Mấy ngày nay Lạc quản sự tìm Chu Mộ Nhiên đến sắp điên rồi.
Trời mới biết vì sao tiểu viện lại xảy ra cháy lớn, chờ đến khi hắn biết được đem người tới cứu hỏa thì phòng ốc đã bị đốt gần hết.
Lạc quản sự chạy vào giống như một người điên, lại phát hiện nam hài vội vội vàng vàng thêu cả ngày lẫn đêm kia đã không thấy bóng dáng.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Mấy ngày nay Lạc quản sự cực kỳ bi thương, thế mà lại còn bị chủ mẫu phu nhân gọi đi qua.
Tiểu viện mà Chu Mộ Nhiên ở cách phường thêu Tác gia không xa, trận đại hỏa này cũng đốt cháy một số phòng của phường thêu, Tác gia phu nhân hỏi dò là chuyện này.
Thế nhưng không chỉ có phu nhân Tác gia, còn có thân muội muội của phu nhân là Mai phu nhân cùng với Y Liên tiểu thư.
Lạc quản sự vốn đang tự trách, nghe được phu nhân hỏi dò tự nhiên liền đem việc này ôm đồm đến trên người, lại bị Mai phu nhân trầm mặt xua tay đánh gãy lời.
“Nghe nói có một tên tiểu tử mới đến phường thêu?” Mai phu nhân trầm mặt, “Ta nghe người ta nói, đứa nhỏ này tự cao tự đại, tự cho rằng mình sánh bằng Nhàn Vân cùng Tĩnh Thủy? Tỷ tỷ, tên nô tài chỉ biết bắt nạt chủ này giữ lại chẳng phải là tai họa sao?”
“Mai phu nhân...”
“Lần này nghe nói hắn nhận một bức thêu mà ai cũng không thêu được?” Mai phu nhân không có nghe Lạc quản sự, tiếp tục nói với Tác phu nhân, “Tỷ tỷ, Lạc quản sự ở Tác gia làm nhiều năm như vậy còn không nhìn ra mờ ám ở chỗ này, thật là làm cho muội muội ta không dám tin tưởng.”
“Mờ ám gì?” Tác phu nhân cau mày hỏi dò, Lạc quản sự cũng là một mặt mờ mịt.
“Tự nhiên là có người muốn làm náo động nhưng lại không có bản lãnh thật sự, cho nên không cách nào kết thúc, lúc này mới có trò hay phóng hỏa chạy trốn.”
“Mai phu nhân nói chuyện phải có chứng cứ!” Lạc quản sự cả đời thành thật giữ mình, chưa từng mở miếng chống đối chủ gia một lần nào, nhưng lúc này Mai phu nhân thực sự rất quá đáng, hắn đã không lo được thân phận của đối phương.
“Muội muội nói cẩn thận, ta tin Lạc gia.” Tác phu nhân cũng không vì điều đấy mà lay động, tuy rằng nghe thấy một ít chỗ không tốt của đứa nhỏ này, thế nhưng Lạc quản sự mỗi lần đầu rất tán thưởng, nàng tự nhiên cũng là tin Lạc quản sự.
“Đúng a mẫu thân, sợ rằng trong này có khi lại có duyên cớ gì cũng nên?” Nữ nhi của Mai phu nhân Lục Hà nhìn Tác phu nhân một cái, ở một bên nhẹ nhàng mở miệng.
“Ha ha, còn có thể có duyên cớ gì? Ta thấy bọn họ chính là cá mè một lứa.” Mai phu nhân cười lạnh một tiếng, “Hạ nhân dám chống đối thân thích của chủ nhân như vậy, cũng khó trách sẽ bao che cho hạ nhân phóng hỏa chạy trốn.”
“Mai phu nhân nói chuyện tự trọng!” Lạc quản sự vì chuyện Chu Mộ Nhiên đã hổ thẹn không ngớt, làm sao có thể nghe được có người nói thế.
“Vậy ngươi luôn miệng nói hắn không phải là người như thế, vậy tác phẩm thêu của hắn đâu? Ngươi lấy ra để cho bổn tiểu thư mở rộng tầm mắt xem nào.” Lục Hà ở một bên kêu la.
Lạc quản sự một mặt bi thương, hắn làm sao có thể cầm ra? Tác phẩm kia đã mất tích cùng với Chu Mộ Nhiên. Thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Lạc quản sự đều tin chắc đối phương không là người như thế, ở đây nhất định đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi không bỏ ra nổi, còn chưa đến nửa tháng nữa, ngươi dự định giao hàng như thế nào?” Mai phu nhân tiến lên một bước, hùng hổ doạ người hỏi.
“Huynh đệ chúng ta tới.” Tác Nhàn Vân trầm mặt cất bước vào nhà, phía sau là Tác Tĩnh Thủy cũng trầm mặt. “Nếu không phải Y Liên tự tay nhận lấy đơn hàng này, cũng sẽ không có chuyện hôm nay. Mặt khác, thỉnh dì cùng biểu muội nói cẩn thận, tác phẩm kia huynh đệ chúng ta cũng đã thấy qua, chớ đổi trắng thay đen gây chuyện thị phi!”
Mai phu nhân luôn luôn sợ cháu ngoại trai luôn có lễ mà lại lãnh đạm này, liếc nhìn cháu ngoại trai luôn luôn vui vẻ cũng trầm mặt, nhất thời ngượng ngùng cáo từ.
“Mẫu thân đi nghỉ ngơi đi, không nên nghĩ nhiều.” Tác Nhàn Vân dặn dò người hầu đỡ Tác phu nhân tâm sự nặng nề vào trong nội thất, ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng “Lạc gia cũng trở về đi thôi, không cần lo lắng về tác phẩm thêu kia, huynh đệ chúng ta sẽ làm.”
Lạc quản sự cũng rời đi. Y Liên một mặt xấu hổ, lén lút lau nước mắt, lôi kéo Tác phu nhân nghĩ muốn giải thích cái gì lại bị Tác Tĩnh Thủy trừng mắt một cái, xoay người liền chạy.
“Đại ca, ngươi nói Tiểu Phi đến cùng ở nơi nào?”
Tác Nhàn Vân không mở miệng, mặt càng ngày càng trầm khó coi.
Ngày đó hắn bị tin tức được đối phương tiết lộ trong lúc vô tình kinh ngạc một hồi.
Tuổi giống nhau, ngày sinh giống nhau, bụi trúc quen thuộc, thủ pháp thêu tinh diệu, đều làm cho lòng hắn chìm xuống, không tự chủ được _ nghĩ đến một người.
Chỉ là còn không đợi hắn tra được tin tức gì, đứa nhỏ này dĩ nhiên lại gặp phải đại hỏa, người lại mất tích. Nỗi uất ức trong lòng này, không ai có thể rõ ràng.
Ở Vương phủ điều dưỡng mấy ngày, Chu Mộ Nhiên cũng dần dần hồi phục, lại bắt đầu thêu một lần nữa.
Lần này ngay cả cắt đều là tự y làm.
Ở Vương phủ tự nhiên cũng có hạ nhân biết cắt châm tuyến, vải vóc càng là muốn cái gì đều không thiếu. Có mệnh lệnh của chủ nhân, những người này tự nhiên không có không nghe theo.
Chu Mộ Nhiên không hề nhặt thứ tốt dùng, bộ váy này là phường thêu Tác gia bị nàng bắt ép làm, chán ghét nàng còn không kịp, làm sao có thể cố ý tìm vật liệu tốt. Huống hồ y được cứu mạng ở nhờ chỗ này đã nợ Khương Thần một ân tình rất lớn rồi.
Chu Mộ Nhiên lại một lần nữa thiết kế lại bộ váy này, lúc này khoảng cách đến khi giao hàng còn chưa đến mười ngày nữa, nhất định phải nghĩ một biện pháp tăng nhanh tốc độ.
Váy lên xuống tách ra ngược lại một biện pháp tốt, Chu Mộ Nhiên suy tư chốc lát liền phân thành mấy phần, phân biệt giao cho mấy người đồng thời thêu, ngay cả bộ phận thêu đuôi váy của y cũng cần hoạch định lại một lần nữa.
Dệt vũ pháp tự nhiên dễ nhìn, so với cách thêu kia cũng không ngắn hơn được bao nhiêu. Nếu như còn thời gian một tháng, đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng hôm nay chỉ còn dư lại mười ngày, chắc chắn là không thể thực hiện được.
Nhìn y mặt ủ mày chau, người chung quanh tự nhiên cũng cùng nghĩ biện pháp, vị này chính là khách quý của chủ nhân, có thể giúp đỡ thì cũng có thể làm cho chủ nhân cao hứng.
“Công tử, ngài vẽ tốt như vậy, nếu như có thể đem tranh biến thành thêu là tốt rồi. Đáng tiếc thêu quá khó khăn, ta không học được, nếu như có phương pháp đơn giản hơn...” Một tiểu thị nữ tiếc hận lên tiếng.
“... Ngươi nói cái gì?” trong đầu Chu Mộ Nhiên đột nhiên thông suốt, giống như bị kích hoạt cái gì.
Tiểu nha đầu sợ hết hồn, lắp ba lắp bắp _ lặp lại một lần.
“Có!” Chu Mộ Nhiên tát một cái lên gáy, khóe miệng kéo cao.
Thập tự thêu! Tại sao y lại có thể quên cái này!
So với thêu, thập tự thêu đơn giản hơn nhiều, mà còn rất có cảm giác lồi lõm. Dùng thập tự thêu trước tiên đánh đáy, lại dùng dệt vũ pháp thêu bổ sung lại, nhất định có thể đạt đến yêu cầu, không những tiết kiệm thời gian mà còn có cảm giác tầng lớp hơn cách thêu cũ.
Loại phương pháp thêu này đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn nữa, không chỉ nhóm thêu nương liếc mắt liền có thể nắm giữ, ngay cả mấy tiểu nha đầu bên cạnh nhìn mấy lần đều có thể thuần thục.
Chu Mộ Nhiên phác họa ra đuôi tước trên vải, những thứ do phải mất quá nhiều thời gian bị y lược bỏ giờ đã được đổi thành một loại mới đẹp đẽ phiền phức quý giá hơn.
Có thập tự thêu đặt nền tảng, những thứ này cũng không cần quá để ý tới, tùy vào những nữ hài kia dùng tước linh cẩn thận thêu từng tí một.
Đương nhiên loại thập tự thêu này cũng là dùng châm tuyến chuyên dụng, tinh tế tỉ mỉ vô cùng, tuy rằng không thể so với kiểu thêu kia nhưng tinh tế hơn rất nhiều so với những bức thêu thập tự y đã từng nhìn thấy trong viện bảo tàng.
Có nhóm thêu nương cùng thị nữ này luân phiên ra trận, toàn bộ đuôi tước ở đã được thêu xong trong vòng mấy ngày, tiếp đến chính là thời điểm cần Chu Mộ Nhiên ra tay, phương pháp dệt vũ bổ thêu đuôi tước.
Liên tục mấy ngày Chu Mộ Nhiên đều trốn ở trong phòng nhỏ thêu, trừ ăn cơm cùng đi ngủ thì hầu như không nghỉ ngơi một chút nào, ngay cả Khương Thần đến mấy lần y đều không biết gì cả.
Khương Thần liên tục ba lần đều bị chặn phải quay về, cuối cùng khắc chế không nổi.
Sờ môi, không nhìn những hầu gái quỳ trên mặt đất kia, trực tiếp đá văng cửa gỗ khuê phòng ra.
Chu Mộ Nhiên sợ hết hồn, kim thêu trên tay trực tiếp đâm vào đầu ngón tay.
Động tác của Khương Thần hơi dừng lại, càng thêm tức giận kéo bức thêu trên tay y ra, nhìn thấy đối phương chết sống không buông tay thì đành phải thôi, miễn cho thật sự xé nát.
“Khương đại ca...” Chu Mộ Nhiên bị đối phương nắm cổ tay kéo ra gian phòng, ánh dương quang sán lạn bên ngoài làm y thấy chói mắt, vội vã đưa tay che khuất.
“Bao nhiêu ngày không ra khỏi phòng rồi?” Khương Thần hừ lạnh một tiếng nói.
“Ta mỗi ngày đều ra... Ăn cơm đi ngủ đi nhà cầu...” Cũng không phải luôn ở trong phòng...
Nhưng những câu nói sau thì bị nuốt xuống sau khi nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Khương Thần.
“Cái kia... Khương đại ca chúng ta muốn đi nơi nào?” Cổ tay bị kéo đau, Chu Mộ Nhiên kém chút theo không kịp bước chân của đối phương, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt mở miệng lần nữa.
“Uống trà tán gẫu tắm nắng.” Khương Thần đi đến hoa viên mới dừng lại, lững thững ngồi xuống một cái bàn đá bên cạnh. Bên cạnh có hầu gái bưng đểm tâm và trà, Khương Thần lạnh nhạt uống nước trà, hoàn toàn không thấy vẻ mặt bất đắc dĩ cùng sốt ruột của Chu Mộ Nhiên.
“Khương, Khương đại ca...” Chu Mộ Nhiên đứng ngồi không yên, chỉ còn hai ngày mà y vẫn còn chưa thêu xong, y vốn định thêu xong trong ngày hôm nay,để xem còn có chỗ nào không thích hợp không.
“Ngươi có biết...” Khương Thần phất tay một cái để mọi người lui ra, chỉ còn dư lại hai người bọn họ. “Coi như ngươi không thêu bộ quần áo này thì Tống gia cũng không thể bắt ngươi và Tác gia làm gì?”
“Ta biết.” Chu Mộ Nhiên thở dài.
Gia chủ Tác gia là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, chỉ thêu triều phục của đế hậu, cho dù vị Lệ phi kia nháo đến trước mặt hoàng thượng thì người bị đánh mặt cũng sẽ không là Tác Nhạc Đường.
Nhưng y không phải giải quyết khó khăn cho Tác gia, cũng không phải muốn nổi tiếng, mà là muốn gợi ra sự chú ý của người nhà Tác gia, từ đó nhận mặt nhau.
“Vậy ngươi lao tâm lao lực như vậy để làm cái gì?” Khương Thần ánh mắt sâu thẳm, “Tống gia muốn bộ váy áo này, hai nhi tử của Tác gia đã tiếp nhận, ngươi không cần tiếp tục thêu nữa.”
“Bọn họ không được...” Chu Mộ Nhiên lắc đầu một cái.
Nếu như là đấu thêu, Tác gia huynh đệ một người am hiểu họa, một người am hiểu thêu, huynh đệ kết hợp tự nhiên là mạnh hơn y.
Nhưng hôm nay không được, thời gian căn bản không đủ.
“Nha?” Khương Thần ý tứ sâu xa _ hừ một tiếng, đưa tay đến trước mặt Chu Mộ Nhiên.”Ngươi thêu thật sự tốt như vậy? Ta xem một chút.”
Chu Mộ Nhiên thờ ơ đưa tới, y không tin mấy người quyền thế này có thể hiểu thêu.
Mấy ngày nay y nói bóng gió _ muốn hỏi ra thân phận của Khương Thần, nhưng những thị nữ kia lại cực kỳ cẩn trọng, thực sự hỏi cuống lên liền quỳ xuống ngay tại chỗ, làm cho y hết sức khó xử.
Nhưng cho dù là bố cục phòng ốc hay là bài trí trong phòng đều là cao cấp nhất, nếu nói là đây là nhà của một nhà giàu phổ thông thì đánh chết y cũng không tin.
Chu Mộ Nhiên cảm thấy cổ nhân thật là thuần phác, chỉ là gặp mặt trên đường trao đổi họ tên, lại ngẫu nhiên gặp lại ở kinh thành này, thế mà đối phương cư nhiên chăm sóc y như vậy.
Đang cúi đầu nghĩ, tác phẩm thêu lại một lần nữa được đưa tới tay y, “Khi nào thì thêu cho ta một cái?”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu thụ nha tiểu thụ ở mặt trước bò
Tiểu công nha tiểu công ở phía sau trảo
Xuyên qua một cái cái thế giới nha
Ấn tới trên đất đùng đùng đùng