(12 Chòm Sao) Hoàng Cung Náo Loạn, Gà Bay Chó Sủa

Chương 20

Bạch Dương, Thiên Bình và Song Ngư, sau khi thấy hai bạn nhỏ Ma Kết và Nhân Mã một đi không trở lại, đành rơi lệ nén đau buồn mà quay sang Cự Giải. Thiên Bình rất có chí khí nói:

"Không cần hai người họ, chúng ta cũng có thể giúp Giải Nhi."

Cự Giải lệ nóng quanh tròng rưng rưng nhìn các hảo tỷ muội, sụt sịt:

"Các ngươi thật tốt, ta biết lấy gì báo đáp đây? Ta nghèo khó, thôi thì... lấy thân báo đáp vậy."

"..." Hừ, bọn ta cần thân ngươi làm cái rắm gì?

"Mã Mã nói, theo đuổi nam nhân là phải mặt dày hơn tường thành, gươm giáo chọc không thủng, ngươi liệu có làm nổi hay không?"

Song Ngư thở dài, không có niềm tin lắm vào việc Cự Giải hoàn thành nhiệm vụ.

                                                   ~~~~~~

Ngự hoa viên...

Thiên Bình trông bộ dạng khóc dở mếu dở của Cự Giải mà không đành lòng. Nàng nhìn Bảo Bình đang ngồi trò chuyện rất hăng say đến quên trời quên đất với một vị tiểu thư, hai mắt phát sáng rực rỡ, nhếch miệng cười:

"Aizz, ta hy sinh sắc đẹp làm mẫu cho ngươi một lần vậy."

"Làm mẫu?"

Cự Giải ngơ ngác nghiêng đầu. Thiên Bình chỉnh lại tóc và quần áo, sau đó từ từ bước đến gần phía đó, mỗi bước đi đều tỏ rõ sự thanh nhã, khuê cách đúng mực của một tiểu thư cành vàng lá ngọc, môi hé nụ cười, dung mạo diễm lệ như phù dung. Bảo Bình vừa trông thấy Thiên Bình thì giật bắn mình đứng dậy, lúng túng như bị bắt gian. Vị tiểu thư kia cũng đứng dậy, nhìn nàng với vẻ giễu cợt cùng ghen tỵ, bĩu môi:

"Chà, xem ai đến kìa. Không phải Thiên Bình tiểu thư hay sao?"

Thiên Bình tự nhiên phất tay áo ngồi xuống, mỉm cười đúng mực:

"A, xin lỗi, tiểu thư là... A, thật ngại quá, ta không nhớ tiểu thư đây, thứ lỗi cho sự đãng trí của ta."

Bảo Bình nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó giống như nghĩ đến cái gì đó, hai mắt lấp lánh, khóe miệng tươi cười, bắt đầu tưởng tượng. Có phải Thiên Bình bắt đầu thích chàng, vì thế khi bắt gặp cảnh này nên ăn dấm chua ( ghen), đi tới để dò xét tình địch không? Haizz, nếu Bảo Bình mà biết được sự thật, có lẽ sẽ đau lòng lắm.

Vị tiểu thư kia mặt tối sầm, trong hoàng cung này nàng ta vốn là một đại mỹ nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Thiên Bình kia có lẽ nào lại không biết? Rõ ràng là cố ý. =.=|| Xin hãy thứ lỗi cho sự tự tin về bản thân của nàng ta...

"Bổn tiểu thư là nữ nhi của Thái Úy, có lẽ nào Thiên Bình tiểu thư lại không biết. Ý của Thiên Bình tiểu thư đây, có phải hơi đặc biệt hay không?"

"A."- Thiên Bình đảo mắt một lúc mới bừng tỉnh- "Thật xin lỗi, ta nhớ ra rồi. Ngươi là nữ nhi phủ Thái Úy Trịnh Chúc, trong yến tiệc Thất tịch say rượu "vô tình" ở chung một chỗ với Đội trưởng đội thị vệ, mới lấy Lưu công tử hai tháng trước và đang có thai ba tháng đúng không? Thất lễ, thất lễ rồi."

Trịnh Chúc nghe xong giận tím tái cả mặt mà không nói gì được bởi tất cả mọi chuyện đều đúng sự thật, không thêm không bớt. Trịnh Chúc nửa năm về trước trong một lần say rượu đã lôi kéo đội trưởng đội thị vệ trước mặt nhiều quan đại thần, sau đó mất tích. Đến sáng hôm sau người nhà đi tìm mới phát hiện ra nàng đã "đánh nhau" cùng gã ở trên giường, tuy chuyện đã cố gắng giấu kỹ những vẫn bị lọt ra ngoài, đồn thổi khắp nơi.

Ba tháng trước thái y Song Tử bắt được hỉ mạch của nàng, lúc đó cả phủ Thái Úy mới cuống lên mở hội kén rể, Lưu công tử- nhi tử của một thương nhân giàu có - xui xẻo vớ phải Trịnh Chú bụng bầu, đành cắn răng chịu đựng.

Bảo Bình thích thú ngồi xem kịch hay, không hề có ý muốn nói đỡ cho nàng ta. Trịnh Chúc cố gắng lấy lại bình tĩnh, hừ lạnh:

"Thiên Bình tiểu thư quả nhiên có trí nhớ tốt."

"A, sao thế được? Ta chỉ là nghe Bảo Ca kể lại nên mới nhớ thôi. Ây da, nhớ lại hồi còn nhỏ Bảo Ca và ta vẫn hay gặp Lưu Công, thấm thoắt đã tám chín năm rồi. Hai tháng trước chúng ta không có dịp gặp hắn, hôm nay lại có thể trông thấy nương tử của hắn ta, giờ lại còn có con ba tháng rồi. Thật ngại quá, lần sau chúng ta sẽ mang quà mừng tới."

Vừa nói, Thiên Bình vừa khoác lấy tay Bảo Bình, mắt khẽ chớp mị hoặc khiến tim Bảo Bình gần như nhảy khỏi lồng ngực, sung sướng không kể xiết.

Song Ngư, Bạch Dương và Cự Giải núp ở bụi cỏ đồng loạt giơ ngón cái sùng bái vô tận. Trong câu nói của Thiên Bình thật là có nhiều ẩn ý: vừa mắng Trịnh Chúc chưa lấy chồng đã có con, vừa tuyên bố nàng và Bảo Bình là thanh mai trúc mã, cảnh cáo Trịnh Chúc đã là nương tử người ta nên giữ phép, lại còn tuyên bố chủ quyền với Bảo Bình. Phụ nữ và tiểu nhân, đúng là không thể dây vào...

Trịnh Chúc sắp sửa tức đến ói máu, vội vàng đứng dậy bỏ chạy lấy người. Bảo Bình cười gian, nâng cằm Thiên Bình dụ dỗ:

"Bình Nhi, muội làm vậy là có ý gì? Có phải là..."

Chưa nói dứt câu, từ trong bụi rậm chui ra ba cái đàu, kích động hô lớn:

"Bình Nhi, chúng ta bái phục ngươi."

Thiên Bình hất tóc cười hì hì kiêu ngạo:

"Ta mà lại. Bảo Ca, cảm ơn đã phối hợp nhé. Muội vừa mới làm mẫu cho Giải Nhi cách đánh bại một tình địch."

Bảo Bình có thể nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ, mọi hy vọng đều hóa hư vô. Mặt chàng đen hơn đáy nồi, vác Thiên Bình lên vai nghiến răng nghiến lợi xông ra ngoài. Thiên Bình giật bắn mình gào lên:

"Oa, muội đâu có làm gì sai, huynh đừng lại phạt muội trồng cây chuối đó."

"..." Quần chúng rơi vào trầm mặc, trong đầu đang cố gắng liên tưởng tới hình ảnh thục nữ mỏng manh Thiên Bình chân đội trời đầu đạp đất mà trồng cây chuối, có cảm giác bị đánh bại.

Bạch Dương và Song Ngư nhìn nhân lực mỗi lúc một ít đi, ai oán ôm nhau than thở:

"Chỉ còn chúng ta thôi. Giải Nhi, ngươi phải cố gắng đó, Bình Nhi dạy cho ngươi cái gì, ngươi cứ áp dụng vào, thế là xong."

Cự Giải giơ khăn trắng vẫy cờ chào thua. Nàng muốn tìm đậu hủ đụng đầu...

                                               ~~~~~~

Thái Y Viện...

"Song Tử huynh, hôm nay huynh thật tuấn tú đó nha."

Mấy vị nha hoàn đi lấy thuốc cho Thái hậu, trong lúc chờ đợi bắt đàu thể hiện bản lĩnh nịnh hót của mình. Song Tử cười tít mắt vui vẻ:

"Các cô nương quá khen rồi."

Cự Giải đang lấp ló chần chừ bị Bạch Dương và Song Ngư mỗi người đạp cho một cước bay thẳng về phía Song Tử, bất ngờ đè bẹp hai nha hoàn váy vàng đứng chắn trước chàng. Song Tử cùng nha hoàn còn lại há hốc miệng nhìn hai nữ tử bị đè bẹp thành bánh giò dưới thân hình của Cự Giải, nhăn mặt rùng mình một cái. Mặt đập xuống đât thế kia, chắc là hôn mê luôn rồi, cũng may là ngã ở Thái Y viện, đỡ phải khiêng các nàng tới đây. Cự Giải lồm cồm bò dậy, cố gắng vận dụng theo câu nói của Thiên Bình, ấp úng:

"A, xin lỗi, tiểu thư là... A, thật ngại quá, ta không nhớ tiểu thư đây, thứ lỗi cho sự đãng trí của ta."

Song Tử nghiêng đầu, trong đầu đều là dấu hỏi chấm. Nha hoàn kia e thẹn cười một tiếng:

"A, trạng nguyên tiểu thư, ta là nha hoàn của Thái hậu nương nương. Xin ra mắt."

Cự Giải đảo mắt một cái, sau đó cũng giả bộ nói:

"A, thật xin lỗi, ta nhớ ra rồi. Ngươi là nha hoàn của Thái hậu, trong yến tiệc Thất tịch say rượu "vô tình" ở chung một chỗ với Đội trưởng đội thị vệ, mới lấy Lưu công tử hai tháng trước và đang có thai ba tháng đúng không? Thất lễ, thất lễ rồi."

Song Tử co giật khóe môi, nín cười hết sức cực khổ. Nha hoàn kia òa lên khóc một tiếng, sau đó tức giận bỏ chạy không thèm quay đầu lại.

"..." Song Ngư và Bạch Dương hoàn toàn hôn mê, ôm nhau xỉu một chỗ. Giải Nhi, ngươi đỗ Trạng Nguyên là đi cửa sau đúng không?

~~> Kế Hoạch 3: Đại Nhảm Nhí, lí do: Cự Giải là người ngoài hành tinh, không hiểu được ẩn ý sâu xa của cô giáo Thiên Bình. Quần chúng rơi lệ~ing...

                                ~~~ Kết Quả Chung Cuộc ~~~​

Cự Giải hai mắt phiếm hồng, ngồi xổm một góc tường tự kỷ. Song Tử đi tới vỗ vỗ vai nàng hỏi:

"Giải Nhi, ta nghe mọi người kể mấy hôm nay ngươi biểu hiện rất lạ. Ngươi là đang muốn làm gì?"

Cự Giải không quay đầu ra, giọng nói u oán bi ai:

"Ta chỉ nghe theo lời khuyên của Mã Mã, cố hết sức để có được tình cảm của huynh thôi mà, tại sao lại khó tới vậy?"

Song Tử giật mình, bật cười một tiếng. Thì ra cái nữ tử này làm nhiều chuyện như vậy là vì chàng. Tuy rằng nghe mọi người kể thì lần nào nàng cũng thất bại nhưng nó lại khiến Song Tử cảm thấy Cự Giải rất dễ thương. Chàng xoay Cự Giải qua một bên, trầm giọng:

"Thì ra là thế. Ta hiểu rồi, ngươi thật ra cũng rất đáng yêu mà, vậy ta và ngươi thử xem sao?"

Cự Giải hai mắt lóe sáng, xúc động ôm chầm lấy Song Tử, reo lên:

"Thật sao, Song Song cảm ơn huynh."

Song Tử vỗ về nữ tử trong lòng, không phát hiện ra khóe miệng nàng đang nhếch lên đầy xảo quyệt. Mã Mã, bí quyết thứ tư của ngươi, thành công rồi!  

Bình Luận (0)
Comment