trong mắt tôi coi chuyện này như là duyên phận mà thôi, tuy nói rằng sau khi thành thân, tự nhiên sẽ có trách nhiệm. Nhưng cái tôi muốn chính là không phải vì trách nhiệm mà thành thân."
"Không phải vì trách nhiệm mà thành thân?" Triển Chiêu khó hiểu hỏi lại. @langngoccac.wordpress.com@
"Đúng vậy, tôi lập gia đình, không phải vì người đó tướng mạo như thế nào, nhân phẩm ra sao, quan trọng nhất là … tôi thành thân bất quá chỉ là bởi vì tôi thích người đó mà thôi."
Mặt tôi giãn ra "Tôi không biết người khác thích nhân duyên của mình phải như thế nào, có lẽ đối với những người khác họ cũng chỉ mong được tôn trọng lẫn nhau đã là hạnh phúc rồi. Nhưng đối với riêng tôi, thì tôi hy vọng nhân duyên của mình là bởi vì tin tưởng lẫn nhau, hôn nhân phải có tình yêu, nguyện một lòng một dạ vì đối phương, sống đến đầu bạc răng long không xa rời nhau. Đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai là, nếu tôi thật sự gả cho Triển đại ca, như vậy thật là không công bằng đối với Triển đại ca, nếu có một ngày huynh tìm được một người mà huynh thật lòng yêu thương, thì sẽ ra sao? Dựa theo tính cách của Triển đại ca mà nói, khẳng định là nguyện từ bỏ tình yêu của mình, chính là như vậy liệu có công bằng đối với người mà huynh thương yêu không? Tôi không muốn Triển đại ca phụ trách bồi thường tôi cả đời, vả lại chuyện này cũng không cần huynh phải phụ trách."
Nghe vậy, Triển Chiêu trầm mặc thật lâu, sau đó mới nhíu nhíu mày "Chính là, danh dự của An Chi thì sao?"
"Quân tử trong lòng luôn ngay thẳng há lại lại sợ miệng lưỡi thế gian sao, huống hồ, tôi còn thật sự cho rằng ở nơi này mình không thể gả đi được." Tôi ngượng ngùng sờ sờ mũi, đi nơi nào mới tìm được nam nhân chấp nhận được những ý nghĩ về hôn nhân của tôi đây?
"Vì sao?" Triển Chiêu kinh ngạc nhìn tôi. @langngoccac.wordpress.com@
"Bởi vì, giá trị nhìn nhận khác nhau." Tôi nghĩ nghĩ một lát rồi nói "Nói theo cách khác, hôn nhân ở nơi tôi sống chỉ chấp nhận một vợ một chồng, nếu cưới nhiều vợ, chính là phạm pháp. Cho nên, tôi nghĩ, tôi sẽ không đồng ý người mà tôi gả lại nạp thêm nhiều thiếp, nhưng là nếu nói theo cách ở nơi này, tôi thành ra đã trở thành đố phụ mất rồi. Tôi không đủ trình độ để đạt tới tiêu chuẩn hiền thê lương mẫu (*), cho nên tôi nghĩ sẽ không có người nào thật lòng muốn kết hôn với tôi."
(*Hiền thê lương mẫu: vợ ngoan mẹ hiền)
Triển Chiêu thần sắc cổ quái nhìn tôi.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu "Thật có lỗi a~, Triển đại ca, ý nghĩ của tôi quả thật là kinh thế hãi tục, nhưng là tôi biết, nếu đã đi vào nơi này thì tôi phải thích ứng với nó. Cho nên tôi về sau tuyệt đối sẽ không nói những lời này, cũng sẽ không cố gắng thay đổi cái gì." tôi cũng chỉ là một nữ tử bình thường, có thể thay đổi được cái gì đây? Haiz, cũng chỉ có thể kiên trì, quyết không lấy người mà mình không thích, không lấy người muốn nạp thêm thiếp thất. @langngoccac.wordpress.com@
Tôi cúi đầu, cũng không dám nhìn biểu tình của Triển Chiêu, chỉ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút cổ quái, thật lâu sau, mới nghe được tiếng Triển Chiêu thở dài "An Chi......"
Nghe tiếng, tôi ngẩng đầu cười "Không cần phải nói thêm gì nữa, Triển đại ca, lại phải làm phiền huynh bẩm báo lại cho Bao đại nhân chuyện này rồi, tôi về phòng trước để sắp xếp đồ đạc."
Nói xong, cũng không đợi hắn đáp ứng, tôi xoay người trở về phòng. Có chút tiếc nuối thở dài, nam nhân tốt như vậy, lại ngỏ lời nguyện ý phụ trách mình cả đời, tôi lại chỉ có thể từ chối, thật sự là làm cho người ta …...
Haiz, quên đi. Nếu là của mình thì chạy cũng chạy không thoát, nếu không phải là của mình, muốn cướp cũng không được. Cho dù có là nam nhân, chưa có cảm tình, cũng là toi công a~. @langngoccac.wordpress.com@
Cũng không biết là Triển Chiêu rốt cuộc nói như thế nào với Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, dù sao hai người bọn họ cũng không nhắc tới chuyện phụ trách này nữa. Dựa theo ý tứ của Bao đại nhân, tôi tạm thời sống ở Khai Phong phủ, đối với người ngoài thì nói là cố nhân của ông, bởi vì không còn người thân, lại không có chỗ nương tựa, nên đến Khai Phong phủ nương tựa vào ông.
Mấy ngày đầu, hai người biết chuyện này là Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh tựa hồ không được tự nhiên cho lắm, buổi chiều khi đã đổi trở thành "Triển Chiêu", họ vẫn đối xử với tôi rất khách khí. Bất quá cũng may hai người này đều là người phi thường, vài ngày đã tập thành thói quen, cũng liền tự nhiên hơn. Mặt khác, phỏng chừng có thể là do sau vài ngày ở chung cảm thấy hợp ý nhau.
Tính tính ngày, lại đến thời điểm nguyệt san ghé thăm, tôi nằm ở trên giường, cuộn tròn thân mình thành hình trái bóng. Gần buổi trưa, Triển Chiêu gõ cửa bước vào, theo thường lệ hắn đề cập đến chuyện buổi sáng phát sinh cho tôi nghe, để cho tôi có thời gian để chuẩn bị.
"An Chi, có khá hơn chút nào không?" Hắn ho nhẹ một tiếng, giấu đi sự xấu hổ. @langngoccac.wordpress.com@
"......Khá tốt" Không cần hỏi tôi, lát nữa thôi huynh có thể tự mình kiểm nghiệm.
Triển Chiêu gật đầu, kéo ghế ngồi bên cạnh giường, bắt đầu đề cập đến chuyện buổi sáng.
"Triển đại ca, huynh là nói Bao đại nhân gần đây nhận được rất nhiều cáo trạng có liên quan đến Quốc Cữu gia sao?" Tôi nhíu nhíu mày, Quốc Cữu gia này nghe cũng có chút ít ấn tượng, nhưng cũng không phải quá khắc sâu. Haiz, ai bảo tôi khi xem TV, phim truyện nói về Bao Thanh Thiên cũng đã lâu lắm rồi cơ, trừ bỏ mấy án tử trọng yếu ra, những thứ khác đều là mơ hồ không nhớ rõ.
"Không sai, người này ngang nhiên cường thưởng (*) dân nữ, làm tổn thương tính mạng của người dân, thật là đáng giận." Triển Chiêu nhíu mày nói.
(*cường thưởng: dùng biện pháp mạnh để cướp đoạt)
"Đúng vậy, đúng vậy!" tôi ghét nhất chính là loại người có hành vi ngang nhiên bắt ép, cướp đoạt này, có bản lĩnh, thì làm cho người ta tự nguyện đi a~.
"Được rồi, tạm thời không nói chuyện này, buổi chiều hôm nay, Bao đại nhân ủy thác cho ta......" Hắn kể lại chuyện buổi chiều phải làm, tôi nghiêm túc nghi nhớ, kỳ thật cũng không có khó khăn gì, cũng chỉ là đi đến mấy thôn lân cận kiểm chứng một chút mà thôi.
@langngoccac.wordpress.com@
Nghe xong, tôi gật đầu ghi nhớ, đến buổi trưa đổi thành Triển Chiêu, liền đi ra khỏi thành Khai Phong.
Một đường thuận lợi, sự tình rất nhanh liền xong xuôi.
Trên đường quay về, tôi thảnh thơi thưởng thức phong cảnh trong lành không bị ô nhiễm ven đường, phía trước có vài người đang đi tới, làm cho tôi ngẩn ra, lập tức theo bản năng nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy mấy người đó đang xô đẩy một nữ tử đang bị trói chặt tay, nàng kia hai mắt rưng rưng, đang không ngừng giãy dụa. Ngay sau đó, nàng nhìn thấy tôi, trong nháy mắt, trong mắt hiện lên biểu tình bi thống cùng xin giúp đỡ, làm cho lòng người ta không khỏi chua xót.
"Các ngươi là người phương nào, dám ở giữa ban ngày ban mặt cường thưởng dân nữ?" Tôi xúc động, chạy tới giơ kiếm cản đường bọn họ.
"Ngươi là người phương nào, dám quản chuyện của Quốc Cữu gia sao?" Một người giống gia nô chạy vọt ra, cũng chỉ vào một lão nhân gia đang vênh váo tự đắc ở phía sau. @langngoccac.wordpress.com@
Ồ, thì ra đây là Quốc Cữu gia mà Triển đại ca đã nhắc tới, tôi không biết có nên khen mình có vận khí tốt không nữa, thật đúng là còn cho tôi gặp được loại cường thưởng dân nữ nhanh đến vậy!
Ừm, bọn gia nô này chắc cũng chả phải võ lâm cao thủ gì, tốt xấu gì thì mỗi ngày tôi đều chịu khó luyện kiếm, coi như kiếm pháp cũng tạm được, đúng rồi, cũng không nhất định phải đấu võ a~.
"Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu." Tôi giơ kim bài ngự ban ra trước mặt bọn chúng, tôi có hậu thuận nha~.
"Hiểu lầm, là hiểu lầm" tên tự xưng là Quốc Cữu gia kia, lập tức cười làm lành nói, sau đó quay sang quát gia nô "Còn không mau đi."
Nháy mắt, mấy người đó bỏ đi sạch. @langngoccac.wordpress.com@
Tôi xem thường nhìn theo phương hướng bọn chúng rời đi, sớm muộn gì Bao đại nhân cũng tóm gáy ngươi, chỉ biết gây hại cho dân, hừ!
Quay đầu lại, thấy cô nương vẫn bị trói chặt, tôi lập tức tiến lên "Cô nương, để ta mở trói cho cô."
Rút miếng khăn nhét ở miệng ra, hai mắt tôi sáng ngời nhìn vị cô nương thanh tú xinh đẹp động lòng người trước mắt. Tên Quốc Cữu gia kia tuy rằng nhân phẩm tệ, nhưng mắt nhìn của hắn quả là không tệ.
"Cô nương, không sao chứ?" sau khi cởi trói cho tiểu cô nương xong, tôi mới lên tiếng hỏi.
"Đa tạ tráng sĩ đã cứu giúp." Nàng nhẹ nhàng cúi người bái tạ.
Khóe mắt tôi giật giật, tráng sĩ, danh xưng không tồi nha, tôi về sau cũng muốn thử gọi Tiểu Miêu một tiếng như vậy xem sao. Duỗi tay đỡ lấy cô nương kia "Cô nương không cần đa lễ."
_________________