CHƯƠNG 35: CUỘC CHIẾN Ở BỂ BƠI
Trans+Edit: Pinoneverdie-Lytaa
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
-----------------
Chiều Chủ Nhật cuối tuần, Ngô Ẩn quyết định đi tới bể bơi. Đã hơn hai tháng không bơi lội, cơ bắp thực sự rất ngứa ngáy.
Ngày hôm nay thời tiết cũng không quá xấu, bầu trời chỉ lãng vãn vài đợt mây mù chứ không mưa. Ngay từ nhỏ đã bị phụ thân ép học bơi lội suốt các mùa trong năm, bất kể mưa nắng hay bão tuyết, cho nên hiện tại cơ thể của cậu ta có thể kháng cự được mọi loại thời tiết khi xuống nước.
Vào những đợt giữa năm và cận cuối năm, số lượng người tới bể bơi ít hẳn, hôm nay chỉ lác đác vài ba người. Cũng chính vì vậy mà nảy sinh rắc rối.
Hiện tại trong hồ bơi rộng rãi chỉ có Ngô Ẩn và một gã nam nhân khác, thân hình cơ bắp không thua gì cậu ta, tuy hắn ta đã đeo kính bơi nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt tuấn lãng hơn người, thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt phát ra tinh quang rực rỡ sau lớp kính bơi ấy. Mái tóc Undercut lịch lãm thu hút, cái mũi thon gọn kiểu Tây, đôi môi mỏng quyến rũ, nhưng hiện tại lại là đối thủ của Ngô Ẩn trong cái hồ bơi này.
Có một người tài sắc không thua mình đang hiện diện, có lẽ nào lại không làm một trận quyết đấu? Một cái hồ lớn không thể có hai con cá lớn.
Ngô Ẩn vừa bước xuống hồ, cặp mắt đối đầu giữa hai bên liền bén lửa. Tôi nhìn anh khinh miệt, anh nhếch mép dửng dưng. Không chờ một giây nào khác, cả hai ngay lập tức sải tay sải chân ra tăng tốc tiến về đầu bên kia của hồ bơi.
Lực cánh tay quạt vào mặt nước tạo ra những trận bọt sóng mạnh mẽ, bàn chân chuyển động quạt lên quạt xuống nhuần nhuyễn nhẹ nhàng như vây cá, tốc độ lao nhanh trong mặt nước của Ngô Ẩn tương đương với một vận động viên bơi lội nhà nghề. Còn gã nam nhân kia ngược lại rất khoan thai, động tác trông không có vẻ gì gấp gáp, nhưng mỗi cú quạt nước đều đem lại hiệu quả cao, cứ ngỡ như hắn ta hoàn toàn kiểm soát được làn nước, nước chính là thủ hạ của hắn.
Nước hồ bơi vẫn đang vung lên tung toé, cuộc đấu này chưa từng có dấu hiệu nào là giỡn chơi.
Còn mười lăm mét cuối cùng là đến đích, Ngô Ẩn vẫn rất sung mãn, tên nam nhân kia thì vẫn như cũ, bình thản khoan thai, hoàn toàn làm chủ được tình hình. Hiện tại cả hai bên đang cân bằng, không ai vượt qua ai nhưng xem ra Ngô Ẩn phí sức hơi nhiều.
Không gian trong bể bơi thoáng đãng chỉ còn nghe được tiếng vỗ nước và thấy được tinh thần chiến đấu của hai vị vận động viên bơi lội "không chuyên" kia.
"Sặc..." Ngô Ẩn đang chìm.
Do trước đó chủ quan, nghĩ rằng đến đây chỉ để thư giãn gân cốt nên đã không khởi động cơ tay cơ chân trước đó. Hiện tại lại đang thi đấu với một đối thủ đáng gờm, cơ tay trái và chân phải đang bị chuột rút. Dù kinh nghiệm bơi lội đầy mình, nhưng thời gian qua phải nằm viện, thể lực chưa phục hồi đầy đủ, thêm vào đó đã lâu quá không bơi lội, muốn kiểm soát cơ thể nổi trên mặt nước trong tình trạng co cơ là điều khó khăn. Trong khoảnh khắc đang vùng vẫy để bám vào mép thành hồ, gã đối thủ kia đã nhanh chóng vượt qua làn bơi bên Ngô Ẩn, giúp cậu ta đi lên bờ. Cơ tay cơ chân co rút khiến gương mặt của cậu ta có chút khó coi.
Sặc nước vài cái khó khăn, Ngô Ẩn cuối cùng cũng có thể thở ổn định.
Ga nam nhân đó lập tức đè người Ngô Ẩn xuống, kéo thẳng chân cậu ta ra, bẻ bàn chân ngược về phía trước.
"Aaaaa....." Ngô Ẩn la lên thất thanh.
....rồi sau đó thở hồng hộc.
"Tôi đang làm giãn cơ cho cậu, cậu la lên như vậy người ta lại tưởng tôi đang làm gì cậu."
Đang định bẻ luôn cánh tay thì Ngô Ẩn lập tức ngăn lại.
"Không không không...cánh tay tôi tự xử lý được."
Gã nam nhân nghe thấy như vậy đành đứng yên, từ từ tháo kính bơi ra, nở một nụ cười tươi sáng. Hồ bơi đang bị một mảng mây mù bủa vây phía trên, một nụ cười của hắn như soi rọi chiếu sáng khắp nơi.
"Cậu bơi rất khá, nhưng nếu biết kiểm soát lực đẩy và làn nước thì chắc chắn đã thắng tôi rồi."
Ngô Ẩn một bụng khí tức, đúng là kẻ giả nhân giả nghĩa, đang định hạ nhục tôi sao?
Được một lúc, cái chân bị chuột rút của cậu ta đã dần được phục hồi, lúc này mới đứng dậy bỏ đi, gã nam nhân đó ở lại tiếp tục bơi.
Ngô Ẩn chịu bỏ qua? Mẹ kiếp! Là Ngô Ẩn của hai tháng trước xem ngươi có ở đó phách lối được hay không. Tôi đây là đang chưa hồi phục nguyên khí, lần sau gặp lại cậu nên dè chừng đi.
Vẫn còn đang xoa xoa cánh tay bị co cơ, con mắt bỗng dưng nhìn thấy một cảnh tượng không hề mong muốn.
Đằng xa phía hồ bơi dành cho trẻ em, Ngô Ẩn thấy "thanh thanh sở sở" (rõ ràng) Văn Hán cùng với Chu Hiếu Minh đang cùng với một thằng nhóc con vui đùa trong hồ. Anh tạt nước vào tôi, tôi tạt nước vào anh, đứa nhóc đứng giữa cổ vũ. Ôi chao! Sao cứ như gia đình hạnh phúc vậy?
Lúc này Ngô Ẩn mới nhớ lại. Dạo gần đây hành tung của Văn Hán rất bí ẩn, muốn gặp cậu ta nói dăm ba câu là điều rất khó, vừa rồi mình nằm viện cậu ta cũng chỉ đến chăm sóc mình vài ngày, còn lại đều là do Lạc Phong.
Trước đó vẫn thường hay thấy cậu ta cặp kè với cái người tên là Chu Hiếu Minh này...- Hay lắm Văn Hán! Cậu đã có bạn thân mới rồi chứ gì? Cậu là tên "có mới nới cũ". –
Quan sát họ một lúc, nhìn thấy bé Lạc Lạc đang vui đùa nghịch nước, Văn Hán và Chu Hiếu Minh ngâm mình ngồi kế bên nhau trong hồ. Cười cười nói nói vui vẻ, thật là tò mò muốn biết họ nói gì.
Ngứa ngáy không chịu được, quyết định tiến xuống hồ.
"Xin lỗi. Hồ bơi này dành cho trẻ em, mời anh sang hồ bơi bên kia." Một nhân viên cứu hộ nhắc nhở.
Ngô Ẩn khó chịu.
"Gì chứ? Tôi muốn xuống hồ này đã làm sao? Có đứa con nít nào ở đây?"
"Không được, đây là quy định của bể bơi."
Ngô Ẩn lúc này ngang ngược.
"Tôi...tôi không biết bơi, muốn xuống hồ này tập thở nước."
Người nhân viên cứu hộ nhanh chóng đáp lời.
"Bên kia hồ có một vùng mực nước chỉ ngang bụng của anh, anh có thể tập thở nước bên đó. Mực nước ở hồ trẻ em căn bản cũng không thích hợp để anh tập."
Nếu cứ tiếp tục đôi co, một hồi lớn tiếng sẽ bị Văn Hán phát hiện, Ngô Ẩn đành phải thoái lui bỏ đi.
Sau khi lấy khăn tắm, xà bông và quần áo, Ngô Ẩn tiến vào phòng thay đồ. Hôm nay vắng vẻ, hiện tại chỉ có mỗi Ngô Ẩn đang tắm, tiếng xả nước vang vọng.
Bởi vì người ta vẫn hay nói, khi tắm rửa là lúc con người ta thống khoái nhất. Ngô Ẩn lúc này vừa kì cọ vừa ca hát.
"Cộc cộc" có người gõ cửa phòng tắm của cậu ta.
"Ai đấy? Có chuyện gì?" Ngô Ẩn hỏi.
"Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa vẫn vang lên, nhưng không ai trả lời.
"Là ai? Muốn gì chứ?" Ngô Ẩn lên tiếng mắng chửi.
"Cộc cộc cộc."
- Mẹ kiếp! Dám giở trò ma quỷ với lão gia gia ? –
Ngô Ẩn tắt vòi nước, mở cửa đi ra xem là kẻ nào phá rối, nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui, rốt cục không có ai. Mắng thầm trong lòng vài câu tục tiễu, sải bước quay lại phòng tắm. Vừa mới bước chân vào, đóng cửa lại, từ trên thành tường có một người lao xuống phòng tắm của Ngô Ẩn, nhanh chóng đứng chặn ngay cánh cửa.
Phản ứng nhanh không kém, Ngô Ẩn lập tức tung quyền. Từ sau vụ của lão Xiễm, cậu ta đối với những kẻ làm trò sau lưng, gian manh xảo trá rất nhạy cảm, không cần hỏi rõ cứ đánh trước đã.
Cả hai đánh đấm rất giỏi, quyền cước của đối phương đều có thể phán đoán mà nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vờn nhau đánh đấm một hồi lâu, Ngô Ẩn mới phát hiện hắn ta là gã nam nhân trong hồ bơi lúc nãy.
Ánh mắt sắc bén phòng thủ như dao nhọn, Ngô Ẩn thủ thế vững vàng, miệng cường ngạnh.
"Rốt cục cậu muốn làm gì?"
Gã nam nhân đó lại đưa ra nụ cười tỏa ra nhiệt lượng, khoác hai tay lại, lưng dựa vào cửa, nhẹ nhàng nói.
"Muốn tắm chung với cậu."
...
HẾT CHƯƠNG!