100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Chương 7

“Không tự giới thiệu mình một chút sao?” Chu Mộ Nhiên không có ý định che giấu, đối phương lúc gọi điện thoại cho y đã nói hết, hiện tại giả vờ đã chậm.

Cố Văn Hi gọi một ly cà phê che giấu tâm tình, làm bộ lơ đãng nói “Cố Văn Hi, rất hân hạnh được biết anh.”

“Cố Văn Hi? Có quan hệ gì với Cố Văn Nhã?” Chu Mộ Nhiên khẽ nhíu mày.

Y cũng không phải sợ hắn phát hiện cái gì, phá hoại kế hoạch của y. Chỉ là trong ký ức của nguyên chủ vốn không có người như thế. Không biết là đối phương quá biết điều, vẫn là xảy ra chuyện gì. Ở trong ký ức của Đường Hiên, Cố Văn Nhã tựa hồ là còn trai độc nhất chứ? Chí ít khi Đường Hiên giao du cùng với Cố Văn Nhã, xưa nay không có nghe đối phương nhắc qua.

“Tôi là anh trai cùng cha khác mẹ với hắn. Thế nhưng không cần lo lắng, ngày hôm nay tôi cặp cậu, không phải muốn cảnh cáo cái gì, mà là muốn hợp tác với cậu một lần.”

“Hợp tác?” Chu Mộ Nhiên nhíu mày.”Tôi không biết tôi có điểm nào vừa ý anh.”

Cố Văn Hi đang định nói cái gì, điện thoại đột nhiên rung lên. Xin lỗi đối phương, đi đến bên cạnh để nghe điện thoại. Không lâu lắm Cố Văn Hi liền trở lại, vẻ mặt phức tạp, khó có thể nói hết.”Không nghĩ tới cậu đã ra tay rồi.”

Mới vừa nãy hắn nhìn thấy chuyện này, dặn dò trợ lý đi liên hệ với người phụ trách truyền thông, muốn đè xuống chuyện này, dù sao hắn còn dự định lợi dụng đối phương một chút, đương nhiên phải trước tiên lấy lòng.

Chỉ là hắn không nghĩ tới đối phương lại hợp với khẩu vị của mình như vậy, càng không có nghĩ tới thủ đoạn của đối phương lại lợi hại như vậy, dùng phương pháp của người trả lại cho người, dùng chuyện càng thu hút sự chú ý của đối phương dời đi sự chú ý của công chúng.

Cố Văn Hi cảm thấy nếu đổi vị trí, phản ứng cùng thủ đoạn của hắn cũng không đạt được đến mức này.

Mới không đến mấy phút, ấn tượng của hắn đối với đối phương đã thay đổi mấy lần, đến bây giờ đã hoàn toàn coi đối phương là đối tượng hợp tác của mình.

Ngược với Cố Văn Hi, Chu Mộ Nhiên nhìn thấy đối phương liền cảm thấy vắng vẻ, không hiểu ra sao hốt hoảng trong lòng. Loại dị dạng này y nỗ lực khắc chế, không xem biểu tình của đối phương, cảm giác nếu có một chén rượu dội lên, tâm tình của mình nhất định sẽ tốt.

Loại cảm giác không tên này, Chu Mộ Nhiên không biết là từ đâu mà đến, cố nén  nhìn đồ vật mà đối phương đẩy lên trước mặt mình một chút, nhất thời trầm xuống tâm tư.

“Thủ đoạn thâm nhập vào mạng lưới công ty đánh cắp cơ mật của cậu trước kia khiến tôi rất vừa ý. Tuy rằng tôi không biết nếu như cậu có thể không lưu lại số điện thoại, tại sao còn lưu lại số điện thoại.” Cố Văn Hi nhìn mắt Chu Mộ Nhiên, nói từng câu từng chữ.

“…” mặt Chu Mộ Nhiên đỏ lên, trong lòng mắng Đậu Xanh tám vạn lần. Làm ra tư liệu là tốt rồi, không có chuyện gì gọi điện thoại cho hắn làm cái gì!

Cố Văn Hi nhìn vẻ mặt của Chu Mộ Nhiên, khẽ mỉm cười, đẩy một túi tư liệu lên trước mặt Chu Mộ Nhiên.

Đó là một phần kế hoạch giản lược nhưng không đơn giản, nếu như dựa phát triển của nội dung vở kịch trong này, mặc kệ là Cố Văn Nhã hay là Hòa Thánh Hiên đều sẽ thê thảm không ngờ.

Khóe miệng Chu Mộ Nhiên mang theo một tia cười miệt, “Chẳng lẽ huynh đệ các anh có cừu oán? Đáng tiếc tôi cũng không phải đao.”

“Hợp tác, song thắng. Tôi sẽ không bạc đãi cậu.”

Cố Văn Hi cười, nếu như đối phương nhìn đáp ứng, hắn mới phải lo lắng. Không sợ thần đối thủ, chỉ sợ trư đội hữu (đồng đội ngu như heo -_-), người ngay cả tính cảnh giác cũng không có, hắn còn có thể hi vọng cái gì.

“Tha thứ cho tôi, tôi không thể hợp tác với người uy hiếp tôi.” Ngón tay của Chu Mộ Nhiên gõ nhẹ mặt bàn. Y còn chưa quên đối phương dùng biện pháp gì để hẹn y đến.

“Liên quan đến cái này, đồ vật ở đây.” Cố Văn Hi tự nhiên không phải người nhỏ nhen, ném tới một túi tài liệu khác, nơi đó chính là đồ vật mà Cố Văn Hi đã nói trước. Sau khi Chu Mộ Nhiên xem xong, thầm than một tiếng chính mình quả nhiên sơ sẩy, lại không cẩn thận lưu lại loại này chứng cứ.

“Đây là bản gốc?” Chu Mộ Nhiên giương mắt hỏi. Kỳ thực có Đậu Xanh đã giám định, đã xác nhận là bản gốc không sai.

“Đương nhiên. Tất cả cho cậu, chúng ta nói đến chuyện hợp tác chứ?”

“Hợp tác?” Chu Mộ Nhiên đồ vật trong tay chậm rãi xé nát, “Không có hứng thú.”

“Cậu không muốn báo thù sao?” Cố Văn Hi cau mày.”Người hạ độc chắc chắn không phải là Cao Dương, Cố Văn Nhã bao che hung phạm như thế, cậu không có biện pháp?”

“Chuyện như vậy, tự tôi có thể làm được.” Đồ vật bắt được, Chu Mộ Nhiên tự nhiên không có tâm tình tiếp tục, đứng dậy rời đi.

“Chờ đã.” Ỷ vào người cao chân dài, Cố Văn Hi đem Chu Mộ Nhiên vây ở trong góc. Cửa hàng mà bọn hắn chọn rất vắng, căn bản không có mấy người, kết cấu trang trí lại thiên về riêng tư, vì thế dị dạng của hai người cũng không bị ai nhìn thấy.

” Tôi cảnh cáo anh, mau thả tôi ra.” Chu Mộ Nhiên thấp giọng cảnh cáo. Giờ khắc này mới phát hiện người đàn ông này cao to đến mức nào, mình mới miễn cưỡng đến tai của đối phương, chứ đừng nói là cánh tay lớn gấp đôi mình của đối phương kia, một cái tát có thể đem y bay tới mấy dặm.

Thân thể này quá tinh tế, còn muốn gia tăng rèn luyện thân thể mới được. Chu Mộ Nhiên âm thầm cắn răng thề.

Thế nhưng trước tiên còn phải ứng phó với người trước mắt, trước khi sự tình xong xuôi y không muốn trở mặt với bất cứ người nào, còn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, y có thể trực tiếp bứt ra rời đi, dù sao y là tới báo thù cho nguyên chủ, mà không dự định ở một đời.

“Nếu như, tôi không buông ra thì sao?” Cố Văn Hi nhếch miệng nở nụ cười, răng trắng như tuyết lóe hàn quang.

Cảm giác ngột ngạt là khí thể chỉ người bề trên mới có, không biết đối phương tuổi còn trẻ làm sao luyện ra loại khí thế này.

Chu Mộ Nhiên dùng tay đỡ lấy thân thể từ từ đè xuống của đối phương, cong cong khóe miệng nở nụ cười, “Đã như vậy, chúng ta không bằng ngồi xuống chậm rãi thương lượng .”

“Không tốt.” Cố Văn Hi càng cười tươi hơn, “Vạn nhất tôi thả ra cậu chạy thì sao?”

“Sao lại thế được, tôi cũng cần mặt mũi chứ.” Chu Mộ Nhiên cười đến có thành ý cực kỳ, trong lòng lại hoàn toàn không cho là vậy.

Vừa nãy y có cảm giác hốt hoảng trong lòng. Mà bây giờ đối phương lại tới gần y như thế, y phát hiện run không chỉ là tâm, ngay cả tay đều run.

“Đã như vậy…” Cố Văn Hi xem kỹ khuôn mặt của đối phương, không nhìn ra một điểm giả bộ, lúc này mới gật đầu, “Chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”

“Giúp tôi gọi chén nước.” Chu Mộ Nhiên nói với Cố Văn Hi, chính mình cúi đầu thu dọn xiêm y.

Cố Văn Hi tự nhiên vui vẻ đáp ứng, khi mà hắn quay đầu rung chuông thì nam hài nhỏ bé trước mắt đã cong eo luồn qua khe hở giữa cánh tay hắn, chạy về phía cửa lớn.

Thằng nhóc lừa đảo này!

Cố Văn Hi nghiến răng nghiến lợi, cũng không kịp để ý đến ánh mắt của những người khác, bước nhanh đuổi theo, thỉnh thoảng còn không quên bỏ lại hai tờ tiền mặt.

Chu Mộ Nhiên tự nhiên không sợ mất mặt, y hiện tại ít nhiều gì cũng là một minh tinh, khi đi ra tự nhiên sẽ cải trang một chút. Trước mắt  y chính là một người bình thường, ai sẽ để ý y.

Chu Mộ Nhiên ra cửa liền lao nhanh ra ngoài đường, người đàn ông kia khó đối phó, y nhìn thấy trong lòng liền thình thịch, nếu như không phải vì chứng cứ, y đã sớm chạy. Chuyện bây giờ giải quyết, y đương nhiên sẽ không lưu lại.

Cố Văn Hi ở phía sau theo sát không nghỉ, nếu không là y phục trên người hai người không đúng, người qua đường còn tưởng rằng có cuộc chạy đua gì.

Biết thể lực của mình không được, Chu Mộ Nhiên chuyên chọn con đường ngoằn nghèo, xuyên những hẻm nhỏ gập ghềnh, để bỏ qua Cố Văn Hi mà y biết có thể lực thật tốt.

Cái này có thể nói là ở thời gian chính xác làm ra một quyết định chính xác.

Nhưng y đã đoán sai ảnh hưởng của nguyên chủ đến y. Kẻ này lại là một lộ si (mù đường).

Không chờ thể lực của y tiêu hao hết, y trước hết đã chạy vào ngõ cụt, lại quay đầu đi ra, nghiễm nhiên đã quên vừa rồi chạy tới từ nơi nào.

Cái này vốn cũng không là cái gì, nhưng đáng tiếc y ngoại trừ lộ si ra, vận may còn kém  làm người giận sôi.

Ngay khi y lựa chọn một con đường để chạy đi, vừa vặn cùng đuổi theo  Cố Văn Hi cũng đụng phải mặt y.

“Tiểu tử. Chạy a!” Chu Mộ Nhiên thở không ra hơi, Cố Văn Hi cũng không tốt hơn chỗ nào. Bình thường rèn luyện chỉ là chạy chậm, điên cuồng đuổi theo người như vậy vẫn là lần thứ nhất.

“Đại ca, ngài có tiền có thế, tự mình đi báo thù là tốt rồi.” Chu Mộ Nhiên một mặt buồn rầu, “Cần gì phải kéo theo tôi.”

“Vừa nãy không phải nhất định là cậu, hiện tại thì nhất định rồi.” Cố Văn Hi thở ra một hơi, trong kẽ răng bỏ ra mấy chữ này.

“Kỳ thực, tôi cũng rất hận bọn họ, thế nhưng ngày hôm nay tôi còn phải đóng kịch a.” Chu Mộ Nhiên xoa mồ hôi trên mặt một chút, “Như vậy, ngày mai tôi liên hệ cho anh.”

Phi.

Cố Văn Hi hừ lạnh, trên mặt tất cả đều là hàn ý.

“Cậu cảm thấy tôi dễ lừa như vậy sao, có thể để cho cậu lừa lần thứ ba? Sự bất quá tam, tên nhóc lừa đảo.”

Chu Mộ Nhiên mặt biến đổi, “Nếu không tín nhiệm, không hợp tác cũng được.”

“Nghĩ hay lắm.” Cố Văn Hi nhanh chân tiến lên, đặt Chu Mộ Nhiên lên trên tường.

“Làm gì!” Chu Mộ Nhiên muốn giãy dụa, nhưng đáng tiếc khí lực đã ở tiêu hao hết trên đường chạy trốn lúc nãy, hiện tại chỉ còn dư lại miệng còn có năng lực phản kích.

Thế nhưng ở giây tiếp theo, vũ khí duy nhất của y cũng bị ngăn chặn.

Chu Mộ Nhiên trợn to hai mắt, ngay cả giãy dụa đều quên.

Kiếp trước kiếp này, chưa từng hôn môi người nào cả, còn là loại phương thức ép buộc này.

Chờ đến khi y phản ứng lại, đối phương đã buông y ra, còn chưa đã ngứa  liếm liếm khóe miệng.

Khốn nạn!

Là nam nhân liền không thể nhẫn nhịn.

Chu Mộ Nhiên không lo được cái khác, không biết lấy khí lực từ nơi nào để cho y đánh một quyền vào mặt của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment