100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 39

"Mấy người nghĩ sao lại vu oan cho chị ấy?"

"Thiếu gia... là đội trưởng...muốn giam tiểu thư lại"

"Mẹ kiếp, muốn cái trụ sở này bị san phẳng lắm hả?" Nhất Nam khó khăn lắm mới sắp xếp được một vé máy bay về Trung Quốc, hắn lật đật bò về nhà lại phát hiện Sở Kiều yêu quý của hắn đang bị tạm giam ở đồn cảnh sát.

Hắn đã nhịn hơn hai tháng nay rồi, về nhất định phải ăn sạch chị ta từ đầu tới chân!

"Chị!" Nhất Nam mở cửa chạy ào về phía cô, thân ảnh cao lớn cúi xuống ôm chặt lấy Sở Kiều :"Em nhớ chị lắm"

Quân Từ Mặc ngồi cạnh gật gù, công nhận tình chị em của hai người này tương đối mặn nồng đây.

Mới chỉ một cái ôm, làn da mịn màng của cô lướt qua trên người hắn mà đã khiến quái vật ở dưới dần cộm thành cái lều nhỏ.

"Bỏ chị ra" Hắn ôm chặt Sở Kiều từ nãy đến giờ cũng được 5 phút rồi, tên này cũng kì lạ, những hành động như vậy hắn phải làm với nữ chính mới đúng chứ?

Nhất Nam nhìn đôi môi hồng hào kia chỉ muốn cắn một ngụm, quay sang lại thấy Quân Từ Mặc, hắn liền hét lớn :"Là cái tên ở trong khách sạn lần trước?!"


Quân Từ Mặc cũng chỉ mới nhận ra :"Là cậu?"

"Cái tên khốn chết tiệt này, sao không thể tha cho chị tôi hả?!"

Viên cảnh sát ở ngoài thò đầu vào thông báo :"Nghi phạm Sở Kiều có người muốn gặp" Dứt lười, Tử Tuấn cùng Dương Minh bước vào, trên tay còn xách rất nhiều đồ ăn.

Tử Tuấn bước vào, nhận ra có gì đó không đúng, quét mắt nhìn thấy Nhất Nam, rõ ràng vé máy bay về Trung đã bị hắn mua hết rồi. Tử Tuấn lại gần Sở Kiều ôm chầm lấy cô :"Ở đây cậu có quen không?

Sở Kiều còn chưa quen với hành động thân mật này của cậu ta, phản ứng có chút chậm :Có

"Tử Tuấn?" Nhất Nam nghi hoặc hỏi.

Tử Tuấn vẫn ôm khư khư Sở Kiều, giả bộ ngạc nhiên :"Nhất Nam?"

"Cậu?" Nhất Nam nhìn hắn ôm Sở Kiều, máu dồn hết lên não :"Cậu làm cái gì thế?"

Dương Minh ngồi xuống cạnh Sở Kiều nắm lấy tay cô, cười nhẹ :"Tôi nhớ cô lắm"

"Cả anh nữa?" Nhất Nam nhìn hai nam nhân trước mặt, lúc hắn đi mà Sở Kiều đã quyến rũ thêm tận hai người nữa?

Quân Từ Mặc kéo tay Sở Kiều, lôi về mình :"Mấy người làm gì vậy?"

"Mấy người muốn im lặng hay bị đuổi ra khỏi đây?

***

Sở Kiều cuối cùng cũng thoát khỏi diện nghi phạm, Quân Từ Mặc đương nhiên là đội trưởng nhưng Nhất Nam chức quyền cũng không kém thậm chí còn vừa được thừa hưởng một công ty bên Mỹ, nên vụ này bèn phải dẹp sang một bên.


Một cô gái đi cùng 4 chàng trai tuấn hút không ít sự chú ý của người trên phố.

Sở Kiều nói là muốn đến thăm Phương Hân Nghiêm nhưng không hiểu tại sao mấy người này lại kéo đàn kéo lũ đi theo. Quân Từ Mặc thì đã thay bộ cảnh phục ra, nói là muốn đến lấy lời khai của Phương Hân Nghiêm.

--

Một chiếc xe Lamborgini đỗ trên phố, Dực Hạo Thiên đeo một chiếc kính râm, bên tay hắn có một nữ nhân đang nửa trần lộ hai bộ ngực đầy đặn, hai người họ đều toát mồ hôi, nhìn vào có thể biết vừa làm chuyện gì xong.

Đã mấy tháng trôi qua, hắn vẫn nhớ rõ cô gái đã đến ứng tuyển làm thư ký hôm đó, hắn vốn là một tay chơi, ngủ qua rất nhiều người, nhưng dư vị của cô gái hôm đó lại khiến hắn không thể nào quên được.

Nhưng quan niệm sống của hắn chính là không bảo giờ ngủ với cùng một người đến lần thứ hai.

Cửa kính ô tô từ từ hạ xuống, hắn rút ra một điếu thuốc lá, thảnh thơi hít hà, cuộc sống tình dục thỏa mãn lẫn nhau không hề có tình yêu, đúng là vô cùng tự do.

Nhưng những cô gái hắn ngủ qua đều chủ động đến tìm hắn lần hai, vậy mà cô gái lần đó cũng lạ, đến cả xin số điện thoại cũng không. Đang mải mê suy nghĩ, mặt hắn chợt đanh lại, nhìn cô gái đang đi trên phố.

Tóc uốn xoăn gợn sóng dài ngang lưng, mặt trang điểm nhẹ thướt tha đi trên phố, theo sau còn có 4 tên đàn ông cao ráo tuấn tú y hệt người mẫu tạp chí.

Điếu thuốc trên tay Dực Hạo Thiên bị bóp biến dạng, khuôn mặt kia chỉ nhìn lướt qua một cái hắn liền nhận ra, chẳng lẽ cô ta là một tay chơi? Ngủ cùng hắn xong liền đi tìm người khác? Hắn chỉ đơn giản làm vui cô ta một lần? Bàn tay hắn cuộn lại thành hình nắm đấm, hung dữ đẩy cô gái đang dựa trên người mình ra.

"Dực tổng... anh sao vậy?" Cô gái kia chỉnh lại quần áo, ngả đầu dựa vào người hắn nũng nịu.


Dực Hạo Thiên ném một cộp tiền vào đùi cô ta, mở cửa xe ô tô bước nhanh ra ngoài.

Được mọi người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ như này khiến Sở Kiều cảm thấy thích thú vô cùng, cô vui vẻ nện giày cao gót xuống đất, kiêu ngạo mà đi.

"Ack" Cổ tay chợt bị ai đó giữ chặt, lực tay mạnh đến nỗi như muốn bẻ gãy tay cô làm đôi.

Quân Từ Mặc phản xạ nhanh, bắt lấy tay Dực Hạo Thiên vặn ra sau lưng. Sở Kiều bị dọa cho mất hồn, cô nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ chau mày.

Người trên phố bắt đầu túm tụm lại một đống, lôi điện thoại ra chụp ảnh liên hồi.

Dực Hạo Thiên nhìn cô gái trước mặt, không hiểu lý do vì sao hắn giận, vì cô ta mà hắn ngày nào cũng mơ phải mộng xuân, làm tình với người khác cũng không cứng nổi. Thậm chí còn tự thẩm khi nghĩ đến cô ta. Vậy mà cô ta lại thảnh thơi đi cùng với 4 tên đàn ông khác?

Sở Kiều hỏi :"Anh này? Anh là ai vậy?"

Dực Hạo Thiên như bị sét đánh ngang tai, hơi thở dần trở nên nặng nề, gân xanh trên trán giật giật. Đúng như hắn nghĩ, hắn chỉ là tình một đêm của cô ta không hơn không kém, Dực Hạo Thiên sao có thể chịu đựng sỉ nhục lớn như vậy chứ?!

Bình Luận (0)
Comment