1 Người Cha Và 3 Đứa Con

Chương 22

Có người từng hỏi qua phụ thân: “Vì sao các hài tử nhà ngài đều có tiền đồ như vậy?”

Phụ thân nói: “Ta cảm thấy được con người khi còn sống, nhỏ bé mà ngắn ngủi, phải tạo được một niềm tin kiên định, mà niềm tin của ta là, đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường. Ta đem niềm tin này vào thực tế trong quá trình bồi dưỡng hài tử, làm cho bọn họ thông qua việc chuyển đi không gian để hiểu rõ hoàn cảnh biến hóa, do đó hiểu biết các phương diện của cuộc sống, cuối cùng khiến cho bọn họ có thể ung dung đối mặt với các loại tình huống, kể cả rất nhiều tình huống căn bản không có khả năng phát sinh.”

Người nọ choáng: “Nghe không hiểu gì hết….”

Phúc Bá giải thích: “Ý của lão gia nhà ta chính là, chúng ta thường xuyên chuyển nhà….”

“Cha, vì sao chúng ta lại phải chuyển nhà nữa?” Tiểu Thiên bốn tuổi mắt mở to đen lung liếng hỏi.

“Bởi vì có người xấu truy đuổi chúng ta.”

Tiểu Nguyện thở phì phì nói: “Con nói phụ thân à, lần này là bởi vì cha không cẩn thận đốt nhà không phải sao?”

“Ha ha, ta nói vậy là bởi vì sợ dọa tiểu nhi tử mà thôi.”

Tiểu Thiên dùng đôi tay mập mạp bé xíu ôm cổ phụ thân. “Cha, người xấu vì sao phải truy đuổi chúng ta?”

“Bởi vì người xấu muốn bắt Tiểu Thiên, cho vào trong nồi, luộc lên mềm nhũn một ngụm nuốt luôn….”

“>_<…. Này, là ai hù dọa tiểu hài tử chứ?”

“Cha, chúng ta đi đã lâu rồi, vì sao không ngồi xe ngựa?” Tiểu Thiên ngồi trên lưng đại ca hỏi.

“Bởi vì Phúc Bá gần đây béo phì, con ngựa ngại hắn nặng, không chịu kéo.”

Phúc Bá phẫn nộ biện giải: “Lão gia, phải là vì ngài hai ngày liền đã quên cho ngựa thêm cỏ khô, tức giận đến nỗi chúng nó bỏ nhà ra đi.”

“Ha ha, ta là sợ tiểu nhi tử học theo con ngựa kia thôi.”

Tiểu Thiên lo lắng hỏi: “Cha, nếu Tiểu Thiên cũng béo lên, có phải đại ca sẽ chịu cõng Tiểu Thiên hay không?”

“Đại ca nếu dám không cõng Tiểu Thiên, con liền bỏ nhà trốn đi cho hắn xem!”

“>_<…. Lão gia, là ai dạy hư tiểu hài tử hả?”

“Cha, cái nhà kia là nhà mới của chúng ta sao?”

“Đúng vậy, có xinh đẹp hay không?”

“Thật xinh đẹp……. cỏ dại….”

“>_<…., Không sao, cỏ dại này chỉ cần nhổ đi là tốt rồi. Hiện tại phụ thân phân công tác cho các ngươi. Tiểu Viêm, ngươi đến trấn trên mua giúp phụ thân một bao đường. Tiểu Nguyện, con trông đống hành lý này. Phúc Bá, ngươi đi lau mấy gia cụ trong phòng. Tiểu Thiên, con cùng phụ thân đi nhổ cỏ được không?”

“….”

“Hử? Sao các ngươi đều không đi?”

Tịch Viêm thở dài một hơi, đi tới chính giữa: “Cha, ngươi trước hết đứng sang một bên đi.”

Phụ thân không rõ nên đứng sang bên cạnh.

“Hiện tại mọi người hãy nghe ta nói, cha, ngươi trước đi lấy cái chổi, đem trong phòng mạng nhện cùng rác rưởi quét qua đi. Phúc Bá và Tiểu Nguyện đem cây cỏ trong vườn nhổ sạch, rồi san phẳng một chút. Ta đi sửa nóc nhà. Tiểu Thiên, đệ hãy ngoan ngoãn ngồi ở trên đống hành lý kia. Chờ thu dọn xong, mọi người lại cùng nhau lau gia cụ.”

“Nhưng mà Tiểu Viêm….” Phụ thân nghĩ muốn xen miệng.

“Nếu hôm nay có thể thu dọn xong hết thảy, ngày mai ta sẽ đi mua cho ngươi một bao đường.”

Phụ thân vì thế sung sướng vui vẻ kéo cái chổi đi.

Tiểu Thiên ngoan ngoãn ngồi trên đống hành lý, tay chân khoanh lại gọn gàng. Đương nhiên, cả nhà cũng chỉ có bé không ý thức được, lịch sử của Tịch gia hiện giờ đang đứng trước thời khắc luân chuyển tân cũ gia chủ vĩ đại.

“Cha, nơi này thật lớn.”

“Rất lớn đúng không? Đây là căn nhà lớn nhất cho tới bây giờ chúng ta từng ở qua. Đến, phụ thân ôm con đi thăm quan.”

“Cha, phòng này để làm gì?”

“Nơi này là phòng bếp, là nơi phụ thân nấu cơm cho các con ăn, nuôi các con trở nên mập mạp.”

“Phải là nơi đại ca nấu cơm cho chúng ta ăn, và cha dùng để giấu kẹo cùng đồ ngọt chứ?” Tiểu Nguyện vạch trần.

“So với cơm phụ thân nấu, Tiểu Thiên cũng thích ăn đại ca nấu hơn nha.” Tiểu nhi tử đơn thuần bổ sung một câu.

“>_<….”

“Cha, nơi này con biết, đây là nhà xí.”

“Tiểu Thiên thật thông minh.”

“Bởi vì nhị ca nói, nhà xí là phòng duy nhất phụ thân sẽ không giấu kẹo ở đó, cho nên nhận biết dễ lắm.”

“>_<….”

“Lão gia, các ngươi còn đặc biệt lưu một phòng cho lão nô ở, thực cảm động.”

“Phúc Bá, ngươi đừng khách sáo, dù sao Tiểu Viêm nói năm nay nhà chúng ta không cần nuôi heo, phòng này không dùng cũng là để không mà.”

“>_<….”

“Phụ thân….,” Tịch Nguyện khóc không ra nước mắt, “Đó rõ ràng là phòng tốt nhất cha cố ý để ra mà….”

“Tiểu Thiên, con phải nhớ kỹ. Đây là phòng của đại ca, lúc đại ca học bài không thể tới quấy rầy. Đây là phòng của nhị ca, lúc nhị ca đếm tiền riêng cũng không thể đến chơi, miễn cho nó đem con bán lấy tiền đếm thêm vào. Đây, chính là phòng phụ thân và Tiểu Thiên cùng nhau ngủ.”

“>_<….”

“Tiểu Thiên, vẻ mặt của con là sao hả?”

“Cha, Tiểu Thiên không thích ngủ trên sàn.”

“Con sẽ không ngủ trên sàn nhà, còn và phụ thân cùng nhau ngủ trên giường, con xem giường to êm ái biết bao nhiêu.”

“Nếu Tiểu Thiên ngủ với cha, giường có to nữa cũng vô dụng, không quá nửa đêm nó sẽ ngủ trên sàn.” Giọng thứ nam bi thương giải thích.

“Cha, vì sao đại ca, nhị ca đều ngủ một mình, Tiểu Thiên lại nhất định phải ngủ trên sàn nhà trước giường của phụ thân chứ?”

“Bởi vì Tiểu Thiên là một tiểu bảo bảo có lá gan rất nhỏ nha, tỷ như lúc trời có sét đánh, nếu không có phụ thân ở bên cạnh, Tiểu Thiên phải trốn trong lòng ai đâu?”

“Con cũng không thể ngủ trong phòng đại ca được ạ? Dù sao lúc trời có sét đánh, phụ thân đều sẽ mang Tiểu Thiên trốn sang phòng đại ca mà.”

“>_<….”

“Cha, cái phòng nhỏ nhỏ đen thui này dùng để làm gì?”

“Đó là một phòng tối, chỉ dùng để trừng phạt những tiểu hài tử không ngoan. Nếu con làm sai việc gì, phụ thân sẽ đem con nhốt trong căn phòng nhỏ này, không được đốt đèn, cũng không cho ăn đường, con có sợ không?”

“Không sợ, Tiểu Thiên cho tới bây giờ cũng chưa bị giam vào. Cha, nhị ca nói trước đây cha thường xuyên bị nhốt trong phòng nhỏ, cha có sợ không?”

“>_<….”

“Một, hai, ba, bốn, bốn, bốn….”

“Sau bốn là năm! Tiểu Thiên, con đếm cái gì vậy?”

“Cha, dường như có thừa một phòng nha.”

“À, phòng kia là phòng khách.”

“Phòng khách là gì ạ?”

“Phòng khách chính là phòng bình thường không có người ở, nhưng khi có khách đến lại thường xuyên ở không được.”

“Thế phòng đó chẳng phải là không có tác dụng gì?”

“Đích thật là không có tác dụng gì. Có điều Tiểu Thiên à, đại ca mới vừa làm gia chủ, khó tránh khỏi có một số việc làm không tốt, chúng ta phải lấy khen ngợi là việc chính, phê bình là phụ, nghiêm khắc với bản thân, rộng lượng với người khác….”

“Phụ thân…. >_<….” Tịch Viêm, Tịch Nguyện trên mặt tỏa khói đen.

“A? Phụ thân và Tiểu Thiên đi đâu rồi?”

“À, đại gia lo lắng lão gia mệt nhọc, để ngài mang Tiểu Thiên thiếu gia đi ngủ một lát rồi. Công việc còn lại cũng không nhiều lắm, mấy người chúng ta ăn xong cơm chiều là có thể hoàn thành.”

“Phúc Bá, ta vẫn muốn hỏi ngươi, chúng ta trốn kĩ như vậy, đại đội truy binh của hoàng thành cũng tìm không được, ngươi làm thế nào tìm được chúng ta?”

“Thủ hạ của Nghiêm Khang tìm chính là tuyệt thế cao thủ một mình mang theo ấu tử phá thiên la địa võng, ta tìm chính là một tên ngốc hồ đồ mơ mơ màng màng thích ăn đồ ngọt mù đường, cậu nói ai sẽ tìm thấy trước?”

“>_<…., nói cũng đúng….”

“Cha, tối nay có thiệt nhiều đồ ăn nha.”

“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chuyển đến nhà mới, đương nhiên phải chúc mừng một chút rồi. Tiểu Viêm, ngươi làm sao biết có một tòa nhà lớn như vậy bán ra với giá rất rẻ đến thế?”

“Nghe Phúc Bá nói.”

“À.”

“Có điều căn nhà này sở dĩ rẻ như vậy, nhất định là có nguyên nhân. Hôm nay là ngày đầu tiên ở đây, buổi tối mọi người phải cẩn thận một chút.” Gia chủ mới nhậm chức căn dặn.

“Vâng, đại ca.”

“Vâng, đại gia.”

“Vâng, Tiểu Viêm.”

“….”

“Tiểu Viêm à, ngươi nói cẩn thận một chút, rốt cuộc là phải cẩn thận cái gì?”

“Còn có thể là cái gì, căn nhà to lớn lại cũ kĩ, bán ra với giá rẻ, chắc chắn nguyên nhân chỉ có một.”

“Là.. là…. là cái gì….” Hàm răng của phụ thân bắt đầu run lên.

“Có ma ấy.”

“A….” Phụ thân kinh hô một tiếng, nhìn xung quanh. “Ma?! Tiểu Viêm ngươi không sợ sao?”

“Ma thì có gì phải sợ? Ngay cả mẹ ta cũng không sợ ma.”

“Nhưng mà mẫu thân ngươi mặc kệ cái gì cũng không sợ…. Tiểu Nguyện, con cũng không sợ sao?”

“Có tiền có thể sai bảo ma quỷ thôi, phải là ma quỷ sợ loại người giỏi kiếm tiền như con đi.”

“Phúc Bá cũng không sợ?”

“Lão nô tuổi tác thế này, cũng không lâu lắm sẽ thành ma, vì sao phải sợ bọn chúng?”

“Tiểu…. Tiểu Thiên, sẽ không phải ngay cả con cũng không sợ đi?”

“Cha, ma là cái gì?”

“Ma…. ma chính là cái thứ tóc lòa xòa, lưỡi thè ra, mắt đảo quanh, giống cái bóng trắng bay bay, dùng móng tay thật dài bắt người đó….”

“Cha, Tiểu Thiên rất sợ….”

Phụ tử hai người ôm thành một đống. Mọi người hết nói nổi….

Vào đêm.

“Cha, chúng ta đêm nay vì sao phải ngủ cùng phòng với đại ca?”

“Bởi vì nơi này có ma, cho nên chúng ta phải đi bảo vệ đại ca.”

….

“Cha, đại ca vì sao còn chưa về phòng?”

“Hắn…. Hắn nói còn muốn…. đi các nơi kiểm… kiểm tra một chút….”

“Cha, giọng của cha vì sao lại run rẩy như vậy?”

“Bởi vì phụ thân…. thực lo lắng cho đại ca con nha….”

….

“Cha, đại ca còn chưa về, có phải hay không bị ma bắt rồi?”

“Chắc là…. không phải đâu? Ma đều là bắt nạt kẻ yếu, muốn bắt cũng không ngốc đến nỗi đi bắt Tiểu Viêm đâu….”

“Cha, cái gì là bắt nạt kẻ yếu?”

“Bắt nạt kẻ yếu chính là thích bắt nạt những người dáng vẻ yếu đuối, nhưng không dám đi chọc ghẹo những người cường tráng, toàn thân cơ bắp cứng rắn.”

“A?” Tiểu Thiên kinh hãi, sờ nắn chính mình, rồi lại sờ nắn cha, “Dường như Tiểu Thiên là yếu nhất….”

“Không sợ, phụ thân sẽ bảo hộ Tiểu Thiên!”

“Nhưng mà cha, cha nắn cũng không cứng rắn….”

“Nếu như vậy,” Gia chủ tiền nhiệm cắn môi, dũng cảm đứng lên, “Chúng ta…. vẫn là đi tìm đại ca con đi….”

….

Phụ thân ôm Tiểu Thiên đi trên hành lang nhà mới.

“Cha, nơi này vừa lớn vừa vắng vẻ, Tiểu Thiên vẫn thích ở căn nhà nhỏ bằng cỏ ngày xưa hơn.”

“Ở quen là tốt rồi. Phụ thân tuy rằng tùy tiện ở đâu cũng được, nhưng vẫn hy vọng các con có thể được ở căn nhà càng ngày càng tốt.”

“Cha, vì sao mọi người nghĩ rằng nơi này tốt hơn so với nhà cỏ?”

“Bởi vì nơi này mùa đông không có gió, mùa hè có rèm cửa sổ chắn muỗi, lúc trời mưa nóc nhà cũng không bị dột nước xuống.”

“Nhưng mà Tiểu Thiên cảm thấy tiếng nước rơi rất êm tai.”

Phụ thân ngửa đầu suy nghĩ, cũng cười lên, ôm chặt tiểu nhi tử: “Đúng vậy, dùng bát, chậu, gáo, đĩa hứng nước, tí tách rất êm tai, có thể còn hay hơn cả nghe phụ thân hát nữa.”

“Cha, tiếng vét đáy nồi nghe có êm tai hay không?”

“A…. Hả?”

“Tiểu Thiên có một lần nghe nhị ca nói, ngay cả tiếng vét đáy nồi còn dễ nghe hơn phụ thân hát, nhưng mà Tiểu Thiên chưa có nghe qua, nhị ca và Phúc Bá cũng không chịu vét cho Tiểu Thiên nghe.”

“>_<….”

….

“Cha, cha mau nhìn! Đại ca! Đại ca ở phòng bếp kìa!”

“Phòng bếp?” Phụ thân toàn thân lông tơ dựng thẳng lên cảnh giới, chẳng lẽ thứ hôm nay vừa giấu bị phát hiện?

“Phụ thân? Vì sao bên cạnh đại ca có hai cái gì đó trắng trắng, cứ run run vậy? A, bọn họ tóm được tay đại ca….”

Phụ thân bình tĩnh vừa thấy, thân mình vốn dĩ co rúm lại ưỡn thẳng lên, hai đôi lông mày thanh tú trợn ngược, quăng tiểu nhi tử lên lưng: “Tiểu Thiên! Nắm chặt cổ phụ thân!” Sau đó xoạt một tiếng vọt mạnh quá khứ, quát, “Hai con ma các ngươi, buông Tịch Viêm nhà ta ra!” Bốp bốp hai cái đẩy đi, trên người hai con ma bay ra một trận khói trắng.

“Phụ thân! Cha làm gì vậy? Đánh đau quá!”

“Lão gia! Lão nô nói qua, ngài không được vận chân khí bừa bãi!”

“…. Tiểu Nguyện??…. Phúc Bá??…. Tại sao là các ngươi?”

“Phụ thân? Ta không phải bảo hai ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi sao?” Tịch Viêm đi tới xoa ngực phụ thân.

“Tiểu Viêm à, hai người bọn họ đang làm gì đó? Sao lại giống như hai con ma vậy!”

Tịch Nguyện xoa chỗ bị đánh, “Bọn con đang say bột mì! Ngày mai là sinh nhật của cha, làm mì thọ và đào thọ hấp đều cần bột mì đấy!”

Tịch Viêm dùng ánh mắt mỉm cười nhìn cha, “Ngươi không phải rất sợ ma sao? Vừa mới vì sao còn dám tới đây?”

“Bởi vì bọn họ tóm tay ngươi.” Phụ thân không yên lòng đáp, ánh mắt liếc liếc tới chỗ giấu đường, có bị phát hiện không nhỉ?

“Lão gia không cần sợ, tòa nhà này cho dù có ma, cũng là con ma hiền lành, sẽ không đi ra dọa người đâu.”

“Làm sao ngươi biết?”

“Lão nô đã nghe qua. Chuyện ma quái thật sự cũng có truyền ra, ma nữ từng bị người thấy là tam tiểu thư của chủ nhà, từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, nhưng tâm địa cực kỳ thiện lương, bởi vì cứu một con thỏ nhỏ ở trong tuyết, bị nhiễm phong hàn mà chết. Chủ nhà cũ chuyển đi không phải vì sợ ma quỷ quấy phá, mà là nhớ nhung ấu nữ, thương tâm mà đi.”

“Nhưng mà…. nhưng mà thật sự có ma nữ…. ma thiện hay ác, dường như đều có chút đáng sợ….”

“Lão gia yên tâm, cũng chỉ có một người nói nhìn thấy qua, ta nghĩ nhất định là hắn hoa mắt.”

“Thật sự?” Phụ thân nhất thời cao hứng lên, cười tít cả mắt nói, “Thế đào mừng thọ ngày mai, cho nhiều đường một chút được không?”

“Được.” Tịch Viêm thấy phụ thân cao hứng, mỉm cười gật đầu.

“Nếu đường không đủ, sáng mai ta sẽ mang Tiểu Thiên lên trấn mua.”

“Đủ rồi,” Gia chủ thản nhiên nói, “Ngươi giấu một bao lớn như vậy ở bên cạnh hố bếp, căn bản còn dùng không hết đâu.”

“A…. Ah?!…. >_<….”

Ngày đầu tiên chuyển nhà, cứ như vậy yên bình (?) mà vui vẻ trôi qua.

Hơn một năm sau.

“Cha, vì sao chúng ta lại chuyển nhà nữa?”

“Bởi vì đại ca con giỏi không chịu nổi, hắn thi đỗ Trạng Nguyên, làm chức quan, cả nhà chúng ta phải đi cùng hắn.”

“Nhưng mà Tiểu Thiên thực thích căn nhà này.”

“Không sao,” Tịch Nguyện vỗ đầu đệ đệ, “Chỉ cần cả nhà chúng ta ở cùng một chỗ, hơn nữa có phụ thân ở đây, đệ cũng sẽ thích nơi kế tiếp.”

Phụ thân đắc ý nở nụ cười.

Tiểu Thiên đặt đầu tựa vào vai phụ thân, khe khẽ thở dài một hơi: “Đáng tiếc phải chuyển nhà, sẽ không thể nhìn thấy đại tỷ tỷ xinh đẹp kia….”

Phụ thân kỳ quái hỏi: “Đại tỷ tỷ nào cơ?”

“Chính là cái người ở nhà chúng ta đó, buổi tối sẽ xuất hiện đi lại khắp nơi, lúc Tiểu Thiên cùng nàng chào hỏi, nàng sẽ cười với Tiểu Thiên, cười lên xinh đẹp lắm nha.”

Phụ thân cảm thấy lông tơ trên người từng sợi từng sợi dựng đứng lên.

“Đôi khi đại tỷ tỷ này cũng sẽ vài ngày không xuất hiện, có điều nàng rất thích nghe phụ thân ngồi ở dưới ánh đèn dầu dạy Tiểu Thiên đọc thơ đường, mỗi lần đều tới, cho nên lúc nào Tiểu Thiên muốn gặp nàng, đã kêu phụ thân đọc thơ đường.”

“>_<…. Tiểu…. Tiểu Thiên….” Hàm răng phụ thân cạch cạch đập vào nhau, “Con chẳng lẽ không biết, đó là một ma nữ à….”

“Không phải đâu,” Tiểu Thiên cười rộ lên, “Đại tỷ tỷ căn bản không giống ma mà phụ thân nói, tóc không có lòa xòa, đầu lưỡi không có thè ra, ánh mắt cũng không có đảo, mặc cũng không phải y phục màu trắng, hơn nữa lúc cùng phụ thân tựa đầu vào nhau đọc sách, nàng đều không có đưa móng tay dài ra bắt người mà….”

“T_T…. Tiểu Thiên, vì sao con không nói sớm cho phụ thân?”

“Bởi vì đại ca, nhị ca và Phúc Bá căn dặn Tiểu Thiên, chỉ có ngày nào đó chuyển nhà, mới có thể nói cho phụ thân nhà chúng ta có một đại tỷ tỷ.”

“>_<….”

Đến tận đây, phụ thân rốt cuộc đúc kết ra một kết luận tuyệt vọng, nguyên lai ở Tịch gia sợ ma, vẫn chỉ có một mình hắn….
Bình Luận (0)
Comment