11 Tai Tiếng Hạ Gục Công Tước

Chương 12

Âm nhạc là thanh âm của những vị thần.

Một quý cô tao nhã cần biết chơi đàn piano.

- Một luận thuyết trên chuyên đề

“Nét tinh tế của những quý cô”

Chúng tôi đảm bảo rằng thời gian dành cho lễ cưới mùa vũ hội vẫn còn…

- Trang báo về những vụ tai tiếng

Tháng Mười, 1823

Anh bế cô lên, xoay người và mang cô trở lại trên ghế đàn piano, đặt cô xuống chiếc ghế ghỗ cứng ngắc, anh quỳ xuống trước mặt cô, khum lấy khuôn mặt và nghiêng đầu cô để cô đón nhận nụ hôn của anh.

Tay anh đi đến ngực cô, nâng chúng lên, lột trần chúng, vuốt ve ngang qua phần đỉnh nhọn, véo nhẹ cho đến khi cô thở hổn hển và anh thưởng cho âm thanh đó, trao cho cô mọi thứ cô không biết mình muốn. Cô thì thầm tên anh khi anh mút lấy một bên đầu ngực cứng ngắc, khiến sự thích thú lan khắp người. Cô vùi những ngón tay vào mái tóc quăn vàng óng của anh, giữ lấy tại nơi anh trút sự tàn phá lên da thịt và những cảm xúc của cô.

Anh rên rỉ trước cảm giác tay cô trong tóc mình và âm thanh lăn tăn khoái cảm trong cô.

Cô biết mình đáng lẽ không nên cho phép điều này xảy ra.

Biết rằng cô đang mạo hiểm mọi thứ.

Nhưng cô không quan tâm.

Miễn là anh đừng dừng lại.

Anh ôm chặt cô, tôn sùng cô bằng môi, lưỡi và những chiếc răng ẩn chứa sự tội lỗi khi tay mơn trớn dọc cơ thể cô, ấn cô vào sát người mình hơn, cho đến khi cô nghĩ họ có thể hòa làm một.

“Simon…”, cô thì thầm tên anh và anh dừng lại, ngẩng đầu lên hai mắt cháy rực.

“Chúa ơi, Juliana”, anh với tay vuốt dọc bên má cô và cô vội vàng quay đầu, đặt một nụ hôn nhẹ ấm áp lên đầu ngón cái của anh, dùng lưỡi chuyển động xoay tròn trước khi cắn nhẹ phần da thịt nơi đó.

Anh gầm gừ vì cảm giác ấy, kéo cô về phía mình, trao một nụ hôn đòi hỏi hơn sự vuốt ve. Khi anh kết thúc, cả hai đều thở nặng nhọc và tay cô tìm lối đi vào bên trong áo choàng để vuốt ve lồng ngực rộng săn chắc của anh.

“Em muốn…”, cô bắt đầu nói, những từ ấy bị cắt đứt khi anh chuyển sự chú ý trở lại với ngực cô, đưa một nhũ hoa vào giữa môi, dùng lưỡi xoay tròn phần đỉnh căng cứng đó và cắn lấy nó cho đến khi cô không thể nghĩ gì nữa.

Khi buông cô ra, anh cười toe toét một cách đói khát và cô không thể ngăn mình không với tay đến anh, để những ngón tay đùa trên môi anh – như thể chạm vào nụ cười hiếm hoi ấy có thể khắc nó vào ký ức cô. Anh đưa đầu ngón tay kia vào miệng, mút lấy nó cho đến khi cô thở hổn hển. “Em muốn gì, cưng? ”

Lời lẽ yêu thương đó vang lên giữa họ và cô bị hạ gục bởi khao khát… cô muốn anh. Hơn một khoảnh khắc vụng trộm trong màn đêm này, tại nơi riêng tư… hơn khoảng thời gian hai tuần…

Em cần anh muốn có em.

Lựa chọn em.

“Gần hơn nữa. ” Cô dang rộng hai chân, biết mình đang cư xử thật phóng đãng, Biết rằng nếu như bị bắt gặp, cô sẽ bị hủy hoại và anh sẽ ngoảnh mặt rời đi cùng cô dâu tương lai của mình. Nhưng cô không quan tâm. Cô muốn cảm nhận anh áp vào mình. Cô không quan tâm có bao nhiêu lớp vải giữa họ. Không quan tâm họ sẽ không bao giờ gần gũi như cô muốn.

Anh nhắm mắt lại trong giây lát như thể cứng rắn chống lại cô và trong một lúc, cô nghĩ rằng anh có thể từ chối. Nhưng khi anh mở mắt ra, cô nhìn thấy ngọn lửa khao khát hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách lôi cuốn kia, rồi anh rên rỉ thích thú và trao cho cô điều cô muốn, ấn người vào gần hơn.

“Em là nàng Siren[1] của anh”, anh nói, lướt bàn tay dọc đùi rồi đi xuống bắp chân cô, cảm nhận hình dáng của cô qua làn lụa của chiếc váy giữa họ, cách xa những gì cả hai muốn có. “Người phụ nữ đầy cám dỗ của anh…cô phù thủy của anh… Anh không thể chống cự trước em, cho dù anh có cố gắng thế nào đi nữa. Em đe dọa đưa anh đến bờ vực. ”

[1] Nhân vật trong thần thoại Hy Lạp. Họ là những nàng tiên cá cất tiếng hát dụ những con tàu vào bãi ngầm trên biển. Nó có ý chỉ những người phụ nữ đẹp nguy hiểm.

Tay anh đi đến mắt cá của cô và ngay lập tức cô trở nên nao núng, thích thú với những đụng chạm của anh. Hai mắt cô mở to. “Simon, em không…”

“Suỵt”, anh nói, hai tay chậm rãi vuốt ve bên trong chân cô, châm lên ngọn lửa trong cô, “Anh đang chỉ cho em thấy những gì anh muốn. ”

Những đầu ngón tay của anh chạm tới viền vớ bằng ren nơi đùi cô và cả hai cùng rên rỉ trước cảm giác làm da chạm vào nhau. Cô khép hai chân lại, giam giữ tay anh giữa hai đùi ấm áp của mình.

Cô không thể.

Anh sẽ không làm thế.

Anh rướn người về phía trước và chạm trán mình vào trán của cô. “Juliana, hãy để anh chạm vào em. ”

Làm sao cô có thể kháng cự sức cám dỗ như thế chứ?

Cô thư giãn, mở chân ra, biết rằng mình giống như một phụ nữ phóng đãng.

Nhưng cô không quan tâm.

Anh mỉm cười, hai tay di chuyển cao hơn. “Em không mặc quần chẽn. ”

Cô lắc đầu, chỉ có thể cất tiếng nói xuyên qua sự chờ đợi. “Em không thích chúng. Ở Ý – bọn em không mặc. ”

Anh chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn tinh quái. “Anh đã đề cập đến việc anh yêu mến người Ý chưa nhỉ? ”

Lời ngụ ý chống lại mỗi tranh luận mà họ từng có khiến cô bật cười. Sau đó những ngón tay của anh với đến nơi đó của cô, lướt nhẹ nhàng qua phần long mềm mại, tách ra, tìm kiếm và mang cảm giác chấn động chạy khắp người cô. Và tiếng cười trở thành sự rên rỉ.

Miệng anh bây giờ đặt vào tai cô và anh thì thầm những điều tội lỗi khi tay anh kiếm. Tìm kiếm. Cô không biết mình muốn gì. Chỉ là…

“Simon…”, cô thì thầm.

Anh trượt một ngón tay vào bên trong và cô nhắm mắt lại trước sự vuốt ve đó, ngả người ra sau vì xúc cảm kia, những phím đàn ngân lên bên dưới chuyển động cùng cô.

“Vâng, đúng thế”, cô thì thầm, vừa e thẹn lại vừa táo bạo.

“Đúng thế”, anh lặp lại, ngón tay thứ hai cùng gia nhập với ngón đầu tiên và ngón cái của anh làm những thứ tuyệt vời đầy tội lỗi, xoay tròn bên trong những nếp gấp bí mật của cô.

Cô cắn môi. “Dừng lại… đừng dừng lại. ”

Anh cười toe toét tinh quái. “Em chọn cái nào? ”

Anh vuốt ve vào sâu hơn và cô giữ chặt lấy cánh tay của anh, thì thầm. “Đừng, đừng dừng lại. ”

Anh lắc đầu, ngắm nhìn cô. “Cho dù có cố, anh cũng không thể dừng lại. ” Giữ lấy ánh mắt cô, anh vuốt ve cô cùng lúc chuyển động hông, với tiếng ngân vang chói tai khe khẽ của những phím đàn bên dưới. Tất cả mọi thứ dần biến mất ngoại trừ cảm giác bề anh, những bắp cơ cánh tay tuyệt vời, khiến cô lao nhanh về điều mà cô không hiểu cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Cô ngồi thẳng người và anh ở đấy, một tay giữ yên mặt cô. “Anh ở đây”, anh thì thầm nơi môi cô.

Thật vậy sao?

Cô cứng người, lắc đầu, lao nhanh về phía khoái cảm. “Không, Simon…”

“Hãy nhận nó, Juliana. ” Lời yêu cầu xuyên qua người cô, nó quá độc đoán khiến cô không thể nghe theo. Cô thở hổn hển và anh chiếm lấy môi cô lần nữa, đang nuôi lớn khao khát quá mức tại những nơi cô nhức nhối và cần nhiều hơn những gì cô tưởng tượng, đôi mắt màu hổ phách của anh níu chặt cô trong cơn bão tình.

Khi anh rút cạn khoái cảm cuối cùng ra khỏi cô, anh đặt một nụ hôn lên má và chỉnh lại váy cho cô, kéo cô về phía anh khi cô lấy lại sức. Anh cứ thế ôm cô trong năm phút, có thể hơn.

Trước khi cô nhớ họ đang ở đâu.

Và tại sao họ có mặt ở đó.

Cô đẩy anh ra. “Em phải trở lại. ” Cô đứng lên tự hỏi mình có thể chịu đựng buổi tối dài bất tận này trong bao lâu.

Điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến.

“Juliana”, anh nói và cô nghe thấy sự nài xin trong giọng của anh, về điều mà cô không biết. Cô chờ đợi, háo hức mong anh nói điều gì đó khiến sự việc trở nên tốt hơn. Khiến nó đúng đắn.

Khi anh không nói gì, cô cất tiếng nói. “Anh sẽ kết hôn. ”

Anh nhấc tay. Rồi dừng lại. Buông rơi chúng trong tuyệt vọng. “Anh xin lỗi. Anh đáng lẽ không nên - đáng lẽ không nên…”

Cô nao núng vì những từ đó – cô không thể ngăn bản thân mình. “Không”, cô thì thầm. “Đừng xin lỗi. ” Cô đi đến cửa, đặt tay lên nắm cửa ngay khi anh nói lần nữa.

“Juliana, anh không thể…” Anh tạm dừng. Suy nghĩ lần nữa. “…Anh sẽ kết hôn với tiểu thư Penelope. Anh không có lựa chọn. ”

Nó lại đến lần nữa, giọng điệu lạnh lùng thích ra lệnh của anh.

Cô tựa trán vào lớp gỗ dái ngựa mát lạnh của cánh cửa, quá gần, khiến cô có thể ngửi thấy mùi bụi trên nền gỗ.

Anh nói lần nữa. “Có những thứ em không thể hiểu. Anh phải làm thế. ”

Cô áp lòng bàn tay lên cửa, kháng cự cám dỗ ném mình dưới chân anh và nài xin anh chọn cô. Không. Cô có niềm kiêu hãnh. Chỉ có duy nhất một cách để vượt qua chuyện này. Với phẩm giá vẫn còn nguyên vẹn.

“Dĩ nhiên anh phải làm thế”, cô thì thầm.

“Em không hiểu đâu. ”

“Anh nói đúng. Em không hiểu. Nhưng nó không quan trọng. Cảm ơn anh vì bài học này. ”

“Bài học này? ”

Đây là cơ hội để cô nói ra lời cuối.

Để ít nhất cảm thấy mình đã chiến thắng.

“Đam mê không phải là tất cả mọi thứ, đúng thế không? ” Cô hãnh diện vì sự vui vẻ trong giọng của mình, hãnh diện về cách cô ném những từ đó vào mặt anh như thể chúng không có nghĩa gì. Như thể mới vừa nãy anh không hề tạo ra một biến đổi quá lớn trong cuộc sống của cô.

Một lần nữa.

Nhưng cô không nhìn anh bởi không tin bản thân mình. Đó ắt hẳn sẽ là một thử thách quá lớn.

Thay vào đó, cô mở cửa và lẻn vào hành lang, Juliana không hề có cảm giác là mình chiến thắng.

Cô cảm thấy mình thất bại một cách thảm hại.

Xét đến cùng, cô đã phá vỡ điều quan trọng nhất trong những quy tắc của mình.

Cô muốn nhiều hơn những gì có thể đạt được.

Cô muốn anh và hơn nữa… cô đã cần anh cũng muốn cô.

Vì một thứ lớn hơn truyền thống, mạng mẽ hơn thanh danh, quan trọng hơn một tước vị ngu ngốc.

Cô lảng vảng ngay tại lối vào phòng khiêu vũ, ngắm nhìn những làn lụa uốn lượn, cách những người đàn ông bước đi, khiêu vũ, nói chuyện với những người phụ nữ tao nhã có nhận thức không thể bác bỏ về quyền lợi và mục đích.

Ở đây, không điều gì có thể đánh bại bộ ba thần thánh: Truyền thống, thanh danh và tước hiệu.

Đối với người như cô – người không có gì cả - hoàn toàn, không thể phủ nhận, không cách nào với một người như anh – người nắm giữ cả ba thứ kia.

Và cô đã sai lần kia giả vờ rằng mình với được tới anh.

Cô không thể có được anh.

Cô hít một hơi dài ổn định.

Cô không thể có được anh.

“Ôi, tốt rồi. Mình tìm cậu nãy giờ. Chúng ta phải nói chuyện”, tiếng thì thầm của Mariana phát ra từ nơi cô ấy xuất hiện. “Dường như chuyện của nhà chúng ta không phải là tin tức duy nhất để người ta ngồi lê đôi mách ngày hôm nay. ”

Juliana chớp mắt. “Tin đồn nhảm của chúng ta? ”

Mariana liếc nhìn nhanh, ánh mắt mang vẻ tức giận. “Thực sự là thế, Juliana. Cậu sẽ phải gạt bỏ ý tưởng rằng cậu gánh lấy tất cả rắc rối đi. Chúng ta là một gia đình. Đó là việc chúng ta đều gánh vác. ” Juliana không có thời gian để cảm kích tình cảm ấy khi Mariana đã nói tiếp. “Hình như, có một sự kiện quan trọng khác sẽ diễn ra tối nay. Một thứ cậu sẽ không thích đâu. Leighton…”

“Mình biết. ” Juliana gạt phăng lời bạn. Cô nghĩ mình không thể chịu đựng việc nghe nó thêm lần nữa. Thậm chí là từ Mariana.

“Làm thế nào cậu biết? ”

“Ngài ấy nói với mình. ”

Mariana nhíu mày. “Khi nào cơ? ”

Cô nhún vai, hy vọng em gái của chị dâu mình sẽ hiểu.

Nhưng hình như không. “Juliana Fiori! Ngài ấy nói với cậu khi nào? ”

Cô đáng lẽ nên nói rằng chính anh Ralston đã nói điều ấy với mình. Hoặc cô nghe trộm được trong phòng nghỉ dành cho các quý bà. Như thường lệ, cô lại nhanh nhảu rồi.

Như thường lệ, cô không chỉ khiến tim mình tan nát.

Tim cô không hề tan nát, phải thế không?

Tất nhiên không phải theo cách đó.

“Mới đây. ”

“Nhưng cụ thể lúc nào? ”

“Mới khi nãy. ”

Mariana rít lên. Thực sự là thế.

Juliana co rúm người. Cô đáng lẽ nên nói là tối qua.

Juliana quay lại đối mặt với bạn. “Làm ơn đừng biến nó thành đề tài gây tranh cãi. ”

“Tại sao mới vừa nãy cậu lại ở cùng với Leighton? ”

Không có lý do gì cả, chỉ là mình gần như bị hủy hoại trong nhà kính thuộc về vợ tương lai của ngài ấy.

Cô nhún vai lần nữa.

“Juliana, cậu biết đó là thói quen khiến người khác khó chịu nhất mà. ”

“Vậy sao? Nhưng mình đã gặp quá nhiều chuyện. ”

“Cậu ổn cả chứ? ”

“Ý cậu là vai mình hả? Ừ. Ổn cả. ”

Mariana nheo mắt. “Cậu đang cố tình gây khó khăn. ”

“Có thể. ”

Mariana nhìn cô. Thực sự nhìn cô. Và ngay lập tức, Juliana cảm thấy lúng túng. Ánh mắt của Nữ công tước lập tức dịu đi. “Ôi, Juliana”, cô ấy thì thầm. “Cậu chẳng ổn chút nào cả, phải không? ”

Lời nói nhẹ nhàng thần thiện đó chứng minh sự thất bại của Juliana. Đột nhiên cô cảm thấy khó thở, khó nuốt nước bọt, toàn bộ năng lượng ngay lập tức được tận dụng để kháng cự thôi thúc ném người vào vòng tay bạn và khóc lớn.

Nhưng dĩ nhiên là cô không thể làm thế. “Mình phải đi. ”

“Mình sẽ đi cùng cậu. ”

“Không! ” Cô nghe thấy sự hoảng sợ trong giọng mình. Hít một hơi, cô cố kìm nó lại lần nữa. “Không. Mình… cậu phải ở lại. ”

Mariana không thích bị bắt làm gì. Mariana nhìn thấy sự do dự của bạn, ngắm nhìn cô ấy cân nhắc đến việc từ chối lời yêu cầu. Làm ơn, Mari. “Tốt thôi. Nhưng cậu sẽ về bằng xe ngựa của vợ chồng mình. ”

Juliana ngập ngừng giây lát để cân nhắc. “Mình… được thôi. Mình sẽ dùng xe ngựa của cậu. Mari…” Cô nghe thấy giọng mình như vỡ ra. “Mình phải rời khỏi đây. Bây giờ. Trước khi điều đó xảy ra. ”

Trước khi cô nhìn thấy lễ đính hôn được công bố trong hoạt cảnh khủng khiếp đầy éo le.

Mariana gật đầu lần nữa. “Dĩ nhiên. Mình sẽ đưa cậu ra ngoài. Cậu hoàn toàn không ổn. Rõ ràng cậu đang bị nhức đầu. ”

Juliana ắt hẳn sẽ bật cười nếu điều đó hài hước.

Mariana bắt đầu len qua đám đông sát vách tường, Juliana theo ngay phía sau. Họ chỉ vừa đi được chừng hơn chục bước trước khi dàn nhạc ngừng chơi và có chút rung động trên bục. Cuộc trò chuyện dừng lại khi hầu tước Needham và Dolby, một người đàn ông béo tốt rõ ràng ưa thích rượu bia, hét lớn. “Đề nghị mọi người tập trung! ”

Juliana đã sai lầm khi hướng mắt nhìn về phía bục. Cô nhìn thấy Simon đứng đó, cao ráo và điển trai quá mức chịu đựng – một Công tước hoàn hảo. Một người chồng không chê vào đâu được.

Hoàn hảo.

Mariana quay người về phía cô, hai mắt mở to và Juliana siết chặt tay bạn. “Nhanh hơn nào. ”

“Chúng ta không thể…” Mariana lắc đầu. “Tất cả mọi người sẽ thấy. ”

Sự hoảng sợ dâng lên và phòng khiêu vũ chao đảo khiến cô thấy buồn nôn. Dĩ nhiên họ không thể rời đi. Trốn chạy chỉ khiến họ trở thành đề tài để người ta bàn tán thêm. Không phải lúc này. Không phải khi lễ đính hôn khiến mọi người không để ý đến vụ tai tiếng của gia đình họ. Ngay lúc này cô ghét mẹ mình, hơn bao giờ hết. Juliana nhắm mắt lại, biết điều gì sẽ đến. Cô không biết làm thế nào để vượt qua nó.

Cô quay người về phía bục và Mariana nắm lấy tay cô, siết chặt, sợ hãi xoáy sâu bên trong.

Juliana bình tĩnh lắng nghe người đàn ông duy nhất mà cô từng muốn tuyên thệ lời hứa với người phụ nữ khác.

Người hầu vui vẻ nhanh chóng đưa rượu sâm banh cho các vị khách, họ nâng ly và cất tiếng chúc mừng hạnh phúc cho đôi trẻ. Không ai để ý rằng Mariana và Juliana lịch sự từ chối rượu cũng như không nhận ra vào khoảnh khắc Công tước Leighton nâng tay Nữ công tước tương lai lên môi, cả hai đã hướng ra cửa.

Thời gian kéo dài bất tận cho đến khi họ lao tới cầu thang dân lối rời khỏi sàn khiêu vũ, một khi đến đó, Juliana phạm sai lầm lúc quay đầu lại, liếc nhìn Simon cùng cô dâu của anh lần cuối.

Anh đang nhìn cô.

Và cô không thể kháng cự lại việc ngắm nhìn anh say sưa – mái tóc quăn vàng óng, cằm mạnh mẽ, đôi môi đầy đặn và đôi mắt màu hổ phách khiến cô cảm thấy mình là người phụ nữ duy nhất trong thế giới này.

Dĩ nhiên cô không phải là người đó.

Bởi vì cô dâu tương lai của anh đang đứng bên cạnh.

Cô xoay người và đi vào phòng đón, sợ rằng mình sẽ phát ốm nếu còn ở lại trong ngôi nhà này lâu hơn. Tạ ơn Chúa, những người hầu tại Dinh thự Dolby là những người giỏi nhất và một người đã mở sẵn cửa. Cô lao ra, nước mắt làm mờ tầm nhìn, Mariana bám sát gót.

Cô cảm thấy làn gió đêm tháng Mười mát lạnh và nhỏ giọng khấn lời cảm tạ. Cô được an toàn.

Hay sẽ là thế…

Nếu như cô nhớ đến đám rau củ kia.

Đã quá trễ để cô nhận ra cầu thang vẫn được phủ kín bởi rau củ và cũng quá trễ để dừng lại. Cô đặt chân trên quả bí ngô tròn to lớn và khiến toàn bộ tháp tạo hình sụp đổ.

Cô nghe tiếng Mariana gọi tên khi cô sẩy chân, làm cho bầu bí, hành tây và bí ngô lăn lông lốc xuống bậc thang dưới cùng, chất thành một đống. Khi cô mở mắt ra để khẳng định mình còn sống sau cú ngã, cô được rau củ bao quanh – nhiều loại nứt nát bét rơi đầy trên con đường rải sỏi.

Juliana ngắm nhìn một cây củ cải có kích thước bằng nắm tay, lăn đi và phần còn lại nằm bên dưới một cỗ xe ngựa đậu ngay đó – một người lính thiệt mạng cuối cùng trong cuộc tàn sát của cô.

“Ôi, Chúa ơi…”

Cô ngước lên và nhìn thấy Mariana đang đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn xuống cô, hai mắt mở to, một tay che miệng. Hai người hầu đứng ngay phía sau cô ấy, trông hoàn toàn không chắc phải làm gi trong tình huống đặc biệt như thế.

Juliana không thể ngăn bản thân.

Cô bắt đầu cười.

Không phải tiếng cười khúc khích nho nhỏ. Đó là tiếng cười lớn khàn khàn không thể kìm lại. Tiếng cười khiến cô khó thở. Tiếng cười giữ lấy tất cả nỗi buồn, tuyệt vọng, túc giận và bực tức.

Gạt nước mắt rơi trên má, cô ngước nhìn Mariana và thấy hai vai bạn đang run lên vì cười. Và hai người hầu kia cũng thế - họ không thể ngừng lại.

Tiếng cười của họ mang đến một làn sóng cảm xúc khác xuyên qua cô.

Cô tạo ra một khoảng trống để đứng dậy và những chuyển động của cô khiến những người khác kinh ngạc. Tất cả bọn họ chạy xuống, một người hầu cúi xuống giúp Juliana đứng lên khi cô nhận ra quy mô thiệt hại mà mình đã gây ra.

Cô đã phá hủy bài trí bữa tiệc của phu nhân Needham.

Những bậc thang ắt hẳn phải được dọn dẹp trước khi có bất cứ ai rời khỏi buổi tiệc.

Và bộ váy lụa màu hồng phấn đáng yêu của Juliana bị bao phủ bởi hạt và phần thịt hoa quả nát vụn, nó đã hoàn toàn bị phá hủy.

Cô đứng lên, cảm ơn người hầu và đối mặt với Mariana, cô ấy vẫn còn đang cười – chắc chắn lời hồi đáp mang phần kinh hoàng nhiều ngang ngửa với chú thích.

“Cậu đã…” Cô lắc đầu và vẫy tay ý chỉ cả người cả Juliana. “Tất cả mọi nơi. ”

Juliana kéo một bông lúa mì ra khỏi tóc. “Mình cho rằng mình cần phải hỏi một trong những cỗ xe ngựa kia là của nhà cậu phải không? ”

Mariana xem xét kỹ những cỗ xe đang chờ ở kia. “Thực ra, không có cái nào cả. Chiếc kia mới là của mình. ”

Juliana hướng đến nó. “Cuối cùng cũng có thứ gì đó đúng đắn. ”

Mariana mở túi xách và lấy ra những đồng vàng thưởng cho những người hầu. “Nếu các ngươi có thể quê ai là người đã hủy hoại những bài trí của nữ chủ nhân của các ngươi…” Cô dúi những đồng tiền vào tay họ trước khi lao đến xe ngựa và theo Juliana vào bên trong.

“Cậu nghĩ họ sẽ giữ im lặng sao? ” Juliana hỏi khi xe ngựa bắt đầu chuyển động.

“Ta có thể hy vọng rằng họ có thể thông cảm cho cậu. ”

Juliana thở dài, ngả đầu ra sau tựa vào chiếc ghế bọc nệm màu đen mềm mại. Cô để chuyển động của xe ngựa khiến bản thân bình tĩnh lại trước khi cất tiếng nói. “Thôi nào, cậu phải khen ngợi mình đấy. ”

Mariana cười khúc khích. “Vì điều gì? ”

“Mình không thể bị kết án khi lẳng lặng bỏ đi trong đêm nay. ”
Bình Luận (0)
Comment