1/2 Ngự Miêu

Chương 2

Tuy rằng tôi rất muốn trực tiếp hôn mê bất tỉnh để trốn tránh sự thật này, cũng muốn dùng sức đánh mình một cái thật mạnh, sau đó tỉnh dậy, liền phát hiện tất cả bất quá chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi.

Đáng tiếc, sự thật chính là sự thật, tôi cho dù có đánh cho mình mắt nảy đom đóm cũng không giải quyết được vấn đề này. Huống hồ, hiện tại thân thể này cũng không phải là thân thể của tôi, tôi sao có thể tùy tiện ra tay đánh được.

Sau khi cùng "Tôi " mắt to trừng đôi mắt nhỏ một lúc lâu, tôi mới bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, vấn đề này vẫn phải nghĩ ra biện pháp giải quyết mới được.

"Triển đại nhân, đúng không?"

Sau đó "Tôi " gật gật đầu. Khóe miệng tôi khẽ co rút một chút.

"Xem ra, chúng ta gặp phải phiền toái rồi."

Gặp "Tôi " một bộ dáng bình tĩnh, làm cho tôi thật sự là không quen a~

"Hơn nữa, phiền toái này rất lớn, cho nên chúng ta cần phải nói chuyện thẳng thắn với nhau một chút, Triển đại nhân không có vấn đề gì chứ." Tôi nói, dùng bộ dáng thành khẩn nhất nhìn về phía "Tôi ".

http://lnk.vn/mQA

Sau một lúc lâu, "Tôi" mới gật gật đầu.

Tôi cầm lấy chiếc gương nhỏ: "Triển đại nhân, thứ nhất tôi cần phải nói rõ, tôi cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện như thế này, nhưng là, sự thật chính là, hai chúng ta hình như đã tráo đổi thân thể cho nhau." Tôi nói, đem gương giơ lên trước mặt "Tôi"

"Đây là gương của tôi, Triển đại nhân nhìn một chút đi."

Mới liếc mắt một cái, sắc mặt tái nhợt của "Tôi" so mới vừa rồi, chỉ có hơn chứ không có kém.

Tôi thở dài, hít sâu một hơi, tôi cũng cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.

Sau một lát, liền nhìn đến sắc mặt của "Tôi", tuy rằng vẫn đang khó coi, nhưng ánh mắt đã lấy lại được vẻ trấn định. Tôi không khỏi âm thầm tán thưởng một tiếng, lại tiếp tục nói:

"Triển đại nhân, tôi đã biết ngài là ai, bây giờ đến lượt tôi giới thiệu mình với ngài, sau đó chúng ta thử tìm hiểu xem, rốt cuộc vì sao lại xảy ra chuyện như thế này, liệu có biện pháp gì để giải quyết hay không."

http://lnk.vn/mQA

Thấy Triển Chiêu gật đầu đồng ý, tôi nghĩ nghĩ một lát mới mở miệng nói "Tôi họ Vu, tên An Chi, ký lai chi, tắc an chi (*). Đến từ….ừm….ước chừng là từ một ngàn năm sau."

(*ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó)

Tôi cũng không thèm để ý xem Triển Chiêu có kinh ngạc đến chết hay không, tiếp tục nói "Tôi vốn là đến thành phố Khai Phong để du lịch, ở ven đường mới mua được có một chiếc móc treo điện thoại" tôi chỉ chỉ vào móc điện thoại ở dưới đất "Sau đó liền phát hiện đột nhiên mình xuất hiện ở tại nơi này, tôi bị dọa đến mức đánh rơi cả móc điện thoại, sau đó cứ như vậy. Nói như vậy, Triển đại nhân có hiểu không?"

"Triển mỗ hiểu được, cô nương nói cô nương đến từ một ngàn năm sau thật sao?" Triển Chiêu nhíu mày, làm như là cảm thấy thật là khó tin.

Khó tin….khó tin….tôi đây mới cảm thấy khó tin đây này. Tuy rằng tôi đã đọc qua rất nhiều truyện xuyên không, nhưng tôi thật sự không ngờ tới có một ngày chuyện này lại rơi xuống đầu mình.

Tôi thở dài "Tôi có thể chứng minh."

http://lnk.vn/mQA

Từ trong ba lô lấy ra điện thoại di động, ví tiền, đèn pin, những thứ mà người cổ đại tuyệt đối không thể tượng tưởng nổi, đưa về phía Triển Chiêu cho hắn nhìn. Trong mắt hắn khó nén nổi sự kinh ngạc, nhưng cũng không thể không tin tưởng tôi thật sự là vị khách từ một nơi xa xôi mà hắn không biết đến thăm.

"Thật sự là khó tin, rất khó tin." Triển Chiêu nhíu mi, liên tục thở dài.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Tôi ngay cả kinh ngạc đều lười biểu lộ "Có vẻ như Triển đại nhân đã không còn nghi ngờ gì nữa, như vậy, chúng ta cùng thử tìm hiểu xem, mới vừa rồi chúng ta đã làm gì, vì sao lại bị trao đổi thân thể."

Triển Chiêu suy nghĩ một lát "Triển mỗ không có làm cái gì, chỉ là đang lau ngọc bội dính chút bùn mà thôi. Sau đó, chỉ thấy cô nương đột nhiên xuất hiện trước mắt. Bị cô nương làm cho kinh hách, sẩy tay đánh rơi ngọc bội."

Tôi xoa xoa cằm "Ừm, cùng đánh rơi đồ vật, xem ra đây chính là điểm mấu chốt."

Triển Chiêu cũng gật gật đầu,hai người chúng tôi tiến đến chỗ ngọc bội cùng móc điện thoại bị rơi, sau khi lật qua lật lại nghiên cứu một lúc lâu, vẫn không phát hiện ra cái gì. Móc treo điện thoại của tôi căn bản cũng không phải là đồ chân phẩm gì, ngọc bội của Triển Chiêu cũng không phải là hàng đáng giá.

http://lnk.vn/mQA

Tôi bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nhìn về phía Triển Chiêu hiện đang ở tạm trong thân thể của mình "Làm sao bây giờ?"

Triển Chiêu lắc lắc đầu "Triển mỗ cũng không nghĩ ra được cách gì, xem ra bây giờ chỉ có thể quay trở về phủ hỏi Công Tôn tiên sinh mà thôi, Công Tôn tiên sinh kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ có biện pháp."

Tôi hoài nghi nhìn về phía hắn, cho dù Công Tôn tiên sinh có lợi hại, chỉ sợ cũng chưa từng nghe nói qua loại chuyện này bao giờ.

Thấy bộ dáng hoài nghi của tôi, Triển Chiêu cười khổ lắc lắc đầu "Việc này mới nghe lần đầu, chỉ sợ ngay cả Công Tôn tiên sinh, haiz......" Xem đi, tôi chỉ biết, mặc kệ nói như thế nào, vị Ngự Miêu đại nhân này, tốt xấu gì cũng coi như là người thành thực, chí ít cũng không gạt tôi chuyện này.

Đúng là hết cách, tôi chỉ nghĩ trước tiên cần phải lấy khăn tay để bọc "Hài cốt" hai ngọc khí này lại, theo bản năng vừa lục tìm trên người, đột nhiên thân thể liền cứng đờ, này… mới vừa sờ sờ liền cảm thấy thân thể này thật sự rất khỏe, thân thể của tôi sao có thể cứng rắn được như thế a? Quả nhiên, một ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm qua đây, tôi lập tức giơ hai tay lên, làm trạng thái giơ tay xin hàng "Tôi cái gì cũng chưa có chạm đến, tôi chỉ là muốn tìm cái gì đó để bọc mảnh ngọc vỡ mà thôi."

http://lnk.vn/mQA

Ngay sau đó, chỉ thấy "Tôi " như là ngượng ngùng hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt thoáng hiện lên một chút hồng hồng "Trong ngực Triển mỗ có khăn tay, có thể dùng được."

"Oh." Tôi theo phản xạ sờ soạng, mới vừa động, lập tức cảm thấy không đúng, tay sờ vào ngực. Này….này… tuy tôi không để ý lắm đến mấy chuyện như thế này, tốt xấu gì thì tôi cũng là một người hiện đại sống cởi mở phóng khoáng, chỉ là lần mò vào trong ngực mà thôi, cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, chính là, Triển Chiêu lại là cổ nhân, với hành động này có vẻ là không được thích hợp cho lắm.

"Việc này, dù sao thì cũng nên do chính ngài làm đi." Tôi bất đắc dĩ hạ tay xuống.

Triển Chiêu sửng sốt, lập tức gật gật đầu, đang muốn vươn tay, đột nhiên khựng tay lại.

"Làm sao vậy?" Thấy hành động của hắn đột nhiên cứng ngắc, thần sắc trên mặt biến ảo khó hiểu, tôi chỉ còn cách hỏi hắn.

http://lnk.vn/mQA

"Này….này….cũng chính là cô nương......" Thấy hắn lắp ba lắp bắp một lúc lâu, tôi mới chợt bừng tỉnh, đúng vậy, nếu là hắn sờ, thì chính là tay tôi sờ ngực hắn a~, chuyện này càng làm cho vị cổ nhân trước mắt này không biết phải làm sao. Nhìn mặt hắn càng hồng hơn lúc trước, tôi không chút khách khí liếc mắt nhìn hắn xem thường "Chuyện gấp không thể nhất nhất giữ theo đạo thường được, tôi sờ a~." Nói xong cũng không đợi hắn phản ứng, trực tiếp thò tay vào trong ngực lấy khăn tay ra. Lại nói, người cổ đại cùng người hiện đại thật sự là khác biệt. Người cổ đại lúc nào cũng mang theo khăn tay trên người, trên người tôi khó mà tìm được đến hai tờ giấy chứ đừng nói gì đến khăn tay.

Mặt không chút thẹn thùng, tôi gói mảnh ngọc vỡ cẩn thận, bỏ vào trong ba lô của mình "Được rồi, bây giờ nên làm gì?"

Thấy tôi nhìn hắn, Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng che dấu đi sự xấu hổ "Vu cô nương, Triển mỗ chuyến này đi vốn là xin chỉ hồi hương tế tổ, bất quá, giờ gặp phải chuyện này, chỉ sợ giờ cũng chỉ có thể trở về phủ Khai Phong mà thôi."

"A" tôi gật gật đầu "Còn chưa có hỏi ngài, nơi này là chỗ nào? Cách phủ Khai Phong có xa lắm không?"

http://lnk.vn/mQA

"Nơi này đã là địa giới Thường Châu, phía trước không xa chính là huyện Vũ Tiến."

Lời hắn nói làm tôi cảm thấy mờ mịt, Thường Châu là nơi nào? Hoàn toàn không biết, chứ đừng nói là Vũ Tiến!

"A" tôi chỉ qua quýt gật đầu "Nhà ngài ở đâu?"

"Tại hạ là người thôn Kiệt, Thường Châu, Vũ Tiến."

Tôi giật nảy mình "Không phải chứ, Triển đại nhân, ngài đều đã về đến nhà rồi a~, không đi nhìn một chút hay sao?"

Triển Chiêu nhìn phía xa xa, đáy mắt lộ vẻ hoài niệm hòa cùng bi thương nhàn nhạt "Triển mỗ quả thật đã lâu chưa về thăm quê nhà, nhưng là chuyện gấp không thể nhất nhất giữ theo đạo thường được, đành phải......haiz."

"Chuyện này…." Tôi bắt đầu gãi gãi đầu "Tôi đoán nơi này chắc cách Khai Phong phủ rất xa."

"Đúng vậy, nếu là cưỡi ngựa thì mất nửa tháng đường đi."

Tôi nghe xong lại càng hoảng sợ, nhìn Triển Chiêu, lại cúi đầu suy tư một lát "Triển đại nhân, chúng ta vẫn là nên về nhà ngài trước đi."

http://lnk.vn/mQA

"Vu cô nương?!"

"Tuy rằng tôi cũng rất muốn giải quyết chuyện này, bất quá như Triển đại nhân cũng vừa mới nói, trở về Khai Phong phủ, chỉ sợ Công Tôn tiên sinh cũng không có biện pháp gì, cho nên vội vàng chạy trở về cũng không nhất định giải quyết được mọi chuyện. Nếu không thể giải quyết được, chi bằng về muộn hơn một chút có lẽ sẽ tốt hơn."

Tôi mặc kệ có phải là mình đã phá hoại hình tượng ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ hay không, nhếch nhếch khóe miệng nói "Loại chuyện này, chỉ sợ là càng ít người biết càng tốt, chuyện này dù sao cũng quá kỳ quái, tôi thực sự không muốn người ta cho rằng tôi là yêu quái, mà bắt trói tôi lên giàn thiêu đâu~."

Triển Chiêu nhíu mày suy tư một lát, mới than một tiếng "Quả thật như lời cô nương nói, việc này quá mức khó tin, quả thật càng ít người biết càng tốt."

Tôi thấy hắn thở dài, cũng thở dài theo "Hơn nữa, Triển đại nhân chỉ sợ là khó có thể quay về thăm quên nhà một lần nữa" bằng không cũng sẽ không nói xin chỉ về quê tế tổ "Đều đã về đến quê nhà rồi, nếu quay trở về thì thật không hợp với đạo lý làm người a~."

"Triển mỗ đa tạ Vu cô nương, chỉ là......"

http://lnk.vn/mQA

Tôi phất phất tay "Triển đại nhân, những chuyện khác chúng ta để sau hẵng nói, chính là có một chuyện hiện tại tôi phải nói, nhất định lập tức phải giải quyết."

"Chuyện gì?"

Nhìn thấy Triển Chiêu vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi, tôi quả thực muốn đập đầu vào cây cổ thụ bên cạnh "Triển đại nhân, Triển đại gia, nếu hiện tại chúng ta không có cách nào lập tức đổi trở về, thì chuyện này để về sau hãy nói, nhưng có một vấn đề nhất định phải giải quyết." tôi nghiêm túc dựng thẳng một ngón tay lên "Ngài hiện tại dùng cơ thể của tôi, tôi hiện tại dùng thân thể của ngài a~!"

Triển Chiêu ngẩn ra, lập tức như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt lúc xanh lúc hồng thay nhau ra trận.

Xem ra là hắn cũng đã nghĩ tới, cái gì cũng có thể bỏ qua, hiện tại quan trọng nhất là…..làm người đều phải ăm cơm, ngủ nghỉ, tắm rửa, đi WC! Còn có, là nữ nhân một tháng kì nguyệt san lại ghé thăm một lần......

Trời ạ, để cho tôi chết đi!
Bình Luận (0)
Comment