10 Số Thập Phân

Chương 56

Trans+Edit: Pinoneverdie

Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie

---------------------------------

"Tập trung vào động tác, nếu không được thì quay về nhà đi, không cần thi thố gì nữa."

Còn không lâu nữa là giải đấu karate toàn Bắc Kinh sẽ diễn ra. Hiện tại Đặng Thiên sư huynh đang ra sức hướng dẫn và thúc giục các võ sinh tập luyện. Vì mùa giải năm nay có hạng mục mới, tất cả các võ sinh có thời gian luyện karate dưới 3 đều được tham gia, mặc dù đây chỉ là hạng mục chỉ để góp vui cho giải đấu, nhưng lò võ do Lạc Phong chủ nhiệm lại không hề xem đây là trò đùa, thậm chí thời gian dành cho đám võ sinh mới còn nhiều hơn những võ sinh đã thành thạo.

Tiếng la hét của Đặng Thiên sư huynh vang lên làm không khí ở đây vô cùng căng thẳng, các võ sinh mồ hôi đã ướt đẫm, khiến bộ võ phục ngày càng nặng nề. Nhưng cũng may đây là Đặng Thiên sư huynh, chứ nếu là Lạc Phong thì bọn họ đã sớm muốn bỏ cuộc từ lâu. Khác hẳn với Đặng Thiên, Lạc Phong mỗi lần đứng ra huấn luyện đều rất ít nói, nhưng ánh mắt chỉ cần chuyển động nhẹ liền khiến người khác run sợ không dám không tuân lời. Thậm chí có đôi khi quá mệt cũng không dám lên tiếng than thở. Lạc Phong chỉ cần đứng đó quan sát, không cần làm gì khác cũng đã khiến họ tự giác luyện tập đến không còn nhịp tim để thở, huống chi là đợi hắn lên tiếng thúc giục.

Hiện tại chỉ mới là sáu giờ ba mươi chiều, Đặng Thiên để lớp võ lại cho Hoa Đáng sư muội canh chừng, còn anh ta đi vào văn phòng lớp võ karate gặp Lạc Phong.

Cửa vừa mở, Đặng Thiên liền nói.

"Lạc Phong, dạo này huynh không còn thấy Nghiêm Chí Kiên, thằng nhóc chẳng lẽ muốn nghỉ rồi sao?"

Lạc Phong đang giải quyết một số giấy tờ liên quan đến hoạt động của giải đấu sắp tới, nghe Đặng Thiên nhắc đến Nghiêm Chí Kiên cũng đột nhiên ngưng trọng, ngẩng đầu lên nhìn Đặng Thiên sư huynh rồi chậm rãi nói.

"Huynh thử gọi điện cho cậu ta, biết đâu cậu ta chỉ là đang làm biếng."

Đặng Thiên nghe xong liền đáp.

"Hây da, huynh đã thử gọi rồi, đều không có người nghe máy. Nhiều khi còn nằm ngoài vùng phủ sóng."

Đặng Thiên chậm chạp tiến về bộ ghế gỗ trong văn phòng, ngồi xuống rót một ly nước, uống xong thì nói tiếp.

"Thằng tiểu tử đó thực sự rất khá đấy! Tuy thể tạng không tốt như đám võ sinh mới kia, nhưng cơ thể đặc biệt dẻo dai, chịu đòn tốt, lại thông minh lém lỉnh. Huynh lần này đối với cậu ta rất tâm đắc, không ngờ rằng..."

Lạc Phong vừa bấm chuột gửi email cho tổng cục thể thao xong liền đứng lên, tiến tới chỗ của Đặng Thiên, rót thêm nước vào ly cho anh ta, nói.

"Đệ cũng có cùng cảm nhận giống huynh, nhưng không thể cưỡng cầu điều người khác không thích. Cũng giống như ngoài kia, không phải ai cũng mong muốn đi thi đấu, lần này chúng ta phải tổ chức tuyển chọn trước khi giải đấu diễn ra."Tại lớp nấu ăn.

Hiện tại, mối quan hệ giữa Ngô Ẩn và Văn Hán xem như hòa hoãn được đôi chút, lúc này còn đang đùa giỡn khiến lão sư dạy nấu ăn liên tục nhắc nhở, còn đe dọa sẽ đuổi ra khỏi lớp.

Nhắc đến việc học nấu ăn liền khiến Ngô Ẩn nhức đầu. Chuyện là đã học gần ba tháng mà thời gian cậu ta không đến lớp đã hơn một nửa, đã thế còn chưa từng chịu xuống phòng thực hành đụng vào nồi niêu xoong chảo thêm lần nào, như thế thì làm sao có thể thi kết thúc khóa học để có bằng chứng nhận?

Bảy giờ tối, lớp nấu ăn kết thúc. Các học viên dần dần ra khỏi lớp, nhưng riêng Ngô Ẩn thì bị lão sư học nấu ăn giữ lại.

"Văn Hán, cậu cứ ra ngoài đợi tôi một chút." nói với Văn Hán.

Văn Hán gật đầu một cái rồi đi ra sân lớn, Ngô Ẩn ở lại tiếp chuyện với lão sư dạy nấu ăn.

"Thưa lão sư, có chuyện gì?" Ngô Ẩn nói.

Lão sư dạy nấu ăn nhích nhích cặp kính lão một cái rồi nhìn vào cậu ta, nói.

"Chuyện liên quan đến việc học của cậu tại lớp này. Tôi không biết mục đích của cậu đến lớp là gì nhưng tôi khuyên cậu nên tập trung và đặt tâm huyết. Nấu ăn không chỉ là sở thích hay dùng để giết thời gian, nó còn cần chúng ta đặt công sức và tình cảm. Tôi nghĩ cậu nên nghiêm túc, còn không thì cậu không cần đến lớp làm chi. Sắp tới là kì thi kết thúc khóa học, cậu nên cân nhắc kĩ."

Cuộc trò chuyện chỉ như vậy đã kết thúc, lão sư dạy nấu ăn vừa dứt lời liền cầm lấy túi xách mà rời đi.

Thực ra Ngô Ẩn cũng suy nghĩ khá nhiều, đúng là thời gian qua mình đến lớp nấu ăn để làm gì? Ban đầu còn là nghe lời Văn Hán, vì để tạo sự mới mẻ cho tiểu Thanh mà chấp nhận tới đây tầm sư học đạo, nhưng bây giờ đã chia tay với cô ta, vẫn còn tới đây khác nào làm chuyện vô ích?

Vừa đi vừa suy nghĩ, Ngô Ẩn tháo bỏ cái áo sơ mi công sở ra khỏi quần, nới lỏng dây nịch cho dễ thở, đi chậm chạp một hồi cũng tới chỗ mà Văn Hán đang đứng.

Văn Hán thấy Ngô Ẩn mặt mày ưu tư, liền đoán được vấn đề.

"Sao? Cậu cuối cùng là có nghỉ học lớp này hay không?"

Đang khúc mắc trong lòng, lại bị hỏi câu đó, Ngô Ẩn càng thêm rối trí, lúc này bực dọc trách khứ Văn Hán.

"Tôi nhiều lúc muốn cậu thôi nắm bắt được suy nghĩ của tôi, đôi khi nó làm tôi rất khó chịu biết không?"

Văn Hán cười nhẹ một cái, xem như là mình đã đoán đúng, lúc này trả lời.

"Thế thì phải xin lỗi cậu, tôi không có gì giỏi bằng việc nắm bắt tâm trạng của cậu. Nhiều lúc cậu mới chính là nỗi phiền phức của tôi. Hắc hắc."

Hai gã bạn thân này đối đáp khích tướng lẫn nhau, đến cuối cùng là cười cười mấy cái rồi đi về bãi giữ xe.

Khác với mọi khi, lúc trước thì sẽ là cả hai cùng đi xuống hầm để lấy xe, dạo gần đây thì mỗi người một kiểu cách. Văn Hán sẽ trực tiếp đi ra cổng rồi chui vào một chiếc xe hơi đang đậu cách đó không xa, còn Ngô Ẩn sẽ đứng đợi ai đó ở ngõ vào bãi giữ xe.Hiện tại đã là 7 giờ 15 phút tối, Lạc Phong vẫn chưa giải quyết xong công việc. Hắn ta đã sớm gọi điện thoại cho Ngô Ẩn biết rằng hắn hôm nay sẽ kết thúc công việc trễ, rằng Ngô Ẩn hãy vào căn tin để đợi hắn ta một lúc. Ngô Ẩn sau khi tiễn Văn Hán đi liền quay người hướng về phía căn tin.

"Cậu trai, tôi muốn mua một chai nước hoa quả vị đào."

"Của anh đây."

Chai nước vừa cầm trên tay, Ngô Ẩn trợn tròn hai mắt. Hóa ra Lạc Phong không những "mua chuộc" nhân viên ở căn tin trong công ty, ngay cả nhân viên căn tin ở nhà văn hóa cũng đã bị hắn thao túng. Mảnh giấy màu vàng ngà có dòng chữ "Cái này là cho anh" được Ngô Ẩn thu gọn vào hai mắt, nét chữ hôm nay coi bộ đã khá hơn lúc trước một chút.

Vui vẻ khui nắp chai nước mà uống ực một hơi, Ngô Ẩn bất giác đi về phía sân võ karate.

"Sư mẫu giá lâm, mọi người ơi sư mẫu giá lâm."

Một thành viên trong nhóm FancyBoys trông thấy Ngô Ẩn từ xa liền hô hoán các thành viên khác tập hợp. Ngay lập tức, hơn hai mươi võ sinh đang chuẩn bị đi về thì đột nhiên chuyển hướng chạy nhào tới chỗ Ngô Ẩn.

Ngô Ẩn đang hưng phấn tiến về phía trước, đột nhiên trông thấy hơn hai mươi người nam nhân to con vạm vỡ, mặc võ phục karate chạy tới chỗ của mình, thử hỏi ai không sửng sốt? Chưa kịp phản ứng sẽ làm như thế nào, hai mươi tên võ sinh kia đã đứng xếp hàng trước mặt Ngô Ẩn, đồng loạt cúi người, đồng thanh.

"Kính chào sư mẫu."

Ngô Ẩn hai mắt trợn tròn kinh hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra liền quay đầu ra phía sau, nghĩ rằng còn ai đó sau lưng mình và người đó chính là sư mẫu mà đám người này cúi chào. Nhưng hoàn toàn không như cậu ta nghĩ, sau lưng hơn trăm mét không một bóng người.

Tên nhóm trưởng đứng đầu liền tiếp tục.

"Sư mẫu cát tường." (chắc chớt quá =))))) )

Ngô Ẩn ngơ ngác, chỉ ngón tay vào mặt mình, miệng lắp bắp.

"Tôi...tôi sao?"

Tên trưởng nhóm và đám người kia đồng loạt đứng thẳng lưng, hắn ta sau đó liền vui vẻ nói.

"Ngô Ẩn sư mẫu à, cậu đừng ngại, chúng tôi biết hết chuyện giữa cậu và Lạc Phong sư phụ rồi."

Nhìn dáng vẻ cười đùa đắc chí của tên trưởng nhóm, Ngô Ẩn không khỏi khó chịu. Lạc Phong, cậu dám đem chuyện này kể tùy tiện cho người khác sao? Mẹ kiếp! Lại không phải một người, là tới một đám người.

Ngô Ẩn hiện tại không biết nên ứng xử thế nào mới đám "đồ đệ của chồng" này như thế nào, chỉ biết đứng đó cười cười.

Lưu Khải, một thành viên trong nhóm FancyBoys nói.

"Sư mẫu à, anh tới tìm Lạc Phong sư phụ sao? Sư phụ đang ngồi ở trong văn phòng đấy. Đồ đạc trong phòng đều đã cũ, rất dễ gãy vỡ, hai người có làm gì trong đấy thì nên nhẹ nhàng một chút nhé!"

"Hahahahahahaha."

Câu này của Lưu Khải vừa nói ra đổi lấy một trận cười thỏa thích của đám FancyBoys, còn Ngô Ẩn thì đực mặt ra xấu hổ không nói nên lời. Mặc dù trên thực tế, giữa cậu ta và Lạc Phong vẫn chưa chính thức là gì của nhau, nhưng với những gì đã trãi qua thì thâm tâm của Ngô Ẩn không thể phủ nhận giữa hai người họ không có gì, đành phải im lặng xem như chấp nhận.FancyBoys rời đi, Ngô Ẩn ba chân bốn cẳng phóng như bay tới văn phòng bộ môn karate. Cửa không khóa, Ngô Ẩn tung cửa đi vào liền bô bô lên, chạy ào tới bàn làm việc của Lạc Phong túm lấy cổ áo của hắn.

"Bí nhân biến thái đê tiện. Đại ma đầu ác nhân khốn kiếp, ai cho cậu nói với đám người kia rằng hai ta có quan hệ? Mẹ kiếp! Đừng nghĩ rằng hôm nọ tôi ngậm dương v*t cho cậu là tôi dễ dãi với cậu đâu nhé!"

Đến khi Ngô Ẩn phát hiện Đặng Thiên và Hoa Đáng vẫn còn ngồi trong văn phòng thì câu chửi mắng kia đã toàn thành nhiệm vụ của nó, chửi rất vang vọng.

Đặng Thiên đang ngậm miếng bánh táo trong miệng liền rớt xuống, Hoa Đáng nghe xong "lời nói tục tiễu đó" cũng nhanh chóng xách cái túi bỏ đi, còn Ngô Ẩn thì vội vã buông cổ áo của Lạc Phong ra, rồi giơ hai tay lên giống như là "Tôi vô tội, tôi không phải là người nói ra câu đó."

Đặng Thiên sau đó cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, đành lên tiếng lịch sự.

"À... Lạc Phong, không còn gì nữa thì huynh đi về trước."

Lạc Phong từ lúc Ngô Ẩn đột ngột xông vào thì vẫn chưa lộ ra biểu cảm gì, để mặc cho Đặng Thiên xách giỏ đi về.

Căn phòng hiện tại chỉ còn mỗi Lạc Phong và Ngô Ẩn, không khí cực kì căng thẳng. Đến lúc này nhìn lại, Ngô Ẩn mới phát hiện Lạc Phong không biết từ lúc nào đã dùng ánh mắt sát thủ nhìn thẳng vào mình. Ban đầu còn là định vào đây sinh sự, bây giờ thì hoảng sợ thoái lui, nhanh chóng lùi từng bước len lén đi về phía cánh cửa.

"Anh lại định đi đâu?" Lạc Phong lên tiếng, giọng điệu nặng nề.

"Tôi... Tôi đi về."

"Đến đây ồn ào xong thì bỏ về, anh là thể loại gì chứ?"

Coi như là bị khích tướng, Ngô Ẩn quay lại ngang ngược.

"Đúng! Tôi ồn ào đấy. Bây giờ đại gia gia đây không đi nữa, đã làm sao?"

Lạc Phong chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc, tiến thẳng tới chỗ Ngô Ẩn. Ngô Ẩn tuy bề ngoài vẫn trương ra vẻ bất khuất nhưng nội tâm liên tục dậy sóng, hai chân như muốn run run.

Nhanh như chớp mắt, Lạc Phong tiến lại gần Ngô Ẩn, dùng cách tay của mình bóp thắt lấy "hạ bộ" của cậu ta.

"A ui...đau.. đau... aaahhh"

Ngô Ẩn bị đau ngao lên như con mèo rơi vào hồ nước, mắt mũi co lại biến dạng liên tục kêu la. Lạc Phong gương mặt như băng hàn, hai mắt câu trực uy hiếp Ngô Ẩn.

"Nói! Có xin lỗi hay không?"

Ngô Ẩn không hề biết rằng, đối với công việc, Lạc Phong rất khó nhằn, nếu không phải là người có nhiệm vụ hoặc trọng trách mà đột ngột xông vào văn phòng lúc hắn đang làm việc thì chính là trọng tội. Rất may đây là Ngô Ẩn, nếu là người khác đã bị hắn vờn một trận nhớ đời.Lạc Phong lúc này so với bình thường đang rất kinh khủng, lực siết "hạ bộ" của Ngô Ẩn ngày càng mạnh.

"Aaahh...đau thật mà...Lạc Phong, cậu là tên khốn kiếp..."

Không thể tiếp tục bị tấn công, cậu ta mới là người có lỗi, dám "bát quái" với đám học viên kia.

Ngô Ẩn nghĩ như vậy liền dùng hết sức, vung tay ra mà bóp lấy "tiểu ma đầu" của Lạc Phong.

"Tôi nói cho cậu biết Lạc Phong, mau chóng thả ra, nếu không tôi sẽ cho cậu tuyệt tử tuyệt tôn."

Xem như thế trận lúc này đang cân bằng, ánh mắt hai người đang đối đầu nhau kịch liệt. Móng tay của Ngô Ẩn đã bấu vào lớp da mỏng của "tiểu ma đầu", Lạc Phong có chút nhân nhượng mà thả lỏng ra đối với "tiểu đào tử". Nhưng không được bao lâu, Lạc Phong tiếp tục bóp siết.

Ngô Ẩn lập tức tái xanh gương mặt, hai mắt trợn tròn. Không thể nhịn được nữa, cậu ta liền phản công, dùng lực bóp thật mạnh "hạ bộ" của Lạc Phong.

Tôi bóp, tôi siết !!! Coi ai chịu đựng giỏi hơn ai ???

Hơn hai phút trôi qua, Ngô Ẩn hết sức chống chế nhưng vẫn bị đau như muốn ngừng thở, mặt đã đỏ chót vì thiếu oxy, nhưng Lạc Phong vẫn đứng yên bất động, không hề kêu la.

Tiếp tục gồng hết sức bóp siết "tiểu ma đầu" thật mạnh nhưng nó vẫn trơ ra, cuối cùng phải gắng gượng mắng chửi.

"Mẹ kiếp! 'Thằng quỷ nhỏ' nhà cậu ... là đồ giả hả?"

Lạc Phong miệng nhoẻn cười khinh khỉnh, đáp.

"Không phải giả, mà làm bằng Vibranium."

Ngô Ẩn hai mắt trợn lên thất kinh, nước mắt cùng mồ hôi đã túa ra từng đợt, nghe xong câu đó liền bất giác bỏ tay ra vì kinh sợ.

dương v*t của cậu đúc bằng kim loại sao ??? Làm sao có thể ???

Hết chương!
Bình Luận (0)
Comment