(12 Chòm Sao) Hoàng Cung Náo Loạn, Gà Bay Chó Sủa

Chương 17

Phủ Tướng Quân...

"Xin chào, ta tới rồi đây!"

Từ ngoài cửa phủ vang lên thanh âm lảnh lót, một nữ tử dung mạo xinh đẹp mỹ lệ mặc xiêm y màu vàng xách một giỏ hoa quả cùng một túi đồ lớn không rõ là gì tung tăng đi vào, gặp ai cũng tươi cười hớn hở.

"Không xong, Bạch tiểu thư lại tới."- nha hoàn A hốt hoảng la lên, toàn bộ mọi người trong phủ đang làm việc chăm chỉ đồng loạt hóa đá, run rẩy hít một hơi thật sâu không nói nên lời.

"Trời ơi, chúng ta sắp không thở nổi nữa rồi. Tướng quân a, ngài là định kéo chúng ta chết cùng sao?"

Lão quản gia sợ hãi ôm tim. Vị Bạch Dương tiểu thư này, mọi người đều có hảo cảm rất lớn bởi tính cách không kiêu ngạo không siểm nịnh, chan hòa thân thiện với gia nhân lại thường mang theo quà tới. Chỉ có điều, Bạch Dương một tuần nay ngày nào cũng tới tìm Kim Ngưu, sau đó vận dụng tài tam tòng tứ đức ra, khiến cho cả phủ một phen gà bay chó sủa.

Ngày đầu tiên.....

"A, đợi một chút, để ta giúp các ngươi giặt."

Bạch Dương thấy mấy nha hoàn cặm cụi giặt quần áo liền tới gần vui vẻ nói. Đám nha hoàn toát mồ hôi vội xua tay:

"Như thế sao được ạ, Bạch tiểu thư, cứ để chúng nô tỳ làm là được rồi."

"Khách sáo gì chứ, gọi ta là Bạch Bạch đi. Ta là người giang hồ không quen xưng hô cung kính thế. Nào, đi làm việc khác đi, để đó ta giúp các ngươi, ta dư sức làm hết đống này."

Bạch Dương rất trượng nghĩa ngồi xổm xuống, bắt đầu công cuộc giặt đồ. Mấy nha hoàn cảm động phát khóc liền rối rít cảm tạ rồi chạy đi làm việc. Và điều gì cần cũng xảy ra, quần chúng trong phủ từ trên xuống dưới không dám diện đồ có lỗ thủng lớn ra đường giữa tiết trời mát mẻ này, đành đem đi vứt, một số xót tiền quá mang ra làm giẻ lau. Thê thảm hơn, Kim Ngưu tướng quân không hay biết quần có lỗ, liền mặc đi tiếp sứ giả, kết quả không cần nói ai cũng biết (ToT).

Ngày thứ hai.....

"Các ngươi giỏi quá, chặt được củi to như vậy. Để ta làm đi. Các ngươi mau đi khiêng nước."

Bạch Dương liếm môi, bộ dạng rất trượng nghĩa mà cầm lấy cây búa mà nhắm đống củi. Đám thanh niên thấy nàng là một nữ tử giang hồ hào sảng mạnh mẽ, liền cảm tạ không ngớt, an tâm quay đi, nửa canh giờ sau quay lại, củi không còn thanh nào dùng được. Lí do ư ?

"A, tại vì chúng quá cứng ta bổ không có ra nên ta đem tất cả ngâm vào nước, chờ nó mềm ra bổ cho dễ. Thấy ta thông minh không hả?"

"..."- Một đàn quạ đen bay trên đỉnh đầu, đám người đó thét gào trong lòng, cắn răng ôm túi tiền. Xong đời rồi, tiền lương của ta. (=.=|||)

Ngày thứ ba.....

"Đang lau dọn đồ trong phủ hả, nào, để ta giúp một tay."

Bạch Dương cầm một cái giẻ, đảo mắt nhìn xung quanh, quyết định nhắm vào cái bình to đùng, gật gù:

"To thế kia chắc dễ lau nhất."

"Xoảng"- Bạn nhỏ gốm sứ Tô Châu trở về với đất mẹ.

"Nhỏ hơn không vấn đề gì chứ?"

"Xoảng"- Cháu gái cốc sứ Giang Nam cũng đi theo đồng hươngtới quê cha đất tổ.

"Ặc thôi chọn cái vừa vậy."

"Xoảng"- Ấm trà Bắc Kinh cũng từ từ tuột khỏi tay, vĩnh viễn không quay trở lại. Kết quả à, trong phủ Tướng quân thiệt hại gần năm mươi món đồ cổ quý giá, gãy ba cái chân ghế lim thượng hạng, vỡ hai mặt kính tủ.

Ngày thứ tư... Thứ năm...Thứ sáu...

Cứ thế cho tới hôm nay, đám gia nhân này cũng sắp phát điên đến nơi rồi. Tiểu tổ tông à, người có thể ngồi im một chỗ hay không? Kim Ngưu tướng quân chỉ trừ tiền lương của chúng ta mà không ra mặt ngăn cản Bạch Dương tiểu thư, ngài muốn bọn ta phải làm sao?

Bạch Dương không nhận ra vẻ mặt phức tạp của quần chúng, đặt giỏ trái cây lên bàn. Nàng quyết tâm phải dùng mỹ nhân kế với tên Kim Ngưu này, đợi đến khi trâu chui vào ổ, còn không sợ thu phục được sao? Bạch Dương híp mắt cười ngọt ngào:

"Hôm nay Tiểu Ngưu Ngưu có nhà không?

"Thưa Bạch tiểu thư, tướng quân... có về ạ."

Lão quản gia cảnh giác cao độ. Nàng vui vẻ gật đầu:

"Ta định trổ tài nấu ăn cho hắn. Lát nữa Hoàng thượng cùng mọi người sẽ tới đây thưởng thức, các ngươi đi chuẩn bị bát đĩa một chút."

"..."- Toàn thể gia nhân rơi vào trạng thái hóa đá, run rẩy kịch liệt, trên đầu một đàn quạ đen bay qua. Có Hoàng thượng, vậy chắc chắn là sẽ có cả Tam Vương gia, Tam Vương phi, Công chúa, Quốc sư, Xử Nữ đại nhân, Tiểu thư phủ Thừa tướng, Đệ nhất Thái y cùng vài tiểu thư nữa. Toàn là những đại nhân vật, một khi có việc gì xảy ra, bọn họ mất đầu là cái chắc. Nhưng mà nhìn con dao sáng loáng trên tay Bạch Dương, không ai có đủ can đảm mở miệng. Đùa gì chứ, bọn họ còn chưa có muốn chết đâu. Ông trời ơi, mau mang Bạch tiểu thư trở về hành tinh đi, chúng ta sống thảm quá...

"Ngươi nấu ăn?"

Kim Ngưu tướng quân anh dũng vừa mới từ Hoàng cung trở về liền nhận được tin dữ, toàn thân cứng đơ hoa thạch, mặt mày dữ tợn. Hỏng bét, sao lại về đúng lúc thế này, Bạch Dương, ngươi là muốn hạ độc chết bọn ta sao? Hôm trước, chàng nghe Song Ngư kể lại lại chiến tích nấu cháo đậu xanh của Bạch Dương, còn khen kế hay, có thể dùng để giết bọn tử tù mà không cần chặt đầu, nay xem ra là chính mình phải làm chuột bạch trước rồi.

"Ừ, mau, ngươi đi thay đồ, họ chắc sắp đến rồi đó."

Bạch Dương vỗ vai chàng cười một cái, ôm bọc nhỏ đi vào phòng bếp. Kim Ngưu mắt sắc bén lia qua đám đầu bếp đang run rẩy, miệng cũng lạc giọng quát:

"Mau vào giúp nàng, bọn ta mà chết thì ta có làm quỷ cũng không tha cho các ngươi."

Và thế là trong bếp, một đội quân hùng hậu đi tới đi lui, mục đích chỉ có một: ngăn cản vật thể lạ hạ cánh vào điểm tâm.

Trong lúc chờ đợi, cùng đi tới chỗ những người khác đang chuẩn bị lên đường tới phủ Tướng quân nào...

Địa điểm một: Phủ Quốc sư...​

Thiên Bình bưng trà giải rượu Song Tử mới đưa mang vào trong phòng, nhìn Bảo Bình đang lười biếng nằm trên giường ngủ say như chết thì không khỏi vừa bực vừa buồn cười. Hôm qua ngày đại hôn của Sư Tử, sau khi bị mấy vị quan lớn trong triều chuốc rượu nhằm giới thiệu nữ nhi thì đồng chí Bảo Bình đã hoàn toàn bị đánh bại, nằm bẹp trên giường đến giờ còn chưa dậy nổi.

"Này Bảo Bảo, mau tỉnh."

Thiên Bình tát nhẹ vào mặt Bảo Bình hai cái, ngăn chặn tiếng ngáy to như bò kéo xe của chàng. Bảo Bình vẻ mặt hệt tiểu hài tử đang làm nũng, mắt nhắm mắt mở vùng vằng nói mớ:

"Ngủ thêm chút nữa đi nương."

Thiên Bình mặt tối sầm nghiến răng: con mắt nào của ngươi thấy ta là nương ngươi, bổn tiểu thư già vậy sao?

Còn chưa kịp phản ứng gì, Bảo Bình đã nhào tới, dụi dụi cái đầu đầy tóc vào lòng Thiên Bình, hai tay ôm chặt lấy eo nàng nhõng nhẽo:

"Sao nương hôm nay thơm thế?"

Thiên Bình ngây ngốc hóa đá, từ từ nhìn đại nam nhân say rượu đang e thẹn đỏ mặt núp trong ngực mình, có cảm giác muốn bóp nát thứ gì đó.

"Tách"- Một bãi nước gì đó từ miệng Bảo Bình rớt xuống áo Thiên Bình, thành công biến bạn nhỏ thục nữ Thiên Bình thành hổ mẹ lão đại.

"Bốp"- Gương mặt yêu nghiệt của đồng chí Bảo Bình chính thức in năm dấu ngón tay.

"Đồ Bảo Bảo háo sắc, bổn tiểu thư cho ngươi biết tay."

Chàng còn loạng choạng chưa hiểu gì, Thiên Bình đã nhào tới túm cổ chàng xách xuống giường kéo ra ngoài, mặt vừa đỏ vừa tức, khiến đám gia nhân phủ Quốc sư khiếp đảm bỏ chạy sạch.

"Người đâu, quảng tên Quốc sư này vào hồ nước cho hắn tỉnh rượu. Bổn tiểu thư không rảnh chơi cùng hắn, để tự bản thân bơi với cá đi."

Mấy thị vệ phủ Quốc sư sợ đến run bắn người, tức khắc quên luôn ai mới là chủ nhân mình, mỗi người khiêng một bộ phận, địa điểm hạ cánh là hồ nước nuôi cá.

~> Bảo Bình hoàn toàn tỉnh, lủi thủi mang theo bộ mặt còn nguyên dấu ngón tay, đi theo Thiên Bình đang bốc khói thẳng tiến tới phủ Tướng quân.

Địa điểm hai: Thái Y Viện.​

Trong một căn phòng lớn, kẻ được mệnh danh là đệ nhất thái y Thiên Triều quốc đang ngồi xổm dưới đất cuống cuồng tìm nhặt mấy cái bình, mặt xanh như mông nhái. Cự Giải lướt gió chạy như bay vào, mặt mày hớn hở:

"Song Song ca ca, huynh đã chuẩn bị xong chưa vậy?"

Song Tử mặt giống như bị táo bón ngẩng lên mếu máo:

"Giải Nhi, ngươi gọi ta bằng cái tên bình thường chút được không? Song Song ca ca, nghe như lợn chọc tiết."

Cự Giải xiêm y tung bay ngồi xuống ghế, mắt hạnh híp mắt:

"Không được, ta và huynh phải có biệt danh gì đó chứ. Đúng rồi, hay huynh gọi ta là Giải Giải muội muội đi."

Một đàn quạ bay trên đỉnh đầu Song Tử khiến chàng toát mồ hồi cười khan hai tiếng:

"Ha ha, ngươi thật biết đùa."

Tiểu tổ tông này không biết tại sao mấy hôm nay lại hay bám đuôi nhõng nhẽo, hại chàng đi ra ngoài là nữ tử không dám tới gần, nam tử thì nhìn với ánh mắt đồng cảm, còn mấy vị bô lão già yếu thì da gà da vịt cứ dựng đứng lên, vội vã bỏ chạy. Rốt cuộc là thần thánh nào mang Cự Giải cổ quái lắm lời này bám con vậy? Có phải con làm sai ở đâu nên bị báo ứng không?

"Huynh đang tìm cái gì đó? Nhìn mặt huynh đáng sợ quá, có phải táo bón hay không? Hay là trĩ rồi?"

Cự Giải ngồi nhìn Song Tử tìm mấy cái bình loạn lên, không khỏi quan tâm. Song Tử tái mặt trừng mắt nhìn nàng, Giải cô nương à, vấn đề tế nhị này không thể đề cập với người khác giới, có biết hay không?

"Ngươi có biết Ngư Nhi mới thông báo cho ta tin gì không?"

Song Tử day trán bi ai nhìn, bạn nhỏ Cự Giải thực ngây thơ mà lắc đầu, lầm bầm đáp:

"Bạch Bạch hôm trước nấu cháo đậu xanh kết quả ra chất lỏng không xác định, Ngư Nhi cho một tử tù ăn thử, hắn ta sùi bọt mép chết không kịp ngáp."

Một luồng gió lạnh thổ qua, tâm trạng cả hai chìm vào bi đát cùng hoảng sợ. Hôm nay Bạch Dương trổ tài làm tiệc, bọn họ có phải làm chuột bạch không? Chết cha, hôm qua Cự Giải còn nhận lời, bây giờ tính sao đây?

"Song Song, ngươi phải cứu ta đó."

Cự Giải mếu máo bám chặt cánh tay Song Tử mà lắc, chàng day day thái dương, đột nhiên trong đầu lóe lên suy nghĩ, gật đầu chấp nhận:

"Ta biết rồi, toàn bộ đều đã chuẩn bị mười hai viên Thảo Hạc đan, thuốc này rất thần kỳ, sẽ không bị ngộ độc đâu. Tuy nhiên, ngươi hứa với ta một điều, không được gọi ta là Song Song ca ca nữa."

"Được, được."

Cự Giải lau mồ hôi gật đầu lia lịa, nàng bây giờ chỉ cần sống, bảo nàng làm gì cũng được. Song Tử thở một hơi, xách cổ áo Cự Giải, thẳng tiến về doanh trại quân địch.

~~~~~~~~~~ End ~~~~~~~~~~~~~​

Bình Luận (0)
Comment