"Ngươi!" Tôi nhìn cửa lao bị đạp nát, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào thịt có chút đau.
"Ngươi cái gì mà ngươi, thật sự là một chút giáo dưỡng cũng đều không hiểu, quả nhiên là cần phải được bản quan dạy bảo cho ngươi mới được, còn không mau bắt hắn lôi ra đây cho ta." Tên huyện lệnh kia lớn tiếng ra lệnh.
Lập tức, có hai tên cai ngục xông lên.
Tôi cúi đầu, cố nén không để tức giận bùng nổ, chỉ sợ vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của tên quan huyện kia, tôi không kìm lòng được mà đấm vỡ mũi hắn mất, do đó tôi để mặc bọn chúng kéo mình ra khỏi gian nhà lao.
"Nhanh quỳ xuống." Tên lính coi ngục đẩy tôi đến trước mặt tên huyện lệnh,quát tháo ra lệnh.
"Quỳ xuống!" Hai bên cánh tay bị lính coi ngục ghìm chặt, ép tôi quỳ xuống.
Tôi nắm chặt tay đến mức nổi gân xanh, tôi biết, tuy rằng tôi xem ra vẫn kém nguyên trạng của thân thể này, nhưng tốt xấu gì tôi cũng đã được xú chuột bạch kia thừa nhận, muốn vặn ngược lại mấy tên cai ngục này cũng không có gì khó khăn, cho dù có xông ra bên ngoài cũng không phải là chuyện lớn gì. Nhưng là, tôi có thể làm như vậy [email protected]@
Nếu tôi quả thật làm như vậy, tất cả công sức bố trí của Triển Chiêu sẽ bị phá hủy, còn có Bao đại nhân, còn có Thu Nương đang chờ được giải oan, còn có Trương Tụng Đức tuy rằng chẳng thèm nói chuyện với tôi, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là có quen biết.
Đột nhiên trong lúc này, lời mà Bao đại nhân nói với Triển Chiêu ngày đó, lại vang lên rõ ràng ở trong đầu tôi đến vậy.
"Triển hộ vệ, chuyến này ngươi đi, chẳng những phải cải trang vi hành, mà đến lúc cần thiết, chỉ sợ còn phải chịu một chút ủy khuất."
Lúc đó, Triển Chiêu trả lời như thế nào nhỉ. À hắn trả lời "Chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, tôi cho dù có phảinhảy vào nơi dầu sôi lửa bỏng, cũng không chối từ."
Ha ha, mới chỉ có vài ngày, mà đã xảy ra tình huống đến lúc cần thiết, phải chịu một chút ủy khuất như lời Bao đại nhân nói rồi. Nếu như là vào thời điểm này, tôi lại đang ở trong thân thể này, chuyện duy nhất có thể làm, cũng chỉ có......
Hung hăng hít sâu một hơi, tôi mạnh quỳ trên mặt đất, khi đầu gối chạm phải mặt đất lạnh như băng, không dùng biện pháp phòng hộ, đau đến mức như bị kim châm muối xát.
Nhưng là, thân thể đau đớn vẫn không là gì, kế tiếp mới thật sự là khuất nhục.
Từ từ cúi mình xuống, chỉ cảm thấy mỗi một khắc, đều là sự dày vò thống khổ đến cực điểm. Đều nói nam nhi dưới gối có hoàng kim (*), nhưng cho dù là nữ tử, cho dù là nữ tử..... langngoccac.wordpress.com">[email protected]@
(*nguyên văn: Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, trích từ câu: Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, chích quỵ thương thiên hòa nương than. (Nam nhi dưới gối có hoàng kim, chỉ quỳ trước trời cao cùng thân mẫu.)
Loại cảm giác này chính là bị người ta dẫm đạp lên tôn nghiêm, giống như là bị người ta cầm đao dóc từng miếng thịt trên người, một đao lại một đao, lưỡi đao sắc bén, sự thống khổ không ngừng tăng theo từng nhát đao hạ xuống.
"Bò qua đi!" tên huyện lệnh kia xốc vạt áo lên, ra mệnh lệnh.
Tôi cố nhẫn nhịn, dịch chuyển về phía trước hai bước, ngay lúc đó, Trương Tụng Đức lại đột ngột kêu lên "Đại nhân! Đại nhân! Ta bị oan, ta bị oan, ta không có giết người, đại nhân, ta bị oan, ta không có giết người, ta thật sự không có giết người!" Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy Trương Tụng Đức tựa hồ thấy kêu thảm là chưa đủ, trực tiếp lết mình đến gần cửa nhà lao, dùng sức bám vào cửa "Đại nhân, ta là bị người vu oan, ta không có giết người, ta bị oan, đại nhân, đại nhân!"
"Câm miệng!" tên huyện lệnh buông chân, bước nhanh đi đến trước cửa nhà lao giam Trương Tụng Đức "Nếu không phải thấy ngươi là kẻ sắp chết, bản Huyện lệnh nhất định phán ngươi cái… cái......" Hắn không nói hết câu, hung hăng vung tay áo "Lười so đo với ngươi." Nói xong, liền vội vàng đi ra khỏi nhà giam, giống như ở phía sau có cái gì đang truy đuổi hắn vậy.
"Đại nhân, đại nhân, ta là bị oan......" Trương Tụng Đức như là chưa từ bỏ ý định, vươn tay đuổi theo quan huyện hô, vì thế, tên quan huyện kia đi càng vội hơn.
Thấy huyện lệnh đại nhân đã phẩy tay áo bỏ đi, hai tên cai ngục đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó ném tôi trở lại phòng giam.
Chờ những người đó đã đi hết, tôi mới quay sang nhìn Trương Tụng Đức, khóe miệng cong cong "Huynh đệ, đa tạ ngươi, bằng không hôm nay ta liền......"
Trương Tụng Đức lại khôi phục thành bộ dáng sống dở chết dở "Ta chỉ là không quen nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của bọn chúng mà thôi."
"Mặc kệ nói như thế nào, huynh đệ, tiểu đệ cám ơn ngươi." Tôi hướng hắn chắp tay "Ngươi thật sự là người tốt.".
"Người tốt thì có ích lợi gì" hắn hừ lạnh một tiếng "Ta chính là bởi vì quá vội vàng muốn giúp người, mới có thể bị bọn họ hãm hại."
"Là sao?" Tôi khó hiểu hỏi @langngoccac.wordpress.com@
"Haiz ——" hắn hít sâu một hơi, rốt cục cũng lên tiếng kể lại chuyện của hắn "Ta họ Trương, kêu Trương Tụng Đức......"
Theo lời hắn tự thuật, tôi đã nghe xong câu chuyện mà Thu Nương chưa kịp kể hết. Lúc ấy, khi Thu Nương đi cầu Trương Tụng Đức cứu tướng công mình, Trương Tụng Đức trị bệnh cho trượng phu của Thu Nương, nhưng không nghĩ tới chuyện này biến đổi bất ngờ, trượng phu của Thu Nương thế nhưng sau khi uống xong bát thuốc bổ đột nhiên thất khiếu (*) đổ máu mà chết. Mà theo tất cả căn cứ xác thực, đều chỉ hướng hai người —— Thu Nương, hoặc là Trương Tụng Đức.
(*thất khiếu gồm: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Mà Trương Tụng Đức, bị người của quan phủ từ trong nhà của hắn tìm ra được thạch tín kịch độc, bị vu oan giá hoạ.
"Là tên huyện lệnh kia bắt người ta cầm tay ngươi điểm chỉ nhận tội phải không?" Tôi nhịn không được căm giận hỏi.
"Không, là ta chính mình nhận tội" Trương Tụng Đức nói.
"A? Vì sao?"
"Ngày đó, ở trên công đường chỉ có ta và Thu Nương, hai người chúng ta thay phiên nhau bị dụng hình, nếu ta không nhận tội, Thu Nương sẽ bị......" Hắn hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lại không nói nữlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
Nghe vậy, trong đầu tôi chợt lóe linh quang, đột nhiên nghĩ ra điều gì. Vì thế bắt lấy ý tưởng này, tôi thử thăm dò hỏi "Vạn nhất, ta là nói là vạn nhất, vạn nhất Thu Nương thật sự là hung thủ giết người thì sao?"
"Hung thủ giết người?" Trương Tụng Đức thế nhưng lại nhếch nhếch khóe miệng "Giết người, là phải đền mạng. Nếu Thu Nương thật sự là hung thủ, ít nhất, ta cũng biết được ta vì ai mà chết."
"Thì ra ngươi đối với Thu Nương......"
Tôi chỉ nói có một nửa, Trương Tụng Đức liền liên tục lắc đầu "Chỉ là ta hy vọng hão huyền mà thôi, Thu Nương thật sự rất yêu trượng phu của nàng."
"Trượng phu của nàng không phải đã chết rồi sao?" Tôi hơi hơi híp mắt, lại thử thăm dò nói "Triều đại này tuy rằng không cổ vũ quả phụ tái giá, nhưng cũng không phải là tuyệt đối không cho phép, trượng phu của nàng đã mất, các ngươi có thể có cơ hội bên nhau."
"Không, không, không, Thu Nương không phải là loại người như vậy, ta cũng......" Trương Tụng Đức lắc đầu như trống bỏi "Tuyệt đối không được."
Tôi âm thầm gật đầu, nhìn thái độ của hắn, nếu phải nói hắn có liên quan đến vụ án này, chỉ sợ hắn thuộc vào loại bị vu oan.
Bất quá, thật sự là không nghĩ tới, chuyện này, dĩ nhiên một lần nữa lại có chuyển biến lớn như thế.
Suy nghĩ một lát, tôi tiếp tục hỏi "Vậy rốt cuộc là ai hạ độc hại chết trượng phu của Thu Nương đây?"
Trương Tụng Đức khôi phục lại bộ dáng bình thường "Ta cũng không biết."@langngoccac.wordpress.com@
Thuận theo đề tài này, tôi hỏi hắn thêm mấy vấn đề nữa, mà hiển nhiên, hắn đối với chuyện này, tựa hồ thật sự cũng chẳng biết được gì nhiều.
Xem ra, từ đầu đến giờ, cuộc điều tra đành phải giậm chân tại đây, Bao đại nhân cũng sắp đến rồi, vụ án này Bao đại nhân khẳng định là muốn phúc thẩm (*), rốt cuộc Trương Tụng Đức có tội hay không có tội, còn phải chờ ông ấy tra đến cuối mới định đoạt được.
(*Phúc thẩm: xét xử lại ở cấp cao hơn)
Ừm, chờ ngày mai tôi ra ngoài, là có thể báo cho Trương Long, Triệu Hổ chuộc Triển Chiêu ra, chính là cái tên huyện lệnh kia, tôi lặng lẽ nắm tay lại, nếu hắn thật sự là loại quan như Trương Tụng Đức đã nói, tôi sẽ len lén báo thù hắn, để cho hắn biết đắc tội với nữ nhân sẽ có kết quả như thế nào
_________