1/2 Prince

Chương 37

“Tình Thiên, cô thay lòng đổi dạ thật hả?”

“Xì, tôi không biết Dương Quang lại có sức hút lớn vậy đấy. Chuyện chưa thấu hắn đã một tay độc chiếm Tình Thiên mất rồi.”

Chúng tôi vừa bước vào Vô Ngân Thành, đám đông đã vây lấy chúng tôi và tấn công Tình Thiên và Dương Quang bằng hàng tá câu hỏi. Cặp uyên ương ngượng quá, lại bị dồn vào thế bí, đành nhát gừng đáp lại màn thẩm vấn. Tất thảy đều nhìn Dương Quang và Tình Thiên cười chúc phúc. Duy có Tiểu Long Nữ, biết chuyện từ đầu đến cuối, là rặn cười không nổi. Tôi liếc thấy cổ khe khẽ thở dài một cái.

“Tóm lại, chúc phúc hai người nha!” Mọi người cười vui.

“C-cám ơn nhiều lắm.” Tình Thiên lắp bắp.

“Được rồi, đủ rồi đấy. Thôi làm khó Tình Thiên và Dương Quang đi nào mọi người. Giờ qua đây nghe Tiểu Long Nữ giải thích về cải cách mới của Đệ Nhị Sinh Mệnh đi.” Lang đại ca cười và vẫy tay gọi chúng tôi.

Đám đông im lặng nhìn Tiểu Long Nữ, cô bắt đầu giải thích cặn kẽ cải cách, “Trọng tâm của cải bản đợt này là nhằm tăng độ chân thực cho Đệ Nhị Sinh Mệnh. Một số chuyện đời thường nhỏ nhặt trước không chú tâm giờ đều được thực hiện. Ví dụ, trước đây chơi game, mọi người khỏi lo tắm vòi sen hay trầm bồn vì cơ thể không bị bẩn, nhưng sau khi canh tân xem xét, nếu không tắm sau 1 ngày chiến đấu, mùi hôi thối bốc lên sẽ chịu hết nổi.”

Tắm á? Tôi chợt nhớ. Mặc dù tôi là 1 thằng con trai, nhưng “chỗ ý” của mình tôi chưa từng thấy qua. Nếu từ rày về sau phải tắm, chẳng phải tôi nhất định sẽ thấy nó sao? E hèm…Quả thật nghĩ không ra lần đầu tiên chiêm ngưỡng cái đó (bỏ lần tôi đi nhặt cái ấy của con rồng để kiếm vàng) lại là ta tự soi ta. Hức, giờ tôi khó lòng mà diễn tả nổi cảm xúc lúc này…

“Vương Tử, nếu anh sợ phải tắm rửa chỗ ý ý, em giúp anh nhé! Cứ thư giãn rồi dạng chân ra…” Giọng nói vô sỉ của Tiểu Long Nữ lờ lững trôi qua kênh PM, làm tôi chỉ muốn túm cô ta dần cho 1 trận.

“Này!!” Dạng háng ra á?! Tôi nghĩ, Em đi hộ sản à? Tôi nhịn hết nổi lườm Tiểu Long Nữ cháy cạnh.

“Nhưng mà, đi vệ sinh là anh phải tự túc đó.” Tiểu Long Nữ thì thầm thật bé để không ai khác nghe được.

Cái gì cơ? Tôi cũng phải đi vệ sinh nữa? Đầu tôi một thoáng trống trơn. Mình có kinh nghiệm dùng cái XXX để đi vệ sinh sao trời?

“Thứ 2, ngoại trừ các NPC chuyên dụng để luyện cấp, số lượng NPC sẽ giảm xuống. Ví dụ, các chủ tiệm và tiểu nhị NPC trong Nhật, Nguyệt và Tinh Thành sẽ biến mất và thay bằng game thủ thực sự.” Khi cô nàng thấy tôi vẫn còn ngơ ngẩn vì chuyện vừa rồi, cô nàng đắc chí cười thầm hai tiếng rồi phổ biến tiếp. Vừa nói dứt lời, Vũ Liên đại tẩu chau mày lại ngay.

“Mặc dù tiền thuê người cũng không đắt hơn thuê NPC, nhưng bọn họ khó quản hơn nhiều.” Vũ Liên đại tẩu lầm bầm, tự vấn chẳng hiểu cải cách là tốt hay xấu nữa.

Cuối cùng, Tiểu Long Nữ cũng nói đến phần quan trọng nhất, “Theo tôi trọng yếu của cải bản này là Nhật, Nguyệt và Tinh Thành sẽ mở để công thành.”

“Vậy ra người ta đồn đúng thật.” Lang đại ca nhấc môi cười, “Mọi người có ý kiến gì không?”

“Sao phải bàn tới lui nữa! Đi nhanh công thành luôn chứ!” Mắt Bạch Điểu như có đốm lửa sáng ngời, cứ như cô đã đợi giây phút này cả đời.

“Chinh phục ba thành; thống nhất Trung Tâm!” Nam Cung Túy hét to tám chữ này. Đôi mắt kiên định rực sáng của anh tác động lên mọi người, khiến lòng người cũng rộn ràng phấn khích.

Ặc! Đánh nhau tiếp hả? Có vẻ mơ ước nghỉ ngơi cỏn con của tôi bất khả thi mất rồi… Hức hức! Sao mình kém may mắn vầy trời? Tôi vừa mới làm xong một việc đã thấy núi khác chất đống trước mặt. Tôi đến chết vì lao lực mất!

Tôi rầu mặt nghe mọi người tính cách hạ ba thành phố. May phước người ta đều biết tôi ngu quân sự, nên có ngồi nghe hay không cũng chẳng lấy gì làm khác biệt cho lắm… Nhưng vì bộ mặt lãnh chúa này, tôi không thể cứ thế đánh một giấc đâu, nhỉ? Mặc dù đây là đây muốn ngủ lắm rồi…

“Đầu tiên trước mắt nên làm là hoạch định chiến lược tấn công. Tam thành đã mở để công hạ, có lẽ rất nhiều game thủ khác cũng nuôi tham vọng công hành, nhưng chúng ta có lợi thế hơn họ – dạo này quân sự của Vô Ngân Thành đang phát triển mạnh mà. Tất cả là nhờ phước Ban Nhạc Vô Ngân, và đặc biệt là thành chủ đáng kính đây.” Bạch Điểu cung kính cúi đầu với tôi, làm tôi giật cả mình, ngay lập tức ngồi thẳng dậy và gật nhẹ đáp lại. Nghĩ cũng kì, cứ thấy Bạch Điểu tỏ vẻ cung phụng với mình là sởn gai ốc liền…

Bạch Điểu nói tiếp, “Theo tôi đã chiếm được một thành thì hai thành còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Hừm, nếu mới định công hạ một thành, thì đâu sẽ là sự lựa chọn tốt nhất?” Đoạn Kiếm suy tư.

“Hay là hạ Nguyệt Thành trước đi?” Nam Cung Túy đề xuất, “Nguyệt Thành từng là đại bản doanh của Kiếm Vô Tội, vậy nên đường xá rất quen thuộc, đến khi ra trận sẽ là lợi thế lớn.”

“Hay! Hạ gục Nguyệt Thành!” Mọi người đều hào hứng hô.

“Nguyệt Thành sao?” Tôi đứng dậy, mắt nhìn theo hướng Nguyệt Thành. Vậy là thành phố mang dáng vẻ Trung Hoa cổ đại đáng kính sẽ bị vùi dập trong biển lửa giao tranh sao? Thật đáng buồn biết mấy…

Không chút tế nhị, giọng Tiểu Long Nữ lại lờ lững mỉa tôi trên kênh PM, “Anh đang nhìn về Nguyệt Thành đó hả, tiếc rằng phải thông báo với ông anh điều sau, lộn hướng ngược lại rồi anh giai!”

“…Vậy em phải làm sao?” Tôi gạt phắt Tiểu Long Nữ, quay sang hỏi Nam Cung Túy.

“Vương Tử, em cấp bao nhiêu rồi?” Túy bỗng hỏi tôi.

“Đợi em xem lại đã.” Xì, lâu lắm rồi tôi có thèm coi lại level đâu, tôi còn suýt quên tiệt rằng có cái đó trên đời nữa ấy. Tôi gọi “Hệ thống” rồi thành thực, “Cấp 76!”

“Cấp 76 hả? Chắc chỉ tầm hạng 100 trên bảng cao thủ thôi.” Nam Cung Túy trầm tư, nói đoạn quay lại chỗ tôi, “Anh không nghĩ rằng level của em đủ cao đâu.”

“Trong ngũ đại lãnh chúa có thành riêng ở các lục địa Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung, level của ngài hình như thấp nhất.” Bạch Điểu cẩn trọng cau mày nói, tựa hồ cô sợ sẽ làm tôi nổi khùng lên.

“Thế à?” Tôi cười ngu. Nào phải lỗi của tôi! Sau đại hội, tôi liền lạc ngay qua Đại Lục Phía Đông, lúc đó, hết chạy đi giúp Vân và Tinh thăng cấp thì lại phải vòng nguyên cái lục địa đó tìm cách giải nhiệm vụ ẩn. Còn nữa, 1 tháng đi tour, tôi làm gì có lấy 1 giây phút để luyện lên được nửa cấp…Thực ra nghe bảo tôi mới rớt xuống hạng 100 trên bảng cao thủ, tôi đây nhẽ ra trong lòng phải cười lớn mới đúng.

“Vậy nên, lãnh chúa tôn kính à, ngài làm ơn đi luyện cấp dùm đi. Chúng thần sẽ phái vài người tự nguyện đi cùng ngài.” Bạch Điểu đề nghị rất lịch sự.

“Phái người? Tôi luyện cùng Phi Thường Đội không được sao?” Nói gì thì nói, tôi cũng quen với mọi người trong Phi Thường Đội và phối hợp của chúng tôi chẳng phải sẽ ăn đứt người ngoài sao.

Bạch Điểu rối bời, “Mọi người của Phi Thường Đội đóng vai trò quan trọng trong sở Quân sự và Tài Chính, e rằng không còn thời gian đi với ngài nữa.”

“Thật sao?” Tôi thấy lòng có chút chùng xuống. Tôi tự hỏi chẳng biết từ lần cuối luyện chung với Phi Thường Đội tới giờ đã là bao lâu rồi?

“Vương Tử, đừng thất vọng quá. Nếu rảnh bọn anh sẽ đi tìm cậu.” Lang đại ca cười và phát vào lưng tôi.

“Vâng, ít nhất cũng có Du, Tà Linh và Phượng Hoàng đi cùng em chứ gì?” Tôi hỏi, quay đầu nhìn bộ 3.

“Tôi muốn đi với Vương Tử Điện hạ tôn…” Du nói chưa dứt lời Tình Thiên và Dương Quang đã bịt miệng hắn lôi tuốt ra xa.

“Đùa nhau chắc! Núi việc chồng chất ở sở Xây dựng là đủ chôn sống tôi rồi, anh còn muốn trốn đi đâu? Dương Quang, giữ chắc Du vào, hắn mà dám cử động mấy ngón tay, anh cứ dùng công pháp đạp hắn te tua hết ngo ngoe được nữa cho em!” Tình Thiên ra lệnh cho Dương Quang trong cơn phẫn nộ cá nhân, và Dương Quang y lời cô ngoan ngoãn như lão chồng nhát chết. Đúng là cặp đôi liên thủ song kiếm hợp bích mà…

“Anh..” Tà Linh mới thốt được có 1 từ, bàn tay Nam Cung Túy và Đoạn Kiếm đã thân tình đặt lên vai và mỉm cười ngọt ngào hết xảy. Chẳng biết là tại tôi hay mắt họ đúng là khắc dòng, “Không, mơ cũng cấm, cậu sẽ không bước nổi một chân ra khỏi lâu đài đâu. Trời định rồi, đầu hàng số phận đi!”

Phượng Hoàng thậm chí chẳng dám nói tiếng nào. Kì thực công bằng thì, đến tôi tôi còn không dám chống lại thứ uy quyền dịu dàng của Vũ Liên đại tẩu nữa là!

“Vậy là tôi tự luyện 1 mình hả?” Tôi nhìn 3 người, mặt lộ rõ sự thất vọng.

“Lãnh chúa, chúng thần sẽ phái người khác đi kèm ngài.” Bạch Điểu nhắc lại, rồi bối rối nói, “Nhưng thần mong rằng lãnh chúa của thể phát ra chút khí phách thành chủ để không làm thất vọng cấp dưới.”

Tôi cũng trưng bộ mặt rối bời ra và khó hiểu hỏi lại, “Làm sao mới phát ra được khí phách thành chủ?”

“Nói chung, cứ tái xuất hình tượng Huyết Yêu, thế là ổn.” Tiểu Long Nữ giải thích.

“Muốn anh bảo trì cái phong độ mệt phát chết lên được đó á?” Tôi thở dài. Huyết Yêu đâu thực là tôi! Sao ai cũng thích tôi giả hết vậy?

~*~

Thật hạnh phúc khi được luyện cấp cùng ngài, lãnh chúa!” nhìn 5 đôi mắt lấp lánh tôn thờ kính phục, tôi thắc mắc không biết mình đã tự than thân trách phận trong lòng bao nhiêu lần rồi. Cũng may, Tây Môn Phong, đang đứng dạt sang một bên, không nhìn tôi cái kiểu cung phụng như vầy. Phải cái, đôi mắt hận thù chồng chất của gã/cổ cũng chẳng nhẹ nhàng hơn chút nào.

“Theo lệnh của Tướng quân Bạch Điểu, chúng ta phải cố hết sức để thăng cấp cho lãnh chúa, vì vậy nhân vật chủ chốt hôm nay là lãnh chúa. Mọi người hiểu cả chứ?” Chiến binh thủ lãnh ra lệnh cho những người còn lại.

“Dĩ nhiên! Lãnh chúa của ta quan trọng nhất, vậy nên có gặp nguy hiểm, ta sẽ chữa thương cho lãnh chúa đầu tiên. Đừng có đổ lỗi cho ta nếu giữa chừng mấy người tèo nhé.” Người nói câu đó, không ai khác, là 1 tế ti. Đôi mắt tôn thờ quá thể của hắn làm tôi cảm thấy mình như Mẫu Tổ* ngồi trong điện thờ vậy đó.

(*Chú thích: Mẫu Tổ: Trong quan niệm của người Trung Quốc là nữ thần bảo hộ cho biển và dân chài. Ở 1 quốc đảo như Đài Loan, bà được coi là người bảo vệ cho dân chài đánh cá bình yên và mang lại nguồn thức ăn. Nói chung, đây là một thần rất quan trọng. – nhóm PR)

“Đừng lo, lãnh chúa của em, chúng em sẽ bảo vệ ngài thật cẩn thận, không để con quái nào chạm được vào ngài!” Tên cung thủ thề thốt với tôi bằng giọng điệu hùng hồn lạ.

Này! Mi không cho con quái nào chạm đến ta? Thế thì ta thăng cấp bằng niềm tin và hi vọng chắc? Tôi thấy trong lòng bực tức khó chịu.

“Hừ! Lãnh chúa cần gì ngươi bảo vệ, tốt nhất mi dẹp qua 1 bên đừng cản trở lãnh chúa.” Ma pháp sư nhìn hắn bằng đôi mắt băng giá, ấy vậy quay phắt sang tôi nhìn bằng vẻ nhiệt thành bốc lửa, “Dù sao chăng nữa, lãnh chúa của chúng ta là vị vua mạnh nhất và bất bại. Ngài trước giờ chưa từng chịu thua ai.”

“Ngươi nói phải. Lãnh chúa tôn kính, mong ngài tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của em.” Thật bất ngờ, mấy người không hề lấy làm tức giận. Họ chỉ trưng lại bộ mặt còn ngưỡng mộ hơn trước ngó tôi.

Vị vua bất bại ?Mấy người nói ai hở? Tôi thậm chí đếm không nổi số lần tôi tử nạn. Với lại, tôi còn hai bận ngang nhiên chết trước mặt bàn dân thiên hạ trong đại hội. Thế mà gọi là bất bại? Lại nói chuyện vô địch! Tôi không chắc mình đánh Tà Linh hay Nam Cung Túy có thắng nổi không, và quên sao được Kenshin, hắn có thể tay không phanh thây tôi như mẫu vật thí nghiệm trên bàn mổ ấy chớ. Còn nữa, Bạch Điểu chẳng nói rằng trong ngũ đại lục thành chủ, level của tôi là thấp nhất đấy sao?

Hức hức! Càng nghĩ càng thấy mình đúng là vô dụng yếu kém hết chỗ nói. Tôi tốt nhất là nên luyện cấp! Bỏ qua ánh nhìn hâm mộ từ 5 cặp mắt kia, tôi lịch thiệp nói, “Đi thôi.”

“Nhóc con xinh xắn, ta là người sẽ không đời nào thừa nhận chú mày là bất bại.” Tây Môn Phong thầm thì ngạo mạn, “Một ngày kia, ông đây ắt thắng chú mày, những trước khi đó, tốt hơn hết là chú mày đừng có để thua ai khác.”

“Ờ, ờ.” Tôi phẩy phẩy tay, bực mình.

Tây Môn Phong khịt mũi rồi im re.

Xà Vương, đúng như tên gọi, là vua của mọi loài rắn, không hoàn toàn là 1 boss level cao. Tuy nhiên, sâu thẳm trong Xà vực, có rất nhiều Xà Vương khổng lồ, mạnh đến ngạc nhiên, di chuyển nhanh như chớp và có nanh độc. Tôi chọn loại quái vật phiền toái này vì coi như để thử sức, vả lại tôi không tập cũng đã lâu.

Nói cho cùng, một trò như Đệ Nhị Sinh Mệnh, không chỉ là thăng cấp đơn thuần. Điều quan trọng nhất là sử dụng được hết khả năng của mình.

“Loại quái này mạnh nhưng hầu như lại không cho điểm kinh nghiệm… Nhãi nhép chú mày chắc chắn muốn thử con này sao?” Tây Môn Phong nhìn Xà Vương hồ nghi.

“Đúng, tôi muốn luyện tập. Xà Vương vừa khó đánh lại vừa ít điểm kinh nghiệm, nên thường sẽ có ít người đến đây luyện. Vậy thì không có ai đến cướp con mồi của mình. Như thế chẳng phải là lúc tốt nhất để chém giết là tận hưởng hay sao?” Tôi nhướng mày nhìn Tây Môn Phong cùng lúc mắt đặt mục tiêu vào con Xà Vương đi lẻ.

“Thực không hổ là thành chủ! Ngài nghĩ cũng khác người thường nữa.” Chả biết tên nào nói câu đó, nhưng cả 5 người tức khắc gật đầu và 5 cặp mắt quay ra nhìn tôi chằm chằm.

Càng lúc càng thấy nhức đầu ghê gớm, tôi gần như chịu hết nổi. Đành coi như mấy cặp mắt sùng kính đó là vô hình, đoạn, tôi vẫy gọi Tây Môn Phong, người duy nhất không nhìn tôi như thế, “Này Tây Môn Phong đẹp gái, đến lúc luyện tập rồi.”

“Chết tiệt! Nhóc con xinh xắn mày không hiểu tiếng người sao? Bố đây là nam, ranh con! Ta còn phải nói với chú mày bao nhiêu lần nữa?” Tây Môn Phong như mọi khi vừa gào lên phẫn nộ vừa nâng cao thanh gươm chĩa về phía con Xà Vương trước mặt.

“Em muốn hỏi, thưa lãnh chúa, làm sao chúng em giúp ngài được?” Tên chiến binh cùng nhóm bối rối xen lẫn ngạc nhiên hỏi tôi.

“Mấy người cứ luyện đi. Nếu cần chữa thương, ta sẽ đến tìm mấy người.” Tôi thờ ơ đáp.

“Chẳng phải chúng em theo ngài sẽ tốt hơn sao, lãnh chúa?” Tế ti nhanh mồm hỏi thêm.

“Không cần.” tôi phẩy tay gạt phăng. Đùa hả?Bị nhìn bằng mấy cặp mắt sùng bái đó, từ đầu đến chân tôi đều thấy bứt rứt khó chịu, vậy nên, sẽ chả làm nên trò trống gì nếu cứ bị soi như thế.

“Nếu lãnh chúa đã nói vậy, thì được thôi.” 5 người biểu lộ thất vọng, bước đi rất chậm và liếc lại tôi vẻ mặt “đau buồn”. Nếu có người nào vô tình đi ngang qua lúc đó, chắc có lẽ sẽ đoán rằng tôi đã cự tuyệt tình cảm của 5 bọn họ.

Cuối cùng, khi nhóm 5 người kia rời khỏi, tôi thở phào nhẹ nhõm, tay xoa lấy xoa để mấy cơ mặt đang cứng đờ, rồi trở lại kiểu thản nhiên tưng tửng bình thường.

Tây Môn Phong nhìn tôi và lắc đầu bực tức, “Xì, ta thực sự muốn cho 5 tên đần kia thấy cảnh này. Nếu bọn chúng được chiêm ngưỡng, ta quyết không tin chúng còn tiếp tục ngưỡng mộ và kêu mi là “lãnh chúa thân yêu” này, “lãnh chúa thân yêu” nọ nữa.”

“Chắc rồi, cứ gọi họ đi.” Tôi uể oải đáp rồi nói tiếp, “Tùy ông, nếu ông chẳng sợ Bạch Điểu phang cho 1 rìu trúng đầu.”

”Nhãi ranh thối hoắc, ông nội đây nào sợ con mụ chim cái đó”. Tây Môn Phong khịt mũi.

Tôi nhướn mày, “Bạch Điểu và Vũ Liên đại tẩu ở gần đây lắm đấy!”

Đúng như tôi nghĩ, ngay sau khi cái tên Vũ Liên đại tẩu thốt ra, Tây Môn Phong im miệng ngay và trở nên lo lắng thấp thỏm, gã còn chả dám kêu thêm tiếng ‘thằng nhãi’ nào nữa.

Lại nói chuyện này, tôi phải giải thích chút đỉnh đã. Tại sao Tây Môn Phong lại sợ Vũ Liên đại tẩu?

Chúng ta cùng nhớ lại lúc Tây Môn Phong gia nhập Vô Ngân Thành cái nào. Công việc đầu tiên của gã là do Vũ Liên đại tẩu giao phó. Nhớ trước đây tôi có nói gì không? Tôi cũng chẳng rõ tại sao, nhưng người hâm mộ cực kì mê màn chiến đấu bất ngờ trong buổi diễn đầu tiên, nên là, Tây Môn Phong đã được lệnh phải nhảy lên sân khấu thách đánh tôi vào những buổi sau.

Còn nhớ lần đầu nghe Vũ Liên đại tẩu giao việc, gã hùng hồn, “Bố mặc kệ chú mày đấy nhãi ạ!”

Vũ Liên đại tẩu lại mỉm nụ cười nhẹ nhàng đầy hăm dọa của chị…Lúc đó tôi đứng một bên, đã thấu hiểu rằng Tây Môn Phong kiếp này coi như đoạn tại đây. Vũ Liên đại tẩu nói, “Hửm? Tôi đã nghĩ rằng cô đến Vô Ngân Thành để giao chiến với Vương Tử kia mà? Vậy nên tôi mới đặc cách xếp việc này cho cô. Tôi cứ nghĩ cô phải vui vẻ đón nhận cơ! Hay là…hay cô do đã bị Vương Tử bất bại của chúng tôi đập cho te tua, nên sợ không dám đấu với cậu ta lần nữa?”

Nghe vậy, Tây Môn Phong gào lên phẫn nộ, “Nói vớ va vớ vẩn! Trong từ điển của ông nội đây không có từ sợ hãi đâu nhãi con ạ!”

Vậy là Tây Môn Phong đã trở thành thằng hề bự của các buổi hòa nhạc. Gã luôn bị tôi dần nát nhuyễn như bột giấy, và tiếng hét của khán giả như: “Mạnh nữa vào!” “Chưa đủ máu me!”,v.v…, khiến tôi buộc lòng phải sử dụng vũ lực với hắn nhiều hơn sau mỗi lần.

Sự việc thứ hai sau đây đã khiến Tây Môn Phong nhận ra Vũ Liên đại tẩu thâm hiểm không phải loại người đần mà cho rằng tiệm sách thế là đã xong. Vũ Liên đại tẩu nghĩ rằng cửa hàng vẫn bán chưa đủ lượng sách. Và Tình Thiên với Phượng Hoàng đều là phận nữ nhi, sao có thể phơi bày quá nhiều để kéo khách nam được. Vậy nên, một người nào đó ban ngày trông khá là ra dáng mĩ nhân đã bị lôi kéo vào vụ chụp ảnh áo tắm xuất bản sách.

Còn chưa kể hết, Vũ Liên đại tẩu nghĩ rằng vì trong Vô Ngân Thành chẳng có anh nào cơ bắp, nên bọn tôi khó lòng thu hút được những độc giả thích đàn ông lực lưỡng. Vậy nên chị ấy mới bắt một người nào đó về đêm trông lớn xác để chụp thêm album ảnh thứ hai. Thiệt là ghê chết được, toàn mất múi cơ nảy thôi rồi đó…E hèm, tui không có cố ý dòm trộm cái thứ đó đâu nhé!

Nghĩ tới đống chuyện đau khổ trên, tôi quay lại nhìn Tây Môn Phong đẹp gái, nhịn cười hết nổi.

“Này Nhóc con xinh xắn, mi đang cười cái quái gì hả?” Tây Môn Phong nghi hoặc ngó tôi.

Tôi tức thì nghiêm sắc mặt, “N-Nào có chi, tiếp tục luyện thôi!”

Nói dứt câu, tôi lờ lớ lơ khuôn mặt khó hiểu của Tây Môn Phong và bắt đầu tấn công con Xà Vương. Trong lòng lúc này thấy khá hơn nhiều. Ờ thì đấy, ít nhất số tôi còn đỏ chán so với Tây Môn Phong đẹp gái.

Tiến đến phía sau con rắn, nhìn thân hình đồ sộ cao ngất ngưởng của nó, tôi không khỏi lộ vẻ phấn khích. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve Hắc Đao, “Bạn của ta, đã lâu rồi mi không được nếm máu tươi. Thật xin lỗi vì đã lơ là mi, vậy giờ, hãy tận hưởng bữa này đi!”

“Xoẹt” một tiếng, tôi tuốt Hắc Đao, rồi bỗng nảy ra ý bông đùa, nâng một chân, tôi dẫm lên đuôi con Xà Vương, khiến nó thè cái lưỡi dài ngoằng ra thật xa và nhăn mặt vì đau. Nó quay lại, mồm há rộng. Thấy tôi, nó nheo mắt lại một chút và lao về phía tôi, có ý muốn cắn đứt đầu tôi.

Tôi băng lãnh cười, và nhanh chóng dịch người sang trái né đòn. Rồi, tôi thấy cái đuôi của nó quật về phía tôi bằng một lực rất mạnh. Nhón gót chân, tôi nhảy qua cái đuôi, và đâm mạnh Hắc Đao vào đầu con rắn. Trước khi tôi kịp banh óc nó ra, con Xà Vương quay đầu lao về phía tôi lần nữa. Chỉ một động tác, tôi cúi đầu tránh đòn, đồng thời dùng Hắc Đao từ yết hầu xả đôi con rắn.

Cuối cùng, tôi quay lại và chặt nốt xà thủ, mắt nhắm hờ để dòng máu nóng ấm phun lên gương mặt. Tôi mở mắt, đưa tay lau máu trên mặt, rồi thở dài. Mãi mới được đánh nhau sảng khoái như thế.

“Gớm! Chú mày bị ngu hả nhãi con? Sao lại để thân thể nhuộm máu thế kia?” Tây Môn Phong kinh ngạc nhìn máu bao phủ khắp mặt mũi và thân thể tôi.

Tôi lắc lắc 1 ngón tay và tinh quái hỏi hắn, “Còn nhớ biệt danh của tôi không?”

“Huyết Yêu…” Tây Môn Phong vô thức đáp, rồi đoạn gãi đầu, “Ồ, vậy ra đó là lí do tại sao mọi người gọi chú mày là Huyết Yêu. Hóa ra Nhóc con xinh xắn chú mày lại có sở thích biến thái như vậy.”

“Ai biến thái? Đấy gọi là cuồng sát, vả lại còn ngầu nữa, hiểu chưa?” Tôi trả lời, bĩu môi.

Tây Môn Phong làm một cử chỉ rất thô tục với tôi – tay nắm lại ngón gữa đưa lên, “Ngầu? Nếu ai dám nói kiểu đánh này ngầu, ông nội đây tự cắt đầu hầm canh cho mi ăn, chết tiệt!”

“Siêu siêu ngầu ý chứ…” Phía sau tôi đồng thanh đáp trả.

Tôi quay mặt lại và thấy nhóm 5 người kia đã quay về. Mấy cô nàng thì mắt lồi ra hóa hình quả tim, còn mấy anh chàng thì nắm bàn tay lại, mắt nhìn tôi ngưỡng mộ và phấn khích. Còn thiếu mỗi chuyện quỳ xuống hô, “Thành chủ vạn tuế!” thôi.

Tôi thầm thở dài một cái trong lòng. Có vẻ như ngày hôm nay không thể tự do luyện tập được rồi. Nghĩ xong, tôi kìm không nổi nhạo Tây Môn Phong, “Này, hầm canh đi chứ!”

~*~

“Lãnh chúa, đi luyện cấp thế nào?” Chúng tôi vừa bước vào Vô Ngân Thành đã thấy Tiểu Long Nữ và Không Không đang bận bịu bày binh bố…bẫy. Tiểu Long Nữ mệt đến nỗi chỉ nhướng mắt xem thường ngó tôi một cái thay cho lời chào. Và mặc dù cũng khá mệt, Không Không vẫn vẫy tay chào và vui vẻ hỏi thăm tôi.

“Hoàn hảo.” Tôi chán chường nói rồi đi ngang qua, tiếp tới là nhóm 5 người hâm mộ và Tây Môn Phong – vẫn còn đang xem xét chuyện có nên chặt đầu xuống hầm canh dâng tôi hay không.

Không Không nhìn 5 người rồi hô lớn, “Không phải lúc nào cũng có cơ hội đi luyện cấp cùng lãnh chúa tôn kính của ta đâu – mấy người có giúp được gì không thế? Có học được gì từ lãnh chúa tôn kính khi đánh quái không?”

“Tất nhiên! Chúng tôi quan sát rất kĩ từng bước di chuyển của lãnh chúa!” tên chiến binh nhanh mồm nói.

“Lãnh chúa quả là cao cường! Ngài rất xứng đáng với danh hiệu Vị Vua Bất Bại!” Đôi mắt của nữ ma pháp sư như có ngọn lửa cháy rừng rực, chẳng rời tôi chút nào.

“Vua Bất Bại? Tên hợp đấy!” Không Không mắt lấp lánh, như thể tên đó dùng để gọi cậu vậy. Cậu ta hả hê nói, “Ta không có ý nịnh bợ lãnh chúa của chúng ta, nhưng ngày mà Huyết Yêu thác xuống chính là khi mưa vàng đổ trên đất ta.”

Năm người gật đầu rất nghiêm túc ngay khi cậu dứt lời.

Giọng Tiểu Long Nữ mỉa mai vọng lại trên kênh PM, “Vua Bất Bại á? Nếu Không Không nói đúng, thì chắc em đã bị vỡ sọ vì đống vàng đó từ lâu lẩu lầu lâu rồi, mà Vũ Liên đại tẩu cũng không cần phải sầu não chuyện tiền nong nữa.”

“Này, ít nhất thì chúng ta có bao giờ thực sự thua đâu. Lần nào đến cuối mà chẳng thắng?”

Tiểu Long Nữ lạnh lùng cười khẩy, thờ ơ hỏi, “À mà sao vậy? Em thấy lúc về mặt anh hơi tái. Năm người kia yếu quá à? Hay làm vướng chân anh? Có cần em bảo Bạch Điểu thay nhóm khác cho anh không?”

Đau khổ, tôi thở dài, “Chuyện mạnh yếu không quan trọng, vấn đề là họ hâm mộ anh quá, làm anh khó chịu vô cùng.”

“À, Bạch Điểu chọn họ hầu anh vì họ đều hâm mộ anh sâu sắc, vả lại thực lực cũng không tệ. Phản tác dụng à?” Tiểu Long Nữ hỏi, lại cười hô hố.

“Ôi làm ơn đi. Em không thấy bọn họ chỉ thiếu điều mua vàng hương hoa quả lên bàn thờ phúng anh thôi à?” Tôi càu nhàu. Ai lại muốn bị thờ phụng như Ngọc Hoàng Đại Đế thế chứ?

“Em hiểu ý anh rồi.” Tôi và Tiểu Long Nữ nghe 5 người họ và Không Không thảo luận sôi nổi vụ “phép lạ” của tôi, tụi tôi tự hỏi chẳng biết họ thực sự đang kháo chuyện tôi hay nói Đức Chúa Giê-su của Thiên Chúa Giáo đây nữa.

Đến cuối, Tiểu Long Nữ nói, “Ờ, nếu không thích nhóm này, anh cứ đi bảo với Bạch Điểu ý.”

“Ừa.” Tôi một bên nghe đám người tán tụng sự tích tôi ngày nào tháng nào năm nào đó chả biết chia đôi nước Hồng Hải*, một bên bụng bảo dạ, Phải bảo Bạch Điểu thay nhóm khác ngay cho mình.

(*Chú thích: Chia đôi nước Hồng Hải: Đây là 1 đoạn trong kinh thánh. Thánh Moses đã chia nước biển Hồng Hải ra để dẫn dân Do Thái thoát khỏi chế độ nô lệ của Ai Cập, không rõ có phải lộn với Chúa Thiên Giáo Giê-su (cũng tạo ra nhiều phép màu, nhưng không tách nước Hồng Hải) hay là một quan niệm sai lệch về đạo Thiên Chúa Giáo của Ngự Ngã. – nhóm PR)

“Lãnh chúa!” Bạch Điểu xông tới ngay khi tôi về đến lâu đài. Cô chẳng đợi tôi đáp mà vội cung kính nói, “Lãnh chúa, có hai đoàn mạo hiểm muốn gia nhập với chúng ta. Mong ngài mau đến gặp các trưởng đoàn!”

“Ồ, được thôi.” Tôi hơi hơi thất vọng nói. Tôi những định ra Vô Ngân Tửu Lầu nghỉ ngơi.

“Lãnh chúa, trước hết hãy đi tìm Phượng Hoàng và nhận áo choàng mới đã.” Bạch Điểu cúi đầu và vội đi đâu chẳng biết.

Tôi chẳng biết y phục trong mơ của mình ra sao, nhưng tôi cố dằn sự phấn khích xuống và vội đi tìm Phượng Hoàng.

“Phượng Hoàng!” Tôi xông vào phòng, gọi tên cô.

Phượng Hoàng, đang chăm chỉ làm việc, vùi đầu vào đống sổ sách kế toán, quay lại ngạc nhiên nhìn tôi. Đoạn cô hỏi đầy hân hoan, “Vương Tử cần gì ở em à?”

Mắt long lanh, tôi hồi hộp hỏi, “Áo choàng! Áo của anh đâu?”

Phượng Hoàng nghe xong những điều tôi muốn nói, mặt lộ chút thất vọng thốt lên “À” một tiếng, rồi lôi ra 1 gói lớn từ cái túi kiểu cổ của cô nàng đưa cho tôi. Mặc dù vẻ mặt Phượng Hoàng trông có hơi xuống sắc, tôi cũng chẳng thèm bận tâm. Tôi giật lấy cái gói và bắt đầu bóc ra.

“Uầy!” Tôi ngạc nhiên thốt lên. Cái áo này không giống loại áo choàng siêu nhân mà tôi tưởng tượng ta. Thay vào, cái này được làm bằng vải nhung thượng hạng mượt mà, lót vải lông trắng giống như… giống như loại áo mà vua chúa hay mặc lúc đăng quang đó, cái thứ quết đằng sau vài mét ý!

“Em chọn vải đấy nhé!” Phượng Hoàng hạnh phúc nói.

“Ồ…chẳng phải hơi quá phô trương sao?” Tôi nói sau khi hít một hơi sâu.

“Anh không thích sao?” Phượng Hoàng hỏi.

“Đẹp lắm.” Tôi nhún vai đáp.

“Thật ạ?” Đột nhiên, tinh thần của Phượng Hoàng phấn chấn lên mức mới, cô nàng chết lặng.

Vừa hay, Vũ Liên đại tẩu đi đến cười hỏi tôi, “Thế nào?”

“Nó…” Tôi do dự, “Chẳng phải loại thượng hạng sao?”

“Cái áo sẽ khiến em có khí phách hoàng gia.” Vũ Liên đại tẩu nói dứt lời rồi tiếp tục bằng giọng bực tức, “Làm theo ý Bạch Điểu đấy. Chị thì thích loại vải đơn giản hơn, em biết mà, cho đỡ tốn tiền.”

“Nhưng thế này đẹp lắm. Sau này em còn phải diện kiến nhiều người và hàng tá nghi lễ, nên có y phục trang nghiêm hơn cũng tốt.” Vũ Liên đại tẩu nói với vẻ suy nghĩ.

Lễ hả? tôi đang chuẩn bị hỏi, Bạch Điểu đã phi đến phía chúng tôi mặt hoảng loạn. Không nói tiếng nào, cổ khoác áo cho tôi rồi ca ngợi hết lời, “Áo hợp với ngài lắm, lãnh chúa. Giờ thì đi ra đại sảnh gặp hai vị trưởng đoàn mạo hiểm thôi.”

“Ồ.” Tôi lơ đãng đáp trong khi Bạch Điểu cẩn thận kiểm tra từng chi tiết cái áo tôi đang diện.

Bạch Điểu lại càng hoảng hốt, “Lãnh chúa, khẩn trương lên đi ạ. Họ chờ lâu lắm rồi đấy.”

“Được rồi, đi thôi.” Tôi nhún vai rồi đi về phía đại sảnh, Bạch Điểu nối gót đằng sau.

“Đừng quên vẻ mặt đó, lãnh chúa,” Bạch Điểu nhìn bộ dạng lười biếng của tôi lo lắng.

“Rồi, biết rồi.” Tôi uể oải dài giọng, nhắm mắt và hít sâu. Khi mở mắt ra, môi tôi vẫn điểm nụ cười, nhưng ánh mắt khiến người ta không rét mà run, băng hàn uy tỏa 3 thước. Cái nhìn nổi tiếng của Huyết yêu tôi đây.

Tôi bước vào đại sảnh, thấy một nhóm khoảng 10 người trở lên đang ngồi uống trà. Tôi quét ánh mắt xung quanh đám đông, nở nụ cười nhạt rồi ngồi lên ngai.

Mọi con mắt hướng vào tôi đang bình thản nhấm nháp tách trà Bạch Điểu đưa cho. Đoạn tôi nhìn bọn họ và bắt đầu bài phát biểu chào đón nồng nhiệt, “Tôi là lãnh chúa Vương Tử của Vô Ngân Thành. Thay mặt Vô Ngân Thành, tôi xin chào đón tất cả mọi người…”

Tôi nói còn chưa hết câu đã có người cắt ngang, “Chờ đã!”

Đây là lần đầu tiên có người dám làm gián đoạn lời chào mừng của tôi. Tôi tò mò ngước lên và nhìn người ngắt lời tôi. Một anh trai vô cùng trầm tĩnh. Đôi mắt kia, tôi thấy rõ chắc chắn hắn không tin vào sức mạnh của tôi.

“Sao?” Tôi cười nửa miệng hỏi lại. Có lẽ bây giờ buổi chào đón sẽ không còn nhàm chán như mọi khi nữa.

Ông anh trầm tĩnh nọ hạ tay xuống, bắt đầu trịnh trọng nói, “Tại hạ đã nghe đồn Vương Tử, lãnh chúa của Vô Ngân Thành, người hôm nay vinh dự được diện kiến, là một đấng nam nhi huyền thoại có sức mạnh vô song, thủ hạ dưới trướng cao thủ vô số. Hôm nay được diện kiến, biểu hiện bên ngoài cho thấy ngài quả không tầm thường. Nhưng chỉ thế thì chưa đủ để thuyết phục tại hạ và các huynh đệ đây gia nhập Vô Ngân Thành. Chúng tôi muốn được diện kiến sức mạnh của ngài rồi mới có thể quyết định.”

Tôi nhịn không được đảo tròn con mắt nhìn hắn. Này ông anh, có nhất thiết phải văn hoa dữ vậy không? Anh cho rằng đây là tiểu thuyết kiếm hiệp Trung Hoa cổ trang chắc? Hay anh giai đi lạc nhầm sách rồi? Anh bị cuồng tiểu thuyết Kim Dung* à? Tôi vẫn nghĩ chỉ có mỗi Bạch Điểu mới nói kiểu này. Nay gặp tên này, xem ra cách nói của Bạch Điểu còn xách dép so với hắn.

(*Chú thích: Kim Dung: nhà tiểu thuyết gia nổi tiếng của Trung Quốc, ông chuyên viết các tiểu thuyết kiếm hiệp cổ trang, nhiều truyện đã được chuyển thể thành phim. Chắc các bạn cũng không xa lạ gì với nhân vật này. Tên nhân vật trong ½ Vương Tử như Tiểu Long Nữ chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết “Thần Điêu Hiệp Lữ” của Kim Dung. – nhóm PR)

“Lãnh chúa à, trả lời đi chứ!” Giọng Bạch Điểu hoảng hồn vang lên trên kênh PM.

Tôi cười rồi hỏi thẳng ông anh Kim Dung, “Ý ngài là gì? Cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”

“Tốt. Đúng như tại hạ nghĩ, lãnh chúa của Vô Ngân Thành thật thẳng tính.” Ông anh Kim Dung đưa ngón cái lên và nhìn tôi tôn trọng.

Hắn khoa tay chỉ 1 chàng trai mặc toàn màu đen, rồi nói điệu bộ kiêu ngạo, “Đây là sát thủ mạnh nhất của chúng tôi, Lãnh Hồ.”

Tôi nhìn Lãnh Hồ. Chỉ nghe cái tên, đã đoán được rằng hắn là một anh chàng băng giá, và tôi không hề thất vọng. Mái tóc màu đen tuyền, mắt đen, quần áo đen – nói chung là đen tuốt. Hắn thậm chí còn đeo bộ mặt “Quấy ta, ta giết, không quấy ta, vẫn muốn giết.”. Bảo sao đặt tên là Lãnh Hồ. Nếu ánh mắt tôi hàn băng 3 thước thì chắc hắn phải là hàn băng 8 thước, và hắn đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt hàn băng 8 thước đây.

“Nếu lãnh chúa hay bất kì thuộc hạ nào của ngài đánh bại được Lãnh Hồ, tất cả chúng tôi sẽ ở lại trong Vô Ngân Thành và thề trung thành mãi mãi.”

Mặc dù hắn có nói vậy, ông anh Kim Dung kia đôi mắt vẫn thấy rõ sự tự tin Lãnh Hồ sẽ không đời nào thua.

Ức chế trước cái nhìn giá lạnh của Lãnh Hồ, tôi rất muốn đánh bại hắn ta, nên tôi đứng dậy háo hức chấp nhận đề nghị.

“Đừng đấu với hắn!” Lúc này, giọng Nam Cung Túy bỗng vang lên trên kênh PM. Tôi ngước mắt thấy Túy vừa bước vào và nhìn anh khó hiểu. Anh nói tiếp qua kênh PM, “Lãnh Hồ, cao thủ mạnh thứ 3 của Đệ Nhị Sinh Mệnh, ít nhất cũng phải level 92. Hắn sử dụng 1 trong Tam đại thần khí Ẩm Huyết Kiếm. Anh sợ rằng em có thể không phải là đối thủ của hắn đâu, Vương Tử.”

Nghe vậy, tôi bật cười…và nhanh chóng ngồi xuống. Tiên sư! Kenshin đang lang thang ở đâu thế không biết?

Túy còn nói nhẹ là tôi có thể không phải là đối thủ của hắn. Tôi chắc chắn không thể được ý chứ! Tôi vẫn còn khôn chán. Mặc dù tôi cũng không chắc lắm về level hiện tại, nhưng lệch nhau tầm 16 level thì quá nhiều. Thêm nữa, đấu với đại thần khí của Lãnh Hồ và phong thái liều chết đánh thắng của hắn, thì tôi còn có cơ vào đâu? À ừ, chỉ khi Lãnh Hồ bỗng dưng bị lên cơn đau dạ dày cấp tính thôi…nhưng chúng tôi nào có bị bệnh trong game, nên tôi tốt nhất là nên ngừng chuyện mơ có phép lạ xảy ra đi.

“Vì bên ngài đã chọn cao thủ mạnh nhất, vậy nên tôi cũng xin làm theo!” Tôi nói với ông anh Kim Dung bằng ánh mắt thờ ơ. Tôi nói vậy chỉ vì biết mình đã gọi Kenshin tới, và anh ta đang ở trong lâu đài, chắc có lẽ đang trên đường tới thôi.

Giải thích ngắn gọn thế này: linh thú không thể PM, mà chỉ có chủ linh thú mới trò chuyện được với thú nuôi từ khoảng cách xa. Tôi đã nói với mọi người trong Vô Ngân Thành rằng Dương Quang và Kenshin là vệ sĩ của tôi và họ sẽ không đời nào nghe hay tuân theo một ai khác. Vậy nên đến nay chẳng có ai mảy may nghi ngờ gì hết. Ngay cả nếu người ta cố tình PM Kenshin, có lẽ họ cũng nghĩ rằng anh ta không thèm trả lời.

“Cao thủ mạnh nhất? Ta cứ tưởng rằng Lãnh chúa đây là người mạnh nhất Vô Ngân Thành rồi.” Ông anh Kim Dung bối rối hỏi lại.

Tôi lại mỉm cười, “Ngài ca ngợi tôi quá nhiều rồi. Núi cao còn có núi cao hơn nữa mà. Với lại, tôi quá bận bịu với việc quản thành mà lơ là luyện tập. Vậy thì có lí nào cao thủ mạnh nhất lại là tôi?”

Ông anh Kim Dung cũng chẳng cần thắc mắc nhiều làm gì, vì hắn đã hoàn toàn tin vào Lãnh Hồ đệ tam cao thủ, hắn nói, “Đã vậy, xin mời đệ nhất cao thủ của Vô Ngân Thành bước ra!”

Tôi bắt gặp mái tóc đỏ rực rỡ liền thở phào nhẹ nhõm nói, “Kenshin này, anh đấu với Lãnh Hồ nhé.”

Mọi người đều quay ra cửa nhìn Kenshin hồ nghi. Kenshin không bao giờ nói gì không cần thiết, vậy nên anh chỉ tay trái nắm chặt thanh kiếm và bước về phía Lãnh Hồ. Lãnh Hồ dường như cảm nhận được Kenshin là đối thủ mạnh nên mắt sáng lên vì phấn khích.

Đây đúng là… hai tảng băng oánh nhau! Tôi thở dài, Tại sao cao thủ lại toàn máu lạnh? Chẳng lẽ tập luyện nhiều quá máu sẽ đóng thành băng chắc?

Tôi thong thả chờ trận chiến trăm-năm-một-lần bắt đầu.Tại sao tôi lại thư thái như vậy? Vầng, tôi đây tự tin 200% vào Kenshin mà. Không cần nói chuyện anh ta là giải thưởng của nhiệm vụ ẩn, chỉ cần xét chuyện anh là trùm của Quỷ Cốc đã khỏi phải bàn. Một mình đánh boss đương nhiên là không dễ. Bạn đã nghe nói ai thành công chưa?

Ngoài ra, Lãnh Hồ chỉ mới level 92…à, cấp 76 tôi thì không dám nói “chỉ” level 92 thôi. Nhưng mà, so với Kenshin level 100, 92 chỉ là thứ quèn. Với lại, trình đánh của Kenshin siêu hơn bất kì game thủ cấp 100 nào. Tôi đồ rằng đến level 120 mới mong hạ được anh ta, đằng này cao nhất trên bảng cao thủ mới là level 95. Vậy nên, nếu Kenshin là một game thủ, ảnh sẽ là người chơi mạnh nhất Đệ Nhị Sinh Mệnh cho xem.

Vậy nên sao tôi phải lo cho nhọc óc? Nếu không phải vì hình tượng lãnh chúa, tôi đã mua bắp rang và soda ngồi vừa ăn vừa coi rồi.

Phía dưới, mọi người đã dàn sang hai bên để khoảng giữa cho hai người chiến đấu. Từ đầu đến giờ ba người không nói câu nào, nhưng tôi thấy rõ ràng vẻ lạnh lùng của Lãnh Hồ bắt đầu lung lay. Vừa lúc tôi nghĩ hắn nên mau mà động thủ, hắn liền động thủ.

Lãnh Hồ phóng về phía Kenshin với tốc độ nhanh đến nỗi để tôi đằng sau mờ trong bụi. Sau đúng một nhịp tim, Lãnh Hồ đứng trước Kenshin và Ẩm Huyết Kiếm mạnh mẽ đâm về phía trước. Kenshin hầu như không di chuyển. Anh chỉ rút nửa lưỡi kiếm ra khỏi vỏ và chặn đòn đánh. Lãnh Hồ phản xạ cực kì nhanh chóng, nên khi hai lưỡi kiếm chạm nhau, chân hắn quét một đường phía dưới thân Kenshin. Tuy nhiên, Kenshin không phải là một đối thủ tầm thường. Anh nghiêng người và chân Lãnh Hồ đập vào đầu gối Kenshin… Cẳng chân đấu với đầu gối, tôi nghĩ mọi người đều biết kết quả đấy nhỉ! Nếu bạn không rõ, tôi cũng không khuyến khích bạn tự mình thử nghiệm. Tôi không chịu trách nhiệm hậu quả đâu đấy nhá.

Thấy khuôn mặt băng giá của Lãnh Hồ méo đi một chút, tôi có thể nói có lẽ đau lắm lắm luôn đó! Gạt phăng cảm giác đau đớn, Lãnh Hồ nhanh chóng vung thanh kiếm tấn công lại. Tuy nhiên Kenshin đã rút gươm ra và tôi chỉ còn nghe thấy tiếng kim khí xung khắc chan chát và ánh bạc lấp loáng giữa 2 người.

“Lang Khiếu Ngân Nguyệt*!” Lãnh Hồ tung ra vô số những nhát kiếm hình trăng lưỡi liềm, đường kiếm thi nhau nhằm Kenshin mà đánh tới. Rồi hắn chực sẵn sau màn đao kiếm liên hoàn đó lao tới tấn công Kenshin. Không còn cách nào né được cú này, tôi từ ngai bật dậy ngạc nhiên. Quả thực rất muốn nhảy qua đó cứu Kenshin.

(* Lang khiếu ngân nguyệt: chó sói tru trăng bạc – meomeo)

Kenshin là một linh thú, và linh thú có thể hồi sinh, nhưng nếu Kenshin chết đi sống lại, liệu anh còn giữ được ý thức bản thân không? Ngay cả Tiểu Long Nữ cũng không thể chắc được. Tôi không muốn Kenshin bị mất đi sự tự chủ.

“Không Gian Phá!” Kenshin lạnh lùng nói, trước khi tôi kịp thấy những gì đang diễn ra, Kenshin đã đứng đằng sau Lãnh Hồ và màn Lang Khiếu Ngân Nguyệt của hắn. Sau khi cứng người mất một giây, Lãnh Hồ miễn cưỡng ngã sấp xuống đất, nhuộm sàn đất sạch bong bằng một vũng máu lớn. Tuy nhiên, hắn không biến thành cột sáng bay đi. Hình như Kenshin đã rất cẩn thận để khỏi làm hắn chết.

Tất cả mọi người, kể cả tôi, đều đóng băng tại chỗ, không tin nổi những điều vừa diễn ra. Chính xác thì làm sao Kenshin tránh nổi đòn Lang Khiếu Ngân Nguyệt? Và làm sao Lãnh Hồ lại bị thương nặng đến vậy? Tuyệt quá đi…Tôi có rất rất nhiều thắc mắc nhưng không ngu đi hỏi Kenshin về đòn tấn công hiểm hóc của anh trước mặt bàn dân thiên hạ thế này. Sao tôi lại để người ngoài biết tuyệt chiêu của linh thú mình để người ta tìm ra điểm yếu của ảnh chớ?

Tôi chậm rãi ngồi xuống và bình tĩnh nói, “Cuộc chiến kết thúc rồi, các người có thể tới trị thương cho Lãnh Hồ.”

Ông anh trầm tĩnh giờ sắc mặt thay đổi rất nhiều, hắn rít lên chửi mắng Lãnh Hồ, “Khốn nạn! Mi bảo mi sẽ không thua bất cứ ai ngoài Đệ Nhất cao thủ trên Bảng Cao thủ, Bất Tử Nam! Giờ đến thằng nhãi vô danh cũng đánh bại được mi, thử hỏi ta dùng mi còn có ích gì?”

Ông anh trầm tĩnh đã vứt vẻ mặt thản nhiên mà thay vào khuôn mặt tức tối, hắn rút kiếm và tấn công Lãnh Hồ đang nằm sõng soài không phòng bị dưới đất. Tôi choáng váng đến nỗi hồi lâu không nói lên lời, chỉ biết vô vọng nhìn Lãnh Hồ bị giết trước mặt mình.

“Long Tường Thiểm!” Một đường kiếm sượt qua, giọng Kenshin nhẹ nhàng. Ông anh trầm tĩnh nọ chẳng kịp kêu lên tiếng nào đã hóa thành cột sáng vọt thẳng lên trời.

Tôi có hơi sốc, đây là lần đầu tiên Kenshin can thiệp mà không có lệnh của tôi.

“Đại ca!” Thuộc hạ của ông anh trầm tĩnh kia vô cùng kinh ngạc rồi oán hận nhìn Kenshin. Kenshin vừa quay ra liếc chúng, chúng lập tức hãi hồn lùi ra xa.

Một người trong số chúng quay lại lớn tiếng mắng tôi, “Lãnh chúa Vô Ngân Thành! Thế này là sao? Hai đoàn chúng ta đến để gia nhập Vô Ngân Thành, tại sao ngài lại giết đại ca của bọn ta?”

Tôi lạnh lùng mỉa mai, “Nếu thực sự có ý gia nhập Vô Ngân Thành, các người đã không bảo đệ tam cao thủ Lãnh Hồ đấu với ta. Rõ ràng là chỉ có ý kiếm chuyện.”

Nói xong, lũ người trước mắt mặt đều thất sắc, nhưng vẫn còn già mồm huênh hoang, “Chúng ta không có! Chúng ta chỉ muốn biết Vô Ngân Thành có xứng hay không thôi.”

“Nửa lời nghe cũng chẳng hợp lí. Cút khỏi mắt ta ngay. Ta sẽ bỏ qua chuyện hôm nay, nhưng còn quay lại đây giở trò, Vô Ngân Thành sẽ không thương xót mấy mống các người đâu.” Tôi băng lãnh đáp và nôn nóng vẫy gọi Bạch Điểu, “ Bạch Điểu, tiễn khách!”

“Vâng thưa lãnh chúa.” Sau khi cung kính đáp lời tôi, cô phẫn nộ quay ra nhìn đám người, “Sao các người dám đến Vô Ngân Thành bày mấy trò bẩn thỉu đó ra chứ, thị vệ!”

“Đến ngay!” Một nhóm đàn ông giáp trụ giống nhau bỗng dưng lao đến đồng thanh trả lời.

Suýt nữa tôi phì cả trà ra. Từ khi nào có thị vệ thế? Đến cả tôi, lãnh chúa đây, còn còn chẳng biết tí gì. Chốc tôi sẽ bảo họ phải hô “Uề Ù” mới được.

(*Chú thích: “Uề Ù”: Wei Wu, Uy Vũ, trong công đường trước khi xét xử các thị vệ đứng 2 bên công đường sẽ hô Uy Vũ để thị oai. – nhóm PR)

“Lãnh chúa có lệnh, tống cổ lũ này ra!” Bạch Điểu hét lên, băng lãnh nhìn toán khách không được hoan nghênh.

“Vâng!” Đội thị vệ lại đồng thanh hô, và bắt đầu hành lệnh, đao kiếm tuốt ra hùng hổ xua đám “khách”. Đám người được gọi là ‘khách’ kia mắt thấy tình thế bất lợi, đành nhanh chóng ra khỏi đại sảnh, trước khi đi không quên quay lại dùng ánh mắt nguyền rủa nhìn tôi.

“Thần rất xin lỗi, lãnh chúa.” Bạch Điểu đột nhiên quay lại, vẻ mặt hối hận xin lỗi tôi, “Thần đáng ra phải điều tra kĩ xem chúng muốn gia nhập thật hay chỉ muốn gây rối. Thật xin lỗi vì đã khiến lãnh chúa phải tiếp loại đó.”

“Đâu có to tát gì đâu.” Tôi bất cần đáp lại Bạch Điểu, mắt còn mải nhìn cảnh phía dưới. Kenshin và Lãnh Hồ lạnh lùng nhìn đối thủ. Người khác thấy có khi nghĩ rằng chắc hai người muốn giết nhau. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi về nét mặt Kenshin thì cuộc trò chuyện thật sự sẽ như thế này:

“Ổn chứ?” Cái nhìn đầu tiên của Kenshin.

“Ổn.” Ánh mắt Lãnh Hồ đáp.

“Giúp nhé?” Lông mày Kenshin trong cái nhìn thứ 2 hơi nhướn lên.

“Không.” Lãnh Hồ cụp mắt và bắt đầu uống bình máu.

Lãnh Hồ chậm rãi đứng dậy. Mặc dù bình máu không thể chữa lành vết thương của hắn, nhưng đủ để khiến hắn đứng dậy đi lại được. Hắn nhìn lướt qua tôi, rồi nhìn Kenshin. Có lẽ là muốn hỏi, “Ta đi được chưa?”

Kenshin nhìn tôi, chờ lệnh. Tôi nhíu mày tỏ ý không bằng lòng, và Kenshin nhẹ cau mày. Anh nhìn Lãnh Hồ lần nữa trước khi dùng mắt trả lời, “Chưa.”

Lãnh Hồ không hề ngạc nhiên. Hắn nhìn thẳng vào tôi như muốn nói, “Giết hay hành hạ, muốn làm gì thì tùy.”. Kiểu nhìn đó làm tôi bực mình, nên nói giọng không mấy thân thiện, “Cậu đến đây là tự chuốc họa vào thân rồi, ta phải làm sao với cậu đây?”

“Tùy ngươi” Giọng Lãnh Hồ đều đều như thể tụi tôi đang nói về số phận người khác vậy.

Nhìn biểu hiện thờ ơ đó, tôi nghĩ, Có lẽ mình chém mình giết hắn cũng chẳng biểu lộ gì. Vậy nên trừng trị hắn làm sao? Tôi thà đi đánh Du còn hơn. Ít nhất lúc tôi đánh hắn cũng có thét.

“Ồ thôi được, quên đi, dù sao cậu cũng bị chủ của mình vứt lại đây.” Tôi uể oải nói.

Lãnh Hồ cười khẩy, “Ta chẳng thuộc nhóm nào hết.”

Nghe vậy, trí tò mò của tôi lại được thể bùng lên, “Vậy tại sao hôm nay cậu lại tới?”

“Để đấu với người mạnh nhất!” Mắt Lãnh Hồ lấp lánh ánh sáng ấm áp.

Hửm? Thú vị thật. Tôi vừa nảy ra kế hoạch giữ Lãnh Hồ lại. Sao tôi lại phải cho hắn ở lại ư? Ờ thì, nếu có thêm một cao thủ siêu mạnh để cử đi đánh trận, tôi sẽ đỡ phải dựa hơi Kenshin quá nhiều.

“Gia nhập Vô Ngân Thành đi!” Tôi bỏ qua phần thủ tục, nói luôn điểm chính.

“Không!” Lãnh Hồ cũng bày tỏ rõ quan điểm.

Tôi cười nhạt rất thâm hiểm, “Gia nhập cùng ta. Gia nhập rồi, ta hứa với cậu cậu có thể giao đấu với Kenshin lúc nào cũng được.”

Nghe vậy, mắt Lãnh Hồ có chút dao động. Mặc dù cách Kenshin đang nhìn tôi lúc này có hơi hơi cay nghiệt đấy.

Tôi đánh nước cờ cuối, “Hay là cậu sợ phải đấu lại với Kenshin? Được rồi, ta hiểu được mà. Kenshin mạnh như vậy, thậm chí có vẻ vượt xa người thường. Khỏi phải kinh ngạc nếu cậu sợ hãi.”

“Vớ vẩn!” Lãnh Hồ nheo mắt bực bội.

Tôi quỷ quyệt cười. Thủ đoạn này không bao giờ thất bại, cho dù là Vũ Liên đại tẩu dùng để đối phó Tây Môn Phong hay tôi dùng để dụ dỗ Lãnh Hồ.

Mặt Lãnh Hồ bỗng dưng chuyển sang rất khó coi, “Ta không phải lính đánh thuê.”

“Thế thì cậu làm chân vệ sĩ cho ta như Kenshin đi. Cậu không cần phải nghe lệnh ai khác trừ ta. Và, ngoại trừ chuyện bảo cậu đi đánh với cao thủ, ta cũng hầu như không ra lệnh gì cho cậu.” Tôi cười nhẹ nhàng.

“Ừm…” Lãnh Hồ do dự, nhưng khi quay sang nhìn Kenshin, trông hắn ta như thể thấy người yêu không bằng. Hắn nhìn Kenshin từ đầu xuống chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu. Sau đó, vẻ chấp thuận dường như lấn át phần bất tuân rồi.

Tôi thấy không cần phải đợi câu trả lời nữa, nên nói tiếp luôn, “Được rồi, thỏa thuận xong. Khi tôi không ra lệnh cho cậu, cậu cứ đi theo Kenshin, anh ta đi theo cậu cũng được. Hai người muốn đi đâu thì đi, chỉ cần đừng ra khỏi Lục Địa Trung Tâm là được.”

Trước khi rời khỏi đại sảnh, tôi liếc trộm lại Kenshin một cái. Kiểu nhìn đó…tôi dám cá 100% rằng ảnh chỉ muốn đá veo tôi về Quỷ Cốc dưới dạng 1 con ma!
Bình Luận (0)
Comment