1/2 Prince

Chương 22

Không sợ lạnh? Vậy thì thằng chết toi nào đang cố sống cố chết bám lấy tôi hòng giữ ấm đây hả? Răng tôi va lập cập vào nhau và tôi loạng choạng dấn bước, thật khó để nhấc nổi bàn chân lên, chưa kể đến việc còn phải mang theo thằng cha Kenshin đáng chết đang tuyệt vọng bám chặt vào người tôi, khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy còn đôi môi thì chuyển sang sắc xanh vì lạnh.

Ngay sau khi Kenshin và tôi vừa truyền tống qua Bạch Hổ Thành đến Huyền Vũ Thành ở mạn Bắc, chúng tôi cảm thấy nhiệt độ hạ xuống rõ ràng. Do đó, tôi đã mua ngay hai cái áo choàng lông, rồi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh tới làng Tuyết. Càng đi tôi mới càng cảm thấy phận mình nhất định là thối đến cái mức nào. Tại sao? Tại sao? Tại sao lại có BÃO TUYẾT cơ chứ?

Má ơi, lạnh thế này thì ai mà chịu cho thấu? Mặc dù đã che chắn khuôn mặt bằng tất tần tật những gì cái túi còm cõi của tôi có, tôi vẫn lạnh đến không khỏi nghĩ thầm, Nếu mình mà nhổ nước bọt á, nước miếng sẽ đóng băng thành cục nước đá rơi đánh bộp xuống đất ngay, và nếu mình mà dám mở miệng ra, độ ẩm trong hơi thở sẽ biến thành đá đập ngay vào cái mặt này.

Bên cạnh tôi, trông Kenshin còn tệ hơn. Chúng tôi chỉ mới bước vào đường dẫn đến Làng Tuyết mà ảnh đã rùng mình không ngớt. Tình trạng của anh ấy vẫn chẳng được cải thiện là mấy, dù đã mặc lại bộ trang phục lãng tử ban đầu, cuối cùng anh ta rốt cục bám dính lấy tôi hòng giữ ấm. Có vẻ như ở nơi lạnh thấy mồ thế này, ngay cả đệ nhất kiếm khách cũng trụ không nổi!

“Ken…Kenshin, chúng…chúng ta tới chưa?” Tôi khó lắm mới phun ra được một câu.

“Gần…gần đến rồi.”

Khuôn mặt Kenshin rốt cuộc chuyển thành màu xanh lét vì lạnh… Này, ít nhất anh cũng phải mở mắt ra mà nhìn đi chứ hả?

Màn tuyết dày nặng và bão tố dữ dội bao trùm, tất cả những gì in trên võng mạc tôi chỉ là một mảng trắng trải dài bất tận. La bàn là vật duy nhất chỉ đường cho tụi tôi, hi vọng Đức Chúa lòng lành, Đức Phật từ bi và thánh Allah vĩ đại sẽ bảo vệ tụi con, và làm ơn thấy dùm là tụi con đang phải vất vả nhường nào để cứu một con người…ấy nhầm, ý con là một NPC.

“Aaaa!” Bàn chân tôi vướng phải một vật gì đó, thế là tôi duyên dáng diễn một màn ngã kiểu chó ăn phân, úp mặt xuống đất, chân tay thì dang rộng, tên Kenshin chết bầm lại còn theo đà chổng kềnh lên người tôi.

“Ken.Shin! Nếu anh không đứng lên ngay, tôi sẽ đá anh về Động Quỷ ru rú cả đời với Dương Quang đấy.”

“…” Kenshin mặt lạnh tanh, anh miễn cưỡng rời khỏi cái ‘lò sưởi’.

Vì không bị ai đè xuống nữa nên cuối cùng tôi cũng dần dần đứng dậy được. Tôi ôm một bụng oán thán rủa thầm trong lòng, Mặc dù con không có theo nghiêm túc tôn giáo nào – Thiên chúa giáo có một chút, Đạo Phật thì cũng qua qua và cả đạo Quran con cũng có nhấn nhá tí – nhưng cũng chỉ là vì con nghĩ rằng nếu con có chân trong càng nhiều giáo đạo, thì khả năng con được che chở càng nhiều thôi mà! Các Người có nhất thiết phải trừng phạt con như vầy không? Lại còn lôi đâu ra cái thứ ngáng ngã con giữa một cõi tuyết không có gì để ngáng nữa chứ?

Kenshin cau mày nhìn mặt đất, nói, “Hình như cậu vừa vấp phải một tảng đá.”

Tôi vội vã quay lại nhìn, lạ rằng tảng đá này hình dáng lại giống như… Một bia mộ? Tôi thực sự vừa vấp phải một bia mộ sao? Trời ơi, anh ma đẹp trai, em không cố ý đạp lên mộ của anh giai, anh giai ban đêm nhất định đừng quay về ám em… Không, đợi đã, không thể thế được, tôi nghĩ, đây là thế giới trong game cơ mà, nếu ngươi ta chết thì chẳng phải sẽ lập tức hồi sinh sao? Ai lại cần mộ cơ chứ…Một ngôi mộ?

“Mộ của Kaoru!?” Tôi kêu lên.

“Xúc tuyết ra khỏi mộ mau!” Tôi nói và rút Hắc Đao ra làm xẻng xúc tuyết.

Thật khó mà hoàn thành được công việc khi bão tuyết vẫn vô tình giăng kín bốn phương, nhưng dù vậy hai người chúng tôi vẫn kiên trì xúc rồi đổ tuyết. Thế nhưng mỗi lần tôi phá được một đụn tuyết thì y như rằng một tảng to gấp đôi gấp ba lại rơi xuống chắn lối. Mặc dù cố gắng mất cả nửa ngày nhưng tôi và Kenshin vẫn chẳng thể thấy rõ chữ trên tấm bia. Thời gian càng trôi đi, đôi mắt Kenshin càng điên cuồng và vô vọng. Thấy anh như vậy, tôi chỉ biết dốc sức đào bới, nhưng dường như mọi nỗ lực bây giờ đều trở thành vô nghĩa cả.

Cuối cùng, tôi kiệt sức, không còn chút sức lực nào để tiếp tục đào bới. Tôi chỉ biết ngồi nhìn Kenshin tiếp tục đào bới trong cuồng dại, mà càng nhìn, thì cảm giác đau đớn càng quặn thắt tâm can tôi. Mặc dù Kenshin dẫu vẫn biết quá khứ của anh chỉ là một câu truyện được hệ thống hư cấu lên, chưa bao giờ là sự thực, nhưng phải chăng trong lòng vẫn không quên nổi Kaoru?

Khi Kenshin vẫn còn cố gắng san bằng những đụn tuyết dày tưởng chừng không bao giờ tan biến, hành động của anh càng lúc càng trở nên vừa cuồng vừa loạn, mái tóc vốn chỉnh tề giờ trở nên bù xù khác thường, nhưng tuyết vẫn cứ rơi vô tình…

“Kaoru…” Kenshin vứt thanh kiếm sang một bên, ngửa mặt lên trời hét dài. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Tuyết ngừng rơi.

Khi những đám mây dần tan đi, một tia sáng chiếu xiên qua những tầng mây dày và rọi vào mộ Kaoru. Nơi tia sáng chạm đến, tuyết bắt đầu tan chảy.

“Đây là nơi yên nghỉ của Kaoru, nơi cô sẽ mãi mãi đợi vị hôn phu yêu dấu của mình.”

Kenshin tập tễnh bước về phía ngôi mộ và bỗng quỳ sụp xuống, “Kaoru…”

Tôi đứng dậy và lặng lẽ đứng phía sau Kenshin, hướng tầm mắt về phía ngôi mộ. Mặc dù đã biến rõ mười mươi sự việc sẽ diễn ra như vậy, nhưng lúc này lòng tôi vẫn dâng trào nỗi buồn vô hạn. Nếu nói tôi thương tiếc cho Kaoru xấu số, chẳng bằng nói tôi thương tâm cho Kenshin không thể tự thoát ra khỏi sự kiểm soát của hệ thống nhiều hơn.

“Chẳng phải tôi không nên đến sao? Nếu tôi không đi, Kaoru vĩnh viễn không phải chết.” Kenshin hét lên, bàn tay nắm chặt đập mạnh xuống nền tuyết.

“Thay vì chờ đợi trong đau đớn vô hạn, có thể cô ấy sẽ chọn được yên nghỉ trong mộ và lòng biết rõ rồi anh sẽ tìm ra cô ấy thì sao?” Tôi chậm rãi nói, “Cũng giống như anh, anh đã chọn cách đi tìm Kaoru dù đã biết sẽ chỉ tìm thấy mộ của cô ấy.”

Kenshin thoát khỏi trạng thái hoảng loạn vừa rồi, cay đắng mỉm cười, “Có lẽ vậy.”

“Vậy đi trả thù đi thôi. Mặc dù đây cũng chẳng phải là mối thù thực, nhưng cứ hãy biến nỗi đau thành động lực chiến đấu, biến sự tức giận thành năng lượng thanh kiếm, dốc lòng chiến đấu. Đi thôi, trút giận nào.” Tôi mắt sáng rỡ khi nghĩ đến viễn cảnh cuộc chiến.

Mắt Kenshin cũng rực sáng, “Đi!” Nói xong, liền lập tức đầu không quay lại, lạnh cũng không sợ xăm xăm dẫn đường.

Quả nhiên là một anh chàng thiện chiến, Tôi nghĩ, mỉm cười, Cuối cùng thì mình cũng tìm thấy bạn tri kỉ rồi.

~*~

“Kenshin, Hắc Ám Ma Thần ở đâu thế? Trận bão tuy đã ngừng nhưng tôi mệt rã ra rồi đây này. Nếu đường còn xa thì chi bằng ta nghỉ rồi mai đi tiếp nhé?” Tôi nhìn Kenshin với ánh mắt nài nỉ, bất lực, mệt mỏi. Thật không may, Kenshin với Du đúng là khác xa một trời một vực.

“Ở cái hang lưng chừng núi kia, đi tiếp đi.” Ken shin nhẫn tâm nói, đẩy tôi đi tiếp, tay chỉ cái hang khá là xa, nhưng cũng chẳng đến nỗi xa quá.

“Được rồi, được rồi…”

Tôi dùng ánh mắt ai oán nhìn anh ta, lê xác lên ngọn băng sơn cao ngút ngàn cùng Kenshin. Cửa động sâu hun hút càng hiện dần ra thì nỗi lo sợ trong lòng tôi càng lúc càng lớn lên thêm. Vả lại, tôi cũng nhận thấy hang động cao một cách khác thường đến nỗi có thể xếp được 5 lần tôi, chồng lên theo chiều dọc, lên cái hang này. 5 lần người tôi… cũng xấp xỉ 9m, không phải sao? Tôi nuốt nuốt nước miếng, nghĩ thầm, Không phải chứ? Hang động khổng lồ như vầy, con quái đó nhất định lớn đến chừng nào?

“Kenshin, anh có biết con Hắc Ám Ma Thần trông như thế nào không?” Tôi run rẩy hỏi.

Kenshin chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, vừa chạy cạnh tôi vừa nói, “Theo những gì hệ thống cung cấp thì Hắc Ám Ma Thần có thân hình khổng lồ, mặc áo choàng đen, trên đầu có một cái sừng và tay cầm thanh Hắc Ám Ma Kiếm cực lớn.”

“Nghe hãi thế!” Hình dung ra con quái vừa đen vừa khổng lồ, lại cộng kèm với cái động to muốn chết này nữa chứ, Tôi nghĩ, rùng mình khi nhận thức thấy nhiệm vụ của Kenshin và Dương Quang thực sự không đơn giản chút nào…

“Đến rồi.” Kenshin nói, đột ngột dừng bước.

“Vào luôn hả? Trước tiên để tôi kiếm cái gì đặt là mốc đánh dấu cho đỡ đi lạc đã…” Tôi bắt đầu lục tung cái túi lên.

Tuy nhiên tên Kenshin chết bằm kia cứ đứng ngang nhiên trước của động và thốt nhiên gầm lên, “Hắc Ám Ma Thần, ta, Kenshin, đến để tính sổ với ngươi đây!”

Tôi đứng sững cạnh Kenshin, nhìn chằm chằm vào khoảng không tối tăm sâu hun hút, chỉ thấy im lặng hãi hùng, riêng có tiếng gió rít từng chặp từ trong động ùa ra là đáp lời. Không khỏi khẽ run lên vì lo lắng, tôi ngay lập tức rút Hắc Đao thủ thế. Tiếng thanh đao của tôi tuốt ra khỏi vỏ nghe chừng quá đỗi ồn ã trong không gian tĩnh lặng như tờ này.

Một viên đá bé xíu bất chợt rơi xuống từ trần động…Sau đó mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, một cơn gió mạnh thốc đến từ hang sâu hun hút, tôi chỉ có thể đứng yên như phỗng. Phía trong hang động, ban đầu chỉ toàn một màu đen tăm tối, nay tràn ngập thứ ánh sáng màu lục sẫm kì quái.

Tôi nhận thức rằng cuộc chiến sắp bắt đầu và rằng đối thủ trận này rất có thể sẽ là tên mạnh nhất mà tôi từng gặp. Lòng đã quyết, tôi bước qua đứng cạnh Kenshin, ánh mắt kiêu ngạo hướng thẳng về phía kẻ thù.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Hắc Ám Ma Thần đã xuất hiện.

Lòng nặng như đeo đá, tôi mở miệng hỏi nhỏ, “Kenshin, có thể sức mạnh và kích thước không nhất thiết phải cân xứng nhau, nhưng anh không nghĩ rằng kể cả tên Hắc Ám Ma Thần này có không thèm đếm xỉa đến chúng ta, nhưng chỉ cần hắn giẫm một phát là tôi anh bay thẳng về suối vàng hả?”

“…” Kenshin chỉ nhìn tên Hắc Ám Ma Thần đứng trước mặt, không nói câu nào.

Má ơi, nó nhấc chân lên thật kìa, Tôi nghĩ, vội vàng nhảy phắt về phía sau, lôi theo cả Kenshin, Đừng có giỡn, trên đời làm gì có cha nào thấy con quái vật phải khom lưng để ra khổi hang động cao 9 mét mà lại dám chạy tới trước mặt nó đánh chứ?

“Không, tôi phải trả thù cho Kaoru.” Kenshin nói, giật tay ra khỏi chỗ tôi và xông ra giáp mặt với con Hắc Ám Ma Thần.

Tôi nhìn Kenshin đối mặt với tên Hắc Ám Ma Thần, không còn lựa chọn nào khác, tôi cười như mếu và nhăn trán chạy phía sau ảnh. Vừa chạy tôi vừa hét, “Cẩn thận đấy, Kenshin! Đừng có liều mình đánh nó!”

Kenshin vờ như câm như điếc, không thèm nghe những lời tôi nói mà chạy vụt về phía Hắc Ám Ma Thần, không thèm nói câu nào. Tiếp cận được con Ma Thần, anh tăng tốc, rồi dùng hết sức bình sinh, anh nhảy vụt lên đến tận đầu con quỷ, chém lên hai lần. Trong khi Kenshin còn đang mải mê tấn công mặt con Ma Thần, bàn tay thô kệch của nó văng mạnh về phía người ảnh. Kenshin miễn cưỡng nhảy lùi lại, tránh cú đập chí mạng.

“Kenshin, tôi sẽ đánh lạc hướng nó. Anh tấn công từ phía sau!” Tôi hét lên và chém mạnh Hắc Đao vào bàn chân con quỷ.

KENG! Sao lại có tiếng kim khí chạm nhau khi mình chém vào chân con Ma Thần nhở? Tôi cúi đầu nhìn, nuốt vào hai ngụm nước miếng, không dám tin vào mắt mình nữa, bàn chân nó còn chẳng có lấy một vết trầy xước. Thử lại xem sao, Tôi nghĩ và cật lực chém Hắc Đao liên hồi…KENG!

“Hắc Đao của mình còn chẳng mảy may làm hại con Ma Thần nữa, có lẽ mình vẫn phải luyện thêm nhiều. ” tôi thấy vô cùng thất vọng, tưởng tượng ra cảnh mình đứng bần thần, bàn tay nắm hờ cán đao, cực kì bất lực, đằng sau còn có một mớ lá phong khô bị gió cuốn bay xuống đất trong một ngày thu tiết trời hanh hao…

“Vương Tử, mau trốn đi!” Tôi chợt nghe giọng Kenshin.

Tôi ngước lên và thấy ngay cái gọi là Ma Thần Kiếm đang lao vun vút về phía mình với vận tốc máy bay vào sân bay. Tôi lách người qua một bên với tốc độ ánh sáng, nhưng, cái máy bay…à, thanh Ma Thần Kiếm vẫn xẹt qua thân tôi. Trời đất ơi, mình nhỏ bé thế này, vậy mà hắn vẫn chém ngang lưng mình được sao? Vô lí, quá vô lí rồi! Thằng thần kinh nào làm lập trình vậy…Tôi nằm bẹp dúm dưới đất, tay chân choãi hết cả ra, tránh được thanh Ma Thần Kiếm lia trúng người trong gang tấc.

Tôi nhanh chóng đứng lên và cố gắng bỏ chạy… ấy nhầm, là cố làm phân tán tư tưởng của con Hắc Ám Ma Thần, tạo cơ hội và thời cơ để Kenshin đánh lén nó. Vừa chạy trốn như điên, tôi vừa khóc không ra nước mắt, tôi cảm thấy như thế giới đang chao đảo theo từng bước chân nặng nề của con Hắc Ám Ma Thần, thanh Ma Thần Kiếm phi cơ cứ chém vào mông tôi từng chặp từng chặp… Không biết là mình sẽ bị giẵm chết nát hay bị chém thành thịt băm đây?

“Kenshin, mau đánh lén đê! Nếu tôi mà nát bét ra đấy hay biến thành thịt băm á, thề rằng dù làm ma tôi cũng sẽ quay về Động Quỷ ám cả họ nhà anh luôn!” Tôi gào lên tuyệt vọng.

“Đánh thử rồi, không xi nhê,” Kenshin điên tiết đáp trả.

“Cái gì?” Mặt tôi cắt không còn giọt máu. Là ông trời trù tôi chết sao? Nhưng tôi không muốn phải chịu cái chết thảm thương đẫm máu như vậy đâu! Tôi nghĩ, rồi hét lên, “Kenshin, vách đá ở chỗ nào cơ?”

Tôi vừa dứt lời, vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt Kenshin bay biến, anh vội vã, “Rẽ trái! Rẽ trái đi, thẳng trước mặt đấy!”

Rẽ trái? Lần đầu trong đời tôi cảm thấy rẽ trái lại thực vô cùng khó khăn như vậy, “Kenshin, tôi không rẽ trái được!” Rẽ phát là biến thành cục thịt nhão nhoét ngay á…

“Ma Thần, kẻ thù của ngươi là ta!” Kenshin tức giận hét lên, vừa dứt lời, con Hắc Ám Ma Thần vốn đang đuổi sát tôi liền tức tối giậm chân và xoay người lại đuổi theo Kenshin.

Kenshin nhảy vút qua vách đá, thấy vậy, tôi lập tức chạy sát theo ảnh. Vừa chạy vừa nghĩ, Làm thế nào chúng tôi đẩy con Hắc Ám Ma Thần ngã xuống vách đá được chứ? Ngáng chân nó? Có khi nó vừa dẫm phải tôi là người tôi đã dẹp lép như cái bánh kẹp, mà nó cũng chẳng hay biết là vừa giẫm phải tôi ấy chứ!

“Kenshin, anh biết cách nào khiến hắn ngoan ngoãn rơi xuống vách đá không?” Không thể dứt được suy nghĩ ra khỏi đầu, tôi gào muốn lủng cổ họng hỏi Kenshin, tên đang chạy trước tôi.

“Vương Tử, giúp tôi dụ nó đến chỗ vực thẳm, càng gần càng tốt.” Sau khi đột nhiên không đầu không đuôi phun ra một câu này, Kenshin dừng lại và né thanh gươm bay cửa Hắc Ám Ma Thần, đợi tôi ‘thực hiện bước kế’…

“Tôi có thể từ chối không?” Tôi hỏi, mắt ậng nước.

“Không!” Kenshin trả lời lạnh lùng.

Huhuhu…Tôi cố kìm cơn sợ đang ập đến, nhảy về phía Hắc Ám Ma Thần, dùng sức chém mạnh vào cẳng chân nó. Tiếng Keng theo đó vang vọng khắp các vách động.Tôi quay lại và điên cuồng chạy về hướng vách đá, trong lòng chỉ biết cầu nguyện Kenshin có sẵn kế hoạch trong đầu.

Hắc Ám Ma Thần chạy sát nút tôi, thời gian né tránh theo vậy mà kéo dài vô tận, tôi bắt đầu cạn sức. Có vài lần tôi chỉ kịp tránh thanh phi đao trong gang tấc, trên người cũng vì trúng phải cơn gió sắc lạnh đi kèm thanh đao mà loang lổ máu. Cùng với sự mệt mỏi và nỗi đau đớn, tôi thấy mình dường như chẳng còn trụ thêm được bao lâu. Nhưng, tôi vẫn buộc bản thân phải tiếp tục. Dương Quang vẫn đang chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi còn phải đưa cậu ấy về Lục Địa Trung Tâm!

Bỏ cuộc? Từ trước đến giờ chưa từng nghe qua từ này!

Khi bàn chân sát mép vực, tôi thiếu điều rống lên khóc to. Nghĩ sao ngã xuống vách đá xém chết hai lần, lần này lại phải nhờ vách đá cứu cái mạng còm này! Đúng là thế sự khó liệu mà.

Thôi kệ, Tôi nghĩ. Giờ đã đứng ở mép vực, tôi chỉ còn biết khản cổ gào Kenshin, “Kenshin, tôi đến chỗ vách đá rồi! Mau xắn tay áo anh lên làm gì thì làm lẹ đi, không thì tôi sẽ rơi tự do theo Hắc Ám Ma Thần luôn đấy!”

Kenshin vẫn theo sau chúng tôi, gương mặt anh hết sức bình thản đúng cái điệu bộ trời lặng gió trước cơn giông. Tay phải của anh vẫn nắm chặt cán gươm từ đời thủa nào. Thời cơ! Cái anh ta đang chờ là thời cơ thuận lợi giải quyết kẻ thù không đội trời chung này.

Hừmmm, hình như từ chỗ tôi đến chỗ ‘vận mệnh ngã xuống vực chết’ chỉ cách có ba xăng-ti-mét… Tôi quay đầu lại và nhìn bờ vực sâu thăm thẳm, trống trơn, sau đó quay ra nhìn tên Ma Thần khổng lồ. Kì cục thật! Tôi lúc nào cũng phải lựa chọn giữa việc bị giẫm chết và ngã xuống vực mà chết là sao? Lần sau có thể diễn trò gì mơ mới một chút được không? Khi còn đang xoay như chong chóng giữa vách đá và Hắc Ám Ma Thần, tôi thoáng thấy bóng người nhảy vọt lên trước mặt con quỷ…Mặc dù đã lấy cái cây gần đó làm điểm tựa nhưng phải nói là sức bật của Kenshin thật vô cùng tuyệt vời!, Tôi thầm thán phục trong lòng.

“Phá Công Trảm!” Kenshin gầm nhẹ bằng giọng đầy uy lực và tuốt thanh gươm ra với tốc độ sấm sét, chém vào phía sau con Hắc Ám Ma Thần… Chiêu này dựa trên Bạt Đao Thuật* sao? Tôi nghĩ, và thấy luồng gió từ thanh kiếm xuyên qua tóc con Ma Thần, theo sau là tiếng “Keng Keng” rất lớn. Mặc dù tôi chẳng biết con Hắc Ám Ma Thần này có thật sự bị thương hay không, nhưng chí ít lực đạo của Kenshin cũng đủ để khiến nó đổ người về phía trước.

Hình như sớm muộn nó cũng văng khỏi vách đá, Tôi nghĩ, lại thêm một lần bội phục sự lợi hạn của Kenshin…Nhưng sao trời đột nhiên tối thui vậy? Tôi ngẩng đầu và mở to cặp mắt thô lố, và… Con Hắc Ám Ma Thần khổng lồ đang đổ nhào về phía tôi!

Thánh thần ơi, mi giảm cân đi con Hắc Ám Ma Thần kia! Với cân nặng và thân hình khủng bố thế này thì chừa đâu ra kẽ hở cho ta trốn chứ hả… Má ơi! Tôi mang theo khuôn mặt đẫm lệ, ai oán rủa thầm số mệnh bắt tôi lần thứ ba rớt xuống vực…

“AAAAAAAAAAAAAAAAAA!” Tôi gào lên xé phổi, mắt nhắm tịt, chân tay co rúm, chờ đợi cơn đau thấu xương khi chạm đất, “AAAAAA…”

“Cậu có im mồm đi được không?” Giọng nói lạnh lùng của Kenshin vang lên phía trên đầu tôi.

“Aaaa…?” Tôi ngóc đầu lên, khuôn mặt Kenshin chềnh ềnh trước mũi. Tôi cứng người, thấy ngay rằng Kenshin đang nắm một mảnh vải đỏ dài loằng ngoằng, đằng cuối cột chặt vào eo tôi, cái quần của anh vì không có thắt lưng đã tụt xuống tận gối.

“Kenshin, đóng khố thoải mái chứ hả?” Tôi nghiêm túc hỏi. Đó là điều tôi trăn trở mãi từ lần “tình cờ” liếc thấy hôm trước.

“Khố là cái gì?” Kenshin cau mày hỏi.

“Là cái mảnh vải anh đang quấn để bảo vệ các bộ phận quan trọng trên cơ thể ấy.”

Kenshin cúi đầu nhìn mảnh vải, bối rối ra mặt, “Thế cậu không mặc sao?”

“Không, tôi mặc quần đùi.” tôi trang trọng phủ nhận. Trăm phần trăm đây không đóng khố đâu nhá.

“Thế thì có gì khác biệt?”

“Ấyyy, tôi rất vui được thảo luận với anh về điểm khác biệt giữa khố và quần lót, nhưng…” tôi dài giọng, nhăn mặt, “Anh biết đấy, thảo luận vấn đề đồ lót khi đang lơ lửng rất là… không vệ sinh, vả lại tôi cũng không quen việc hai chân không chạm đất.”

Tôi đảo mắt khinh thường, “Vậy nên, vui lòng kéo tôi lên trước được không? Tôi hứa sẽ giải thích cặn kẽ và thảo ra nguyên bản danh sách các loại đồ lót cho anh, chú thích cụ thể hẳn hòi được chưa?”

Tôi leo lên cạnh vách đá và ngồi thụp xuống đất, cũng không quá tin tưởng khả năng lần tới trèo lên vách đá còn tránh nổi khỏi bị rớt xuống.

“Kenshin.” tôi uể oải nói.

(*Bạt Đao Thuật : Người hâm mộ Kenshin có lẽ sẽ cảm thấy quen thuộc hơn với tên tiếng Nhật là battoujutsu. Giống như tên, tuyệt chiêu này chủ yếu sử dụng sự di chuyển của thanh kiếm.

**Các kỹ năng của Kenshin chỉ có vài cái là giống truyện tranh, như là Long Tường Thiểm. Còn hầu hết những kỹ năng còn lại đều không giống như trong tác phẩm Rurouni Kenshin đề cập. – nhóm PR)

“Coi như bỏ qua anh cấp 100 đi, thì những số liệu của anh đã quá khủng bố, bảo sao anh lại mạnh đến vậy.” Tôi đầy hâm mộ nhìn hồ sơ của anh ta.

“Dẫu sao không tăng cấp được nữa cũng quá tiếc. Hệ thống keo kiệt thật, hao tổn bao công sức tôi mới có được anh cơ mà.” Tôi tức giận trút tiếng thở dài.

Kenshin bắn sang chỗ tôi cái nhìn lạnh như băng, kháy, “Chạy có mấy bước mà cũng coi là “hao tổn công sức”?”

Nghe vậy, tôi nhảy chồm chồm lên cãi lại, “Ý anh là gì cơ, ‘chạy có mấy bước’ á? Tôi nói cho anh biết, tôi phải lặn lội đường xá xa xôi từ Lục Địa Trung Tâm đến đây. Rồi còn phải giúp Vân và Tinh luyện cấp biết bao nhiêu tháng ngày cực khổ mới khiến bọn họ xô tôi xuống vực được. Ngoài ra, tôi đây phải dũng cảm vượt qua trận bão tuyết kinh hoàng để tìm đến Làng Tuyết, đã thế còn bị ngã trầy trật mấy lần… Này, Kenshin, cấm bước tiếp, tôi đã nói xong đâu! Nhìn lạnh lùng khinh bỉ cái gì hả? Không thấy tôi là chủ anh à? Này, đừng có bơ lác tôi!”

~*~

“Tiếp theo phải làm gì?” Kenshin và tôi giờ đã quay và Bạch Hổ Thành. Rốt cuộc muốn cứu Dương Quang khỏi động quỷ thì phải làm cái quái gì? Tôi chịu không nhớ nổi.

“Đến Mạo Hiểm giả công hội, nhận nhiệm vụ của các nhà tiên tri.”

“Ờ ờ.” Tôi hiểu ra.

Sau đó, tôi hăm hở đến chỗ Mạo Hiểm giả công hội, tôi muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để đưa Kenshin cao thủ và Dương Quang lịch thiệp về Lục Địa Trung Tâm. Hầyyy, tôi nhớ mọi người trong Phi Thường Đội lắm lắm.

Sau khi nhận xong nhiệm vụ, nhìn mảnh giấy cầm trong tay mà tôi thấy trời đất quay cuồng. Cái quái gì đây? Sao trên cái bản đồ Mạo Hiểm giả công hội đưa tôi, chỗ của ba nhà tiên tri chỉ là ba cái chấm tí xíu giống như ba đỉnh tam giác khổng lồ trên Đại Lục Phía Đông vậy? Này, chẳng phải dù tôi có không mù hướng nặng chăng nữa cũng khó tìm lắm sao?

Thôi mặc kệ, Tôi nghĩ, tâm trí cũng ổn định hơn, Vẫn còn có Kenshin bên cạnh cơ mà, tôi lo gì nữa chứ?,“Ê, Kenshin, việc tìm ba nhà tiên tri vĩ đại đối với anh dễ như ăn bánh phải không?”

Kenshin chậm rãi quay ra nhìn tôi, gương mặt vẫn lạnh tanh như từ trước tới giờ, “Trừ chỗ ở của Kaoru trong Làng Tuyết, chỗ nào cũng không biết.”

…Có vẻ vì cả hai thằng đều mù hướng nặng, nên độ khó của nhiệm vụ này tăng lên gấp ba lần chứ chả ít, Tôi thở dài thườn thượt. Sau đó tôi chấp nhận số mệnh, không nghĩ nữa mà quay ra nhìn chăm chú vào tấm bản đồ. Hãy bắt đầu với nơi gần nhất trước vậy! Điểm gần nhất hình như ở góc phía dưới bên tay trái, ngay trong Bạch Hổ Thành thì phải.

“Không sao, ta sẽ đi thẳng về phía bên trái rồi chếch xuống.” tôi nói, và bắt đầu nhanh nhẹn bước đi.

“Vương Tử.” Kenshin, người vẫn âm thầm nối gót tôi từ đầu chí cuối, bỗng gọi tên tôi.

Tôi chân vẫn không dừng, chỉ quay đầu lại liếc nhìn anh ta, “Gì?”

“Cậu vẫn chưa giải thích cho tôi vụ đồ lót.” Kenshin trả lời với khuôn mặt nghiêm trọng chết người.

“Chết cha, đồ lót…” Về quần lót tôi chỉ biết quần cạp thấp, quần có đai, quần mỏng làm bằng đăng ten, quần lọt khe,…Chẳng biết lũ đàn ông con trai ngoài quần đùi và quần sịp còn loại nào nữa không? Huhuhu, làm sao tôi biết được chứ? Hay là khuyên đại Kenshin mặc quần lót ren đi? Chết cha, bản thân quả thật cũng có ý làm trò ấy. Kenshin mặc quần lót ren…Phụt! Ừ ừ, cũng đáng thử một lần nha.

“Không cần nói nữa.” Kenshin đột nhiên mở miệng.

Tôi vô cùng tiu nghỉu. Tôi mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Kenshin van nài, “Tại sao? Tôi rất muốn bàn luận với anh vấn đề này. Tôi với anh nói riêng thôi mà, nha nha nha~?”

Kenshin lạnh lùng lừ mắt nhìn tôi, “Chẳng biết sao nữa, nhìn thấy nụ cười của cậu, đột nhiên tôi cảm thấy không muốn biết nữa.”

“…” Tôi xoa xoa mặt, Hóa ra là cười dâm quá lộ liễu, lần tới nhất định không được nhếch mồm cười nữa. Kế hoạch “Dụ Kenshin mặc đồ lót ren” – thất bại toàn tập… Tiếc chết được.

“Đây là biển?” Kenshin đột nhiên đứng lặng thinh. Anh câm lặng nhìn đăm đăm vào biển, hình như trước đây anh ấy chưa từng thấy biển bao giờ thì phải. Khuôn mặt anh tràn đầy sự tò mò và say mê vui thích.

Còn tôi, hứng thú ngắm biển của tôi không bằng một nửa như anh chàng. Cứ nhớ đến chuyện tôi phải lênh đênh giữa mặt đại dương bao la không thấy bến bờ, mặc dù vẫn nói chuyện với Bé Bao nhưng tôi vẫn ngán đến tận cổ, và thậm chí tôi đây còn bị bóc lột sức lao động, phải đi lau phân chim trên sàn tàu trả tiền ăn là, là tôi…Tôi thực chẳng muốn nhắc đến mấy chuyện đó chút nào.

“Chúng ta đến gần để ngắm được không?” Kenshin do dự hỏi, gần như là ngượng nghịu.

Tôi nở nụ cười phô hàm răng trắng như ngọc, “Đương nhiên là được.”

Ngoài mặt, Kenshin vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng bước chân của anh lại hồ hởi rõ rệt. Tôi đuổi theo anh, cười toe toét. Kenshin lạnh lùng mà cũng biết xấu hổ cơ đấy!

Kenshin dừng lại trước mặt nước xanh ngắt trải rộng, và tôi lặng lẽ bước đến cạnh anh. Sau một lúc, tôi nói, “Đẹp lắm phải không? Chờ đến lúc chúng ta cứu được Dương Quang rồi đến Lục Địa Trung Tâm ấy! Hai người sẽ còn được chiêm ngưỡng những thắng cảnh đẹp hơn rất nhiều.”

“Ừ.” Trên mặt Kenshin cuối cùng cũng xuất hiện ý cười nhàn nhạt.

Tôi trái phải quan sát cảnh vật xung quanh, Sao chỗ này trông cứ quen quen thế quái nào ấy nhở? Tôi nhìn sang bến trái và thấy một con tàu quen quen đang lừng lững tiến vào một cái bến cảng trông cũng quen quen…Chúng tôi đi lạc qua bến cảng rồi sao? Tôi giở tấm bản đồ nhìn lại lần nữa, phát hiện ra tôi đã đi chệch khoảng 45 độ gì đó. Đúng là thảm họa!, Tôi nghĩ, Nếu thậm chí đến cả điểm gần nhất mà tôi cũng tìm không ra thì làm thế quái nào mà kiếm được cả thảy 3 nhà tiên tri cơ chứ?

“Hầyyyy, tìm không ra đường.” Tôi cau mày nói.

Kenshin rời mắt khỏi biển, đề nghị, “Bên kia có rất nhiều người, đến hỏi đi?”

“Nhiều người hả?” Tôi quay lại và thấy đám đông đang tụ tập. Có trò gì hay mà bọn họ xúm đông xúm đỏ đến xem thế nhỉ? Thú vị đấy, Tôi nghĩ và háo hức kéo Kenshin nhập vào toán người, “Đi nào, đi xem náo nhiệt!”

“Náo nhiệt? Đẹp hơn biển chứ?”

“Ờ ờ…Cái đấy còn tùy anh nghĩ sao thì nghĩ.”

Đông quá ha…Với lại, tại sao bầu không khí lại căng thẳng thế này? Tôi nhìn đám người đang tụ tập, nhất là mấy tên đang nắm bàn tay lại thành nắm, bẻ tay răng rắc, khuôn mặt ra vẻ điên tiết lắm, và một số thậm chí đã rút sẵn vũ khí. Có chuyện gì thế? Tôi chăm chú liếc ngang liếc dọc xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

“Trùm lãnh địa Hoàng Uy?” Người đứng cạnh tôi đột nhiên buột miệng, giọng nói của hắn nghe hơi run rẩy.

“Hoàng Uy?” Cái tên nghe quen quen nhờ.

“Lục Tinh, rốt cục em có đồng ý làm vợ anh hay không đây? Anh nói để em được rõ, anh đã giăng bọn đàn em ở điểm trọng sinh rồi. Em mà từ chối là anh cho người đập thằng này về cấp 1 đấy.” Giọng nói quen thuộc thô lỗ và tráo trở vang lên giữa vòng người đang quây kín.

Vừa nghe xong, khuôn mặt tôi tối sầm lại. Hoàng Uy, tên đốn mạt! Ngươi dám chặn đầu 2 đứa bạn thân nhất của ta, lại còn ép Tinh lấy ngươi? Rõ là người xem thường ta mà.

Tôi mạnh tay xô đám người qua một bên, đám đông dần dãn ra và tôi ngay lập tức thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Tinh, và Vân đang bị một số người chơi khác đè quỳ mọp xuống. Máu sôi sùng sục trong người tôi, tôi nói với giọng không thể giá lạnh hơn, “Nếu cô ấy cưới ngươi, ta thề sẽ nuốt trọn thanh đao này.”

Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về phía tôi, và Vân phấn khích hét to, “Yêu tinh à? Đại ca đúng là Yêu tinh thật! Là anh phải không Đại ca?”

Tôi mỉm cười, “Ngoài ta ra còn Yêu tinh nào du ngoạn trên Lục Địa phía Đông nữa sao?”

“Đại ca…” Khuôn mặt Tinh nhợt nhạt, còn ánh mắt thì vô cùng phức tạp, cô do dự gọi một tiếng.

Tôi chuyển sự chú ý về phía Hoàng Uy mặc bộ quần áo lấp lánh đang đần thối ra nhìn tôi, tôi dằn cơn uất hận xuống, nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể, “Ngươi, Hoàng Uy hả? Hình như bài học lần trước ta dạy cho ngươi vẫn chưa thấm vào đầu đâu nhỉ?”

“Mày…” Khuôn mặt Hoàng Uy vặn vẹo méo mó vì tức giận, và rồi đến cực điểm, hắn nạt, “Mẹ nó, đừng tưởng tao sợ mày, lần trước mày đánh lén ông đây nên mới ăn may thắng thôi, nhưng giờ thì đừng hòng. Chúng mày, lên đi! Thằng nào chém chết nó, ta sẽ thưởng hậu!” Hoàng Uy gầm lên.

“Trận chiến bắt đầu rồi, Kenshin.” Tôi hơi nghiêng đầu về phía Kenshin, tên đứng cạnh tôi, cười nhạt. Tôi đang cảm thấy háo hức vô cùng. Trận đánh với Hắc Ám Ma Thần lần rồi khiến tôi ấm ức không tả được. Vậy nên giờ tôi ngu gì bỏ qua cơ hội được tẩn bọn này nhừ xương cơ chứ?!

Khuôn mặt Kenshin vẫn vô cảm, gật đầu tán thành.

Tôi rút Hắc Đao và cười lạnh lùng nhìn Hoàng Uy đã trốn tiệt đàng sau lũ đàn em to xác, nghĩ thầm, Đừng tưởng vì ngươi núp đằng sau mà ta không xử được ngươi nhé! Kenshin và tôi cùng lúc lao lên phía trước, chẳng cho tám tên côn đồ vào mắt. Người xem chỉ thấy bóng chúng tôi lướt qua một màn dao kiếm. Đao của tôi và kiếm của Kenshin chỉ còn hiện lên dáng đen và ánh bạc, theo sau là thác máu tươi phun trào khắp nơi…

Tôi nhảy lên và lao mình vun vút liên tục không ngớt, cảm thấy vô cùng sảng khoái, không them coi bọn côn đồ này ra cái gì. Hơ hơ, đợt trước anh đây đơn thân độc mã mà còn chém tốt tụi này, huống chi lần này đã có Kenshin cấp 100 vô cùng khủng bố bên cạnh đây, còn sợ gì nữa. Có lẽ nghe hơi sỉ nhục người khác một chút, nhưng với tôi, trận đấu này chẳng khác gì trò chơi đánh cho đỡ ngứa tay ngứa chân mà thôi.

Tôi đẩy hai tên cuối cho Kenshin xử lí và từ tốn bước về phía Hoàng Uy với nụ cười dịu dàng trên môi, “Hoàng Uy, nghe cho kĩ đây, đừng bao giờ cả gan động vào hai người gọi ta là ‘Đại ca’ đây nữa nhé. Nếu không, mặc xác ngươi đem bao nhiêu lũ rác rưởi bên người, ta cũng chỉ coi như ruồi bọ vo ve mà quét sạch thôi .”

“Còn ngươi, ta tuyệt đối giết không nhầm đâu.” Búng nhẹ cán đao, tôi gẩy thay kiếm vàng sáng quắc mà vô dùng của Hoàng Uy bay ra xa.

Cửu Đầu Long Thiểm!

Tôi ngửa đầu lên trời và cười hoang dại khi cột sáng trắng lóa bắn vút lên bầu trời. Phải mất hồi lâu, tôi mới ngưng cười quay ra nhìn Kenshin, người đã xử lí xong hai thằng côn đồ từ đời thủa nào, trong lòng có chút chột dạ. Ấy chết, tôi vừa múa rìu qua mắt thợ phải không? Nhưng trong chỗ chiêu thức hồ sơ Kenshin ghi đâu có bao gồm Cửu Đầu Long Thiểm đâu, vậy nên chắc không sao đâu nhỉ? Tôi toát hết cả mồ hôi lạnh.

“Hai đứa không sao chứ?” Tôi lo lắng nhìn Vân và Tinh. May thay, ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt đi vì sợ, hai người đó xem chừng không bị xây sát gì.

“Đại ca…” Vân bước về phía tôi, sự hối tiếc thấy rõ trên nét mặt. Đến đúng trước mặt tôi, cậu đột nhiên quỳ sụp xuống, “Em xin lỗi, Đại ca.”

Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn cậu ta, nghĩ, Thằng Vân sĩ diện nhất trên đời lại dám giữa phố quỳ trước mặt tôi?

“Đại ca, chúng em lừa dối anh nhiều lần như vậy, sao anh vẫn cứu tụi em?” Tinh hỏi khi bước lại gần tôi, sự lưỡng lự viết rõ trên gương mặt.

Tôi nhún vai dửng dưng, “Anh đã nói rồi, anh sẽ không làm những điều mà anh cảm thấy hối tiếc, nhưng một khi đã quyết định làm chuyện gì, anh nguyện chẳng hối một lời. Anh đã quyết định giúp hai người thì phải giúp tới cùng chứ.”

“Đại ca.” Vân và Tinh đồng thanh, hai đứa trông như đã hạ quyết tâm, “Chúng em cầu xin anh, hãy cho chúng em được đi theo anh!”

“Hử?” Tôi nhăn trán, “Hai em chắc cũng đủ tiền đến Đại Lục Trung Tâm rồi. Đừng quan tâm anh, cứ đi trước đi. Anh vẫn còn vài chuyện cần xử lí.”

Mặt họ chợt trắng bệch, Vân nói giọng run bắn, “Đại ca, anh không muốn cho bọn em theo cùng thật sao? Em xin thề bọn em sẽ không phản bội anh nữa đâu mà!”

“Không phải vậy…” Lông mày tôi nhíu chặt lại lúc tôi nghĩ thầm, Tôi có nên dẫn họ đi theo không đây? Tôi vô cùng phân vân. Có lẽ cho hai đứa đi cùng cũng có lợi, dù sao thì về mặt phương hướng Tinh và Vân hơn tôi rất nhiều… Nhưng đưa bọn nó theo cùng, tôi sẽ phải nói cho bọn nó chuyện Kenshin với Dương Quang.

“Quỷ Vương?” Tinh đột nhiên hét lên khe khẽ sau một hồi câm lặng nhìn ngó Kenshin.

Vân cũng quay ra nhìn Kenshin, khuôn mặt cậu tỏ vẻ ngờ vực.

Mặt tôi thoáng chốc tái nhợt đi, tôi vội nói, “Đừng có nói gì hết, đi theo anh đã.”

~*~

Tinh và Vân theo tôi và Kenshin chạy ào đến một nhà hàng, đặt bừa một phòng riêng. Hai người họ tức thì ngồi xuống và bốn con mắt mở to cứ nhìn trừng trừng vào khuôn mặt vô cảm của Kenshin. Tôi có chút buồn cười, liền cố ý cầm thực đơn lên chậm chạp hết sức có thể đặt hết món này món nọ, làm như không thấy hai đứa đang tò mò muốn chết…Phụt! Tôi nhịn cười muốn nổi thương luôn. Không thể tưởng tượng được trong game tôi có thể toàn quyền trêu chọc họ, bình thường ngoài đời toàn là hai đứa liên thủ bắt nạt tôi tức chết.

“Món cuối cùng, chúng tôi chọn…” Tôi nên chọn món nào đây ta?

“Vằn thắn xào ớt, đúng không Đại ca nhỉ?” Vân cười hì hì nói, “Em cũng yêu Vằn thắn xào ớt chết được ấy. Khẩu vị của Đại ca đúng là nhất!”

Tôi nhướn một bên mày, Nói chẳng ngoa chứ tôi phải công nhận là về khoản ăn uống, tôi chắc hẳn sẽ là người sành sỏi nhất nhóm. Nói cho cùng, chẳng phải tôi luôn là đứa chọn món trong tất cả mấy lần tụi tôi đi ăn chung hay sao? “Vậy chọn Vằn thắn xào ớt đi.”

Ngay khi tiểu nhị rời bàn, Tinh và Vân lập tức quay mặt ra nhìn Kenshin chòng chọc, nhất định không chịu bỏ qua chuyện này.

Tôi thở dài, nghiêm túc nói, “Tinh, Vân, chuyện anh sắp nói tới đây vô cùng quan trọng, anh muốn hai em hứa là sẽ không bao giờ nói cho ai hết và cũng không bao giờ nhắc lại nữa.”

Tinh và Vân quay ra nhìn nhau kiên quyết, rồi Vân nói chắc chắn, “Đại ca, em xin thề rằng kể từ ngày hôm nay, chúng em sẽ nghe lời Đại ca mà không thắc mắc chi hết. Chỉ cần Đại ca bảo bọn em không nói chuyện gì, hai chúng em nhất định không hé răng để lộ nửa lời về chuyện đó.”

“Nếu Đại ca vẫn chưa tin, thì không cần phải giải thích cho tụi em nữa đâu. Tụi em sẽ không bận tâm đâu mà.” Tinh cũng nói thêm vào.

Tôi nhìn Kenshin tỏ ý xin phép. Nói cho cùng, đây là chuyện riêng của ảnh. Tôi có quyền gì mà quyết thay anh ấy chứ.

“Nói cho họ đi. Tôi không thích bị bọn họ xem là loại NPC tầm thường.” Kenshin lạnh lùng nói.

Tinh và Vân mở to cặp mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Kenshin mất ba giây, Vân nói lắp bắp, “Anh…Anh có ý thức? Không thể sao? Loại chuyện chỉ có trong tiểu thuyết giả tưởng này có thể xảy ra thật sao?”

“Cũng dạng dạng vậy.” Tôi xoa xoa mặt, nghĩ thầm, Vậy ra Vân cũng thông minh hơn tôi tưởng nhiều đó chứ. Chỉ có vậy mà nó đã hiểu ra vấn đề rồi. “Kenshin không phải là người duy nhất. Còn có một người khác nữa tên là Dương Quang, hiện anh đang cố tìm cách giải thoát cho cậu ấy.”

“Một người khác nữa sao?” Vân và Tinh choáng váng.

“Ừ, anh phải hoàn thành nhiệm vụ mới giải thoát Dương Quang ra khổi Động Quỷ được.” Tôi cau mày, “Có điều anh vẫn cần tụi em giúp đỡ. Anh nhìn tấm bản đồ mà chẳng hiểu gì hết…”

“Để em xem thử em nào.” Tinh không hổ là Tinh, mới đang kinh ngạc toàn tập liền lập tức bình tĩnh lại, giơ tay ra hỏi tấm bản đồ.

Tôi đưa tấm bản đồ siêu siêu khó hiểu cho cổ. Tinh nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, cau mày, rồi lấy ra cái thước đo độ hình bán nguyệt…Chuyên nghiệp ghê!, Tôi ngưỡng mộ nhìn Tinh, Bảo sao họ chẳng bị lạc bao giờ. Có lẽ tôi phải học hỏi thêm từ họ tôi. Nhưng trước tiên, làm cách nào xài được cái thước đo độ vậy?

“Đi thẳng, chếch khoảng 20 độ về hướng Đông Đông Nam từ bến cảng và đi tiếp thêm độ 15 cây số nữa.” Tinh nói rất chuyên nghiệp, tay cầm cái thước đo độ của cổ.

“Ồ…” Tôi trả lời vớ vẩn cho xong rồi chúi mũi vào núi thức ăn. Dù sao Tinh và Vân cũng sẽ đi theo bọn tôi, có tụi nó dẫn đường, việc quái gì tôi phải quan tâm cái “Đông cái khỉ gì Nam” kì cục đó làm gì nữa.

Tôi cầm một cái bánh bao nhân thịt từ trên bàn lên và câm lặng nhìn nó hồi lâu, đổ mồ hôi hột. Vài ngày nay hình như tôi bỏ đói Bé Bao suốt thì phải?, Tôi nghĩ, mồ hôi lạnh mướt sống lưng, Chết thật! Chẳng thèm quan tâm chuyện Vân và Tinh vẫn đang nhìn mình, tôi nhanh chóng mở túi và lôi Bé Bao ra…

“Mamaaaa!” Mắt Bé Bao sưng phồng rõ rệt do khóc quá nhiều, nhưng ngay khi nhìn thấy mặt tôi, khuôn mặt nó bừng sáng vì vui sướng, “Bé Bao Bao nhớ mama nhiều lắm, bụng bụng của Bé Bao Bao đói đói!”

Tôi cũng chẳng biết phải miêu tả tôi xúc động và hối hận nhường nào nữa. Tôi đã quên sạch việc nuôi thú rồi ư… Tôi vội cho Bé Bao ăn cái bánh bao nhân thịt trên tay tôi. Vừa cho nó ăn, tôi vừa xin lỗi rối rít, “Mama xin lỗi con nhiều lắm, Bé Bao, Mama quên mất. Tại mama nên con mới bị bỏ đói lâu vậy.”

“Măm măm.” Miệng Bé Bao căng phồng thức ăn, nhưng nó vẫn tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt hạnh phúc long lanh tỏa sáng.

Thấy Bé Bao đã vui vẻ ăn, tôi nhẹ nhõm hẳn rồi cầm đôi đũa lên tiếp tục lấp đầy cái dạ dày rỗng không của mình thì thấy…có ba cặp mắt đang ngây ngốc mở lớn nhìn mình.

“Bánh bao nhân thịt có mắt kìa…” Vân nói, mở to mắt và quai hàm như muốn rớt ra.

“Cái bánh bao nhân thịt biết nói…” Tinh nghẹn ngào.

“…” Kenshin chẳng nói gì hết.

Tôi gãi đầu, “Đây là thú nuôi của anh. Tên là Bánh Bao Nhân Thịt. Bé Bao, nói chào mọi người đi nào!”

Bé Bao nuốt chửng cái bánh bao to oành trong miệng rồi nhảy lên bàn, nói, “Chào mọi người! Tên của Bé Bao Bao là Bánh Bao Nhân Thịt. Bé Bao Bao là thú cưng của Mama.”

“Mama?” 3 đôi mắt hướng về phía tôi tò mò.

“Bé Bao có chút vấn đề trong việc phân biệt giới tính và luôn thích gọi anh là mama.” Tôi trả lời, mồ hôi vã ra như tắm. Cái đấy hoàn toàn là nói dối cả đấy. Thực ra chẳng có ai trên thế giới này có cảm nhận về giới tính sâu sắc như Bé Bao đâu…

“Vật nuôi của Đại ca đặc biệt thật đó.” Vân cười bất lực.

Hừmmm, nghĩ thử coi. Thú nuôi đầu tiên của tôi là một cái bánh bao nhân thịt có mắt, linh thú thứ hai là Kenshin, một nhân vật truyện tranh đã phát triển ý thức bản thân, và sau khi cứu được Dương Quang rồi, thì chẳng phải con thú thứ hai sẽ là choàng hoàng tử Ả Rập có nhận thức tự do phát triển sao? Đúng là quá đặc biệt đi… *Toát mồ hôi*!

~*~

“Vậy là em thích ăn bánh bao nhân thịt lắm hả Bé Bao Bao? Đúng là đặc biệt.” Vân nói với Bé Bao đang ‘ngồi’ chồm hỗm trên lưng cậu ta.

“Bánh bao ngon mà!” Bé Bao vui vẻ reo lên.

“Bánh bao đúng là ngon thật. Vậy em bắt đầu nói được từ khi nào?”

“Sau khi đánh nhau với chim lửa.”

“Chim lửa là gì?”

“Là thú cưng của Du Du.”

“Thế Du Du là gì?”

“Du Du là…” Bé Bao nghiêng cái đầu to tướng của nó qua 1 bên nghĩ ngợi, “Là thứ giống Mama.”

“Ồ…Lại một chiến binh yêu tinh nữa.” Vân lẩm bẩm, rồi tiếp tục bắn súng liên thanh, “Rồi rồi, thế…”

“…” Miễn bình luận.

Cả quãng đường dài đi tìm ba nhà tiên tri, hai người một NPC chúng tôi im lặng nghe một giai một bánh bao tán chuyện trên trời dưới đất. Nghe chừng Vân với Bé Bao hợp cạ quá nhở. Cả hai đều là loại ‘người’ không ngậm mồm vào bao giờ được, nên có thể nói với nhau suốt luôn!

“Tinh à, còn bao xa?” Tôi bực dọc nói. Nếu tôi còn cố nghe hai ‘người’ đó chuyện trò nữa, ngờ rằng tôi sẽ toi đời vì bệnh thần kinh suy nhược mất.

Tinh tay trái cầm bản đồ, tay phải cầm la bàn, “Ở quanh đây thôi, Đại ca.”

“Vậy mau mau tìm quanh đi.”

Huỵch! Chân tôi vấp một phát, giống như có vật gì cản đường. Cái quái gì ngáng chân mình vậy? Tôi tự hỏi, quay đầu xuống dưới…Tôi vừa đá phải cái bát của người ăn mày và văng nó xa 5 thước sao? Trời ơi, mình vừa làm cái loại chuyện khốn nạn gì vậy? Tôi vội nhặt cái bát lên và xin lỗi rối rít, “Cháu xin lỗi, thưa chú. Bát của chú đây.”

Thấy chẳng có mấy phản ứng từ người ăn mày, tôi thần người ra nghĩ ngợi một lúc và lục túi lấy ra mấy đồng vào bỏ vào bát lão ăn mày, “Chú ơi, cháu gửi chú mấy đồng vàng. Rất xin lỗi vì đã đá phải bát của chú.”

Giải quyết xong sự tình, tôi lại tiếp tục bước đi, tôi thấy Vân và Tinh nhìn tôi kinh ngạc, “Làm sao thế?” Tôi sờ lên mặt, Không, mặt nạ của tôi vẫn ở đúng chỗ cơ mà! Sao chúng mày nhìn tao như thấy ma vậy?

“Không có gì, chỉ là…cách Đại ca đối xử với những NPC thật đặc biệt.” Vân ngạc nhiên nói.

Tinh hít sâu vào rồi nói, “Bảo, bảo sao Kenshin và Dương Quang chọn anh hoàn thành nhiệm vụ của họ. "

“…” Khuôn mặt vốn vô cảm của Kenshin có hơn vặn vẹo đôi chút. Tôi toát mồ hôi hột. Nếu tôi nhớ không nhầm thì họ chọn tôi vì trước giờ không có cha nào ngu đến nỗi rơi xuống vách đá nha…

Tuy vậy, tôi vẫn cố giữ phong độ, ho húng hắng hai tiếng, tôi nói giọng phủ nhận, “Kenshin làm gì có nhiệm vụ nào cho anh hoàn thành? Hai đứa đừng ăn nói bậy bạ?”

Hai người họ lập tức hốt hoảng, “Xin lỗi, Đại ca. Bọn em có nói gì đâu.”

Tôi gật đầu, dịu giọng nói, “Nhanh tìm nhà tiên tri kia đi.”

“Vâng, Đại ca.”

Giọng nói yếu ớt phát ra từ phía lão ăn mày đang quỳ dưới đất, “Tại sao các người lại muốn tìm nhà tiên tri?”

Tôi quay lại do dự nhìn lão, “Chúng cháu muốn biết nội dung của lời tiên tri khắc trên phiến đá ở đỉnh Trạm Lam Sơn cao nhất thế giới.”

Lão ăn mày thở dài yếu ớt và chậm rãi đứng dậy, “Có vẻ như ta trốn cũng không được rồi! Ta là một trong ba nhà tiên tri.”

“A?” Chúng tôi đều chết lặng. Chú ấy nói thật? Chẳng lẽ làm nhà tiên tri đói kém đến mức chú ấy phải đi ở ẩn xin thiên hạ chút đồng lẻ kiếm cơm sao?

“Chàng trai trẻ, ta thấy cậu cũng là người tốt, ta sẽ không làm khó cậu đâu. Vốn ban đầu ta định bắt cậu làm cho ta một việc để chứng minh cậu là chính nhân quân tử, nhưng thôi,” Nhà tiên tri nói, mỉm cười nhân từ, “Giờ ta trao cho cậu mảnh mảnh bản đồ Trạm Lam Sơn vô điều kiện.”

Tôi nhận mảnh bản đồ từ tay lão ăn mày, có chút choáng váng, Chúng ta lấy được mảnh đầu tiên dễ dàng vậy sao?

“Thứ lỗi, nhà tiên tri, lúc đầu ngài định muốn nhóm chúng con làm gì ạ?” Tinh tò mò hỏi.

“Thách thức Mãnh Hổ trại trên Mãnh Hổ Sơn, giết tam đại đương gia.” Nhà tiên tri thờ ơ nhẹ nhàng* nói.

(*thờ ơ nhẹ nhàng : Gốc là vân đạm phong khinh, tạm dịch là như mây bay gió nhẹ. Nghĩa là bình tĩnh, nhẹ nhàng, giống như không có việc gì. – meomeo)

Hàm của Vân và Tinh mở to như muốn rớt cả xuống. “Mãnh Hổ trại…Chỗ đó nguy hiểm không kém gì Động Quỷ đâu, lại còn bắt giết tam đại Boss?”

Một lúc lâu sau, Vân mới ngậm miệng lại được. Cậu ta vẻ mặt sùng bái nhìn tôi, “Em vô cùng sùng bái anh. Tiểu đệ về sau nhất định học hỏi hành vi đối nhân xử thế của anh, làm một ‘lương y như từ mẫu’.”

Này, đừng có lạm dụng thành ngữ như thế chứ? ‘Lương y như từ mẫu’ cái con khỉ! Mày với tao cùng khoa Hán Văn cơ mà. Tôi nghĩ, xoa mặt, Thật không tưởng làm một chuyện nhỏ mà bớt được bao nhiêu phiền toái. Như vậy cũng tốt, thời gian quay về với Phi Thường Đội cũng được rút ngắn rất nhiều.

Tôi quay ra chỗ nhà tiên tri – ăn mày, “Cám ơn vì mảnh bản đồ, chú tiên tri. Chúng cháu bây giờ sẽ đi tìm nhà tiên tri thứ hai đây.”

Nhà tiên tri mỉm cười, “Thật là một thằng nhỏ lịch thiệp. Để ta chỉ cho cậu thêm một gợi ý nữa nhé. Nhà tiên tri Phương Bắc thường xuất hiện ở nơi có nhiều gà, vịt, thịt, cá, rau xanh và cà rốt.” Nói xong, nhà tiên tri lại quỳ xuống giả vai lão ăn mày.

“Một cái chợ à?” Tôi lẩm bẩm, tay xoa mặt, Cái tên lập trình viên thiết kế game đúng là thần kinh có một không hai. Thế mà tôi những tưởng bọn họ đều ở ẩn như tu sĩ lên rừng lên núi, làm bạn với chim bay thú chạy chứ. “Vậy chúng ta mau đến Huyền Vũ Thành tìm nhà tiên tri Phương Bắc thôi!”

“Vâng, Đại ca.” Tinh và Vân nhìn tôi đầy lòng tôn sùng hơn lúc nào hết.

“Có vẻ nhiệm vụ này dễ hơn mình tưởng rất nhiều đấy.” Phải không? Tôi tự tin nghĩ. Mọi người trong Phi Thường Đội ơi, em sắp về nhà rồi!
Bình Luận (0)
Comment