1/2 Ngự Miêu

Chương 53

"Đó là do ngươi không có phúc được nhìn thấy!" Bạch Ngọc Đường vẫn kiêu ngạo nói.

"Ơ, may mắn là không phải chứng kiến" tôi liếc mắt "Chỉ sợ toàn là ngốc tử, người mặt rỗ, hay người quái dị cũng nên, cũng chỉ có Bạch Ngũ gia của chúng ta mới cho là báu vật!"

"Ngươi mới là ngốc tử mặt rỗ quái dị " Bạch Ngọc Đường liếc tôi một cái "Túi thêu tặng cho Bạch Ngũ gia ngươi cũng là thêu uyên ương, chứ không phải vịt chết."

"Ngươi " tôi đập mạnh xuống bàn một cái "Ngươi mới thêu vịt chết!"

"Hừ, dù sao người thêu vịt chết cũng không phải là ta." Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, khoan thai gác một chân lên.

"Ngươi là hâm mộ, ghen tị!" Được rồi, lại quay trở lại đề tài cũ.

"Ta mới......"

Bạch Ngọc Đường mới nói được nửa câu, thì ngay lúc đó, có người đẩy cửa bước vào, thanh âm trong trẻo của Triển Chiêu vang lên "An Chi, ta vừa mới ở bên ngoài tựa hồ có nghe thấy giọng nói của Ngũ đệ." @langngoccac.wordpress.com@

Tôi cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu đang mỉm cười đẩy cửa bước vào trong phòng, thấy Bạch Ngọc Đường, nụ cười kia càng sâu thêm một chút "Quả nhiên là Ngũ đệ đã đến đây."

"Xú Miêu, đừng kêu thân thiết như vậy, Bạch Ngũ gia ngươi phải....."

Bạch Ngọc Đường vẫn chưa nói xong, liền đã bị Triển Chiêu cắt ngang lời "Triển mỗ biết Ngũ đệ là tới chúc mừng hôn sự của ta cùng An Chi."

Vì thế, Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa là bị sặc vì nghẹn lời, đúng vậy, chẳng lẽ hắn không phải là đến để uống rượu mừng sao?

Tôi âm thầm cười, sau đó đi đến bên cạnh Triển Chiêu "Đại ca."

Triển Chiêu cười cầm lấy tay tôi "Vất vả cho muội rồi, An Chi."

"Không vất vả." nghe những lời này của hắn, tựa hồ bao nhiêu vất vả cũng là đáng giá.

"An Chi......" Triển Chiêu cùng tôi nhìn nhau cười, không cần nhiều lời, cảm giác hạnh phúc, liền lưu chuyển từ chân mày đến khóe mắt.

"Cạch ——" một tiếng, thanh âm chén trà bị hung hăng đặt lên bàn vang lên.

Tôi cùng Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt lạnh đến thấu xương đang ngồi trên ghế, con ngươi màu đen lóe sáng ngầm nói cho chúng tôi biết, đại gia đây rất khó chịu! @langngoccac.wordpress.com@

"Triển Tiểu Miêu, ngươi chính là mời ta đến để xem trò vui sao?" Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói.

"Đương nhiên là không phải, tất nhiên là mời Ngũ đệ đến uống rượu mừng." Triển Chiêu kéo tay tôi, đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường "Ngũ đệ tạm thời ở lại trong Khai Phong phủ đi, chờ sau khi ta cùng An Chi cử hành hôn lễ xong, đệ lại quay về Hãm Không Đảo."

"Bạch Ngũ gia ngươi là loại người không hiểu quy củ sao?" Bạch Ngọc Đường nghiến răng nói "Khắp Khai Phong phủ đều là dột nát, ta sẽ không ở lại đây đâu."

"Tùy đệ vậy" Triển Chiêu lành tính tươi cười nói "Vừa rồi hai người đang đàm luận chuyện gì vậy, ở ngoài cửa mà ta còn nghe thấy âm thanh của hai người."

"A ——" nghe Triển Chiêu hỏi thế, tôi giành nói trước "Muội đang nói, đường đường là Bạch Ngũ gia, vậy mà ngay cả một cô nương tặng túi thêu cũng không có." @langngoccac.wordpress.com@

Triển Chiêu nghe vậy nhưng lại lắc đầu "Cũng không hẳn là như vậy, ta đã từng thấy có rất nhiều cô nương tặng túi thêu cho Ngũ đệ."

Bạch Ngọc Đường vốn cũng muốn tranh nói, lại nghe Triển Chiêu nói vậy, lập tức cười đắc ý, sau đó khiêu khích nhìn về phía tôi "Thế nào? Ngay cả Triển đại ca đều nói như vậy, ngươi đã tin chưa."

Tôi nghẹn lời, đều tại người nào đó, bình thường đều kêu là Triển Tiểu Miêu, Xú Miêu, giờ vừa thấy Triển Chiêu nói giúp hắn, liền lập tức biến thành Triển đại ca.

Bất quá......

Tôi quay đầu lại, nhìn Triển Chiêu đầy bất mãn.

Không lường trước được, Triển Chiêu lại nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, chớp chớp mắt nhìn tôi, sau đó lập tức chuyển hướng nhìn Bạch Ngọc Đường "Nói mới nhớ, Ngũ đệ tuổi cũng không nhỏ nữa, vẫn chưa gặp được cô nương nào thích hợp hay sao?"

Tôi nghe thế, lập tức vui sướng khi người gặp họa, cười đến toe toét "Bó tay a~, ai bảo cô nương tặng túi thêu cho Bạch Ngũ gia toàn là ngốc tử, người mặt rỗ, với lại quái dị cơ, tuy rằng tay nghề thêu tuyệt đỉnh, nhưng Bạch Ngũ gia của chúng ta chính là...... Chướng mắt a!"

"Ai nói tặng ta túi thêu đều là ngốc tử, người mặt rỗ, với lại quái dị?!" Bạch Ngọc Đường nhảy dựng lên.

Tôi vô tội nhìn hắn "Chính ngươi thừa nhận nha!" Tôi hắng hắng cổ họng, học giọng nói của hắn "Chính là ngốc tử, người mặt rỗ, quái dị, tặng cho Bạch Ngũ gia ngươi túi thêu có thêu uyên ương mà không phải là vịt chết." Tôi vừa nói, còn rất tiếc nuối mà chắp hai tay lại với nhau, cũng không quên thở dài một hơi "Cho nên, không phải Bạch Ngũ gia của chúng ta không muốn thành thân, mà là không muốn cùng ngốc tử, người mặt rỗ, hay quái dị thành thân a!" @langngoccac.wordpress.com@

Triển Chiêu nghe vậy làm như đã hiểu rõ gật gật đầu "Thì ra là thế."

Hắn nói xong, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Bạch Ngọc Đường "Ngũ đệ, nếu như tình hình thật sự là như thế, đệ cũng đừng sốt ruột quá, ta sẽ nhờ Lô đại ca hỗ trợ lo liệu chuyện hôn nhân đại sự cho đệ. Haiz, với tính tình của đệ, khẳng định là rất ngượng ngùng không dám nói với Lô đại ca chuyện này."

Triển Chiêu lại chuyển hướng nhìn tôi, cười khanh khách nói "Chờ ta cùng An Chi thành thân xong, ta cũng sẽ bảo An Chi hỗ trợ tìm cho đệ một cô nương thích hợp"

"Các ngươi......" Bạch Ngọc Đường tức đến giận sôi lên, lập tức cầm thanh ảnh kiếm lên muốn ra tay, lại đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, hắn cười nói "Hôm nay, Bạch Ngũ gia ngươi không thèm so đo cùng các ngươi, hừ hừ......" Hắn nói xong, lại theo cửa sổ nhảy ra ngoài.

Tôi vốn đang nhịn cười đến mức sắp không thở nổi, thấy thế nhướng mi "Đại ca......"

Triển Chiêu cười lắc đầu "Không có chuyện gì đâu, tính tình của Ngũ đệ vẫn trẻ con như thế, qua hai nữa là lại bình thường thôi."

Tôi hoài nghi liếc hắn một cái, cho nên huynh mới có thể chỉnh hắn như vậy sao? Tuy rằng Miêu đại nhân của chúng ta thoạt nhìn rất ôn hòa chững chạc, kỳ thật là một hắc miêu siêu cấp phúc hắc.

Thấy tôi nhìn hắn như vậy, Triển Chiêu cũng chỉ cười cười "An Chi...... Là không tin đại ca sao?" @langngoccac.wordpress.com@

Tôi vội gật đầu như bằm tỏi "Tin, tin, tin, đương nhiên là muội tuyệt đối tin tưởng đại ca." giỡn sao, tôi dám nói không tin sao? Nhìn kết cục của Bạch thử kia là sẽ biết.

Triển Chiêu nghe vậy, cười vô cùng dịu dàng.

Ngày lại ngày trôi qua, ngày mai chính là ngày lành do Công Tôn tiên sinh lựa chọn.

Bởi vì không có nhà mẹ đẻ, cho nên, tôi liền xuất giá từ Khai Phong phủ, sau đó kiệu hoa đi một vòng rồi quay trở về là được.

Sửa sang lại giá y, tôi có chút hoảng hốt...... Ngày mai, tôi sẽ là thê tử của người ta a~...... @langngoccac.wordpress.com@

Ngồi ở bên giường, tôi lấy tay vuốt ve khăn voan do chính tay mình thêu, tuy rằng, cuối cùng vẫn là bởi vì không kịp thời gian, tuy không phải là hoàn toàn do tôi hoàn thành, nhưng rốt cuộc tôi đã dốc hết sức mình vào từng đường kim mũi chỉ. Ngày mai, khi nó được phủ lên trên đầu tôi, là lúc bắt đầu một đoạn nhân sinh khác của tôi sao?

Đột nhiên ngay lúc này, lại có chút thấp thỏm không yên.

Tuy rằng tôi biết, gả cho Triển Chiêu tuyệt đối là không gả lầm người, hai chúng tôi mặc dù không có nói rõ ra, nhưng cũng có thể được coi là tâm đầu ý hợp. Hơn nữa, hai chúng tôi đã cùng trải qua tình huống đặc biệt kia, chỉ sợ là trên thế giới này, không có cặp phu thê nào hiểu rõ về đối phương như chúng tôi ý chứ. Nhưng là, không hiểu vì sao, trong lòng tôi cứ cảm thấy không yên.

Dù sao, đó cũng là một đoạn nhân sinh mới, chưa bao giờ trải qua. Còn có, hạnh phúc đến mau như thế này, làm cho tôi cảm thấy có phải hay không đã quá mức thuận buồm xuôi gió rồi?

Ngồi bất an một lúc lâu, tôi đưa tay gõ lên đầu mình một cái, suy nghĩ cái gì a~, thuận buồm xuôi gió không phải là quá tốt sao? Mau ngừng lại, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, mình phải vui mừng vì ngày mai được làm tân nương tử mới đúng chứ.

Ngày mai, chính là ngày thành thân a~.
Bình Luận (0)
Comment