Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
---------
"Aaahhhh....đau quá...."
"Mẹ kiếp! Cậu cứ căng lên như vậy mà bảo không đau."
"Nhẹ một chút không được hay sao chứ?"
"Được rồi được rồi..."
Tiếng la hét rên rỉ liên tục vang lên từ trong phòng làm việc của Mạnh Sử, khiến đám nhân viên ở đây không khỏi bàn tán.
"Lưu Hoằng, anh đoán xem bên trong có chuyện gì?"
"Tôi làm sao biết? Nhưng có vẻ trong hai người họ có một người khá đau đấy!"
"Là tiếng của ai vậy nhỉ?"
"Tôi đoán là của Ngô Ẩn."
"Không phải, hình như là của Mạnh tổng."
"Chết tiệt! Làm gì trong đấy mà lại la rên như vậy? Thật là tò mò quá đi mất."
Sếp Trương vô tình đi ngang, thấy đám nhân viên của mình tụ tập như vậy liền chạy tới nhắc nhở.
"Công ty không còn việc gì cho các cô cậu làm sao?"
Ánh mắt sắc lạnh của sếp Trương xuyên qua cặp mắt kính khiến "đám bát quái" (đám người nhiều chuyện) kia mau chóng giải tán. Tiếng xôn xao xì xầm chỉ vừa mới dứt, sếp Trương ngó nghiêng ngó dọc, khi đã cảm thấy không còn ai đứng gần đây, mới bắt đầu dỡ bỏ vẻ nghiêm túc, ánh mắt trở nên lấm la lấm lét, áp lỗ tai sát vào cánh cửa gỗ phòng làm việc của Mạnh Sử.
"Thôi đủ rồi, dừng lại đi." Tiếng của Mạnh Sử vang lên.
Ngô Ẩn đang trong tư thế đè Mạnh Sử nằm dưới tấm nệm bơm hơi, từ từ đứng dậy, gương mặt thoả thích.
"Thấy như thế nào? Thoải mái chứ?"
"Thoải mái cái con mẹ nhà cậu. Cần phải mạnh như vậy?" Mạnh Sử làu bàu.
"Lần đầu đều như thế cả."
Ngô Ẩn nói xong câu đó liền nhẹ nhàng nhặt lên chiếc quần dài của mình đang nằm dưới sàn, rút ra một cái khăn nhỏ rồi lau mồ hôi khắp người. Sau khi lau xong còn quay lại nói với Mạnh Sử.
"Còn không mau đứng dậy mặc quần áo vào?"
Phật tổ minh giám! Sếp Trương ở ngoài nghe được câu nói này hai chân lập tức run lên lẩy bẩy. - Không lẽ Mạnh Sử yêu cầu Ngô Ẩn tới làm việc chung là để làm 'chuyện đó' sao? Không thể! Không thể! - . Sếp Trương không dám nghe tiếp liền lắc đầu bỏ về phòng làm việc của mình.
Mạnh Sử không chịu ngồi dậy, tiếp tục ngồi lên tấm nệm hơi, không phục.
"Ngô Ẩn cậu đợi đấy! Tôi sẽ nhanh chóng phản công lại cậu."
Ngô Ẩn lúc này đã mặc quần áo xong, tự tiện ngồi vào cái ghế tổng giám đốc của Mạnh Sử, gác hai chân lên bàn làm việc, gương mặt tỏ ra đắc chí."Tốt thôi! Nhưng lần sau nếu cậu muốn đấu vật với tôi thì nên chuẩn bị khố háng chuyên dụng, mặc quần lót vật nhau trông không ổn lắm, hơn nữa là dễ chấn thương."
Mạnh Sử nghe xong liền chạy đến cái bàn làm việc, đứng đối diện với Ngô Ẩn, nói.
"Cậu nói xem...cậu nhất định học đấu vật rất lâu, bẻ khớp xương của tôi đau chết được."
"Cậu còn nói? Là ai ép tôi cởi đồ ra mà đấu vật với cậu?" Ngô Ẩn có chút ngạo nghễ.
Cậu ta vẫn chưa hết tự đắc, ngay tức khắc liền đem cái điện thoại ra, đi vào album ảnh, lướt lướt ngón tay mấy cái rồi đưa cho Mạnh Sử xem, miệng còn không quên nói.
"Năm 15 tuổi tôi đạt giải nhất cuộc thi nhà đấu vật thanh thiếu niên ở Bắc Kinh, sau đó liên tục luyện tập cho đến năm 22 tuổi. Chẳng qua là do phải đi làm nên tôi có chút bỏ bê, nhưng kĩ thuật tuyệt đối không thụt lùi. Nếu là đánh đấm thì tôi có thể không bằng Vịnh Xuân Quyền của cậu, nhưng nếu liều mình mà vật lộn...chưa biết kết quả ra sao đâu."
Mặc cho Ngô Ẩn luyên thuyên bất tận, Mạnh Sử cười thầm trong lòng.
- Còn cần cậu phải khoe khoang? Tôi đã sớm điều tra cậu không chỉ tài năng bơi lội mà còn xuất chúng môn đấu vật. Chẳng qua là muốn để cậu được thống khoái một chút thôi -
Mạnh Sử bây giờ mới lẳng lặng đi nhặt quần áo lên mà mặc vào. Ánh mắt của hắn ta lúc mặc đồ liên tục nhìn vào Ngô Ẩn, từng nét biến hoá cảm xúc của cậu ta đều được hắn thu gọn vào tầm mắt. Cậu ta lúc này đang nhắn tin, gương mặt trông rất vui vẻ, miệng liên tục cười chúm chím, hai mắt phát ra ngàn tia tích cực.
"Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Ngô Ẩn nhanh chóng đi tới mở ra.
"An An cô có chuyện gì?" Ngô Ẩn hỏi.
"À, do anh vừa mới chuyển sang phòng của Mạnh tổng, còn một số vấn đề tồn đọng trong phần việc cũ của anh chưa được giải quyết, tôi tìm anh để anh bàn giao lại cho người khác."
"Được thôi, tôi đi với cô."
Mạnh Sử đứng đấy hai mắt có vẻ tức giận, mắng thầm trong đầu.
- Tôi có nói là cho phép anh đi sao? -
Vừa định ngăn cản Ngô Ẩn rời khỏi phòng, Mạnh Sử vô tình phát hiện cậu ta để quên điện thoại di động lên bàn, lúc này hắng giọng mà lên tiếng.
"Ngô Ẩn, cậu cứ giải quyết cho xong công việc bên đấy rồi hãy quay lại. Tôi không muốn công việc bị tồn đọng."
Nghe thì ra vẻ làm "chuyện công" nhưng lại lợi dụng để dùng ám chiêu vào "chuyện tư". Ngô Ẩn vừa khép cửa lại, Mạnh Sử nhanh chóng nhào tới chộp lấy cái điện thoại của cậu ta. Từ sau vụ bị lão Xiễm trói, Ngô Ẩn đã huỷ chế độ đặt mật khẩu trên điện thoại, khiến Mạnh Sử lúc này mở máy của cậu ta ra rất dễ dàng.
Lục lọi một hồi, Mạnh Sử đi tới phần tin nhắn. Hoá ra nãy giờ Ngô Ẩn đang nhắn tin với một người được lưu tên danh bạ là "Đại Ma Đầu".
Đại Ma Đầu: Anh đã uống nước hoa quả vị đào của tôi chưa?
Ngô Ẩn: Cậu là đàn bà à? Việc này cũng hỏi. Đại Ma Đầu: *biểu tượng khóc thút thít* Bị mắng buồn quá!!!
Ngô Ẩn: Biến đi! Còn ở đó diễn trò với tôi? *biểu tượng răng nanh*
Đại Ma Đầu: Rất nhớ anh! Chụp một tấm hình gửi qua cho tôi đi.
Ngô Ẩn: Dẹp dẹp dẹp! Tôi không lảm nhảm với cậu nữa.
Mạnh Sử đọc tới đây trong lòng vẫn không hiểu rõ làm sao có thể xuất hiện loại tin nhắn kiểu như thế này trong điện thoại của Ngô Ẩn, nhưng khi vừa kéo xuống thêm một đoạn, hắn ta liền thất kinh.
Đại Ma Đầu gửi qua cho Ngô Ẩn một tấm ảnh của hắn, mà người này không ai khác chính là Lạc Phong. Trong bức ảnh này, Lạc Phong nhắm mắt chu mỏ lên trông rất mất mặt cái gọi là "đại võ sư tuyệt đỉnh", kèm theo nội dung.
= Tôi hôn anh một cái nè =
Tiếp tục soi mói, Mạnh Sử nhận ra theo như thời gian hiển thị, tấm ảnh này được gửi tới cách đây không lâu, chính xác là lúc Mạnh Sử nhìn thấy Ngô Ẩn ôm cái điện thoại trong tay mà cười tủm tỉm, thì ra là nhìn tấm ảnh này mà vui vẻ như vậy.
"Tít tít" chuông tin nhắn vang lên, lại là của Đại Ma Đầu gửi tới.
= Tan ca đừng tới lớp nấu ăn, tôi đến công ty đón anh đi ăn tối được chứ? =
Khi đọc xong tin nhắn này, trong lòng Mạnh Sử đã đoán ra bảy tám phần mối quan hệ giữa hai người họ.
- Thì ra là như vậy !!! -
Hơn năm giờ chiều lúc tan ca, Ngô Ẩn mới từ chỗ của An An quay trở lại phòng của Mạnh Sử, không cần suy nghĩ liền đi kiếm cái điện thoại, vừa mở lên liền nhận ra không có thông báo nào mới.
Lúc này Mạnh Sử giả vờ bận rộn, vừa nhìn vào đống hồ sơ nằm trên bàn vừa nói.
"Hôm nay cậu giúp tôi làm tăng ca để hoàn thành xong số liệu báo cáo của quý vừa rồi."
Ngô Ẩn liền phản ứng.
"Không phải chứ Mạnh tổng, muốn nhân viên tăng ca phải báo trước 24 tiếng không phải sao?"
"Cậu là trợ lý riêng của tôi, làm việc theo khung thời gian của tôi. Tôi cần cậu khi nào thì cậu phải có mặt khi đó. Hơn nữa việc nhân viên ở lại tăng ca rất phổ biển ở Bắc Kinh sao? Kiếm được thêm nhiều tiền cậu lại không muốn?" Mạnh Sử nói xong liền bưng một chồng dầy giấy tờ ném qua bàn làm việc mới của Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn cảm thấy không thể chấp nhận quy chế làm việc này, liền nói.
"Tôi tất nhiên là không muốn. Công việc mà không tự chủ được thời gian chẳng phải tiền lương nên tăng lên gấp đôi?"
Mạnh Sử thong dong quay về ghế giám đốc, cầm lên một bộ hồ sơ đọc qua đọc lại, nói.
"Không làm thì cậu cứ quay về và không cần tới công ty nữa. Đơn xin nghỉ việc tôi giúp cậu lo liệu."
Thực ra bản thân Ngô Ẩn muốn về sớm một chút để dẫn Lạc Phong đi bệnh viện xử lý lại vết thương trên đùi của hắn, nhưng cuối cùng bị cái tên Mạnh Sử này giở trò tác quái, đành phải nhẫn nhịn mà đi tới bàn làm việc."Còn một điều nữa..." Mạnh Sử bất ngờ lên tiếng, quay về phía Ngô Ẩn, nói tiếp.
"Tôi có một quy định nhỏ khi làm việc đó là một khi đã ở trong phòng của tôi thì đề nghị cậu tắt điện thoại và để trong tủ cá nhân. Sau khi hoàn tất công việc có thể tiếp tục sử dụng."
Còn đang định nhắn tin bảo Lạc Phong mau chóng đi bệnh viện thì đã bị Mạnh Sử chặn đầu. Mới vừa lu bu mệt mỏi bên chỗ của An An, bụng dạ lại đang kêu rột rột vì đói, Ngô Ẩn không thèm tranh cãi nữa, tự giác tắt nguồn điện thoại rồi nhét vào hộc tủ cá nhân, cố gắng làm cho xong việc.
Bên ngoài, trời lất phất mưa bay, đèn đường cũng đã mở lên sáng rực, Lạc Phong dựng xe moto đứng trước cổng công ty đợi Ngô Ẩn.
Đã là bảy giờ ba mươi, chờ hơn hai tiếng đồng hồ Lạc Phong mới chịu gọi cho Ngô Ẩn nhưng rốt cục lại nằm ngoài vùng phủ sóng. Nhớ lại lần cuối cùng nhận được thông báo này từ tổng đài là lúc ở Quế Lâm khi cậu ta gặp chuyện, Lạc Phong có chút sốt ruột.
Dựng xe ở đó mà đi thẳng vào bãi giữ xe của công ty, hiện tại chỉ còn hai chiếc, trong đó có một chiếc của Ngô Ẩn. Nghĩ rằng do cậu ta phải tăng ca nên Lạc Phong cũng ráng đợi thêm một lúc, nhưng sao không nhắn tin trước với mình?
Thời gian tiếp tục trôi, đồng hồ đã điểm 8 giờ 20 phút tối, vẫn không có dấu hiệu cho thấy Ngô Ẩn sẽ xuất hiện, Lạc Phong quyết định đi vào công ty.
"Này này anh đi đâu?" Một người bảo vệ trẻ tuổi liền ngăn lại.
"Tôi là bạn của Ngô Ẩn. Tôi tìm anh ta có việc." Lạc Phong đáp lại.
Nghe đến cái tên Ngô Ẩn, người bảo vệ trẻ tuổi liền phản ứng mạnh.
"Ngô Ẩn á? Không cần tìm, anh ta đang làm việc với Mạnh tổng, Mạnh tổng đã có chỉ thị không cho ai đi vào, anh cũng không vào được đâu."
- Mạnh Sử ??? -
Lạc Phong liền đặt ra dấu chấm hỏi. Tại sao những chuyện gần đây của Ngô Ẩn luôn có sự xuất hiện của hắn. Nào là cướp quần áo của Ngô Ẩn trong hồ bơi, rồi vô tình có mặt tại quán bia, bây giờ là ép ở lại tăng ca....
Đang còn suy nghĩ, người bảo vệ trẻ lại lên tiếng, giọng nói "thần thần bí bí".
"Anh không biết đâu! Hai người đó rất lạ đấy nhé. Trưa nay họ làm gì trong phòng làm việc mà không ai biết, chỉ nghe được những tiếng rên la trong đó, cả công ty đều đang đồn ầm ĩ lên, thêm nữa là bây giờ còn chưa chịu đi về...chắc lại định làm một hiệp nữa đây mà. Tôi đoán hai người họ chính là couple đấy....À mà khoan, anh đi tìm Ngô Ẩn không lẽ anh cũng là...."
Hai mắt Lạc Phong hiện lên một tầng huyết sắc, liên kết các mấu chốt lại, hắn ta cảm nhận đang có nguy cơ bị "cướp vợ". Lúc này không thèm quan tâm cái tên bảo vệ lẻo mép đó nữa, phóng một mạch lên lầu.
Đi lòng vòng một hồi cũng tìm được phòng làm việc có gắn bảng hai chữ "Mạnh Tổng", lúc chạm tay vào thì cửa đã khoá, bắt đầu đập cửa.
"Rầm rầm rầm"
Ngô Ẩn ngồi bên trong nghe thấy, có vẻ định hành động gì đó nhưng cuối cùng vẫn bị Mạnh Sử chặn đầu."Không cần bận tâm, cứ tiếp tục làm việc."
Hiện tại Ngô Ẩn đã say xẩm mặt mày, vừa mệt vừa đói, căn bản nhìn không ra con chữ nữa.
"Mau mở cửa! Ngô Ẩn!"
- Giọng của Lạc Phong? Sao cậu ta lại tới đây? -
Ngô Ẩn trợn tròn mắt, bất chấp mọi thứ mà chạy đến mở cửa, động tác của cậu ta giống như là mong mỏi cái giây phút Lạc Phong xuất hiện lâu lắm rồi.
"Cạch" - cửa mở.
"Ngô Ẩn! Sao rồi? Sao anh vẫn còn ở đây? Xoay mông lại cho tôi xem...hắn ta đã làm gì cái mông của anh......."
Lạc Phong vừa xông vào liền làm một trận "đạn chữ", liên tục sờ sờ mó mó Ngô Ẩn mà kiểm tra xem có hay không "vết tích bị xâm phạm" trên người cậu ta, vẻ mặt của hắn giống như là "cha thất lạc con", "chồng thất lạc vợ".
Ngược lại, Mạnh Sử vẫn rất bình tĩnh đọc tài liệu, hắn biết trước sẽ có sự việc như trước mắt xảy ra.
Lạc Phong gạt Ngô Ẩn một bên, dùng giọng điệu "đòi lại công lý" nói với Mạnh Sử.
"Này anh kia, có kiểu bóc lột nhân viên vậy sao?"
Mạnh Sử vẫn nhàn nhạt nói.
"Bóc lột? Tăng ca chỉ mới ba tiếng mà là bóc lột?"
Lạc Phong nghịch thiên, thực ra hắn không ngại việc Ngô Ẩn tăng ca, chỉ là không hài lòng khi cậu ta ở chung một chỗ với Mạnh Sử, lúc này ánh mắt hùng hổ.
"Phải! Tăng ca một phút cũng là bóc lột. Lần sau còn để tôi phát hiện anh bắt Ngô Ẩn ở lại riêng với anh thì đừng trách tôi."
Nói xong quay sang dùng tay đập nát cái ghế dựa bằng gỗ mà Mạnh Sử hay dùng để nghỉ ngơi. Sau đó nắm lấy tay của Ngô Ẩn lôi cậu ta ra khỏi phòng làm việc.
Từ lầu hai đi xuống, Ngô Ẩn bị lôi đi, sãi chân bước không kịp mà đuổi theo Lạc Phong. Đi ngang qua phòng bảo vệ, lại gặp người bảo vệ trẻ tuổi kia, hắn ta trông thấy cảnh lôi kéo này liền trợn mắt kinh ngạc.
- Không phải chứ? Ngang nhiên cướp mỹ nhân trong tay thiên đế sao? -
Hai người họ đi được nửa đoạn đường ra cửa chính công ty, Lạc Phong đột nhiên dừng lại, buông tay của Ngô Ẩn ra, mặt xịu xuống, giọng điệu cũng không hiểu sao trở nên cầu khẩn.
"Ngô Ẩn tôi xin lỗi. Hôm nay tôi lại hành động thiếu kiểm soát bản thân. Tôi biết anh không muốn tôi vì anh mà trở nên nóng nảy...tôi..."
"Mẹ kiếp sao giờ này cậu mới tới?" Ngô Ẩn chen lời Lạc Phong, có chút giận dỗi.
"Sao cơ?" Lạc Phong nghe thấy liền trợn hai mắt.
"Tôi nói sao bây giờ cậu mới tới? Mẹ kiếp! Tôi vừa đói bụng vừa mệt mỏi, hắn ta bảo tôi phải xử lý cái đống hồ sơ chết bằm đó...Nếu cậu tới trễ một chút thì tôi đã sớm quy tiên."
Ngô Ẩn hồng hộc mắng chửi, trông không có vẻ gì là "vừa đói vừa mệt". Đúng là đàn ông khi đói rất dễ bẳn tính. Lạc Phong vẫn chưa thể tiếp thu, vừa nhìn Ngô Ẩn vừa nói.
"Tiểu Ẩn à anh thật khó hiểu á!"
Thực ra nội tâm Ngô Ẩn luôn chỉ nghĩ đến "anh hùng họ Lạc" nhưng luôn cố dối gạt bản thân, chẳng qua bây giờ đụng chuyện rồi thì bức tường rào cản kia mới được dỡ xuống để cậu ta bộc lộ đúng "bản chất trẻ con muốn dựa dẫm" của một người đàn ông vào một người đàn ông khác. Và cũng vì điều này mà Lạc Phong đang bị cậu ta vờn như chong chóng. Thôi thì cứ tạm thời bỏ qua chuyện rốt cục Ngô Ẩn có muốn Lạc Phong lúc nào cũng phát điên lên vì cậu hay không, rằng cảm xúc của cậu ta như thế nào, chỉ cần biết hiện tại Lạc Phong đang chiếm tiện nghi.
Lạc Phong nắm bắt cơ hội, khoác tay lên vai Ngô Ẩn kéo cậu ta sát vào người của mình, nói.
"Thôi được rồi! Anh chưa ăn đúng không? Tôi dẫn anh đi ăn."
Ngô Ẩn suy nghĩ một lúc thì nhớ ra.
"Không được! Đi tới bệnh viện trước đã."
"Không! Đi ăn trước, anh đang đói không phải sao?"
"Không! Bắp đùi của cậu chẳng phải cũng đang bị thương?"
"Tôi vẫn đi đứng được, có chuyện gì to tát?"
"Tôi đói bụng cũng đi đứng được, có chuyện gì to tát? Nhất quyết phải tới bệnh viện, tôi không muốn nợ cậu cái gì đâu đấy nhé!"
"Anh phiền quá đấy! Ấy ấy! lại định làm gì, mau đứng sát bên cạnh tôi."
"Vậy chúng ta mua thức ăn đem vào bệnh viện cậu thấy thế nào?"
"Không là không! Đem vào bệnh viện thức ăn sẽ hết nóng. Nghe lời đi, tôi dẫn anh đi ăn trước."
Mạnh Sử đứng ngay cửa sổ lầu hai, nhìn thấy cảnh hai người nam nhân, một người khoác vai bảo bọc một người, sóng bước bên nhau ra đến cửa chính.
- Lạc Phong. Chưa dừng lại ở đó đâu!"
Hết chương!