100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Chương 36

Chu Mộ Nhiên cùng với ba người Tống gia hàn huyên một hồi để cho bọn họ hết lo lắng rồi mới ra khỏi phòng khách.

Trong hành lang bất cứ lúc nào cũng có người hầu đứng đợi, nhìn thấy Chu Mộ Nhiên đi ra, một nữ hài lập tức chạy chậm tới, dẫn Chu Mộ Nhiên về phòng của mình.

Chu Mộ Nhiên chăm chú nhìn vào cô gái trước mặt như có chút suy tư.”Cô tên là gì?”

“Phu nhân, ngài có thể gọi tôi là Tô Diệp.” Nữ hài khom người.

“Tô Diệp, họ Tô a.”

“Không, chỉ là gọi Tô Diệp.” Nữ hài nhu thuận  cười cười.”Ở trong cung không thể dùng tên cũ.”

“Hóa ra là như vậy.” Chu Mộ Nhiên suy tư.”Bọn Đinh Mùi, Dư Thần cũng vậy?”

“Nha không, bọn họ có dòng họ của riêng mình. Hơn nữa một khi được chủ nhân ban tên cho là cả đời cũng không được thay đổi, không giống với chúng tôi” Trên khuôn mặt của Tô Diệp có một chút biến đổi, “Đợi đến sau khi Tô Diệp ra cung thì sẽ có một Tô Diệp khác đến.”

“Như vậy.” Chu Mộ Nhiên gật gù.”Tại sao các cô lại không gọi hắn là Vương gia mà lại gọi là chủ nhân?”

“Vương gia là Vương gia của Đế quốc, còn chủ nhân là chủ nhân của chính mình.” Tô Diệp kiêu ngạo mà ưỡn ngực.

“...” Chu Mộ Nhiên lặng lẽ bóp nát ý nghĩ muốn câu dẫn người hầu ở Xích Diệp cung làm cơ sở ngầm.

Vẫn là gian phòng ngày hôm qua, lại bước vào một lần nữa vẫn khiến Chu Mộ Nhiên phải níu lưỡi Cái phòng này giống như một ngôi nhà ba trăm mét vuông vậy, lúc trước khi còn ở Tinh tế y cũng chỉ mua một căn nhà không đến ba trăm mét vuông mà thôi, chỉ có một người, quá lớn sẽ có cảm giác cô quạnh.

“Tô Diệp, cô chờ một chút.”

Sau khi Tô Diệp dẫn Chu Mộ Nhiên đi về phòng, thu dọn xong chăn gối, lại để tốt nước nóng, liền xoay người xin phép Chu Mộ Nhiên cáo lui.

“Vâng, Phu nhân, ngài có dặn dò gì.”

“Cùng tôi nói chuyện về Xích Diệp cung, miễn cho sau này tôi kết hôn rồi mà cái gì cũng không biết.” Chu Mộ Nhiên ngồi nghiêng trên ghế salon, “Hơn nữa chuẩn bị một ít đồ ăn, lúc nãy tôi ăn không no.”

“Phu nhân muốn ăn cái gì?” Đôi mắt to long lanh ngập nước của Tô Diệp nhìn Chu Mộ Nhiên.

“Cái gì đều được, cay một chút đi. Sau đó tới chút rượu.”

“Vâng.” Tô Diệp xoay người ly khai, không lâu lắm  liền có người gõ cửa tiến vào, Dư Thần mang theo mấy người hầu bưng mấy đĩa đồ ăn tinh xảo, hơn nữa còn có mấy chai bia.

“Ồ, Dư Thần?”

“Vâng.” Dư thần cười khẽ, “Phu nhân muốn biết cái gì, thuộc hạ lại đây nghe dặn dò.”

“Đừng có khách khí như vậy.” Chu Mộ Nhiên cũng cười, “Chúng ta thương lượng một chút đi. Anh có thể đừng gọi tôi là Phu nhân có được hay không a? Tuổi tôi tuy rằng không lớn nhưng tốt xấu cũng là nam nhân, gọi như thế thực sự không thoải mái.”

“Gọi ngài là Tống tiên sinh?” Dư Thần thăm dò.

“Tạm được, dù sao cũng hơn là Phu nhân. Mới nãy không ăn được, uống cùng tôi một chén đi.”

“Được. Tôi rót cho ngài.” Dư Thần phóng thấp tư thái, rót rượu cho Chu Mộ Nhiên.

“Câu nệ như thế uống rượu không ngon.” Chu Mộ Nhiên cười, “Dư đại ca, cạn một chén.”

Nam nhân uống vào rượu là dễ dàng sản sinh tình hữu nghị nhất, một bình rượu uống vào, bầu không khí đã tốt hơn rất nhiều. Chu Mộ Nhiên có rung chuông muốn mấy bình.

Thấy thời gian vẫn còn sớm, Dư Thần cũng không khuyên, chỉ đẩy đồ ăn về phía Chu Mộ Nhiên một chút.

Tửu lượng của Chu Mộ Nhiên rất không tồi, đến thế giới này cũng không bị suy yếu, Tuy rằng y chưa phát hiện ra năng lực mà nguyên thân mang đến cho y là gì thế nhưng ít ra thân thể cũng không tồi.

Trong khi cạn chén cụng ly có rất nhiều sự tình có thể tán gẫu. Chu Mộ Nhiên rất nhanh liền biết được gần hết những thông tin mà mình muốn biết từ trong miệng của Dư Thần.

Túc Liễu Nguyên năm nay 28 tuổi, là Thân vương có phong hào, lại độc chưởng một cung, có thể được tính là phái thực quyền trẻ nhất của Đế quốc.

Thế nhưng Túc Liễu Nguyên có được quyền lực trên tay cũng không phải là dễ, lúc này nhìn quyền cao chức trọng nhưng lúc chưa thành niên thì từng bước đều khó khăn. Nói đến những việc này Dư Thần còn cảm thán rất nhiều, từ nhỏ hắn đã đi theo bên người Túc Liễu Nguyên, biết rất nhiều chuyện nên có thể nhặt những chuyện không cơ mật để nói cho Chu Mộ Nhiên.

Chu Mộ Nhiên nguyên bản chỉ là muốn tăng cường hiểu biết liên quan đến thế giới này cùng với chuyện của Xích Diệp cung, dù sao nguyên chủ cơ bản là một tên trạch nam không màng thế sự, hầu như không để ý đến bất kỳ điều gì cả.

Thế nhưng không ngờ rằng nghe được những chuyện liên quan đến Túc Liễu Nguyên trước kia lại có một chút khó chịu.

Túc Liễu Nguyên là con trai độc nhất của Túc vương tiền nhiệm, có quan hệ anh em họ với Đế vương bây giờ. Thế nhưng Túc vương tiền nhiệm chưa đến bốn mươi đã buông tay nhân gian, khi đó Túc Liễu Nguyên mới chỉ là một hài tử mười tuổi.

Mỗi người nói một kiểu về cái chết của cha Túc Liễu Nguyên, có người nói là phát bệnh, cũng có người nói là công cao lấn chủ nên bị Đế vương lúc đó làm hại.

Sau khi phụ thân tạ thế, Túc vương phi nhát gan sợ phiền phức, chỉ sợ Đế vương tiếp tục trả thù nên suốt đêm thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ tìm che chở, thế nhưng bà căn bản không hề bận tâm đến nhi tử còn nhỏ tuổi, càng không cân nhắc đến chuyện liệu đối phương có bị hại chết hay không, có phải chịu những dằn vặt khác hay không.

Mẫu thân vì tính mạng mà ngay cả mình đều bỏ qua làm cho hài tử nhỏ tuổi này ngay lập tức trở nên thành thục, mười mấy năm giấu tài, từng tính toán, đợi đến khi mọi người bừng tỉnh ra hài tử không đáng lo này đã trưởng thành trong khi bọn họ không để ý thì đã chậm.

Túc Liễu Nguyên từ lâu đã không phải là hài tử mềm yếu dễ bị lừa gạt trước kia, đã sớm nắm giữ một nửa giang sơn ở trên triều đình, buộc Đế vương tiền nhiệm thoái vị, Đế vương hiện tại kế vị mới coi như bỏ qua.

Đế vương hiện tại tuy rằng do Túc Liễu Nguyên đưa lên ngôi nhưng lại có nhiều kiêng kị đối với hắn. Tuy bởi vì hắn quyền thế ngập trời mà chưa nói cái gì nhưng hai phe kỳ thực đã sớm như nước với lửa.

Ở tình huống như vậy, Túc Liễu Nguyên lựa chọn một người đàn ông làm vợ, ngoại trừ làm cho quan hệ giữa hai phe có thể hòa hoãn còn có thể cho nhau cơ hội thở lấy hơi.

“Nói như vậy, tôi chỉ là kế hoãn binh?” Chu Mộ Nhiên trầm mặc một chút mở miệng. Ba mươi năm ở cùng Khương Thần không phải chỉ là chơi với ngủ.

Nội công cùng với binh pháp của y đều là hắn tự mình dạy, bây giờ thân thể này tuy rằng kém nhưng một chút công phu mà y mang tới đủ để chống lại mấy lần tập kích. Trình độ binh pháp của y không sâu nhưng cái nhìn đại cục đã sớm vượt qua người thường, cho nên khi Dư Thần nói những lời này Chu Mộ Nhiên đã hiểu được ý của đối phương.

Dư Thần trong phút chốc thức tỉnh lại từ trong men say, há mồm muốn nói, nhưng lại không biết nói cái gì mới tốt

Tuy không trúng, nhưng cũng không xa.

Hắn không nghĩ tới hắn chỉ là trình bày một chút địa vị của Xích Diệp cung cùng với thế cục của triều đình mà đối phương lại có thể cho ra một cái kết luận như vậy. Thế nhưng mới 17 tuổi hơn nữa lại chưa từng tiếp xúc với tranh giành quyền lực mà lại có thể ra được kết luận như thế này thì quả thực là thiên tài.

Nhìn Dư Thần há miệng không biết nói gì mưới tốt, Chu Mộ Nhiên cười một cái tự giễu, “Anh nói với hắn, tôi phối hợp với hắn thì không thành vấn đề, chết cái mạng này cũng không sao cả. Nhưng cha mẹ ca ca của tôi không thể bị liên lụy vào.”

Tới thế giới này chính là để thay đổi vận mệnh của ba người nhà Tống gia vậy mà tình huống bây giờ lại có vẻ càng nguy hiểm. Thật là…cái quái gì vậy!

“Ngài yên tâm.” Thanh âm Dư Thần trầm thấp, bầu không khí thập phần trầm mặc, một hồi lâu sau Dư Thần cáo từ.

Chu Mộ Nhiên thở dài một tiếng. Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là đưa ba người Tống gia đến một địa phương an toàn, tìm được một sự bảo vệ ổn thỏa. Tiếp đó y mau mau hoàn thành trêu nhiệm vụ trêu em gái, ly khai cái thế giới này.

Sau khi Chu Mộ Nhiên tắm rửa xong thì cái bàn nhỏ đã được thu thập vô cùng sạch sẽ, thế nhưng trong không khí vẫn còn vương vấn mùi rượu, làm cho không khí ngột ngạt bây giờ

Sáng sớm ngày thứ hai, người tới hầu hạ Chu Mộ Nhiên vẫn là Mỹ Tử như cũ, thế nhưng người đưa Chu Mộ Nhiên đi học không là Dư Thần mà là người ngày hôm trước đã bị trúng roi vì y Đinh Mùi.

Đinh Mùi tuổi còn nhỏ, vẫn chưa thể che giấu tốt tâm tình của mình, tuy rằng vẫn cung kính cúi chào Chu Mộ Nhiên, thế nhưng khuôn mặt nhỏ lại banh lại, một ý cười cũng không có.

Chu Mộ Nhiên cũng không có hứng thú tán gẫu với hắn, ngày hôm qua Dư Thần đã nói với y làm cho y thông cảm nhiều hơn. Đinh Mùi nhỏ tuổi nhưng là người mà Túc Liễu Nguyên thích nhất.

Phụ thân của Đinh Mùi là tổng quản đời trước của Xích Diệp cung, lúc trước đã chết vì chặn đao cho Túc Liêu Nguyên khi bức vua thoái vị, sau đó Đinh Mùi liền được mang tới Xích Diệp cung, do Túc Liễu Nguyên tự mình nuôi nấng. Túc Liễu Nguyên đối với Đinh Mùi mà nói vừa là phụ cũng vừa là sư, quan hệ đặc biệt bất đồng.

Chu Mộ Nhiên mưu tính chuyện của chính mình, cũng lười tính toán cùng dối phương, cũng may Đinh Mùi tuy rằng trong lòng nén giận nhưng chuyện nên làm vẫn làm rất tốt.

“Cậu không cần đi theo tôi, buổi tối tự tôi về là được.” Ngày hôm nay cha mẹ cùng ca ca đã được y tiễn đi mà y mà lại còn phải trở về. Thế nhưng xem mặt của Đinh Mùi còn không bằng tự mình đi về.

“Tống tiên sinh không có giấy thông hành, hơn nữa cũng không có xe đi thẳng đến trong cung.” Đinh mùi nghiêm mặt trả lời, “Điện hạ dặn dò muốn đi cùng ngài.”

“Thiếu tâm nhãn, tại sao Dư Thần tối mới có thể trở lại?” Chu Mộ Nhiên cau mày. Có một tên gian tế đi theo thì y làm sao có thể trêu muội tử được chứ.

“Anh!” Vành mắt của Đinh Mùi bỗng nhiên đỏ, “Anh còn không ngại mà nói tới Dư Thần ca!”

“Làm sao?”

“Không có chuyện gì!” Đinh Mùi xoay người rời đi.

“Đứng lại!” Chu Mộ Nhiên trực giác không đúng, liền vội vàng tiến lên nắm chặt tay Đinh Mùi.

Thế nhưng người hầu trưởng của Xích Diệp cung không phải là người thường, tay xoay lại thoát đi sự kiềm chế của Chu Mộ Nhiên. Chu Mộ Nhiên theo bản năng mà dùng động tác mà Khương Thần dạy.

“Ồ?” Đinh Mùi sững sờ, trước kia hắn thuận tay kéo ra, còn sợ thương đến Chu Mộ Nhiên, không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên cũng biết võ, hai người lập tức đánh nhau ở cửa trường học.

“Hi Nhan! Cố lên! Thật soái!” Xung quanh bất tri bất giác vây xung quanh rất nhiều người, có thể nhận ra y cơ bản đều là đồng học của Tống Hi Nhan. Người chung quanh nghị luận sôi nổi, vài người bên cạnh không dám tin tưởng dò hỏi đây là Tống Hi Nhan? Là Tống Hi Nhan âm trầm kia? Làm sao có khả năng.

Đại đa số người xác thực không tin.

Tống Hi Nhan ở trường học cũng là có chút danh tiếng, người rất âm trầm không được người thích, còn viết thư tình cho mấy nữ sinh, thế nhưng đều bị cự tuyệt, trở thành trò cười của cả trường.

Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng của y như vậy, soái khí, có tiền, hơn nữa còn còn biết công phu! Giời ạ đi đâu tìm được một người bạn trai tốt như vậy?

Trong đó còn có nữ hài mà Tống Hi Nhan đã từng theo đuổi, chỉ vào Chu Mộ Nhiên mắt đều sắp rơi ra ngoài, “Nếu như cậu ấy bây giờ trở về theo đuổi tớ, tớ nhất định sẽ đáp ứng.”

“Thôi đi!” Người chung quanh thở dài một trận, “Hắn hiện tại nhất định không theo đuổi cậu đâu. Tớ thấy hoa khôi của khoa chúng ta đều không hợp, trực tiếp theo đuổi hoa khôi của trường đều được.”

Chu Mộ Nhiên cùng Đinh Mùi lập tức dừng tay.

“Anh cũng không tệ lắm.” Đinh Mùi xoa khóe miệng một chút, chỗ đó vừa mới trúng một quyền, bây giờ vẫn còn có chút nhói.

“Hiện tại có thể nói chứ?” Chu Mộ Nhiên vung vung nắm đấm.

“Đừng tưởng rằng tôi sợ anh, tôi là sợ đả thương anh, chủ nhân... Hừ.” Đinh Mùi một mặt uất ức. Công phu của hắn kỳ thực rất không tồi, thế nhưng không thể thẳng tay, trúng mấy phát liền.

“Ít nói nhảm.” Chu Mộ Nhiên tức giận lườm hắn một cái, lại quát mấy học sinh đứng xung quanh, “Nhanh đi học, đừng vây xem!”

“Thần ca hắn, bởi vì anh, bị chủ nhân đưa Hình phòng.” Đinh Mùi chần chờ một trận, vẫn là không nhịn được nói ra.

“Dư Thần?” Chu Mộ Nhiên cả kinh, sau đó nghĩ đến nguyên nhân, ánh mắt nheo lại, quát Đinh Mùi, “Còn không lên xe!”

Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi quá yêu thụ chịu, đánh liền không nỡ ha ha ha ha ha

Mặt sau thụ thụ còn đánh công đây, các ngươi khẳng định uống rượu chúc mừng.

Công rất thảm, xưa nay đều là dựa vào chính mình chống đỡ tất cả mọi người, đã thành thói quen cao cao tại thượng, mất đi hết thảy vì thế không có kinh nghiệm luyến ái của người bình thường.

Mặt sau sẽ nỗ lực học tập đàm luyến ái, thế nhưng, ha ha ha ha ha ha ha ha
Bình Luận (0)
Comment