Tử Tuấn trong bộ lễ phục đen trắng đang cúi người đưa cho Sở Kiều một ly rượu nho.
"Ồ..." Sở Kiều có chút chậm chạp nhận lấy ly rượu từ tay hắn, hàng nghìn ánh mắt đang đổ dồn về phía cô, Sở Kiều toát mồ hôi lạnh, đưa ly rượu lên môi uống cạn.
"Mời Sở Tiểu thư một ly" Dực Hạo Thiên tiến đến gần cô, khom người đưa một ly rượu mới ra.
"Hả?" Thêm một ly nữa? Khoan... đừng nói là... cô phải uống 6 ly rượu đấy chứ?!
Sở Kiều có chút miễn cưỡng cầm ly rượu thứ hai lên, ngửa cổ uống sạch.
Đến lượt Nhất Nam, Sở Kiều liền mở miệng nói nhỏ :"Tôi không thể uống được nữa"
Ngay lập tức, sáu ánh mắt khinh thường ném về phía cô.
"Đừng có tỏ vẻ ngây thơ làm gì" Nhất Nam hạ thấp giọng, đưa ly rượu ra trước mặt cô :"Mau uống nhanh, chúng tôi không muốn nán lại lâu với cô"
Tên khốn! Sở Kiều hùng hổ giật lấy ly rượu từ tay hắn, uống cạn một hơi.
Ly thứ 4, thứ 5, rồi thứ 6.
Gò má Sở Kiều đã hơi hồng, những bàn tiệc vang vỗ tay liên hồi hầu hết là khen tửu lượng của Sở Kiều tốt.
"Đương nhiên rồi" Sở Kiều khịt mũi, kiêu ngạo lên tiếng.
Mà sao cô lại càm thấy chóng mặt như này, vật trước mắt sao nó cứ uấn éo vậy nhỉ? Sở Kiều dụi dụi mắt, quay sang liền thấy mặt của Mã Lưu méo mó.
Sở Kiều day day trán, nói với Mã Lưu bên cạnh :"Con mẹ nó, hình như tôi say rồi"
Mã Lưu thấy cô đang mơ màng ngồi cứ ngả nghiêng, cậu ta vội ôm lấy eo cô, nói nhỏ vào tai :"Tôi đưa cậu vào nhà vệ sinh phía kia"
"Cảm ơn" Sở Kiều nói.
Khách sạn A này quả thực rất rộng, Mã Lưu dìu cô đi tìm nhưng suốt dọc đường không thấy một nhà vệ sinh nào. Sở Kiều bị rượu làm cho buồn nôn, cổ họng ơn ớn suýt thì ói vào người Mã Lưu.
"Ban nãy cậu không uống được thì bảo tôi chứ?" Mã Lưu cau mày, xong liền cảm thấy khó hiểu :"Tớ cũng thấy lạ, chúc rượu này đáng ra phải chúc cả bàn tiệc nhưng họ chỉ dồn vào mỗi mình cậu"
"Ợ... thật... thật á?" Sở Kiều đang vắt vẻo trên người Mã Lưu, nói năng bắt đầu không rõ ràng :"Mẹ kiếp... cố tình, sao lúc đầu... cậu không nói với... ặc" Sở Kiều ôm ngực, dạ dày đột nhiên quặn thắt đem hết tinh túy trong bụng của cô trào ra ngoài.
"Sở Kiều..." Mã Lưu luống cuống tay chân, không thể để cô nôn ở hành lang party thế này được, anh ngoảnh qua ngoảnh lại thấy một căn phòng phía trước liền dìu cô vào trong.
Trong phòng, Sở Kiều tìm một góc nôn ọe cũng hết gần nửa giờ.
Mã Lưu nhìn những bộ vest cùng váy dạ hội được treo ngay ngắn trong phòng, hoảng hốt nói:"Chết, đây là phòng thay đồ mà"
Phòng thay đồ thì đương nhiên sẽ có nhân viêm ra vào, họ mà bắt gặp cảnh tượng này thì Sở Kiều đâu còn mặt mũi nào nữa.
"Cạch" Tiếng lách cách mở khóa cửa vang lên đồng thời Mã Lưu cũng kéo Sở Kiều vào trong tủ quần áo gần đó.
Sở Kiều vẫn đang trong trạng thái mê man, tủ quần áo tương đối chật chội, hai chân Mã Lưu đặt giữa hai chân Sở Kiều, tư thế trông vô cùng ám muội.
"Ưm... Từ Mặc, khoan đã... chú không thể chờ đến khi hết party sao?" Tiếng quần áo cọ xát sột xoạt vang lên, bên trong Mã Lưu đang căng thẳng, một tay còn phải giữ cho Sở Kiều đang say rượu đứng vững.
"A... Chú... đừng...." Tiếng nữ nhân kiều mị vang lên, Mã Lưu đờ người phát hiện ra đấy là giọng của Phương Hân Nghiêm, nhưng không phải cô ta ngày mai sẽ kết hôn với Dực Hạo Thiên sao?
Quân Từ Mặc cắn nhẹ vào vành tai Phương Hân Nghiêm, hơi thở đàn ông dần trở nên dồn dập, bàn tay mảnh khảnh luồn vào trong bộ váy dạ hội của cô ta, bóp mạnh cặp đùi trắng hồng kia.
"Tiểu Nghiêm, cháu thật xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp..." Quân Từ Mặc liên tục thì thầm vào tai cô ta, tay bắt đầu luồn vào trong quần lót ren gợi cảm kia.
"Ưm..." Sở Kiều thở ra, hai mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ là xung quanh có chút chật chội nên cô muốn vươn vai một xíu.
"Suỵt" Mã Lưu đặt ngón tay lên môi cô, ra dấu im lặng.
Động tác của Quân Từ Mặc chợt khựng lại, hắn quay đầu nhìn về phía tủ quần áo, nheo mắt :"Có vẻ trong phòng này, chúng ta có một con chuột thích nghe lén"
Mã Lưu toát mồ hôi, hai tay vẫn phải giữ vai Sở Kiều không để cả người cô đổ xuống.
"Rầm" một tiếng, cửa tủ mở toang, Mã Lưu vì giật mình mà ngã xuống lôi theo cả Sở Kiều đang ngái ngủ.
Sở Kiều bị Mã Lưu đè lên vì đau mà tỉnh táo lại, cô cố nhìn rõ cảnh vật trước mặt, chỉ thấy Mã Lưu đang nằm đè lên trên người mình.
"Cậu..." Phương Hân Nghiêm chợt ngớ người ra, rồi kéo kéo áo Quân Từ Mặc, cười nhẹ :"Họ là một cặp chuyện này cũng là hiển nhiên đi, chúng ta đi thôi"
Gân xanh trên trán Quân Từ Mặc nổi đầy, hắn gồng lên, tay nắm cửa bằng sắt đã bị hắn vặn cho méo không biết thành hình gì nữa rồi.
Mã Lưu đang chật vật đứng dậy, cổ chợt bị Sở Kiều quàng lấy, ôm chặt.
"Mã Lưu, tôi muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn thịt" Sở Kiều say rượu la lớn.
"Có người kìa, cậu mau bỏ tớ ra" Mã Lưu quan sát hai người đứng cạnh lại cúi xuống tìm cách cạy hai tay Sở Kiều ra.
Người cậu ta vừa mềm, vừa ấm. Sở Kiều hừ hừ khó chịu như mèo kêu, hai chân cũng quặp lên eo cậu ta bám chặt.