Tác giả: Xướng Huyền
Editor: Trà Xanh
CHUYỆN THỨ 1
Tui và Y tiên sinh quen nhau từ thời cấp 3. Ngày khai giảng năm lớp 10, mưa phùn rơi cả ngày, tui thích gọi là “mưa bụi”. Hôm đó tui đang dựng xe đạp thì vừa lúc Y tiên sinh cũng dựng bên cạnh tui, mưa không lớn, ảnh không che dù, ấn tượng đầu tiên của tui ngay lúc đó là: đẹp trai quá! Chân dài quá! Kết quả vào học thì phát hiện ảnh cùng lớp với tui, lúc ấy tui kích động muốn đốt pháo hoa ăn mừng.
Lúc đầu hai đứa tui chưa quen thân, chẳng nói với nhau câu gì. Sau một tuần, lớp kiểm tra khảo sát chất lượng, dựa vào nguyên tắc hỗ trợ lẫn nhau, thầy Lương chủ nhiệm lớp sắp xếp người áp chót về môn toán như tui ngồi cùng bàn với người giỏi toán nhất như Y tiên sinh, sau đó ngồi gần nhau suốt ba năm.
Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, tui đã khiến cho Y tiên sinh choáng váng, bởi vì trong 15 phút tự học buổi sáng, tui xử lý 3 cái bánh ngọt có nhân lòng đỏ trứng, một tá bánh nướng nhân thịt heo, một miếng bánh bông lan thật to và một hộp sữa bò nguyên chất. Y tiên sinh nói với tui rằng, lúc ấy đánh giá đầu tiên về tui trong lòng ảnh là: Bạn này có sức ăn quá, đã vậy còn ăn nhanh nữa.
Lúc đó ảnh còn chơi khăm tui. Thấy tui đang hăng hái chiến đấu với bánh nướng, ảnh dùng cánh tay chạm vào cánh tay tui và nói: “Bạn cùng lớp, cô giáo đến.” Sau đó… Tui bị hóc bánh trong miệng.
CHUYỆN THỨ 2
Sau khi ngồi cùng bàn được nửa học kỳ thì mọi người đều quen thuộc, cái gì đoan trang rụt rè nho nhã, cái gì công tử dịu dàng nhẹ nhàng như ngọc hôm khai giảng đều bị xả xuống cống như chất thải trong cơ thể, bản chất bắt đầu lộ ra. Bản chất tui bị lộ rõ ràng nhất là: không có chuyện gì thì thích chọc ghẹo người khác (chỉ chọc ảnh thôi, chủ yếu vì thích nhìn ảnh đỏ mặt tía tai khi bị tui ghẹo, dễ thương lắm luôn).
Chứng cứ thứ nhất:
“Y, đôi mắt ông đẹp quá.” Ảnh không phản ứng, tui tiếp tục.
“Y, mũi ông đẹp ghê.” Ảnh vẫn không phản ứng, tui lại tiếp tục.
“Y, miệng ông cũng đẹp.” Ảnh vẫn lơ, tui cứ tiếp tục.
“Y, chân ông thật dài.” Tui nói.
Ảnh rốt cuộc có phản ứng, “Bạn muốn nói gì?”
“Tui muốn trói ông đem về nhà để mỗi ngày nhìn ông, còn bổ mắt hơn là ăn cẩu kỷ tử.” Tui buột miệng nói, sau đó ảnh ngẩn người, tui cũng choáng váng luôn.
Bầu không khí có chút xấu hổ, sau một lúc, ảnh trả lời: “Vậy cả đời này bạn không có cơ hội đâu.” Khi ảnh quay đầu, tui thấy ảnh đỏ mặt!
Nhiều năm sau hồi tưởng lại, tui đặc biệt cười nhạo ảnh đã bị vả mặt, sau đó ảnh đả kích tui không thương tiếc, “Hiện tại ngày nào cũng nhìn anh, sao độ cận thị của mắt em vẫn lên xoành xoạch.” Tui muốn đánh ảnh thì phải làm sao?
Chứng cứ thứ hai:
Trong lớp tự học, Y tiên sinh đang bơi trong đại dương kiến thức, còn tui thì ăn không ngồi rồi. Sau khi chán đến cùng cực, tui bắt đầu chọc Y tiên sinh. Bị tui nhìn chăm chú liên tục không chớp mắt trong vòng hai phút, ảnh không nhịn được nữa, quay qua hỏi: “Bạn đang làm gì? Bạn đã nhìn tôi rất lâu.”
“Biết sao được, ai biểu ông đẹp quá, mà tui lại có một đôi mắt biết phát hiện và thưởng thức cái đẹp.” Tui trả lời.
Ảnh nhìn tui tỏ vẻ coi thường, sau đó tiếp tục chìm đắm trong bài vở. Qua một lúc lâu, ảnh thật sự không nhịn được, xé một tờ giấy nháp dán lên trán tui để che mắt tui lại.
Chứng cứ thứ ba:
“Nè, từ nhỏ ông đã ăn cái gì?” Bởi vì buồn chán, tui lại bắt đầu chọc ảnh.
“Người ta ăn gì thì tôi ăn tương tự.” Y tiên sinh trả lời chẳng thèm ngẩng đầu lên.
“Vậy sao ông đẹp như vậy! Không công bằng!”
Ảnh ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp: “Vẻ đẹp trời sinh.”
Nhìn coi! Nhìn coi! Nhìn coi! Đây là kết quả bị chọc quá nhiều, Y tiên sinh lúc đầu đỏ mặt giờ trở thành tự luyến mà mặt không hề đổi sắc!