1/2 Ngự Miêu

Chương 47

"Huynh…. huynh nhấc khăn voan của muội." Nhìn thấy người trước mắt, tôi có chút ngớ người nói ra một câu.

"Ừ, ta sẽ phụ trách." Trong ánh mắt Triển Chiêu nhìn tôi tràn ngập ý cười "Bất quá, phải giải quyết chuyện trước mắt đã rồi nói sau." Hắn nói xong, kéo tôi qua một bên, kiếm bên hông được rút ra khỏi vỏ, ẩn chứa nội lực vung lên, xoát một tiếng đánh bay hết kiếm của bọn thị vệ trong Nhuyễn Hồng Đường đang vây quanh chúng tôi.

"Đồ vô dụng, còn không mau bắt hắn lại cho ta! Dám đến gây sự ở Nhuyễn Hồng Đường của ta, cho dù là ca ca của tân nương tử thì sao chứ?" Bàng Dục mặt đỏ bừng tức giận quát, xem ra, hắn rốt cuộc đã nhận ra vị "ca ca" này của tôi.

"Hừ!" Triển Chiêu hừ nhẹ một tiếng, kiếm xuất chiêu, nhanh như chớp, đã vượt qua vài tên thị vệ, xông tới bên cạnh An Lạc Hầu, chỉ thấy hắn đem kiếm kề sát cổ Bàng Dục "Toàn bộ dừng tay!"@langngoccac.wordpress.com@

Đám thị vệ chung quanh ném chuột sợ vỡ bình, lập tức ngừng tay.

Bàng Dục thế nhưng lại không sợ, hắn hơi hơi nhíu hai mắt lại, lên tiếng hỏi "Ngươi không phải là ca ca của An Chi?! Rốt cuộc ngươi là ai?"

Triển Chiêu nhìn về phía hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy "Tứ phẩm hộ vệ Khai Phong phủ —— Triển Chiêu."

"Cái gì?" Bàng Dục biến sắc "Ngự miêu Triển Chiêu?!"

Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không có trả lời.

Sắc mặt của Bàng Dục nhất thời hết xanh lại trắng cực kỳ khó coi, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía tôi "Vậy ngươi cũng là người của Khai Phong phủ......" hắn không nói hết lời, nhưng tôi sao có thể không hiểu rõ ý tứ của hắn được.

Tôi há miệng thở dốc, lại cảm thấy được có chút không biết nói gì, quay đầu đi.

Có thể, An Lạc Hầu Bàng Dục thật sự có lỗi với nhiều người, nhưng trừ bỏ một lần cường thưởng kia, hắn thật sự không có lỗi với Vu An Chi.

Thấy thế, Bàng Dục làm sao có thể không hiểu rõ đây, trong nháy mắt, sắc mặt hắn trắng bệch nhìn tôi, sau đó, bỗng dưng một trận cười lạnh vang lên "Thì ra là thế, thì ra là thế...... Ha ha ha ha......"@langngoccac.wordpress.com@

Tiếng cười như vậy, làm cho tất cả mọi người trong phòng nhìn tới. Sau khi cười xong một trận, Bàng Dục lại im lặng, tuy rằng sắc mặt vẫn là không tốt, cũng đã khôi phục lại ngạo khí của An Lạc Hầu "Triển Chiêu, cho dù là ngươi được ngự ban là tứ phẩm hộ vệ đới đao thì sao? Ngươi cũng không có quyền đem kiếm kề lên cổ của An Lạc Hầu ta. Còn không mau buông kiếm xuống!"

Người đã bị không biết bao nhiêu người uy hiếp qua như Triển Chiêu, lúc này đây sao có thể bị ảnh hưởng bởi lời uy hiếp của Bàng Dục được cơ chứ, hắn không hề cử động nói "Thật xin lỗi, tiểu Hầu gia, cho dù vô luận như thế nào, Triển mỗ cũng không thể thả ngươi ra được."

"Ngươi......" Bàng Dục áp chế tức giận, dù sao, hiện tại tính mạng của hắn cũng đang nằm trên tay của Triển Chiêu, tuy rằng bề ngoài hắn tỏ ra kiêu ngạo là Triển Chiêu sẽ không dám làm gì hắn, bất quá trong lòng hắn thật sự cũng đang rất sợ hãi, đứng sau Triển Chiêu chính là Bao đại nhân a~

"Ngươi là ai chứ?! Dám cùng ta nói chuyện như vậy! Dám can đảm phạm thượng, sau khi trở lại kinh thành, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

"Bàng Dục, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn không còn biết hối cải sao?" thanh âm giống như tiếng chuông lớn truyền vào trong tai tất cả mọi người đang có mặt tại đây. Nháy mắt, mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy người tới một thân quan phục, giữa trán có hình nửa vầng trăng chính khí nghiêm nghị. Không phải là Thanh Thiên duy nhất vang danh thiên cổ, thì còn là ai vào đây nữ[email protected]@

"Bao đại nhân." Tôi lập tức hành lễ nói, Triển Chiêu cũng kinh hỉ kêu lên, chính là hiện tại không tiện hành lễ mà thôi.

"Triển hộ vệ, An Chi không cần đa lễ." Bao đại nhân duỗi hai tay ra đỡ tôi, sau đó, khi nhìn thấy trang phục của tôi, ông mở to hai mắt nhìn "An Chi, ngươi đây là?"

"Này, ha ha......" Tôi có chút ngượng ngùng kéo kéo hỉ phục đỏ thẫm trên người mình "Bởi vì Kim Ngọc Nương thề chết cũng không bước lên kiệu hoa, nàng nói nàng đã được gả một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, cho nên không có cách nào khác, tôi đành phải thay nàng bước lên kiệu hoa."

"Vậy ngươi cùng An Lạc Hầu, An Lạc Hầu......" Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Bao đại nhân.

"Cùng An Lạc Hầu cái gì?" Tôi khó hiểu nghiêng đầu hỏlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@

"Đại nhân là muốn hỏi An Chi đã cùng An Lạc Hầu bái đường hay chưa?" Công Tôn tiên sinh tiến lên từ phía sau Bao đại nhân tiếp lời.

"Đương nhiên là chưa." Đầu tôi xuất hiện đầy hắc tuyến.

Nghe vậy, Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh nhìn nhau cười. Ngay sau đó, Công Tôn tiên sinh lại như là nhớ tới cái gì đó "Chờ một chút, An Chi."

"Làm sao vậy?" Thấy bộ dáng thận trọng của hắn, làm tôi ngẩn người theo.

"Vậy khăn voan trên đầu ngươi là do ai nhấc lên?" Công Tôn tiên sinh vội hỏi nói.

"A?" tôi hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt có chút nong nóng "Chuyện này…. chuyện này không quan trọng."

"Đương nhiên là quan trọng!" Công Tôn tiên sinh dậm chân "Dựa theo phong tục, khăn voan đỏ của tân nương tử, chỉ có thể do tướng công tương lai nhấc lên."

Tôi nhất thời không biết phải bày ra biểu tình gì mới tốt "Công Tôn tiên sinh, dù sao cũng chỉ là giả, sao lại có quan hệ gì ở đây được?"

Công Tôn tiên sinh chưa mở miệng, chính là nhìn lướt qua Bàng Dục, đè thấp thanh âm hỏi "Chẳng lẽ, thật sự là An Lạc Hầu sao?"

Khóe miệng tôi co rút hai cái "Là Bàng Dục thì sao?"@langngoccac.wordpress.com@

Công Tôn tiên sinh lập tức khụ một tiếng "Thì liền như lời An Chi vừa nói, hôn lễ này là giả......"

Hắn còn chưa nói xong, Triển Chiêu đã ho nhẹ một tiếng, cũng không biết là có phải bị nến hỉ tràn ngập sảnh đường làm ảnh hưởng hay không, mà khuôn mặt tuấn tú của hắn có chút đỏ ửng " Công Tôn tiên sinh, khăn voan của An Chi, là do Triển mỗ nhấc lên."

Công Tôn tiên sinh sau một lúc lâu cũng không thốt được ra lời, sau đó, hắn lại mở miệng "Như lời An Chi đã nói, hôn lễ này là giả. Nhưng kiệu hoa là thật, hỉ nương cũng là thật, hỉ phục là thật, ngay cả khăn voan cũng là thật. Nếu tất cả những thứ đó đều không phải giả, mà Triển hậu vệ đều đã vén khăn voan của An Chi lên, như vậy......" Hắn ngừng lại, nhìn phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu lập tức gật đầu "Triển mỗ tự nhiên phụ trách."

Cuộc đối thoại như vậy, làm cho mặt tôi đỏ như tôm luộc, hung hăng dậm châm một cái "Ai, ai muốn huynh phụ trách chứ?!"

"Haiz ——" Công Tôn tiên sinh lắc đầu không đồng ý "An Chi, lời ấy sai rồi, nếu khăn voan đã bị vén lên, việc này đã định kết cục, Triển hộ vệ nếu nguyện nhận phụ trách, đương nhiên là tốt nhất. Nếu Triển hộ vệ không nhận......" Công Tôn tiên sinh lại dừng lại đúng chỗ mấu chốt, lập tức chuyển hướng nhìn về phía Bao đại nhân.

Bao đại nhân khẽ vuốt chòm râu "An Chi yên tâm, bản phủ sẽ làm chủ cho ngươi!"@langngoccac.wordpress.com@

Tôi há hốc miệng, không dám tin nhìn Bao đại nhân, không đợi cho tôi mở miệng nói, chợt nghe thấy giọng nói của Triển Chiêu mang theo vui sướng truyền vào trong tai tôi "Đa tạ đại nhân."

"Ha ha." Công Tôn tiên sinh vỗ tay mà cười "Như thế rất tốt, nếu đại nhân nguyện ý làm chủ cho An Chi, Triển hộ vệ cũng nguyện nhận phụ trách, sau khi quay về Khai Phong phủ, liền chọn ngày lành tháng tốt, đệ tử không dám cùng đại nhân cướp vị trí chủ hôn, bất quá rượu mừng của Triển hộ vệ phải đòi hơn một ly."

Ngày lành, tháng tốt??!!

Từ khi nào, sự tình lại phát triển đến tình trạng này a, tôi như thế nào một chút cũng không biết thế này?!

Trong khi đầu tôi vẫn còn cảm thấy mơ mơ hồ hồ, thì giọng nói lạnh lùng của Bàng Dục vang lên "Khai Phong phủ, các ngươi đến Nhuyễn Hồng Đường của ta để diễn trò sao?"

_________________
Bình Luận (0)
Comment