(12 Chòm Sao) Hoàng Cung Náo Loạn, Gà Bay Chó Sủa

Chương 34

Tin tức Minh Chủ Võ Lâm chuẩn bị cưới thê tử lan nhanh như diều gặp gió, quần chúng sối sục điên cuồng muốn biết dung mạo của Minh Chủ phu nhân, liền đứng nháo nhào một đoàn vô cùng tấp nập, suýt chút đạp đổ cổng mà xông vào. Ấy thế mà nhân vật thần thánh trong miệng mọi người lại hoàn toàn không hề hay biết gì, vẫn ung dung quậy tưng bừng cả phủ, khiến cho ai nấy được gặp mặt bàng hoàng muốn hôn mê, chỉ còn biết tự hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với sự lựa chọn của Minh Chủ Võ Lâm?"

Buổi tối trước hôn lễ một ngày, bạn nhỏ Nhân Mã sau khi cơm nước xong xuôi liền chạy đi tìm Huyền Vũ chơi đùa. Nhìn xung quanh treo đèn hoa đỏ chót , kẻ ra người vào tấp nập, Nhân Mã hớn hở hỏi:

" Huyền Vũ, trong nhà có hỉ sự hả?"

Huyền Vũ lau mồ hôi tươi cười:

"Dạ phải, là Minh Chủ Võ Lâm lấy thê tử."

"Thật sao? Là ai thế? Ta có biết không?"

Nhân Mã phấn khích kêu to.

"..."- Huyền Vũ rơi lệ ngẩng đầu nhìn trời, là cô đấy tiểu tổ tông, có thê tử nào mà đến hôn lễ của mình còn không biết hay không?

Vừa định tốt bụng nhắc nhở một chút cho Nhân Mã, đột nhiên bên ngoài có tiếng tru rống như heo như sói:

"Tiểu tỷ muội, ngươi mau ra đi, chúng ta tới rồi đây."

"Là ai thế, mau ra xem."

Huyền Vũ luống cuống định chạy ra thì bất chợt dừng lại, ngạc nhiên quan sát nét mặt kì dị biến đổi không ngừng của Nhân Mã, há hốc miệng:

"Tiểu thư, người làm sao thế?"

Nhân Mã chân run lẩy bấy ôm lấy cái cây bên cạnh, lệ nóng quanh tròng thút thít khóc, hoảng sợ lắp bắp:

"Toi rồi... Tiếng của đồng chí Ngư Nhi, nghĩa là cái đồ biến thái đó đã tìm thấy mình, tàn đời rồi, làm sao đây?"

Đại Hổ nghe được âm thanh dữ dội đó liền bước ra ngoài cổng, nhìn thấy một tập đoàn mười một người xơ xác như đi chạy nạn đứng chầu chực trước cửa, vội mỉm cười chắp tay cung kính:

"Ta là chủ nhân nơi này. Xin hỏi các vị tìm ai?"

"Ngươi là chủ nhân nơi này? Minh Chủ Võ Lâm?"

Sư Tử cười hơ hớ đánh mắt sang Thiên Yết, nhìn vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi của đại huynh, lòng sung sướng nở hoa. Bão nổi lên rồi...

"Phải, các vị là tới chúc mừng tại hạ cưới thế tử đúng không? Hoan nghênh hoan nghênh!"

"..."- Chú ý chú ý, trời sắp sửa có sét, mọi người chú ý chạy thật nhanh, coi chừng bị sét đánh.

Đoàn người vội vã tìm nơi trú ẩn, sau đó tiếp tục lôi đồ ăn vặt vừa ăn vừa xem kịch vui. Thiên Yết vẻ mặt bão nổi nhìn thẳng vào mặt Đại Hổ, cất giọng:

"Ngươi là kẻ dám dụ dỗ thê tử ta bỏ trốn?"

"..."

Đại Hổ vẻ mặt mờ mịt, dường như không hiểu Thiên Yết đang nói tiếng gì. Thiên Yết từ từ rút thanh bảo kiếm chói lóa đang đeo bên người ra, chậm rãi cầm khăn lau lau, khẽ nhếch miệng cười:

"Các đồng chí, tội dụ dỗ nữ tử đã có phu quân đáng tội gì?"

Phía sau trăm miệng một lời giơ cao gươm giáo rống to:

"Xẻo gọn, quẳng vào lồng heo, đâm thây vạn đoạn, cho trôi sông."

"..."

"Bộp"

"Á, Nhân Mã tiểu thư, người làm sao vậy?"

Bạn nhỏ Nhân Mã vừa mới run rẩy bước ra, còn chưa có nghe rõ câu đầu, thấy đám huynh đệ tỷ muội rất đồng lòng chìa vũ khí hô vang đòi xử tội, rất không có nghĩa khí mà ngã xuống đất, lâm vào hôn mê. Một đoàn người trầm mặc nhìn con người tự biên tự diễn kia, sau đó khóe miệng nở nụ cười tà ác. Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, chịu chết đi...

Đại Hổ lo lắng đi tới đỡ Nhân Mã, quát to với bạn nhỏ Huyền Vũ vẫn còn đang ngơ ngác đằng sau:

"Còn không mau mời đại phu tới chưuã cho phu nhân."

Thiên Yết vẻ mặt không chút biến hóa tươi cười nhìn Đại Hổ đang ôm "nương tử thân ái" vào trong lòng sốt sắng, tay lau kiếm mỗi lúc một nhanh hơn. Quần chúng nhìn hành động của Thiên Yết, không kìm được mà rùng mình điên cuồng lau mồ hôi, tự tưởng tượng mặt mình là thanh kiếm, không tự giác xách cạp quần lùi lại hai bước. Nguy hiểm cấp độ mười, cần chú ý an toàn, đề phòng sét đánh trúng. Bạn nhỏ Huyền Vũ xấu số nãy giờ hứng chịu tia sét của Minh Chủ Võ Lâm cùng mười một con gnười động kinh ngaoì kia, che mặt khóc lướn bỏ chạy không dám quay đầu lại. mẹ ơi con muốn về nhà, nơi này thật đáng sợ!

Trong bầu không khí kỳ dị, đột nhiên Nhân Mã lảo đảo mở mắt mệt mỏi ngồi dậy, sau khi nhận ra kẻ đang cầm kiếm đứng trước mặt mình, toàn thân run rẩy giả bộ tiếp tục chết. Thiên Yết khẽ mở miệng:

"Mau đứng dậy, lại đây."

"..."- Tiếp tục giả ngu.

"Ngươi muốn làm gì nàng, bước qua xác ta trước đã."

Đại Hổ rất có nghĩa khí đứng dậy chắn trước mặt Nhân Mã, giọng nói hào sảng rất anh hùng. Thiên Yết híp mắt cười thả khăn xuống đất, cầm kiếm, lao đến. Mọi người hốt hoảng vội vã hô to can ngăn, nhưng đã muộn...

"Phập"

"..."- Một trận gió lạnh thổi qua, dân chúng bất động nhìn con kiến càng bé bằng nửa cái móng chân út đáng thương đang bò dưới chân Đại Hổ bị đứt ra làm đôi, lệ nóng quanh tròng. Người này đủ biến thái, giết kiến dọa người...

"Oa, mắt tinh, con kiến bé tí cũng nhìn thấy. Đến ta còn không có nhìn thấy được."

Bạn nhỏ Nhân Mã xúc động đến quên luôn hoàn cảnh nguy hiểm trước mắt, sùng bái giơ ngón tay cái lên cao. Đám người Ma Kết yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, ta không có quen người ngoài hành tinh này, vẫn là nên gói lại ném về hành tinh của nàng ta đi.

Trước vẻ mặt phức tạp của mọi người, Đại Hổ xắn tay áo, kích động tuốt gươm ra:

"Ha ha, mau tới, ta lâu lắm chưa có động đòn, thật sảng khoái cả người. Nào, nhào vô, phi thân tới đây."

"..."- Một đám ngã sấp xuống đất cố gắng dìu dắt nhau đứng dậy, che mặt khóc lướn. Ông trời ơi, đây là bạn cùng quê hương với Nhân Mã sao?

Hai nam nhân dùng khinh công bay lên cao, sau đó bắt đầu chém loạn xạ, công phu tuyệt diệu nhanh như gió khiến người ta không thể nhìn rõ. Gia nhân cùng khách trong phủ cũng xông tới, vui sướng khi thấy người khác gặp họa, trong tay còn cầm theo khoai tây chiên và hạt dẻ ngồi một góc bàn luận sôi nổi. Bạn nhỏ Nhân Mã không chịu nổi đả kích tiếp tục nằm dưới đất- giả chết...

Trong khi đó, tại khu rừng nằm cách sơn trang Đại Minh không xa đột nhiên vang lên một tiếng tru thảm thiết kèm theo đó là bước chân rầm rập và tiếng thở hổn hển. Phía trước, một đại nam nhân nho nhã thư sinh xách cạp quần bỏ chạy thục mạng, phía sau là một nam tử vô cùng xuất chúng, hai ămts lóe sáng dữ tợn cầm gươm đuổi theo:

"Đứng lại, ngươi chết với gia, dám làm ô nhục thanh danh của gia, chán sống rồi hay sao?"

"Cứu mạng, ta là không cố ý mà, ngươi cũng nên để cho ta kéo xong quần lên đã chứ! Ta vừa mới ngồi xuống mao xí ngươi đã đuổi tới đây, không muốn cho người ta sống sao?"

Nam tử nho nhã đau khổ rống lên, cố gắng bảo trụ tính mạng cho hai cái mông đáng thương. Nam tử xuất chúng hung dữ cầm gươm chém tới, thảm thiết gào lên:

'Ngươi dám nhìn trộm gia tắm, gia phải thiến ngươi!!!"

Cả hai cứ như vậy rượt nhau cho tới khi xuất hiện cửa rừng, nam tử nho nhã điên cuồng lao ra, chạy ào vào đám đông đang đứng đông phía trước, lệ nóng quanh tròng. Cuối cùng cũng có cơ hội trốn thoát...

"Chờ một chút"

Đám đông trăm miệng một lừoi rú lên. Nam tử nho nhã mặc kệ hình tượng quay ra sau rống lên:

"Chờ cái bẹp, ta bị tên đằng sau chém giết sắp chết r..."

"Bốp"

Một cách hoa rụng xống, phủ lên người nam tử nho nhã. Quần chúng yên lặng nhìn nạn nhân xấu số vừa chịu một cú đấm không mấy nhẹ nhàng của Thiên Yết và một cú đá vô cùng uy dũng của Đại Hổ, trực tiếp bất tỉnh. Nhân Mã đang giả ngất bất ngờ ngồi bật dậy, chỉ tay vào "thi thể: dưới đất cười như điên:

''Ha ha, đáng đời ngươi trêu chọc phải hai cái đại nam nhân kia."

Đám người Ma Kết khinh bỉ nhìn nàng: bạn nhỏ ngoài hành tinh, ngươi quên hai kẻ kia là vì tai họa nhà người mà đánh nhau sao?

Nam tử xuất chúng cùng lúc đuổi kịp, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng ngẩng đầu cười như bắn súng liên thanh:

"Ha ha, dám đắc tội với gia, ngươi nên biết sẽ có kết cục như vậy?"

Quần chúng e dè liếc nhìn kẻ đang cười kiêu ngạo kia, âm thầm lau mồ hôi: để sinh tồn trong thế giới động kinh này thật không dễ dàng. Chúng ta lớn lên thật phi thường!!!

Thiên Yết và Đại Hổ đánh mãi cũng không phân thắng bại, cuối cùng hai luồng ánh mắt trao đổi nhau, tay giơ kiếm đao tay vung lên, mọi người cùng nhau nín thở chờ đợi giây phút...

"Oẳn tù tì."

"A ha, ta thắng, ngươi thua rồi."

Thiên Yết tay giơ nam ngón lên lắc lắc, điệu bộ rất oai dũng phi phàm. Đại Hổ rơi lệ nhìn bàn tay không xòe ngón nào của mình, đưa tay xì nước mũi.
"..."- Quần chúng đều đã chịu đả kcihs liên tiếp, cùng ôm nhau ngất xỉu trước cổng sân. Thiên Yết đi tới gần xách cổ bạn nhỏ Nhân Mã lên, trước ánh mắt của mọi người, trực tiếp đá tung cửa sơn trang ngang nhiên dùng khinh công vào vào trong một căn phòng lớn, đóng cửa...

Đại Hổ hóa đá, không cam lòng gào rú:

"Nương tử của ta, ngươi muốn làm gì?"

"Bớt đau buồn bạn trẻ, ngươi không đấu nổi đâu."

Đệ đệ Sư Tử trải qua vô số đắng cay ôn tồn vỗ vai thương cảm. Ngươi muốn đâu với Thiên Yết sao, tu mười kiếp nưuã đi. Nhân Mã, ngươi bảo tọng nha.

Thiên Bình cười ngất khi thấy vẻ mặt bi tráng sợ hãi của bạn nhỏ Nhân mã khi bị xách cổ, vôi tình chạm mặt nam tử xuất chúng, sau đó há hốc miệng kêu lên:

"A Phỉ ca ca!"

Nam tử xuất chúng cũng ngạc nhiên nhìn nàng:

"Tiểu Bình muội muội?"

Cả hai nhận ra mặt nhau, Thiên Bình vui mừng lao đến ôm chầm lấy "A Phỉ ca ca" nũng nịu:

"Muội rất nhớ huynh. Cuối cùng huynh cũng trở về."

"Ta cũng thế, bảo bối, muội càng lớn càng xinh đẹp nha."

Bạn nhỏ A Phỉ vừa ôm mỹ nhân thơm phức trong lòng vùa vuốt ve tóc nàng, rất cưng chiều đáp lại.

Tám người còn lại hắng giọng nhìn Bảo Bình đang cắn ngón tay ghen tỵ, sâu sắc cảm thông. Vừa mới lay động được mỹ nữ đã có sóng gió, ngươi cũng thật quá đen đủi đi.

Bảo Bình hóa đá rơi vào hôn mê. A Phỉ ca ca...Tiểu Bình muội muội... Bảo Bối... Đây là chuyện gì? Hôm nay thiên thạch rơi xuống rồi sao?

~~~ End chap 34 ~~~

Bình Luận (0)
Comment