Tại tẩm cung của Song Ngư và Ma Kết...
"Nữ nhi...y da...như ta...là khí phách...khí phách...ý à...ý à...Song Ngư..."
Thanh âm hết sức ghê rợn với sức mạnh của ba bò chín trâu mãnh liệt xộc vào màng nhĩ của từng người, theo tiếng vang của căn phòng mà có xu hướng bay nhảy ra ngoài. Nha hoàn thị vệ yên lặng rơi lệ, lùi xa hai bước đưa tay lên ngoáy lỗ tai. Vị tiểu tổ tông này rốt cuộc còn muốn rống đến bao giờ nữa, bọn họ sắp chống đỡ không nổi rồi, tại sao dung mạo và tiếng hát của Song Ngư lại khác xa nhau đến thế.
Bên trong, năm cô gái hết sức bình tĩnh mà co giật khóe môi, trên đầu xuất hiện ba vạch đen, đau khổ nhìn nhau. Đã một tuần rồi Song Ngư nổi hứng muốn luyện giọng, và nạn nhân xấu số là các nàng đây phải ngồi đây nghe góp ý với tư cáh là hảo tỷ muội. Bạch Dương đau khổ:
"Còn muốn hát nữa sao? Ta còn muốn đi tìm Ngưu Ngưu của ta nữa nha."
"Ngươi nói bé chút, có thấy thứ Ngư Nhi đang cầm trên tay hay không mà than vãn?"
Thiên Bình âm thầm đá chân nàng một cái, chỉ chỉ vào thanh đao to gấp hai lần cánh tay đại nam nhân đang được Song Ngư nhiệt tình vác trên vai, rút khăn lau mồ hồi. Ma Kết nằm rạp xuống mặt bàn sụt sịt:
"Ta muốn đi khỏi đây, tai ta sắp không nghe thấy gì nữa rồi."
"Ngươi ráng một chút, có vẻ như Ngư Nhi sắp hát xong rồi. Hơn nữa, người đau khổ nhất xem ra không phải ngươi."
Cự Giải cố giữ vẻ mặt tươi vui nhất, huých tay Ma Kết nhìn về phía Nhân Mã đang nín nhịn đi mao xí đến vò đầu bứt tai sắp phát điên đến nơi, đắc ý. Bài hát vừa kết thúc, Nhân Mã đã đứng bật dậy vỗ tay đôm đốp, kích động hô:
"Hay, rất hay a, lần đầu tiên ta được nghe giọng hát hay như thế, Ngư Nhi, ngươi thật tài giỏi."
Song Ngư kiêu hãnh hất tóc ra sau, tỏ vẻ duyên dáng:
"Đa tạ, quá khen rồi. Ta ngượng."
Nhân Mã phấn khởi định xách váy đi ra, đột nhiên Song Ngư chớp chớp mắt e lệ:
"Vì để báo đáp lời khen của ngươi, ta quyết định hát thêm năm bài nữa."
"Rầm."
Nhân Mã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, bốn nữ tử còn lại mắt lóe sáng rực lửa rút trâm cài trên đầu ra trừng trừng hô lớn:
"Mã Mã, ngươi chết với chúng ta."
Song Ngư không để ý tới chúng tỷ muội đang lâm vào trạng thái muốn ăn tươi nuốt sống Nhân Mã, hắng giộng một tiếng rồi hát vang:
"Song Ngư ta...nữ hiệp anh hùng...đầu đội trời chân đạp đất..."
Năm nữ tử đang gào thét đến rơi lệ trong lòng thì đột nhiên, một thanh âm lướt qua họ chui vào tai Song Ngư:
"Hừ, cái tiếng kêu như ngựa hí sói tru ấy là từ đâu ra vậy?"
"Đùng...Đùng...Đùng..."
Mọi người đồng loạt lùi ra vài bước, sét cấp năm đổ bộ, mau đi tránh, báo động!!! Song ngư ngừng hát, mắt trợn trừng nhìn về phía Sư Tử- kẻ không biết sống chết vừa thốt lên câu nói mang tính đả kích, nghiến răng:
"Ngươi mới nói gì?"
Sư Tử đi phía trước, theo sau là đoàn người Thiên Yết chậm rãi đi cách xa một đoạn an toàn, vẻ mặt muốn xem kịch vui. Sư Tử chép miệng:
"Công chúa như ngươi sao lại có giọng hát kinh khủng đến vậy? Không biết rửa tai nghe kỹ mình thế nào à?"
Thanh đao sáng loáng từ từ rời khỏi vai, Song Ngư híp mắt liếc về phía các tỷ muội:
"Ta hát thế nào?''
"Tuyệt vời, không chê vào đâu được."
Năm người trăm miệng một lời đồng thanh hô lên, thà nói láo còn hơn đắc tội với Song Ngư, các nàng chỉ có một cái mạng thôi nha. Song Tử giơ ngón cái lên nịnh nọt:
"Ngư Nhi, ngươi hát tựa chim hoàng yến vậy."
"Phải phải, không kẻ nào sánh kịp ngươi."
Bảo Bình lau mồ hôi cười cười, Xử Nữ và Kim Ngưu rất phối hợp gật đầu lia lịa. Nhìn một đám người không có chút dũng cảm vạch trần sự thật, Sư Tử nhăn mặt bất bình:
"Các ngươi đừng ngu ngốc thế chứ? Rõ ràng là đứng bên ngoài còn thấy nha hoàn thị vệ run rẩy ngã nhào, ngươi còn không thừa nhận."
Mọi người căm phẫn phỉ nhổ, ngươi mới ngu ngốc, cả nhà ngươi ngu ngốc, không thấy thanh đao kia đang sắp bổ nhào tới hay sao, coi chừng một lát sau não ngươi được băm ra làm thịt viên cũng không biết nữa kìa.
Song Ngư cười hắc hắc quỷ dị, chậm rãi tới gần, Sư Tử vẫn không cảm giác được nguy hiểm, mỉm cười nho nhã. Cười, ngươi cười cái rắm, còn không mau chạy thoát thân, nghĩ mình võ cao siêu hay sao, ngươi đến leo cây còn thua heo nái nữa.
"Phập"
Thanh đao bén nhọn chém xuống mặt bàn trước mặt Sư Tử tức khắc vỡ làm đôi, chàng trừng mắt há hốc miệng run rẩy chỉ chỉ:
"Ngươi...ngươi..."
Biết sợ rồi sao, còn không mau chạy, ngươi giơ ngón trỏ để Song Ngư chặt ra làm tăm xỉa răng hay sao?
Sư Tử hét lên một tiếng, bỏ chạy thục mạng, Song Ngư dùng khinh công rượt theo, tạo thành một cảnh tượng rất đỗi thích mắt. Thiên Yết yêu nghiệt ngồi lên ghế quý phi, Nhân Mã vội chạy tới cười hì hì vuốt mông ngựa nịnh nọt:
"Hoàng thượng, để ta xoa bóp cho ngài."
Nàng lần trước ăn đậu hũ ( sờ mó cơ thể) của Hoàng thượng, cảm giác thật thích, vị hoàng thượng này rất rắn chắc thơm tho a. Thiên Yết nheo mắt cười tà mị:
"Được, làm phiền Mã Mã rồi."
Mấy nam tử còn lại liếc hắn với vẻ mặt không thể tin được, ngược lại Ma Kết vuốt cằm cười cợt, hoàng huynh tuyệt đối là có vấn đề, hơn nữa còn liên quan đến tiểu Nhân Mã bé nhỏ. Xem ra nàng cần chăm sóc hảo tỷ muội của mình tốt hơn mới được.
Nhân Mã bóp vai của Thiên Yết, hắn thở dài thỏa mãn, híp mắt hưởng thụ, hoàn toàn bỏ quên đệ đệ của mình đang nằm trong vuốt hổ. Sư Tử giận điên, vừa chạy vừa rống:
"Song Ngư kia, ta thề không đội trời chung với ngươi."
"Tốt thôi, ngươi biến về hành tinh của mình đi, bổn công chúa tiễn ngươi một đoạn."
"..."
Song Ngư, mồm miệng ngươi càng lúc càng đáng sợ, bọn ta khâm phục kính nể, đúng là khí phách nữ hiệp...
"Xoạt!!!"
Một tiếng động vui tai vang lên, mọi ánh mắt đổ dồn về phía nguyên nhân. Mảnh vải đang mắc trên đầu thanh đao phất phơ trước gió, mà nó lại đồng thời trùng hợp miếng rách trên mông quần Sư Tử. Chàng rú lên đưa tay che nơi đó, bi phẫn thảm thiết:
"Bổn vương hận ngươi, đồ công chúa thối."
"Bổn công chúa khinh ngươi, đồ vương gia thư sinh nát."
Xử Nữ hâm mộ chắp hai tay trước ngực, mắt long lanh:
"Ô, thì ra ngươi mặc khố màu đỏ à Sư Sư?"
"...."
Xử Nữ, ngươi bị Bảo Bảo lây nhiễm ý nghĩ không lành mạnh trong sách rồi, mau chết đi a!!!
Cự Giải thở dài ôm Thiên Bình:
"Bình Nhi, ta cảm thông cho số phận bi ai của ngươi, tuổi thơ thật quá dữ dội vì có hai nam nhân này là thanh mai trúc mã!"
"..."
Cự Giải, lâu lắm mới thấy ngươi nói được câu tử tế, không mất mặt tỷ muội ta, có tiến bộ, có tiến bộ...
Bạch Dương không chút chần chừ vội nhào tới ôm dính lấy Kim Ngưu, giả bộ yếu ớt khóc lóc:
"Ngưu Ngưu bé nhỏ đáng yêu, ta thật đáng thương vì phải ở nơi này chịu đựng tiếng hát của Ngư Nhi, ngươi mang ta về phủ ngươi có được hay không?"
Kim Ngưu nổi gân xanh, cố gắng kiềm chế kích động muốn bóp chết nàng, cắn răng:
"Cô nương, thỉnh tự trọng!"
Song Tử bi thống chỉ tay lên trời:
"Tại sao ta lại lạc lối vào chốn này, một mỹ nam như ta sao lại kết giao cùng các người cơ chứ?"
"Bốp"
Rất nhiều nắm đấm giơ tay đánh Song Tử, chàng đau đớn ngã xuống sàn, bất động. Nhân Mã điên cuồng rơi lệ hét lên:
"Tôi mới là người phải nói câu ấy!"
Xuyên không, ước mơ của nàng hoàn toàn chệch hướng rồi, đây là cái nơi khỉ gió nào thế, ai cũng không bình thường. Người hành tinh mau mang đĩa bay tới đưa nàng về quê nhà đi, cổ đại này thật đáng sợ.
"Dừng tay."
Cuối cùng thì yêu nghiệt Thiên Yết cũng đã chịu mở lời vàng, Song Ngư tạm dừng động tác, miễn cưỡng bỏ hung khí xuống, dù sao tên này cũng không thể đắc tội, nàng vẫn nên nhịn là hơn.
"Hoàng huynh, huynh nếu có nói gì đả kích thì báo nhanh với muội để muội ngất trước đã nhé."
Ma Kết sợ hãi lên tiếng, đưa tay ôm lấy cây cột lớn, chuẩn bị sẵn điểm tựa nếu bị đả kích mà ngã nhào. Thiên Yết tỏ vẻ không đồng tình lắc đầu:
"Trẫm đâu có đáng sợ như vậy?"
Mọi người bi ai cắn ngón tay, hoàng thượng, ngài không đáng sợ, mà là cực kì biến thái, cực kỳ phúc hắc, cực kỳ xảo quyêt,...chúng thần không chịu nổi một đòn công kích của ngài đâu.
"Thôi được, để trẫm nói luôn. Hôm nay trẫm đến đây là để tuyên bố một việc."
Tai mọi người đều vểnh to hết sức, chăm chú lắng nghe, cũng nhanh chóng đi tìm điểm tựa cho mình, Nhân Mã còn trực tiếp ôm chân ghế Thiên Yết ngồi hẳn xuống, mất công lát nữa ngã lại đau bàn tọa. Sư Tử hừ một tiếng, giờ không còn chuyện gì quan trọng hơn việc chàng phải đi thay quần.
"Ta mới nhận được thư của Song Thổ quốc, hoàng thượng Song Thổ quốc quyết định gả Song Ngư công chúa cho tam vương gia, tức Sư Tử."
"Cái gì???"
Tiếng gào thét giống như hổ báo thoát ra khỏi cung, trực tiếp đánh bất tỉnh cung nữ thị vệ canh cửa, mà nghe rõ nhất đó chính là tiếng của Song Ngư và Sư Tử.
"Điều quan trọng hơn...Ta đã đồng ý..."
Thiên Yết nhếch miệng cười, nghiêng đầu đặt lên tay, kéo Nhân Mã đang hấp hối dưới đất lên tránh để nàng đập đầu xuống đất mà hỏng não. Sư Tử nghe xong lên cơn hen suyễn cùng đau tim, kích động ngã lăn ra sàn, mà Song Ngư cũng điên cuồng cầm đao chém cây cột trước mặt. Hai thị vệ to béo đi tới kéo Song Ngư bảo vệ an toàn cho cây cột, Sư Tử cùng Song Ngư trước khi tức giận đến hôn mê còn kịp rống lên vài chữ:
"Không bao giờ, chúng ta là oan gia không đội trời chung! Lấy hắn/nàng ta ư, nằm mơ!!!"
Thiên Yết bình thản gật đầu:
"Được, vậy các ngươi cứ nằm mơ đi, đến khi tỉnh dậy đảm bảo hôn lễ đã xong."
Lần này thì hai người hoàn toàn ngất xỉu, những người còn lại cũng trợn trừng mắt mà kêu lên. Thảm, thảm thật rồi...
~~~~End~~~~~