Quan hệ thầy trò này là Huyền Minh cùng Hoa Tỳ Di đã thương lượng kỹ càng, bằng không yêu tôn nhỏ tuổi như thế chỉ sợ là bữa ăn ngon trong miệng người khác.
“Đánh lén? Ai có thể làm bị thương Hoa sư thúc?” Hạ Cảnh Sơn ở một bên mở miệng, “Ta xem là có người cố ý muốn hại Hoa sư thúc!”
“Vậy rốt cuộc ai muốn hại sư tôn ta?” Huyền Minh nhìn sang, Hạ Cảnh Sơn vẫn luôn không có ý tốt với bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng không có ý định buông tha đối phương, chỉ là còn chưa tìm được cơ hội tốt.
“Sư huynh đệ chúng ta đều ở bên kia luyện công, Đại sư huynh có thể làm chứng
Đoàn Tinh chần chờ một chút rồi gật đầu.
“Như vậy có thể tiếp xúc được Hoa sư thúc, dĩ nhiên là chỉ có đệ tử Vân Tiểu Minh của hắn và đệ tử của Phùng sư thúc Vân Uyên.” Hạ Cảnh Sơn hừ một tiếng, “Hai người các ngươi ai có thể làm chứng đây?”
“Lẽ nào ta sẽ hại sư tôn của chính mình? Ca của ta càng không thể, hắn là tạp tu.
“Đúng vậy.” Phùng Càn Khôn gật gù, “Vân Uyên tính tình hòa hoãn, chưa từng có mâu thuẫn với người khác, làm sao sẽ hại Hoa sư huynh. Tiểu Minh liền càng không thể, ai cũng biết Hoa sư huynh thương yêu đệ tử này đến mức nào, Vân Tiểu Minh làm sao lại hại sư tôn của mình.”
Mọi người gật đầu. Tố Vấn Thiên cũng gật đầu, hai người này cũng không thể, xem ra là có người ẩn vào.
“Hai người bọn họ rõ ràng có hiềm nghi, ta rõ ràng nhìn thấy Vân Uyên cùng Hoa sư thúc tranh chấp, sau đó…”
“Hạ Cảnh Sơn, ngươi không phải ở bên kia luyện công sao? Sao lại đến nơi này?” Đoàn Tinh mặt lạnh mở miệng. “Lẽ nào ngươi nhân lúc ta không chú ý trốn đến đây?”
“Không không, ta không có.” Hạ Cảnh Sơn sợ hãi lùi về sau một bước, sắc mặt đã trắng xám.
“Nếu ngươi không thấy, vì sao phải nói là Vân Uyên?” Khóe miệng Đoàn Tinh mang theo cười gằn, ánh mắt nhìn Hạ Cảnh Sơn đã mang theo lưỡi dao.
“Được rồi. Chuyện này, chờ sư thúc của các ngươi tỉnh lại rồi nói.” Phùng Càn Khôn vẫn ở bên cạnh chăm sóc, nhìn thấy Vũ Văn Quang thu công, vội vã đưa tay đỡ lấy.
Hoa Tỳ Di không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là không kịp đề phòng, nhưng cần nghỉ ngơi mới có thể khôi phục. Vũ Văn Quang sắc mặt tái nhợt, may mà gần đây hắn có đột phá, bằng không không hẳn có thể đạt được trạng thái như bây giờ.
“Tất cả giải tán đi, Tinh nhi, Vân Uyên, Vân Tiểu Minh, các ngươi đi theo ta.” Tố Vấn Thiên phất tay để mọi người tản đi.
Mấy sư huynh đệ đỡ Vũ Văn Quang trở về phòng của mình, mấy người còn lại theo Tố Vấn Thiên.
“Các ngươi, biết cái gì?”
“Chúng ta…”
“Ai?” Tố Vấn Thiên nghiêm mặt, mấy người vội vã lao ra ngoài.
Không nhiều người, Tố Vấn Thiên cùng Phùng Càn Khôn đồng thời nhận được cảm ứng, đại trận bảo vệ bị người phá.
“Tập hợp, nhìn ai không ở đó!”
“Vâng.” Vẻ mặt của Đoàn Tinh bình tĩnh, cùng với Phùng Càn Khôn tập hợp chúng đệ tử.
“Hạ Cảnh Sơn không có.”
Trong lòng Tố Vấn Thiên chìm xuống, “Hạ gia. Hừ, cũng chỉ có Hạ gia có năng lực này!”
Đệ tử của hắn, đệ tử nhị cung không có, đệ tử của bát đại gia tộc ngược lại lại có mấy người, chính là Hạ Cảnh Sơn, Vũ Văn Quang cũng vậy. Còn lại tuy rằng cũng có chút môn đạo, thế nhưng nói đến cơ nghiệp thâm hậu, có thể lấy ra thứ ám hại Hoa Tỳ Di, sợ rằng chỉ có mấy nhà.
Nhất môn nhị cung bát đại gia, nhất môn này đương nhiên là Cửu Thiên Huyền Môn. Hai cung khác tuy cũng nổi danh giống Cửu Thiên Huyền Môn, nhưng vị trí của Liệt Diễm Cung ở nơi có dung nham, Bích Vũ Cung lại xây dựng ở nơi rừng sâu nước độc, không dễ dàng xuống núi. Ba thế lực này có địa vị rất cao ở Ngân Nguyệt đại lục.
Còn lại chính là bát đại gia.
Hạ gia chính là đứng đầu bát gia, cũng là gia tộc duy nhất có thực lực trong bát gia này.
Chu Mộ Nhiên do dự một chút, liếc nhìn Huyền Minh, nhanh chóng nói ra chuyện xảy ra lúc trước.
“Nói như vậy, Hoa sư huynh là ở bên ngoài bảo vệ các ngươi?” Nghe xong hai người tự thuật, Phùng Càn Khôn nhíu mày nói.
“Ta tin các ngươi.” Tố Vấn Thiên mở miệng.”Tỳ Di đã nói với ta chuyện của các ngươi. Cửu Huyền môn ta xưa nay không sợ phiền phức, dù cho là yêu tôn thì lại làm sao?”
“Đa tạ trưởng môn.”
Người ở chỗ này đều là người thông minh, hầu như ngay lập tức liền hiểu ở đây có âm mưu.
Có hai đệ tử đứng ra, nói Hạ Cảnh Sơn từng âm thầm lôi kéo bọn họ, chỉ là bọn hắn làm bộ nghe không hiểu, cũng không có đáp lại.
Đến lúc này, mọi người tuy rằng còn không biết chi tiết trong này, nhưng cũng đã có thể chắc chắn người đánh lén Hoa Tỳ Di chính là Hạ Cảnh Sơn. Chỉ là không biết Hạ gia bước kế tiếp còn muốn tính toán gì, hơn nữa vì sao hắn phải vu oan đến trên người Vân Uyên.
“Toàn thể tức khắc xuống núi.” Hạ Cảnh Sơn có thể rời đi, trận pháp phòng hộ đã bị phá nát, lúc này Cửu Thiên Huyền Môn dễ dàng sinh biến, thân là chưởng giáo, Tố Vấn Thiên phải nhanh chóng khống chế đại cục.”Sư đệ, ngươi trước hết không phải đi. Ngươi bảo vệ Hoa sư đệ.”
“Vâng. Chưởng môn sư huynh yên tâm, ta sẽ bảo vệ Hoa sư huynh.” Phùng Càn Khôn nghiêm mặt nói, “Vậy thì Vân Uyên…”
“Hai tiểu hài tử này ở lại chỗ này.” Tố Vấn Thiên quyết định xong, mang theo mọi người rời đi. Phùng Càn Khôn lại một lần nữa bố trận, lần này càng thêm kiên cố.
“Vân Uyên, tuy rằng tốc độ trưởng thành của ngươi nhanh đến kinh người, thế nhưng ta vẫn lo lắng.” Phùng Càn Khôn sờ sờ đầu Chu Mộ Nhiên, “Nếu là ngươi là song hồn lực giống như Đoàn Tinh thì tốt rồi, kỳ tài ngút trời, người người đều ước ao ngóng trông. Thế nhưng ngươi là song tu, trăm ngàn năm qua, cũng chỉ có Hạ Chỉ Lam là song tu, vẫn là không chính không tà, không cách nào phán định. Ngươi mà đi ra ngoài, ta thực sự là quá lo lắng.”
“Sư tôn.”
“Ta tin ngươi nhất định có thể thành công. Cố gắng lên!” Phùng Càn Khôn nhập định bảo vệ Hoa Tỳ Di.
Chu Mộ Nhiên dại ra chốc lát, “Huyền Minh, thời gian không còn nhiều, ta muốn bế quan.”
“Ừm.” Trước đó Chu Mộ Nhiên muốn bế quan bị đánh gãy giữa chừng, hiện tại thế cuộc còn căng thẳng hơn nguyên chủ, đã không có thời gian để bỏ qua.
Thời kỳ nguyên chủ, Hạ Cảnh Sơn là rời khỏi nơi này rồi mới dần dần lộ ra sơ sót, lần này còn chưa tới thời khắc xuất quan liền có chuyện như vậy, sợ rằng Hạ gia cũng sẽ động thủ trước.
Huyền Minh cũng biết điều này, gật đầu.
Hắn là đại sát khí, nhưng nhất định phải sau khi chữa trị thẻ mới có thể đến đạt thời điểm toàn thịnh.
Sau ba tháng, Chu Mộ Nhiên thành công chữa trị tấm thẻ thứ nhất.
Năm tháng sau, chữa trị thành công tấm thứ hai.
Bảy tháng sau, chữa trị tấm thứ ba, tấm thứ tư.
Tám tháng sau, toàn bộ thẻ được chữa trị xong.
Trong thời gian này Hoa Tỳ Di vẫn không tỉnh, chỉ có Phùng Càn Khôn một người ngơ ngác mà nhìn Huyền Minh lớn lên như ăn phân hóa học.
“Cái kia… Tiểu Minh a, ngươi thực sự là ăn cái gì? Sư thúc có thể ăn một chút hay không?”
Huyền Minh từ lâu đã khôi phục thành nguyên hình yêu tôn, chỉ có điều vì không doạ đến Phùng Càn Khôn nên mới không tỏa ra bất kỳ khí tức gì.
Nghe được vấn đề ngây ngốc của Phùng Càn Khôn, hắn chỉ mỉm cười, “Sư thúc, ngài mà ăn đồ của ta, sẽ nhanh chóng già yếu.”
“Cái kia, vậy thì thôi.” Phùng Càn Khôn ngẫm lại mái tóc hoa râm của mình, liền vội vàng lắc đầu.
Chu Mộ Nhiên vừa vặn vào nhà, nghe vậy nở nụ cười, “Huyền Minh, ngươi lại lừa gạt sư tôn ta.”
Chín tháng này, Chu Mộ Nhiên dần dần bắt đầu gọi cái tên Huyền Minh này, Phùng Càn Khôn lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa. Chỉ là tính cách của hắn lẫm lẫm liệt liệt, căn bản không đem cái tên Huyền Minh này liên hệ với cái tên yêu tôn kia.
“Vân Uyên a, ngươi đều thu xếp xong sao?”
“Ừm.” Chu Mộ Nhiên gật gù.”Còn thiếu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Nhanh cứu tỉnh hắn đi, ta biết sức mạnh của ngươi bây giờ đã không còn vấn đề gì rồi.” Chu Mộ Nhiên không trả lời Phùng Càn Khôn, mà là nói với Huyền Minh.
“Để ta hôn một chút, liền cứu!”
Chu Mộ Nhiên giận dữ. “Đó là thủ hạ của ngươi không phải là thủ hạ của ta. Ngươi có cứu hay không a, ta nói cho ngươi biết, ta cùng hắn còn có cừu hận đây!”
“… Xem ngươi kìa, cái kia đều là chuyện của người khác.” Huyền Minh nhìn thấy lão bà tức giận, vội vã đầu hàng.
Khí tức yêu tôn tản mát ra, Phùng Càn Khôn suýt chút nữa quỳ tại chỗ.
Tuy rằng tu vi của hắn cao nhưng rốt cục vẫn là tạp tu, sức chiến đấu chính là cặn bã. Nếu không phải Chu Mộ Nhiên bên cạnh đỡ hắn thì sợ rằng hắn đã ngã rồi.
Chín tấm thẻ toàn bộ trở về vị trí cũ, biểu hiện ra sức mạnh hoàn toàn khác khi ở trên người Chu Mộ Nhiên.
Tuy rằng trước kia hắc thẻ tạm thời nhận chủ dưới áp lực của Huyền Minh thế nhưng phát huy thực lực cũng chỉ là hai ba phần mười. Bây giờ, chín tấm thẻ này coi như đã thể hiện ra toàn bộ thực lực nên có.
Trận đồ uốn lượn dưới chân Huyền Minh, chín tấm thẻ hóa thành khôi giám bám vào trên người Huyền Minh. Khí tức mạnh mẽ làm cho đám người Chu Mộ Nhiên vẫn không có cách nào đến gần.
Một đạo ánh sáng từ trên ngón tay của Huyền Minh chậm rãi rơi xuống trên người Hoa Tỳ Di, sau một khắc, lông mi của Hoa Tỳ Di khẽ động, từ từ mở mắt ra.
“Đế Tôn?” Hoa Tỳ Di liền vội vàng đứng lên thi lễ, kích động nói, “Không nghĩ tới sau khi tỉnh lại Đế Tôn liền khôi phục, ồ, chín thẻ…”
Chín tấm thẻ tụ hội, ý nghĩa của điều này bất kỳ yêu tộc nào cũng biết đến, cũng khó trách Hoa Tỳ Di kinh ngạc nói không ra lời.
“Là Vân Uyên cho ta.” Huyền Minh nhàn nhạt mở miệng. Đối xử thuộc hạ cùng đối xử người yêu tự nhiên là không giống. Bây giờ hắn đã khôi phục, quan hệ giả mạo của hai người đương nhiên là không còn tác dụng.
“Đế Tôn, chúng ta muốn công chiếm Nhân tộc sao!” Hoa Tỳ Di nóng lòng muốn thử.
“Cái kia, Hoa sư huynh, ta còn ở đây.” Phùng Càn Khôn lúng túng ở một bên nói chen vào.
Hai người này quả thực cho là hắn không tồn tại, một người yêu khí trắc lậu, một người nói là muốn công chiếm Nhân tộc… Vẫn là đệ tử của mình ngoan ngoãn đáng yêu!
Bây giờ hắn cũng rõ ràng, hắn liền nói cái tên Huyền Minh này tại sao lại quen tai như thế, nghe được sư huynh của mình, yêu tu Hoa Tỳ Di mở miệng gọi Đế Tôn, còn có cái gì không hiểu, cái tên giả hài tử bán manh kia chính là đại yêu tôn Huyền Minh.
Tiểu đồ đệ đáng thương của hắn không biết bị lừa dối như thế nào mới có thể coi yêu tôn là đệ đệ mà mang theo bên người, còn liều mạng sửa thẻ cho hắn.
“Sư đệ ngươi tại sao lại ở chỗ này? Sư huynh đâu?” Hoa Tỳ Di chỉ cho rằng mình vừa mới ngủ dậy thôi, nhìn bốn phía mới biết không phải là vậy, vội vã hỏi dò.
“Sau khi sư huynh hôn mê, chưởng môn sư huynh liền mang theo mọi người đuổi theo…” Phùng Càn Khôn kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
“Cái tên tiểu súc sinh kia lại dám ám hại ta, ta không phòng bị mới bị thương. Đã qua thời gian lâu như vậy, chúng ta phải nhanh đi ra ngoài, miễn cho Cửu Thiên Huyền Môn gặp bất trắc.”
Lời nói này nhận được sự tán thành của mọi người.
Trong đó Huyền Minh cùng Chu Mộ Nhiên biết mức độ nghiêm trọng của sự việc nhất, Hạ gia âm mưu đã lâu, ngay cả chính mình còn bị tính toán, thì khi tính toán người bên ngoài sẽ không nương tay.
Mấy người hợp lại, nói đi là đi. Thu thập đơn giản một chút, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Cửu Thiên Huyền Môn.