Tiếng ầm ầm của bão không lọt vào được phòng VIP của khách sạn. Taurus tuy còn choáng váng, nhưng lăn lộn thêm lần nữa với Capricorn đã tỉnh táo hơn một chút. Cậu nhìn ra ngoài cửa kính, đêm tối bao phủ, cơn mưa trắng trời vô cùng lạnh lẽo, khiến Taurus đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng. Cậu vội vàng bật dậy làm Capricorn bên trên giật mình. Anh lo lắng. "Sao vậy? Em không thoải mái à?"
Taurus nhìn biểu cảm ôn nhu của Capricorn, lại nhìn huy3t động dâʍ đãиɠ đang gắt gao ngậm lấy côn ŧɦịŧ anh không nhả, bất giác đỏ mặt. "Không...không có, rất thoải mái!"
Nói rồi, Taurus vơ lấy điện thoại, mặc kệ tư thế của hai người lúc này có hơi kì quái. Capricorn vẫn chôn thân bên trong cậu, anh nhìn người tình đang nhăn mày, mà cảm thấy thú vị. Hoá ra Taurus gọi cho quản lý hỏi xem Cancer đã về chưa? Sao bão to thế mà không giữ cậu lại? Taurus đang tự trách mình, mưa gió nguy hiểm mà lại để Cancer ở tại nhà trọ, có anh trai nào vô tâm như cậu không chứ?
Taurus cắn môi lo lắng, quay sang hỏi Capricorn. "Anh có xem dự báo thời tiết không? Bão lúc nào mới ngừng hả?"
"Phải 3 ngày nữa. Sao vậy? Nhìn em như đang quan tâm ai đó?"
Capricorn híp mắt đa nghi, phân thân trong người Taurus lại phình to ra. Cậu hốt hoảng, đánh đánh vào người anh mấy phát. "Là em trai nuôi! Anh đừng có ghen bậy bạ!"
"Ồ. Alpha, Beta hay Omega?"
Taurus phồng má, tức giận. "Là Omega được chưa? Tên điên này, anh ghen với cả tiểu thịt tươi sao? Ưʍ...ư..."
Capricorn ngậm lấy cánh môi Taurus, chặn miệng không cho cậu nói nữa. Mặc dù nghe người kia là Omega, nhưng dám cướp đi sự chú ý của Taurus, Capricorn không thể nuốt trôi cục tức này. Anh nhào nặn, dày vò hai cánh mông căng tròn của cậu đến ửng đỏ, côn ŧɦịŧ tấn công mạnh mẽ vào huyệt khẩu bé nhỏ. Taurus dùng chút sức lực yếu ớt phản kháng, muốn thoát khỏi kɦoáı ƈảʍ đang ập đến. "Dừng...a...khoan...khoan...ưʍ..."
"Em muốn đi tìm Omega kia?"
Taurus giật mình, đôi lúc cậu hoài nghi Capricorn có phải có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác hay không? Nhưng nghĩ lại thì dị năng của anh không liên quan gì đến chuyện này cả. Taurus đẩy đẩy mặt Capricorn, vừa rêи ɾỉ vừa nói. "Để...a...để em...gọi...a...nốt một...ức...cuộc nữa...ha..."
Capricorn lúc này mới tạm dừng, Taurus vội vàng bấm số gọi cho một người. Anh thoáng nhìn qua dãy số kia, ánh mắt so với lúc trước càng thêm âm trầm gấp bội lần. Nhưng cậu không để ý được nhiều như thế. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Taurus đã gấp gáp nói một tràng. "Xin lỗi vì làm phiền anh lúc nửa đêm thế này. Nhưng em không biết nhờ ai cả, anh ở gần khu Silk đúng không? Anh làm ơn giúp em chăm sóc một người với ạ!"
Capricorn mặt càng lúc càng khó ở, Taurus nghe bên kia đồng ý thì vui mừng. "Vậy để em gửi địa chỉ, anh qua đón cậu ấy giúp em nha!"
Taurus cúp máy, bấm bấm tin nhắn gửi đi. Xong xuôi, cậu thở phào nhẹ nhõm, quay lại thì thấy ngay bản mặt huyết áp thấp của Capricorn, sợ muốn rớt hồn ra ngoài. Taurus lắp bắp. "Anh...gì ghê vậy?"
Capricorn nắm lấy cổ tay Taurus, đè cậu xuống giường, ánh mắt toả ra sát khí, tra hỏi. "Em vẫn còn qua lại với tên đó?"
"Không...tụi em là bạn...là bạn thôi."
Taurus nuốt nước bọt cái ực, mé trời, ghen gì ghen kinh vậy? Capricorn cắn nhẹ vào má cậu, nhưng vẫn đủ in dấu răng mờ mờ lên đó. Anh sờ sờ sau gáy Taurus, lời nói dịu dàng, nhưng cậu lại nghe ra sự cảnh cáo ngọt ngào. "Mong là em nói thật, nếu không lần sau sẽ là ở đây."
"..."
Sau đó, Capricorn lao vào Taurus như hổ đói, mặc dù cậu đã tỉnh táo và chưa ph@t tình lần nữa. Pheromone bạc hà và dưa lưới lại tràn ngập khắp phòng. Taurus kiểu. "Đ* m*, ghét ghê không nói lý gì cả, nhưng sướng quá nên thôi!"
Bị Leo vạch trần, Libra chỉ nhún vai, không nói nữa. Scorpio thì không kiên nhẫn nổi, cậu lạnh lùng. "Rồi sao? Cậu muốn gây sự?"
Leo lắc đầu, ánh mắt toát lên sự trầm ổn nhìn Scorpio. "Cậu...là dị nhân lửa đúng không?"
"Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi này nhỉ?"
Scorpio khoanh tay trước ngực, hỏi ngược lại Leo. Leo nâng tay, gió lại thoảng mát khắp phòng. "Cậu có thể không thừa nhận. Nhưng những cơn gió sống ở đây đã nói cho tôi biết. Tôi không hề có ác ý, các cậu cũng ghét Donald III đúng không? Vậy hãy cùng tôi, lật đổ đế chế này đi."
Libra l!ếm môi thích thú. "Nghe hay đấy! Mày thấy sao? Chẳng phải muốn tìm thêm người à?"
Scorpio lúc này mới thả lỏng một chút. Nhưng giọng điệu vẫn xa cách. "Được. Vì để chống lại tên độc tài đó, cống hiến sức lực không thành vấn đề."
Leo thấy sự đồng thuận của hai người, đưa tay ra. "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Dị nhân loại S đã hiếm, hôm nay lôi kéo được Libra và Scorpio, Leo cảm thấy vô cùng thành tựu. Cứ đà này, ép Donald III thoái vị chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cancer định cuối tuần này sẽ chuyển chỗ ở mới, vì khu trọ cũ kĩ quá rồi. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, cứ nghĩ chỉ là mưa bình thường thôi. Ai ngờ lúc về lại bão luôn, thời tiết thật là thất thường. Cancer không sợ nước mưa, cậu chỉ sợ gió mạnh quá, căn trọ xập xệ này không chịu nổi. Hai giờ sáng nằm trong chăn, mà tiếng kẽo kẹt của cửa cứ vang lên làm Cancer không tài nào ngủ được. Tường ngấm nước, nứt thành từng mảng, chỉ sợ lúc cậu ngủ nó sập xuống thì toi. Nhìn hoàn cảnh éo le của mình hiện tại, Cancer tủi thân muốn khóc. Nếu cậu là Alpha, có khi sẽ không phải cô độc một mình thế này. Nếu là Alpha, thì đã đường đường chính chính sống chung với cha mẹ, anh chị. Nhưng sự thật vốn chẳng thể nào thay đổi, cậu mãi mãi là Omega.
Đang trầm tư hồi tưởng về quá khứ không mấy tốt đẹp. Cancer đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc đầu cậu còn tưởng gió thổi va đập vào cửa nên mới có tiếng đó. Nhưng đến lúc người kia gõ lần hai, Cancer nhận ra không phải ảo giác. Cậu hơi sợ, ai mà lại đến lúc đêm thế này? Nhỡ người kia nhân lúc tắt lửa tối đèn muốn giở trò. Mà khoan, Cancer nhớ ra mình có dị năng, tại sao phải sợ chứ nhỉ? Thế là cậu đi ra mở cửa. Trái với tưởng tượng, người đến rất trẻ, anh ta mặc áo mưa, để lộ khuôn mặt điển trai bị tạt ướt trông vô cùng quyến rũ. Cancer ngây ra, Virgo vuốt nước trên mặt đi, nhìn nhà cậu một lượt nói. "Mưa lớn thật. Mặc áo mưa mà tôi vẫn ướt hết. Căn nhà này không kiên cố, sẽ không trụ được lâu. Cậu nên mau chóng ra khỏi đây đi. Mang đồ dùng quan trọng theo thôi."
Cancer gãi gãi đầu, không dám tin tưởng người lạ. Virgo nhớ ra mình còn chưa có giới thiệu, bảo sao cậu cứ nhìn anh như người ngoài hành tinh. Virgo đưa điện thoại có tin nhắn của Taurus, còn bấm số gọi cho cậu. Đầu dây bên kia, mãi gần hết chuông mới bắt máy. "A...đừng..."
"..."
Virgo vội vàng tắt máy. Cancer thề là cậu hình như đã nghe được tiếng rêи ɾỉ của ai đó. Virgo như thể chuyện này quá là điều bình thường luôn, anh bình tĩnh giải thích. "Là Taurus nhờ tôi đến đón cậu. Cậu ấy lo cậu ở đây không an toàn."
Cancer lúc này mới a một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Virgo ngó vào nhà. "Cậu có đồ gì quan trọng không? Đem đi, đoán chừng mai căn trọ này sẽ sập đấy."
"Không có. Tiền tôi gửi tiết kiệm, chắc quan trọng nhất là cái thân tôi thôi."
Cancer thật thà. Virgo gật đầu, trùm áo mưa lên người cậu. Cancer bất ngờ, nhưng cậu chưa kịp phản ứng lại đã bị anh bế thốc lên chạy ra ngoài. Cancer kiểu. "Bới người ta bắt cóc!". Nhưng cậu chỉ nghĩ thôi, nào dám hét lên?
Virgo ôm Cancer chạy trong làn mưa, đến cạnh một cái ô tô đậu ven đường, anh nhét cậu vào trong xe. Virgo quay về ghế lái, khởi động xe chạy đi. Toàn bộ quá trình nhanh gọn, Cancer ngồi thu lu ở băng ghế sau ngàn chấm hỏi trên đầu. Bắt cóc dạo này chuyên nghiệp nhỉ? Không những biết tên của người cậu quen (ý chỉ Taurus), mà còn nhiệt tình tư vấn về căn trọ rách nát cậu ở. Được cái...Cancer nhìn Virgo qua kính chiếu hậu, có đèn ô tô nên càng thấy rõ vẻ đẹp trai của anh hơn, đôi mắt tím hút hồn, gương mặt trông nghiêm túc, có hơi lạnh lùng. Cậu lau lau nước miếng, men lỳ quá, thèm ghê! Mà nghĩ lại...thì bản thân đang bị người ta bắt cóc, còn mê trai được nữa! Cancer cũng đến chịu mình luôn!
Virgo lái xe đến một địa điểm cách đó không xa, vẫn ở trong khu Silk. Nhưng trái với căn trọ cũ nát của Cancer, cổng căn nhà mở lớn để xe tiến vào, sân rất rộng, còn có gara riêng. Lúc cậu đang há hốc mồm quan sát cảnh vật, thì anh đã dừng xe, cởi bỏ áo mưa. Công nghệ hút ẩm giúp Virgo khô ráo ngay lập tức, còn bắt đầu vệ sinh cho cái xe dính đầy nước mưa. Cancer vẫn sợ nên không dám ra ngoài. Virgo mở cửa ghế sau nói với cậu. "Đến nơi rồi, cậu xuống đi."
Cancer rụt rè, chui ra khỏi xe. Virgo kéo cậu đến hệ thống sấy, toàn thân Cancer lập tức khô ráo. Cậu trầm trồ, công nghệ hiện đại thật! Nhưng anh giàu thế sao còn bắt cóc cậu làm gì? Chẳng lẽ...Cancer nhìn một lượt từ đầu đến chân Virgo. Anh rất cao, dáng người đẹp, khuôn mặt cũng không có gì để chê. Nếu không vì tiền, thì là vì tình? Cậu bất giác che ngực. Virgo quay lại thấy hành động kì lạ của Cancer thì khó hiểu. "Cậu có sao không?"
"Không...không có!"
"Vậy đi thôi."
Virgo đi trước dẫn đường, Cancer run rẩy theo sau, lòng bồn chồn, thấp thỏm. Chết cha! Sắp mất zin rồi!
Căn nhà của Virgo được trang hoàng ấm cúng, rất rộng nhưng chỉ có mình anh ở đây. Virgo đưa khăn tắm cho Cancer. "Cậu đi tắm đi. Bão thế này chắc sinh viên ngày mai cũng được nghỉ, trên tầng có phòng trống, cứ tùy ý chọn một phòng mà ở, giờ mới gần ba giờ sáng, chắc cậu khá mệt, ngủ thêm đi."
"Ơ...nhưng..."
Cancer ngập ngừng, Virgo đứng lại chờ cậu nói. Cancer không dám nhìn thẳng mặt anh. "Thật sự là anh Taurus nhờ anh sao? Nửa đêm mà anh cũng lặn lội đến giúp tôi. Thật sự, tôi thấy ngại."
Virgo mỉm cười, nâng cằm Cancer lên, có chút gian manh. "Không sao. Trông cậu so với tưởng tượng lúc đầu của tôi...khá đáng yêu. Nuôi cậu mấy ngày không thành vấn đề."
"..."
(au: đừng tin! Lừa đấy!, Virgo đã chôn tác giả để bịt đầu mối.)