(12 Chòm Sao) Hãy Đến Bên Tôi Đi, Cô Gái Bé Nhỏ!

Chương 41

...7h30' tại thư viện...

-Woa...nơi này thật là rộng lớn nha!_Nhân Mã cảm thán

-Nhưng rộng thế này thì tìm đến bao giờ đây!_Song Ngư buồn bã nói

-Xử Nữ cười: em đừng lo! Mọi người cùng tìm thì sẽ nhanh thôi.

-Thiên Yết chỉ đạo: chúng ta cần tìm sách sử thì sang phía bên kia đi! 'Chỉ vào căn phòng có ghi chữ "Sách Lịch Sử"'

-10 sao còn lại: OK luôn!

...

Trong căn phòng này có rất nhiều sách nhưng chúng đều có 1 điểm chung đó là...chỉ viết về lịch sử mà thôi. (au: thế thì mới dán chữ "Sách Lịch Sử", chứ chẳng lẽ bên trong có truyện tranh à?)

-Ma Kết khơi mào chiến dịch: mọi người bắt đầu tìm đi. Chúng ta sẽ cố gắng tìm cho ra mới thôi!

-Các sao đồng thanh: không thấy không về!

...Sau 1 hồi tìm kiếm...

Có sao vẫn chăm chú tìm, còn 1 số thành phần khác thì...

-Nhân Mã ngồi phịch xuống đất, kêu la: mệt quá! Em muốn đi chơi cơ...muốn đi chơi cơ!

-Sư Tử dỗ dành cô: nhưng chúng ta mới tìm được 50 quyển ở kệ sách này thôi mà! Cố lên đi em!

-Nhân Mã buồn bực: vậy còn bao nhiêu quyển nữa mới hết cái kệ này ạ?

-Sư Tử nhìn lên kệ sách: để coi...chắc là...tầm hơn 500 quyển nữa!

-Nhân Mã la lên: nhiều vậy á anh!

-Sư Tử nói tiếp: chưa hết đâu "ngựa con". Còn 5 cái kệ sách như thế nữa a! (au: nhìn anh có vẻ hớn hở ghê!)

-Nhân Mã hét lên: KHÔNGGGGGGG...LÀM ƠN AI ĐÓ HÃY GIẾT TUI ĐI!

Ngay sau đó các sao chạy ra.

-Song Tử vội vàng hỏi: 2 người làm sao đấy?

-Kim Ngưu ngó nghiêng: ai là người muốn chết vậy? Để mình giúp cho! (au: trông nó có vẻ vui nhỉ?)

Các sao đơ luôn.

-Ma Kết giả vờ ho khan: e...hèm..."heo siêu nấm", em không được tùy tiện giết người!

-Kim Ngưu vô (số) tội đáp: ơ...em đâu có tùy tiện giết người đâu anh. Em chỉ thực hiện nguyện vọng của người ta thôi mà! Như vậy là "tích đức" ý anh!

Ma Kết cạn lời. Các sao thì quay mòng mòng luôn.

-Song Ngư cười nói kéo mọi người ra khỏi trạng thái "đơ": vậy sao cậu lại hét lên thế, Mã nhi?

-Sư Tử giải thích: tại em ấy chê nhiều sách không muốn tìm thôi!

-Các sao khác: Ồ!!!

-Sư Tử lại quay sang Nhân Mã nói: nếu em không muốn tìm thì cứ ngồi chơi cũng được! Anh sẽ tìm giúp em.

-Nhân Mã cảm động: sao anh lại tốt với em vậy chứ?

-Sư Tử cười: vì em là "ngựa con của anh" a!

-Nhân Mã rớm rớm nước mắt: huhu...anh đúng là đồ ngốc! 'lao đến ôm Sư Tử'

-Sư Tử cười dịu dàng xoa đầu cô: anh chỉ như vậy với 1 mình em thôi!

-Nhân Mã vẫn ôm Sư Tử: dạ...anh!

Màn tình cảm này lại được chứng kiến bởi các sao...và thế là họ lại bắt đầu...phá bĩnh.

-E...hèm...hết giờ rồi, mọi người mau tiếp tục tìm đi!_Thiên Yết nói  (au: Yết ca phá bĩnh hơi nhiều rồi thì phải?, Thiên Yết lạnh giọng: thì sao bà kia?, au toát mồ hôi: thì...thì không làm sao cả...ahaha!)

Và thế là các sao lại người nào làm việc của người ấy.

Nhưng chưa yên tĩnh được bao lâu thì...

-Thiên Bình thấy lọ thuốc của Bảo Bình để ở trên kệ sách họ đang tìm: kia là đồ của anh mà, tiểu Bảo Bảo!

-Bảo Bình đang chăm chú tìm, nghe thấy thế liền nói: ờ...chắc là vừa nãy chạy vội qua bên kia nên anh để đó đó!

-Thiên Bình nhìn vào lọ thuốc màu đỏ cam đó: nó có công dụng gì vậy anh?

-Bảo Bình đứng lên định ra lấy lọ thuốc thì thấy Thiên Bình chạm vào nó, anh vội la lên: đừng lọ đó là...

Nhưng đã quá muộn Thiên Bình vừa chạm vào thì lọ thuốc đó "lăn quay ra".

-Ơ...đổ mất rùi!_Lời nói ngây thơ vô (số) tội cất lên   

Ngay lập tức 1 ngọn lửa ma thuật bốc lên từ thứ nước bị đổ ấy.

-Thiên Bình hốt hoảng chạy ra sau Bảo Bình mếu máo: cháy rồi kìa anh ơi!

-Bảo Bình thực sự rất muốn cười, không ngờ nhiều lúc cô lại trẻ con thế này: em đó nghịch vừa thôi!

-Thiên Bình gắt lên: nhưng do anh để lung tung ý chứ, đâu phải lỗi của em đâu! (au: kinh thật...chối bay chối biến!)

-Bảo Bình bó tay: được rồi coi như là anh sai đi...giờ thì chúng ta phải nghĩ cách dập lửa đã!

-Thiên Bình la oai oái: ế...nó cháy vào sách của thư viện rồi kìa! Anh mau làm gì đó đi, kẻo chúng ta phải đền tiền á! (au: cháy nhà không lo...đi lo mất tiền đền!)

-Bảo Bình: ta cần người có sức mạnh thủy thì mới trị được lửa này!

-Thiên Bình nhớ ra: a...trong nhóm chúng ta có đấy! Mau đi tìm họ thôi!

...

Kim Ngưu Ma Kết vẫn đang tìm sách...chợt Kim Ngưu nhìn thấy đám khói đen và hỏi.

-Tiểu Kết...anh đốt lửa à? 

-Ma Kết đáp: đốt lửa trong thư viện để cháy hết sách à, "heo siêu nấm"?

-Kim Ngưu chỉ vào đám khói nói: ơ...thế kia là gì ạ?

-Ma Kết quay lên nhìn theo hướng cô chỉ: không lẽ bị cháy rồi sao? Chúng ta mau qua đó xem thế nào!

Và 2 người họ chạy ra thì gặp đúng cặp Thiên-Bảo đang chạy về phía này.

-Thiên Bình gọi: Ngưu nhi và anh Kết có ai có sức mạnh thủy không?

-Kim Ngưu đáp: không...nhưng để làm gì thế, Bình nhi?

-Thiên Bình gấp gáp: mình làm đổ lọ thuốc của tiểu Bảo Bảo...nên giờ thư viện đang ngập trong biển lửa! Chỉ có người sức mạnh thủy mới có thể dập tắt được mà thôi!

Thiên Bình vừa nói xong thì các sao còn lại cũng chạy tới.

-Thiên Yết hỏi: cháy ở đâu vậy?

-Bảo Bình chỉ: đằng kia kìa...nhanh lên kẻo không kịp!

Bọn họ ngay lập tức chạy đến "hiện trường vụ án".

Thiên Yết nhìn thấy đám cháy thì dùng nước do mình biến ra phun thẳng vào đó làm ngọn lửa biến mất như chưa từng tồn tại.

-Phù may quá cuối cùng cũng cứu được rồi!_Thiên Bình thở phào nhẹ nhõm

-Song Ngư chỉ vào chỗ vừa bị cháy: nhưng có 1 kệ sách bị cháy gần hết rùi kìa!

-Vậy phải làm sao?

Cùng lúc đó có 1 đám người xông vào.

-Cháy ở đâu thế hả?

-Nhân Mã nhanh nhảu: dạ vừa có cháy nhưng bây giờ nó tắt ngóm rồi ạ!

-Có 1 bà cô từ trong đám đó đi ra: là các anh chị gây cháy đúng không? Ra ngoài này ngay để tôi xử lý!

-11 sao đành ngoan ngoãn đi ra cùng bà cô: dạ!

...Trước cửa thư viện...

Bà cô đó đang thuyết giáo, còn các sao thì lặng im chịu trận. (au: cái tội nghịch ngợm đây mà!)

-Các anh chị có biết...bla...blo...&#€&#^fv$€$&$&$&&#^#£¥...

Sau khi bà cô đó nói chán.

-Lần này là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng...các anh chị mà còn phá phách nữa thì đừng hòng bước vào thư viện nữa nghe chưa hả?

-11 sao đồng thanh: dạ thưa cô!

Rồi bà cô đó bỏ đi.

Các sao "đổ gục" luôn ở dưới đất.

-Bạch Dương thở dài: haizzz...suốt 2 tiếng đồng hồ...bà đó nói mà không biết mệt hay sao vậy?

-Sư Tử vỗ vai Bạch Dương: người này là thể loại sắp bị "tuyệt chủng" ý mà!

-Song Ngư buồn bã: thế là bị cấm túc những 3 tháng lận...sao chúng ta có thể tìm quyển sách đó bây giờ?

-Song Tử hỏi: chẳng còn cách nào khác sao?

-Xử Nữ đáp: chịu thôi...thư viện trường là nơi đầy đủ tất cả các loại sách!

-Thiên Bình: thôi vậy để lúc khác tìm cũng được mà!

Các sao thở dài.

-Ơ...Á AAAA...GƯƠNG CỦA TUI ĐÂU RỒI?

Các sao nghe thấy tiếng hét "long trời lở đất" đó thì quay lại.

-Huhu...đây đâu phải gương của tui đâu... 'chỉ vào quyển sách đang cầm trên tay'...Tui muốn gương của tui cơ, không phải là quyển sách này a!

Ngay sau đó Thiên Bình ném "Bộp" quyển sách đi và ngồi khóc. Còn quyển sách ý thì..."yên vị trên mặt Bảo ca".

-Song Ngư vội dỗ Thiên Bình: đây mình cũng có gương nè...cậu dùng tạm nha, Bình nhi!

-Thiên Bình thấy gương thì mắt sáng như sao và...ngừng khóc, vội vàng chộp lấy nó để soi: Cảm ơn cậu...yêu cậu nhiều, Ngư nhi!

-Song Ngư cười: không có gì a!

-Thiên Bình nhìn ngắm bản thân trong gương rồi xuýt xoa: ôi...mình vẫn xinh đẹp như vậy! Thật là vui quá đi à!

Các sao...

-Bảo Bình lấy quyển sách trên mặt mình xuống và nói: em thật ác độc đó! Chỉ nghĩ đến nhan sắc của em mà không nghĩ đến của anh gì cả!

-Thiên Bình nghe vậy lạnh giọng: sao anh có ý kiến à? Muốn tối nay ra ngủ ngoài vườn không?

Bảo Bình không dám ho he gì nữa. (au: anh mắc hội chứng sợ vợ và thích bị hành hạ bẩm sinh...mọi người thông cảm nha!)

-Các sao khác nghĩ: *khổ thân...bị áp bức đến thế là cùng!*

                       Liệu các sao có phát hiện được ra điều gì hay không đây? Mời các độc giả đón đọc chap tiếp theo nha, bái bai :3!

Bình Luận (0)
Comment