Mấy ngày sau đó, đều có lão thần đơn độc yết kiến, âm thầm thay thế bệ hạ cao hứng, hoặc là lo lắng.
Chu Mộ Nhiên lại thêm hiểu sâu hơn về các thần tử.
Quả nhiên lần này phối hợp Tô Cấm Khê, y đã từ bên trong đám trung thần phát hiện được mấy người ẩn giấu, vì phòng ngừa đánh rắn động cỏ, Chu Mộ Nhiên cũng không chút biến sắc, mặc kệ những người này vô cùng phấn khởi lựa chọn nữ hài của mình tham gia tuyển tú.
Vì có thể lung lạc tiểu Hoàng đế, Thái sư cũng khá là để bụng, trong bóng tối phái người đến những nơi phụ thuộc vào lão, trắng trợn chọn mỹ nữ.
Thủ hạ của Tô Cấm Khê nhiều lần báo lại, chứng cứ vơ vét dày đặc một đống.
Bức tranh của những nữ tử kia cũng được thuộc hạ trình lên, càng là nữ tử có dung mạo đẹp đẽ thì Chu Mộ Nhiên càng nhìn say sưa, Tô Cấm Khê càng là không ưa, trên mặt vẻ mặt càng ngày càng lạnh nhạt.
“Ăn giấm khô gì thế.” Chu Mộ Nhiên liên tiếp nhìn mười mấy bức, ngoài mặt là xem họa, trong bóng tối tự nhiên là xem vẻ mặt của người yêu mình. Nhìn đối phương vẻ mặt lạnh nhạt cúi xuống, trong lòng trái lại càng ngày càng sảng khoái, không nhịn được gọi tiểu Phúc bưng lên điểm tâm nước trà từ từ ăn xem.
Tô Cấm Khê đã nhịn tới cực điểm, nhìn đối phương còn vui vẻ, lại còn lấy trà bánh, liền càng thêm tức điên.
“Ngươi rốt cục đang nháo cái gì?”
Từ tối qua sau khi trở lại hắn liền nhìn thấy vẻ mặt này của Chu Mộ Nhiên, còn cố ý muốn mang một đống tranh lại đây.
Nghĩ tới đây, Tô Cấm Khê lại đi trừng Tiểu Phúc.
Tiểu tử này là mình một tay đề bạt, bây giờ lại bị Chu Mộ Nhiên thu về dưới trướng, trái lại thành tiểu gian tế của đối phương. Bằng không đối phương làm sao biết được đống tranh này.
“Ta đâu có nháo, ta đang làm công sự, chọn một Hoàng hậu mình thích. Trương thị của Thanh uyển huyền này liền rất tốt, người đẹp, còn giỏi nữ hồng, tính tình nghe nói cũng dịu dàng…”
“Dung mạo của bệ hạ còn đẹp hơn ả. Nữ hồng cũng làm đẹp hơn ả ta. Còn tính tình dịu dàng này cũng không phải biết từ đâu mà đến!”
Tô Cấm Khê mặt lạnh bác bỏ từng cái.
“Hôm qua ta đi thỉnh an Thái hậu…” Chu Mộ Nhiên bỗng nhiên thay đổi đề tài.
Tô Cấm Khê tâm run run một cái, trong bóng tối trợn mắt nhìn về phía Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc vô tội nháy mắt mấy cái, vội vã cúi đầu.
Tô Cấm Khê thu tầm mắt lại, chăm chú vào tiểu nương tử đang khẽ cười kia.
“Không cần thỉnh an Thái hậu quá nhiều lần. Dù sao, bọn họ cũng nhảy nhót không được mấy tháng.”
“Mặc dù là mẹ kế, thế nhưng đúng là Thái hậu, làm sao có thể không nhìn đây. Không nhìn tới, làm sao có thể xem trò hay.”
“Ồ? Ngày hôm qua chỗ của Thái hậu có gọi gánh hát đến sao? Ta ngược lại thật sự không biết.” Tô Cấm Khê hoàn toàn không phản ứng.
” Kịch rất hay. Người cũng khá.”
Tô Cấm Khê không hé răng. Ngày hôm qua hắn ở chỗ Thái hậu, tự nhiên biết Thái hậu ngày hôm qua không mời gánh hát.
Nhưng khi đó hắn đang nói chuyện với Thái hậu, đều không muốn hai người gặp lại, Tô Cấm Khê mới cùng đại cung nữ của Thái hậu vào cấm thất. Vì thế Chu Mộ Nhiên cũng không có nhìn thấy hắn mới đúng. Chỉ là từ hôm qua liền bắt đầu khó chịu, ngày hôm nay lại là trong tối ngoài sáng đều nhắc đến Thái hậu, không biết là có ý gì.
Chẳng lẽ mình lộ ra cái gì sơ sót hay sao?
Chu Mộ Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười, “Đại cung nữ Tiểu Hoa bên người Thái hậu cũng rất đẹp, lúc nào tuyển tú ta cũng phải phong nàng làm phi tử mới được!”
“Ngươi dám!” Tô Cấm Khuê giận đến run cả người, thế nhưng hắn rất nhanh cũng hiểu được, Chu Mộ Nhiên quả nhiên biết chuyện hắn đi tẩm cung của Thái hậu.
Lúc trước dẫn hắn vào bên trong nội thất, chính là thị nữ tên Tiểu Hoa kia dẫn đường. Chu Mộ Nhiên nói như vậy không khác gì nói trắng ra.
Nhìn thiếu niên trên mặt tươi cười nhưng trong lòng bốc đầy mùi ghen tuông kia, Tô Cấm Khê không nhịn được mềm nhũn ra. Nửa quỳ ở bên người Chu Mộ Nhiên, cầm lên ngón tay của y, tinh tế hôn từng đầu ngón tay trắng nõn.
“Tại sao ngươi lại không tin ta?” Tô Cấm Khê tự lẩm bẩm, “Đừng nói ta sẽ không coi trọng ả, cho dù ta nghĩ, ta cũng không năng lực kia.”
“Ngươi còn có tay!” Chu Mộ Nhiên cười thu lại tay, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Giấm này của ngươi ăn càng ngày càng nhiều, tết ăn sủi cảo đều không cần chấm.” Tô Cấm Khê lấy lòng sờ sờ gò má của Chu Mộ Nhiên, “Ta không phải là đi lấy tình báo sao? Ngươi không thích, ta thật sự không đi.”
“Không dám cản, không muốn ngăn. Tiểu Phúc, đi phái người mời Thái sư đến, nói cho hắn ta không chỉ muốn phi tử, còn muốn nạp nam phi. Đẹp đẽ, tuyệt thế, thân thể cường tráng!”
Tiểu Phúc nào dám đi, bệ hạ cùng đốc chủ cãi nhau không chỉ một lần, nếu thực sự tin thì chờ bị mắng đi.
Tiểu Phúc trên mặt mang cười.”Bệ hạ ngài xin bớt giận, nô tài đi lấy điểm tâm cho ngài, đốc chủ hắn nhất định là có chỗ khó khăn…”
Tiểu Phúc chạy như một làn khói, Tô Cấm Khê vội vã ôm ngang người, “Tất cả lui ra.”
“Ngươi!”
Một câu nói này của Tô Cấm Khê, hiển nhiên là để nhóm ám vệ tất cả lui ra, chuyện tiếp theo quả thực không cần nói cũng biết.
Chu Mộ Nhiên mặc dù biết hai người đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, tuy nhiên không muốn mơ mơ hồ hồ bị lừa gạt mấy lần như thế.
“Bệ hạ muốn nam phi, xem thần phù hợp mấy tiêu chí đó không?”
“A, dung mạo ngược lại không tệ, nhưng đáng tiếc.” Chu Mộ Nhiên cười lạnh quay đầu qua.
Kẻ này trước đó thề son sắt với mình sẽ không đi tìm Thái hậu. Đáng tiếc không đầy mấy ngày, nơi của mình thì không tới, đúng là chạy đến chỗ của Thái hậu a.
Điều này làm cho Chu Mộ Nhiên có một loại cảm giác mình và Thái hậu là phi tử, đối phương là Hoàng thượng, y ở tẩm cung khổ sở chờ sủng ái.
Rõ ràng mấy đời trước chưa từng có chuyện như vậy.
Y hiện tại đã nghĩ đem ả Thái hậu chen chân đến, mau mau đóng gói ném ra ngoài.
“Bệ hạ tin ta được chứ?”
Chu Mộ Nhiên đảo mắt đã bị thoát gần đủ rồi.
“Hành động này của ngươi ta làm sao tin được!” Chu Mộ Nhiên nộ, đây rõ ràng là dời đi sự chú ý.
“Không phải như vậy, ngươi căn bản không lắng nghe lời ta nói.”
“Phi, thoát thành như vậy, còn có thể nghe ngươi nói chuyện sao?”
Tô Cấm Khê sửng sốt một chút không nhịn được cười ra tiếng, “Được rồi được rồi, ta thề ta không có tâm tư gì khác. Vì không đánh rắn động cỏ, ta cũng không thể trốn quá lợi hại. Thế nhưng sau này sẽ không tới nữa, đồ ở chỗ ả đã lấy được.”
“Món đồ gì?”
“Tự nhiên là tội chứng thư từ qua lại trước kia.”
“Làm sao, ả còn giữ thứ này?” Ai làm chuyện xấu còn lưu lại chứng cứ? Không nên trước tiên tiêu hủy sao?
“Đương nhiên, ở trong đó có thư của tình lang ả, ả làm sao cam lòng tiêu hủy.” Tô Cấm Khê cười gằn.
Cái này cũng là hắn phái người đi đột nhập nhà của Thái sư mới phát hiện.
Thái sư hàng năm đúng hạn cho người tặng đồ cùng một chỗ, hơn nữa còn đầy đủ các loại đồ vật.
Lấy dòng dõi của Thái sư, chỉ có lão thu lễ vật, lúc nào cần lão tặng lễ. Đương nhiên, những thứ đồ này đưa vô cùng bí mật, nếu không là thủ hạ hắn võ công cao cường lẻn vào thư phòng tìm được hộp bí mật thì sẽ không nhìn thấy danh sách.
Chờ hắn theo đường dây này đi thăm dò, mới phát hiện nơi đó dĩ nhiên là nhà của một thương gia bình thường, sân bình thường, phòng ốc giản đơn. Tuy rằng nơi ở cũng là số một số hai, nhưng nếu so sánh với kinh thành thì căn bản không là cái gì.
Cẩn thận tra, nhà này dĩ nhiên là phụ mẫu đều mất, chỉ có một đôi tiểu phu thê, hơn nữa là mấy năm trước mới đến.
Hai người này một không chức vị, hai không kinh thương, phòng xá cao to khí thế, tôi tớ đông đảo mà lại thần thần bí bí.
Công phu không phụ lòng người, chúng ám vệ núp ở trong viện mấy ngày, mới hiểu rõ chân tướng. Nguyên lai nữ chủ nhân nhà này, dĩ nhiên là con gái ruột của Thái sư.
Điều này rất là kỳ quái. Thái sư chỉ có một đứa con gái, hơn nữa đã tiến cung làm Hoàng hậu, thành Thái hậu bây giờ.
Lẽ nào đây là con gái bên ngoài của Thái sư? Nhưng hiển nhiên cũng không phải.
Trải qua tra xét nhiều lần, đồ đưa đến tay Tô Cấm Khê làm cho ngay chính hắn còn choáng váng.
Đây mới là nữ nhi của Thái sư, người trong cung không phải!
Hắn liền nói một cái đại gia khuê tú, coi như tuổi trẻ thủ tiết cô quạnh khó nhịn, làm sao liền không hạn cuối đến mức độ như vậy. Nguyên lai người này căn bản là một kỹ nữ lầu xanh, thế nhưng là thanh quan, bị Thái sư lén lút thay, thế nữ nhi mình vào cung.
Con gái không cần vào cung chịu khổ, lão còn có thể tọa hưởng phúc lợi của hoàng thân quốc thích, đây thực sự là buôn bán quá có lời.
Không chỉ có như vậy, vị Thái hậu này trước khi vào cung đã cùng Thái sư không minh bạch, ai biết là dùng thủ đoạn gì lừa đảo được, đợi được tiên đế băng hà, hai người không chỉ một trong một ở ngoài nắm giữ triều chính, gian tình này càng ngày càng như cá gặp nước rồi!
Chu Mộ Nhiên nghe Tô Cấm Khê nói xong, thực sự là thầm may mắn nguyên thân không biết việc này, y là người ngoài nghe mà còn muốn thổ huyết.
“Cái kia, là muốn bắt hai người bọn họ, phán tội dâm loạn hậu cung sao?” Chu Mộ Nhiên cau mày, “Mặt mũi của hoàng gia vẫn phải giữ.”
“Việc này không thể không nói, quan hệ đến tiên đế.” Tô Cấm Khê nghiêm túc nói, “Bây giờ nghĩ lại, chuyện tiên đế chết rất có thể có vấn đề.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Tiên đế mới chỉ hơn ba mươi tuổi, làm sao lại đột nhiên băng hà.” Chu Mộ Nhiên lắc đầu một cái, y còn có ký ức của nguyên thân, tiên đế vốn là dòng dõi đơn bạc, một năm liên tục chết mấy người, chỉ còn lại một mình nguyên thân. Tiên đế vừa vội vừa tức, bệnh không dậy nổi.
Mọi người kể cả nguyên chủ, đều cho rằng tiên đế là là quá giận đến nỗi không chịu được, bây giờ nghĩ lại, có ẩn tình khác a!
“Vì thế ta liền muốn lẻn vào xem xem có chứng cớ gì, may mắn không làm nhục mệnh!” Tô Cấm Khê ôn nhu cười nói, “Việc này, vốn không muốn nói cho ngươi, để ngươi phiền lòng. Thế nhưng ngươi vẫn là biết rồi. Ta cũng không phải là có ý định ẩn giấu, chỉ là không nghĩ ngươi hiểu lầm, ta cùng ả cũng không có bất kỳ đụng chạm vào. Có ngươi, những son chi tục phấn kia ta làm sao có thể coi trọng, huống hồ là một nữ nhân vừa ác độc lại dâm loạn như vậy.”
“Thực sự là lời chót lưỡi đầu môi, một điểm thật không có!” Chu Mộ Nhiên kéo kéo khóe miệng, lời này y nghe đều nổi da gà.”Buồn nôn.”
Khuôn mặt thâm tình chân thành của Tô Cấm Khê cứng đờ, sau đó thở dài nở nụ cười, “Ta cũng cảm thấy thật buồn nôn. Vì thế, ta vẫn là hành động đi!”
Chu Mộ Nhiên bị đẩy về phía sau, lập tức mông bị một bàn tay lớn đặt lên
“Này, ta còn chưa nói tha thứ đâu, lại tới chiêu này.”
“Chiêu thức không sợ cũ, hữu hiệu là được.” Tô Cấm Khê mới mặc kệ Chu Mộ Nhiên, lời của đối phương, cũng chính là nghe một chút, không cần nghe theo. Ngoài miệng nói không muốn, trong lòng kỳ thực muốn vô cùng. Huống hồ hắn hôm nay tới, vốn là mang đến rất nhiều đồ chơi nhỏ, đều là đám thủ hạ kia của hắn thầm dâng.
Chuyến này thả bọn họ đi ra ngoài, chỉ là hơi ám chỉ, để bọn họ thuận tiện tìm chút việc vui cho hắn. Ai nghĩ đến mấy người này cả ngày ẩn thân ở trong hoàng cung, đã sớm biết chuyện hắn cùng Chu Mộ Nhiên, lần này đi ra ngoài, ngược lại mua không ít đồ.
“Nhìn, ngày hôm nay ta dẫn theo thứ tốt.” Tô Cấm Khre run lên túi, ào ào ào một đống đồ vật rơi trên long sàng.
“Này, này thứ đồ gì?” Chu Mộ Nhiên bắt đầu còn nhìn không hiểu, sau đó tìm thấy mấy thứ cưng cứng, cầm lấy nhìn, mặt bạo hồng.