(12 Chòm Sao) Số Mệnh

Chương 71

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ma Kết

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Nhân Mã

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

- NHÂN MÃ, ANH CHÁN SỐNG RỒI HẢ? - Một cô nàng khá là nhỏ cùng với đôi tai mèo trắng trên đầu, cái đuôi cùng màu ngoe nguẩy, trên người mặc một bộ lolita, khuôn mặt cau có  cáu gắt hét lên.

Ngay tức khắc, một cậu chàng vô cùng là soái không biết từ đâu xuất hiện quỳ rạp xuống đất, hai tay ngay ngắn để trên đầu gối, lưng thẳng, ánh mắt đầy tội lỗi nhìn vô cô gái đối diện. Cô gái đối diện thấy người mình vừa gọi đã có mặt, lửa giận cũng nguôi ngoai đi một chút, nhưng làm hỏng son phấn của cô, đừng hòng thoát.

- Cái gì đây? - Cô nghiến răng nghiến lợi dùng chân đạp đạp lên đống đồ vỡ dưới đất.

- Ân, Kết Kết anh biết tội, anh biết tội. Đừng đạp nữa, nhỡ thủy tinh vào chân em thì sao. - Nhân Mã lo lắng nhưng cũng không dám đứng dậy, chỉ dám dùng một tay đỡ đỡ chân Kết cho cô đạp lên tay mình, tránh khỏi bị thủy tinh của đống đồ trang điểm làm cho bị thương.

- Biết tội? Thế là xong? Anh có biết tôi dành dụm nó lâu như thế nào không hả?

- Anh thật sự biết tội mà. Đây! - Để chứng minh lời mình nói là thật, Nhân Mã liền lôi một cái túi trắng ở đằng sau lưng giơ ra trước mặt, ánh mắt thể hiện rõ sự hối lỗi.

Ma Kết nhận lấy túi đồ, mở ra là nột đống đồ trang điểm mà mình yêu thích, lúc này cũng không còn cau có mặt mày nữa, hàng lông mày giãn ra, bắt đầu nở nụ cười. Thấy mình thành công chuộc lỗi, Nhân Mã cũng ngay lập tức đứng dậy đi lấy đống xẻng và chổi, thu dọn thủy tinh dưới đất. Một người như Mã luôn chỉ qua loa, không bao giờ cẩn trọng, cứ để cái gì đến thì đến, buông thả hoàn toàn. Nhưng đó là lúc trước, giờ đây Mã biết chú trọng mọi thứ hơn, giống như bây giờ, cậu đang cẩn thận tỉ mỉ thu dọn từng mảnh thủy tinh, dù là mảnh nhỏ như hạt cát cũng bị anh nhìn thấy và gắp lên. Cậu cẩn thận như vậy, cũng không phải sợ tiểu miêu kia bị thương sao. Lúc nào cũng bất cẩn, chả chịu chăm sóc bản thân, có bị thương cũng chỉ qua loa xử lí và luôn miệng nói " Đó chỉ là vết thương ngoài da thôi mà, quan tâm làm gì chứ ".

Ngẩng đầu lên nhìn tiểu bạch miêu đang thích thú ngồi trên sofa xem từng bộ trang điểm mà mình mua, chợt lắc đầu cười nhẹ. Quyết định của cậu......vốn là không sai......

_____________________
Tại Đương Triều quốc:

- Làm ơn, ngươi muốn bao nhiêu vàng bạc, ta đều có thể cho. Chỉ cần ngươi có thể đưa ta đi gặp nàng ấy. - Lục vương gia mà vốn bị người ta coi là điên rồ đang ra sức cầu xin một tên nam nhân ăn mặc kì dị tại chính phủ của mình.

- Cũng không phải là khó....... - Hắn đảo mắt một lượt, nhìn trên người vị vương gia này có thứ vừa mắt, liền đòi hỏi.

- Vậy....cái đó cũng được?

Nhân Mã nhìn theo hướng chỉ của hắn.......là chỉ ngọc bội....

- Đương nhiên có thể. - Cậu không do dự gỡ ngọc bội ra đặt lên bàn. Nếu chỉ cần đổi lấy nó để gặp nàng, cậu đổi một nghìn cái cũng được, dù gì phủ cậu cũng không thiếu mấy cái ngọc bội rẻ tiền này.

- Thế giới của ngươi và nàng khác nhau hoàn toàn. Nàng vốn dĩ là ở miêu tộc.....vậy ngươi làm cáo đi. - Tên đó thu miếng ngọc bội về tay, tiện giải thích qua loa một chút vấn đề.

- Cáo? Mi......

Nhưng chả kịp hỏi thêm, Nhân Mã liền rơi vào một vòng xoáy kì bí. Cũng tầm 2 phút, cậu đã thực sự đến một nơi hoàn toàn mới mẻ. Nơi cậu rớt xuống là một khu rừng, nhưng nhìn có gì đó hơi khác so với nợ bản thân sống. Bất chợt thấy gáy lành lạnh, sờ ra sau gáy mới được một phen hoảng loạn. Tóc hắn đâu? Sao ngắn quá vậy? Sờ tiếp lên thì có thêm cái tai, và đằng sau ngúng nguẩy một cái đuôi cáo. Hoang mang thực sự, nhưng rồi lại nghe tiếng sột soạt nho nhỏ ở nơi nào đó không xa, vội bỏ hết mọi hoang mang phi thẳng đến đó.

- Hmm.....cái nấm này ăn được không nhỉ????

* Soạt *

- Ai? - Một cô gái nhỏ khá là xinh xắn đầy cảnh giác nhìn con cáo trước mặt mình, tuy nhiên chỉ số ngu của người này chiếm lên khá là cao, cho nên đã khiến người đối diện thở cái phào đầy nhẹ nhõm:

- Ngươi soái quá nha.

Nhân Mã biết là mình đẹp, nhưng mà được cô nàng này khen, cậu có chút bất lực. Người cần tìm đã ngay trước mắt, thế nhưng cậu cảm thấy cái cảm xúc thật khó nói. Một cái gì đó là sự ngán ngẩm cũng như mệt mỏi, aiza.....cứ thấy ai đẹp là khen như vậy, cậu biết quản cô nàng Ma Kết này như thế nào đây. Thế mà lúc trước ở cùng hắn thì hung dữ như con cọp, giờ đây sao lại ngu ngơ như con nai tơ thế này chứ. Nhưng nói gì thì nói, vẫn là bảo bối tâm can của cậu, vẫn phải nghĩ cách để lừa tiểu miêu này thôi.

- Ta.....ta bị lạc...... - Nhân Mã bắt đầu bày ra bộ dạng đầy vô hại của mình, giả bộ có chút hoảng sợ, đôi mắt cố mở to hết sức để trông thấy mình là một con cáo ngây thơ, đơn thuần.

- Ba mẹ ngươi......chắc lo lắm.....ta giúp ngươi thoát.... - Ma Kết quả nhiên dễ bị lừa, Mã mới bày ra vẻ vô tội đã mềm lòng, không phòng bị tiến lại gần.

- Ngốc đến như vậy? - Nhân Mã thầm mắng trong lòng.

- Ta....ba mẹ không có.....giờ cũng lạc....không biết đi đâu....

Lại tăng thêm vẻ đáng thương một bậc nữa, Ma Kết chính thức ngã quỵ, tiến lại ngay cạnh Nhân Mã, bắt đầu an ủi:

- Ngươi đừng buồn. Hay là đến ở với ta đi, ta sống một mình, chán lắm.
______________________
Và đó chính là cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ. Nhưng Ma Kết đáng thương, cho đến giờ vẫn không hề biết bản thân bị lừa, vẫn ngày ngày ngoe nguẩy bên cạnh Nhân Mã, bày ra cái bộ đáng yêu, suốt ngày làm nũng.

- Mã~~~~! Nhanh lên, nhanh lên, ra đây em trang điểm cho anh. - Ma Kết ngồi trên sofa vui vẻ cầm hộp phấn nền, giơ lên cao vẫy vẫy gọi Mã đang loay hoay dọn dẹp.

- Tuân lệnh bảo bối. - Cất đi cái chổi và xẻng, nhìn sàn nhà sạch sẽ không còn mảnh nào, lại yêu chiều Ma Kết, ra sofa ngoan ngoãn ngồi cho cô trang điểm.

" - Mã.....người ta....người ta ôm nhau kìa.....nhìn ấm thật....

- Tiểu miêu, lại đây anh ôm.
___________
- Nhân Mã, cặp kia đi ăn kem kìa.

- Kem đây, không cần nhìn họ, anh mua cho em rồi.
___________
- Mã Mã, cái túi cô kia cầm đẹp quá.

- Anh mua cả cửa hàng này rồi.
___________
- Mã~~~~!

- Em muốn gì sao?

- Tại sao anh cứ chiều em như vậy? Cứ thấy người ta có, em cũng đòi theo, thế mà anh cũng ngay lập tức chiều.

- Không phải là vì yêu em sao tiểu bạch miêu. "




Bình Luận (0)
Comment