1/2 Ngự Miêu

Chương 7

Triển Chiêu cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, con ngươi đen vì phản xạ ánh sáng mà trở lên lấp lánh. Tôi cúi đầu, vỗ vỗ ngực đang đập loạn xạ, khuôn mặt kia, hiện tại nhớ tới tôi đã từng dùng qua vô số biểu tình khó coi, thật sự là đã làm hỏng hình tượng của hắn mà.

"Vu cô nương."

"Hả?" tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Triển Chiêu hơi hơi nghiêng đầu "Triển mỗ không biết cô nương còn chưa thay quần áo, thật thất lễ."

Tôi cúi đầu nhìn, trên người mặc một bộ quần áo trắng, rất là kín nha~ không có gì không đúng a~.

"Quần áo này có gì không đúng sao?" Tôi nghi hoặc hỏi.

Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng, tai hơi hơi đỏ "Cô nương có lẽ không biết, đây là...... Áo lót."

"Gì?" Tôi mới tìm ra được manh mối, đột nhiên tỉnh ngộ, hắn nói chính là áo lót nha~, cũng chính là nội y ở cổ đại. Nhìn lướt qua đôi tai đã đỏ hồng của ngự miêu đại hiệp, tôi cười trộm, người này, nếu đến hiện đại mà nhìn thấy mấy cô em mặc Bikini lượn qua lượn lại trên bãi biển, khẳng định có thể hắn sẽ bị sung huyết não cũng nên.

"Để tôi vào mặc quần áo đã, ngài chờ cho một chút." Tôi đóng cửa lại, một lần nữa sờ soạng mặc lên bộ quần áo phức tạp của cổ đại, tóc kết thành đuôi sam, sau đó mới mở cửa phòng ra "Triển đại nhân, xin hỏi ba lô của tôi đâu?"

"Cô nương nói cái này sao?" Triển Chiêu giơ ba lô của tôi lên "Triển mỗ đúng là vội tới để đưa cái này cho cô nương."

Vốn là một soái ca trong trang phục cổ xưa lại phải mang theo ba lô của tôi, đã làm mất hết cả hình tượng của hắn rồi, tôi cười khẽ một tiếng "Cám ơn, tôi còn đang lo nên dùng gì để đánh răng đây." Nói xong, tôi đột nhiên nghĩ tới cái gì, từ trong ba lô lấy ra bàn chải đánh răng "Cho ngài, Triển đại nhân, tối qua tôi dùng cái này để chải răng cho ngài đấy."

"Đây là cái gì?" Triển Chiêu tò mò tiếp nhận bàn chải đánh răng từ tay tôi.

Tôi nhếch miệng, làm động tác đánh răng "Dùng để đánh răng." Nói xong, tôi từ trong ba lô lấy ra tuýp kem đánh răng "Dùng cái này, gọi là kem đánh răng. Bất quá, tôi cũng chỉ có một tuýp." Sớm biết rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này, tôi không nên ngại chuyện mang theo nhiều hành lý sẽ nặng, mà mang theo nhiều tuýp thuốc đánh răng rồi "Triển đại nhân, chỗ các ngài dùng gì để súc miệng?" Tôi nghĩ nghĩ một chút lại nói "Có phải là dùng muối tinh khiết hòa cùng nước chiết xuất từ cành Dương Liễu hay không?"

Triển Chiêu gật đầu "Quả thật đúng như lời cô nương nói."

"Quả nhiên vẫn là thời hiện đại tiến bộ a~" Tôi bóp kem đánh răng lên bàn chải, xoay người vào nhà rót một chén nước, sau đó ra sân tìm một góc để đánh răng.

Triển Chiêu vẫn tò mò nhìn từng động tác của tôi, cho đến lúc tôi chải đến bọt kem đánh răng đầy miệng, hắn nới lên tiếng "Kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng này của cô nương thật là kỳ lạ."

"Cám ơn đã khích lệ." Bất quá đại gia a~ ngài đừng nhìn chằm chằm tôi đánh răng như thế có được hay không a~, tôi nhưng là da mặt rất mỏng, sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng đó.

Sau khi rửa mặt xong, tôi liền đi theo Triển Chiêu dùng xong điểm tâm, Trung bá sớm đã chuẩn bị tốt hương nến các loại "Thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa."

"Đa tạ Trung bá." Triển Chiêu liền tiếp lấy hương nến "Vu cô nương, cô......"

"Tôi sẽ không đi, hai người đi thong thả a~." đều đã đổi trở lại rồi, tôi cần gì phải cùng người ta đi viếng mộ a~.

Vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, Trung bá liền xoay người một cái "Vu cô nương, đây là ý gì, ngày hôm qua không phải là cô nương cũng muốn cùng đi hay sao?"

"Này….này......" Tôi trong lúc nhất thời không tìm ra được một cái cớ nào, đành phải hướng Triển Chiêu nháy mắt ra hiệu, chỉ thấy hắn mỉm cười "Vậy cùng nhau đi đi."

Tôi đang chuẩn bị gật đầu phụ họa, mới vừa gật đầu một cái, liền cứng ngay tại chỗ.

Cái…cái gì, cùng đi?

********

"Vu cô nương, không sao chứ?"

"Không sao, thân thể của tôi cũng không tệ lắm, năm trước lúc đi thăm Hoàng Sơn, nhưng chính là ngược gió xông mưa mà đi nha~. Chính là nay mặc váy nên không được tiện cho lắm." Tôi nói, thở hổn hển hai hơi "Bất quá, Triển đại nhân, phần mộ tổ tiên nhà ngài cũng thật xa nha ~." đi cũng đã hai tiếng đồng hồ rồi chứ chẳng ít, trách không được Trung bá còn chuẩn bị cả cơm trưa mang theo.

"Ngay tại phía trước, cách cũng không xa lắm." Triển Chiêu cầm theo hương nến, cùng rổ đồ cúng, hắn đi cực kỳ thoải mái, thỉnh thoảng còn đỡ tôi một phen.

"Thật tốt quá." Tôi nhịn không được nhỏ giọng hoan hô.

Thấy tôi cao hứng, Triển Chiêu cũng là cười cười "Vu cô nương, Triển Chiêu giờ phút này cũng không phải là đang ở trên công đường, cô nương không cần phải xưng hô là đại nhân đâu."

"Oh." Tôi đáp ứng một tiếng, nghĩ nghĩ hắn hình như cũng đã nói như thế với tôi một lần rồi "Triển đại ca." Tôi gọi, chính là cảm thấy có chút buồn cười "Vậy Triển đại ca cũng đừng gọi tôi là Vu cô nương nữa, nói thật, sống bằng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người gọi mình là cô nương đó."

"Nơi cô ở không gọi như vậy sao?"

"Ừm, chỗ tôi gọi là tiểu thư, hoặc là mỹ nữ."

Nhìn thấy bộ dáng có chút kinh ngạc của hắn, tôi cúi đầu cười trộm "Cho nên đừng ngại, trực tiếp gọi tên tôi cũng được, Vu An Chi, An Chi, bằng hữu tôi cũng toàn gọi như thế cả."

Triển Chiêu gật đầu.

Tiếp tục đi về phía trước không xa lắm, từ miệng Triển Chiêu thốt ra hai từ tới rồi, tôi nhìn thấy hai phần mộ được xây bằng đá xanh.

Đem hương nến từ trong rổ đặt trước mộ phần, Triển Chiêu liền bắt đầu nhổ cỏ hoang mọc ở trên mộ phần. Tôi biết theo phép lịch sự, mình cũng không nên đứng im ở một bên, liền bắt tay vào hỗ trợ "Tôi giúp huynh."

"Đa tạ."

"Có gì đâu mà phải cảm ơn."

Hai người cùng nhau bắt tay vào làm, rất nhanh cỏ hoang trên mộ phần đã được nhổ sạch sẽ. Sau khi lấy đồ cúng từ trong rổ ra đặt ngay ngắn trên mộ phần, Triển Chiêu kéo vạt áo quỳ gối trước mộ phần "Cha, mẹ, đã lâu con chưa đến vấn an hai người rồi, con thật bất hiếu."

Tôi ở một bên, giúp hắn tách tiền giấy, nghe Triển Chiêu kính cẩn quỳ gối trước mộ phần, không khỏi âm thầm gật đầu, kỳ thật tôi cũng hiểu được thời xưa coi trọng những gì, đương nhiên trong đó không thể thiếu đạo hiếu.

Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Triển Chiêu ngoắc tay ra hiệu cho tôi tới gần, tôi đi qua "Có việc gì?"

"Đến, gặp mặt cha mẹ ta một chút." Triển Chiêu nhìn chằm chằm bia mộ nói.

"Oh." Tôi quỳ bên cạnh Triển Chiêu "Con chào thúc thúc, cùng a di, con là Vu An Chi, con rất vui khi được gặp hai người."

Mới vừa nói xong, chỉ thấy Triển Chiêu lắc lắc đầu, bộ dáng hơi có chút dở khóc dở cười, hắn lôi kéo tôi dập đầu một cái "Cha, mẹ, con hôm nay cố ý đến thăm hai người, một là vì muốn báo cho cha mẹ biết con hiện tại đang làm việc ở Khai Phong phủ, việc thứ hai là muốn cho hai người nhìn thấy nàng."

Tôi bắt đầu còn không có phản ứng, càng nghe hắn nói càng cảm thấy không đúng. Tôi nhếch nhếch khóe miệng, như vậy xem ra, nhận định vị này thật đúng là vô luận như thế nào cũng muốn chịu trách nhiệm đây mà, trách không được, hôm nay nhất định phải làm cho tôi cùng nhau đến đây. Phỏng chừng ở trong cảm nhận của hắn, cái gì của tôi hắn đều cũng đã nhìn thấy hết rồi, hắn đương nhiên phải phụ trách, chính là, tôi không muốn có một cuộc hôn nhân vì phụ trách mà tồn tại a~!

Ừm, về chuyện này, tôi nhất định phải tìm Triển Chiêu nói chuyện một lần mới được, đau đầu nhất là phải làm thế nào mới có thể thuyết phục được hắn đây?

Bất quá, nơi đây hiển nhiên không phải là nơi để nói chuyện này, sau khi tế tổ xong, hai chúng tôi theo đường cũ trở về. Tôi một đường cúi đầu tự hỏi, cũng không còn chú ý đến thời gian.

Chính là khi đang đi, đột nhiên thấy hoa mắt, loại cảm giác này......

Còn chưa kịp hiểu rõ, tôi theo bản năng từng bước đứng vững, lập tức mở to mắt.

Không đúng, đây là?!

Tôi quay đầu lại, ánh vào trong tầm mắt là khuôn mặt "Tôi" quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn được nữa, lúc này vẻ mặt cũng giống tôi tràn đầy kinh hoàng.

"Triển…Triển đại ca, lại đổi đã trở lại rồi." Câu này nói, tôi nói mà khóc không ra nước mắt a~.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mọi người nói đúng, sự tình nào có đơn giản như vậy, ha ha ha ha......
Bình Luận (0)
Comment