"Gem có thật sự hạnh phúc hay không anh có thể biết được sao?"
Aries qua khe cửa đại sảnh đường, thần sắc không đổi nhìn hai người đang ngọt ngào bên trong.
"Kể từ khi bắt đầu, nụ cười của Gem đã không còn hoàn hảo như trước. Cô nghĩ Gem là đang hạnh phúc?"
Khẽ bật cười lạnh "Gem bảo chị ấy hiện đang rất hạnh phúc." Cô xoay người lại, không nhìn cảnh tình tứ vai kề vai tay nắm tay trong kia nữa mà mặt đối mặt với người được xem là bạn trai "Vậy anh nghĩ làm thế nào Gem mới hạnh phúc?"
"Dạo gần đây tôi đang cân nhắc xem có nên nói hết tất cả cho Capri biết hay không. Và tôi nghiêng về phần nên nói nhiều hơn."
"Ha." Lại lần nữa bật cười, nhưng lại là nụ cười kinh bỉ. Cô đánh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi cơn gió lạnh đang rít lên từng đợt rồi bật ngờ nắm lấy cavat người đối diện kéo mạnh xuống, gần đến mức chóp mũi của hai người chỉ con cách có vài mili. Cô lạnh giọng "Đừng quên giao ước của chúng ta. Thử hé ra nửa lời đi, tôi xin thề, tất cả học sinh nhà Ravenclaw sẽ không thể nào vượt qua bộ môn độc dược. Anh cũng biết người Nhà Slytherin độc ác, nhỏ mọn đến mức nào mà. Và đừng quên, tôi là học trò cưng của giáo sư Snape."
Sau đó lạnh lùng lách người rời đi. Có ai biết rằng trái tim cô hiện giờ đang rĩ máu không? Từng giọt, từng giọt rơi xuống thấm vào lồng ngực, nó siết chặt khiến cô nghiệt thở và chẳng biết còn có thể chống cự được thêm bao lâu nữa.
Aquarius khẽ nhếch môi cười, hắn xoay người nhìn theo bóng lưng nhỏ bước vội vào tối khẽ thì thầm điều gì đó rồi luyến tiếc nhìn vào đại sảnh đường lần nữa mới rời đi.
Bước nhanh trở về KTX, cô hiện giờ rất mệt, chỉ muốn ngã lưng xuống chiếc giường êm và đánh một giấc đến sáng, sau đó đem tất cả chuyện hôm nay trả vào giấc mơ và cô sẽ lại như bình thường.
Chỉ là hình như cô vừa phát hiện được hai con chuột đang lén lén lút lút bên bệ phun nước của trường lại còn là bộ đồng phuc màu xanh nổi bậc nhà Slytherin. Lại là hai đứa nhóc không phép tắt lần trước, thú thật rằng trong đám năm nhất của Nhà cô ấn tượng với hai đứa này nhất. Không phải vì mới ngày đầu tiên chúng đã có ý định lẻn vào rừng cấm mà là khả năng học tập của chúng phải nói là hơn hẳn lũ kia một bậc.
Cô bé Scorpio gì đó là một thiên tài của môn Số học huyền bí, xin thề rằng giáo sư Septima đã luôn nhắc đến con bé vào mỗi tiết học, cảm giác như nếu không nhắc đến cái tên Scorpio bà ấy sẽ không có hứng dạy tiếp nữa!
Còn Taurus lại được xem là Severus Snape thứ 2 vì khả năng ghi nhớ các loại độc dược và khả năng điều chế chúng một cách tuyệt vời. Trong buổi học đầu tiên, vị giáo sư khó tính Snape đáng quý cũng đã không kiềm chế được mà thốt lên khen ngợi cậu đôi ba câu. Có lẽ nhóm học trò cưng của giáo sư Snape sẽ có thêm thành viên mới sớm thôi!
Nhưng, nói gì thì nói. Dám trái quy định lén lẻn ra ngoài là tội không bỏ qua được. Lần này, hai con chuột kia chết chắc. Sẽ không còn chuyện mắt nhắm mắt mở cho qua như chuyện lần trước nữa.
"Taurus Thomspon. Scorpio Wilson."
Hai con chuột đáng lén lén lút lút kia giật nảy mình và cứng ngắt quay lại khi nghe gọi tên. Và đập vào mắt chúng chính là hyunh trưởng đáng kính với khuôn mặt lạnh tanh vạn năm không đổi.
"H-Hyunh t-trưởng! Hì hì, buổi tối tốt lành..." Scorpio cười hì hì gượng ép buông lời chào.
"Vào rừng cấm?"
"Không không không. Bọn...bọn em... chỉ là đ-đi dạo. Phải, đi hóng gió chút thôi! Ha ha." Taurus lau nhẹ tầng mồ hôi mỏng trên trán hấp tấp đáp lời.
Nhưng còn lâu cô mới tin "Quay trở về KTX. Và chép một trăm lần bản nội quy của trường."
Lại phải chép!
Hai con chuột lén làm việc xấu khóc ròng yểu xìu theo chân vị hyunh trưởng đáng kính trở về KTX, cuối cùng chúng lại là kẻ thất hứa. Thật quá mất hình tượng với hai đứa kia.
Ở một góc nào đó trong phòng truyền thống còn xót hai con chuột, chuột này là loài biết leo cây nha! Chúng đã đợi hai con chuột kia hơn ba tiếng đồng hồ và đến bây giờ vẫn chưa thấy chúng đâu.
"Tớ biết lũ Slytherin đó không đáng tin rồi mà! Thật không tin được bản thân lại ngây thơ tới mức đi tin lời bọn chúng mà vác xác ra đây nằm chờ nữa." Leo nằm sóng xoài trên cái bàn lớn, mặt mày như bị đứa nào cướp mất sổ gạo chán nản nhìn sang thằng bạn chẳng khá khẩm bảo nhiêu khi nó ngồi chống ngốc ngay cánh cửa với bộ mặt hờn cả thế giới.
Bất chợt Libra bật ngồi dậy lôi thằng bạn đang nằm trên bàn rớt bịch xuống đất rồi không để nó kịp ngồi dậy mà trực tiếp kéo lê trên sàn đến một góc tối.
Leo đau điếng, thật không tin được nó có thằng bạn thương nó ghê cơ. Định đập cho nó một trận nhưng ngoài cửa có động.
Trong góc tối, hai đứa nó thấy hai bóng người được ánh trăng in lên cửa kính, không biết là ai nhưng là một nam một nữ, họ đang bàn chuyện gì đó.
"Vẫn không thấy?" Là giọng nữ.
"Tôi đã tìm khắp rồi, nhưng nửa giọt cũng không có!"
"Không thể nào! Nếu đêm nay tìm không ra, chúng ta sẽ phải đợi thêm một tháng nữa. Tìm lại lần nữa đi! Bảo hai đứa kia tìm kĩ vào!"
Sau đó, hai bóng đen gấp rút rời đi. Leo và Libra mới thở phảo nhẹ nhỏm lếch xác ra ngoài. Nhưng đời không như là mơ!
R.Ầ.M!!!
"BA MÁ ƠI!!! TÔI KHÔNG NGHE THẤY GÌ HẾT, TÔI BỊ ĐIẾC LÂM SÀN, MẤY NGƯỜI NÓI GÌ NÃY GIỜ TÔI ĐỀU KHÔNG NGHE THẤY. ĐỪNG Gϊếŧ TÔI, TÔI CÒN YÊU ĐỜI, TÔI CÒN MUỐN TRỞ THÀNH PHÙ THỦY, TƯƠNG LAI TÔI CÒN PHẢI CƯỚI VỢ SINH CON, NỐI DÕI TÔNG Đ----"
"Tên nhóc này! Cậu la cái gì???"
Virgo vốn nghĩ rằng bản thân sẽ xuất hiện ngầu lắm, ngầu y như Aries vậy nhưng mọi tưởng tượng đều sụp đỗ khi thằng em cùng nhà đang quỳ dưới sàn liên tục vái lạy, miệng vận dụng hết âm vực từ khi chào đời đến bây giờ để la hét và điều đó chẳng khác nào để lão Flich tìm tới cả.
Vội bịt cái loa biết lạy lại, cô trừng mắt đe dọa "Thử la thêm tiếng nào nữa đi, tôi chắc chắn cậu sẽ không toàn thây trở về phòng tối nay đâu!"
Leo nuốt khan nước bọt tròn mắt nhìn Virgo. Không cần la thêm nữa đâu, hiện giờ cậu đã đủ thấy tương lai mù mịch như thế nào khi bị hyunh trưởng bắt tại trận rồi!
"Hai nhóc hẹn với hai đứa nhà Slytherin đúng không?"
"Sao tiền bối biết?"
Libra thay mặt cho thằng bạn đang bị bịt miệng ngạc nhiên. Hai đứa kia không hèn đến nổi đem chuyện này nói với huynh trưởng của cậu đấy chứ?"
"Lúc nãy tình cờ thấy hai nhóc đó bị hyunh trưởng nhà Slytherin lôi về rồi! Dự là không toàn mạng vào ngày mai đâu." Nói tới đây cô dừng lại một chút rồi bật cười ranh mãnh "Và hai nhóc cũng sẽ chịu chung số phận. Đặt biệt là cậu đó, Leo Roberts!"
Leo khóc không ra nước mắt ú ớ nhìn Libra rồi lại nhìn nụ cười đầy mùi thuốc súng của Virgo. Lần này cậu tiêu thật rồi!