12 Chòm Sao... Xuyên Không!!!

Chương 24.2

- MÃ MÃ, đã bảo đi theo nhóm mà

- KIM NGƯU cậu bớt ăn đi được không?

- BẢO BÌNH, không phải lúc để thử thuốc đâu

XỬ NỮ vừa đi vừa gào thét cái đám vừa mới gật đầu sẽ đi theo nhóm, bước ra đường một cái liền bay chỗ này, nhảy chỗ kia. Chu Tước đi bên cạnh, vỗ vai XỬ NỮ lắc đầu:

- NỮ tỉ, muội thấy hay cứ để họ chơi một lúc, ở đây đông người, Thanh Long có lẽ sẽ không ra tay đâu.

- Nhưng mà… - XỬ NỮ vẫn còn lo lắng, người đó là sát thủ, là người có vạn gương mặt, bảo sao cô không lo. MA KẾT choàng tay ôm eo XỬ NỮ nhằm trấn an. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh cười rồi chính mình cũng thôi la hét, để cho mọi người được thoải mái.

SONG TỬ bị THIÊN BÌNH kéo đi mua son phấn, anh chợt cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu lại chỉ thấy một dàng người ai cũng hối hả ngược xuôi. SONG TỬ cho là mình đa nghi, bỏ cảm giác sang một bên, chuyên tâm chọn đổ cho BÌNH nhi của cậu. SƯ TỬ tay bê một chồng đồ cao ngất, nếu người bê đổ không phải SƯ TỬ mà là một nam tử bình thường, e là đã bị đè chết. NHÂN MÃ chẳng đoái hoài gì đến tình trạng “ khốn khổ” của SƯ, tay vẫn liên tục chất đồ lên người cậu. Thầm thở dài trong lòng, MÃ MÃ không có đùa khi nói sẽ hành cậu nga. Bỗng nhiên, cảm giác như có ai quan sát mình, cậu quay lại nhưng cũng chỉ thấy một đám người qua lại, cho là mình bê nhiều đồ quá, mệt nên gặp ảo giác. Nhưng cảm giác đó cứ bám lấy cậu, SƯ nghĩ lại: “Chu Tước nói Thanh Long là cao thủ hóa trang, có khi cô ta đang lẫn trong đám người kia cũng nên”.

- MÃ MÃ, chúng ta mau về chỗ XỬ NỮ thôi – SƯ TỬ gọi MÃ về, lo cô sẽ vì ham chơi mà gặp nguy hiểm.

- Sao vậy, chưa chơi đã mà – MÃ nhíu mày nhìn SƯ

- Lại đây, tớ nói này – SƯ kéo MÃ lại, thì thầm gì đó. Cả hai người cùng nhau gọi những người khác về, tụ lại một chỗ. THIÊN BÌNH đang mau đồ bị kéo về nói:

- Sao tự nhiên lại về chứ? Tớ còn chưa chọn đồ xong

- Tớ cứ cảm thấy như có người theo dõi chúng ta ấy – SƯ TỬ

- Cậu cũng thấy vậy à? – SONG TỬ hỏi lại, vậy ra cảm giác của cậu lúc đó không phải ảo giác.

- Tớ cũng có cảm giác đó - những người khác cùng lên tiếng.

- Tôi cũng thấy có gì đó không ổn, nơi này đông người, tiện cho việc ẩn nấp. Chúng ta nên tìm nơi nào vắng vẻ, không có người càng tốt – Chu Tước vừa nói vừa nhìn xung quanh.

- Tớ biết, theo tớ - NHÂN MÃ vừa nói vừa ra hiệu cho mọi người đi theo.

Nơi MÃ MÃ dẫn đến là một cánh đồng hoang, cây đã trụi lá, cỏ mọc cao tới hông người. Giữa có một cánh đình nhỏ bám đầy bụi. 13 người kéo nhau vào đình, quan sát thật kĩ xung quanh. Chợt, có 5 cô nương đi tới, cười nói vui vẻ. SONG TỬ hỏi THIÊN BÌNH:

- BÌNH NHI, trong số họ có ai cải trang không?

THIÊN BÌNH nheo mắt nhìn kĩ, lát sau cô nói:

- Không có

5 vị cô nương vừa đi vừa nói chuyện, một cô nương nói:

- Thanh nhi, muội hái được Linh Tâm thảo chưa?

- Dạ rồi, nhiều là khác – lục y nữ tử tên Thanh nhi đáp

- Hôm nay tỉ muội chúng ta quả có duyên, gặp được Thanh nhi vừa hiền lành vừa dễ thương nữa – một cô nương áo hồng nói

- Nhu tỉ quá khen rồi, Thanh nhi đâu được xinh đẹp như các tỉ - Thanh nhi cười nói, trong nụ cười ẩn chứa ý vị khó hiểu.

13 người nhìn 5 nữ nhân tiến tới, tuy THIÊN BÌNH nói là không có ai cải trang nhưng 5 nữ nhân đột ngột xuất hiện ở đây, thật làm người ta nghi ngờ. Đột nhiên, nữ nhân được gọi là Nhu tỉ lên tiếng:

- Thanh nhi, sao lúc nãy đang mua đồ trên phố, em lại kéo mọi người ra đây.

- Có chút chuyện riêng thôi, không có gì đáng bận tâm.

- A, trong đình có nhiều người lắm kìa – nữ nhân áo lam chỉ tay về phía 13 người nói.

5 người nữ lập tức đi tới, họ cũng cười rồi chào hỏi bình thường. Chợt, KIM NGƯU ngửi được một mùi hương quen thuộc, cậu theo mùi hương ngửi. Ngửi một hồi thì biết, mùi hương đó là từ vị cô nương tên Thanh nhi. KIM NGƯU xanh mặt lắp bắp:

- Mùi này…cô…cô nương áo xanh….Thanh Long

KIM NGƯU vừa dứt lời, các bạn khác lập tức lôi vũ khí ra. Ánh linh quang chợt lóe lên cắt đứt sinh mạng bốn nữ tử, còn lại một người, cô gái được gọi là Thanh nhi hay nói chính xác hơn là Thanh Long.

Thanh Long mỉm cười nói:

- Không ngờ có ngày ta phải dùng tới chân diện của mình, vậy mà vẫn bị các ngươi phát hiện. Bất cứ ai thấy chân diện của ta đều phải chết, nhận lấy.

Lời vừa dứt, bóng áo xanh chuyển động, ánh bạc lấp lánh chỉ thẳng vào KIM NGƯU. “Keng” – THIÊN YẾT kịp thời đưa đao lên cản lại, Chu Tước vòng ra phía sau định đâm Thanh Long, không ngờ cô ta phát hiện, phóng ám khí về phía Chu Tước. Chu Tước ngiêng người né tránh, “soạt” tay áo rách một mảng lớn, rướm máu.

Thanh Long biết chắc Chu Tước mỉm cười, ám khí vừa rồi tẩm kịch độc, đảm bảo chưa tới 1 canh giờ, kẻ phản bội sẽ bị loại bỏ. Quay lại cuộc chiến, Thanh Long dụng hết khả năng, bước chạy vừa nhanh vừa lắt léo, mấy phen bọn BẠCH DƯƠNG, SONG TỬ suýt mất mạng. THIÊN YẾT thấy tình hình ngày càng không ổn, nháy mắt với MA KẾT. Hai người cùng xông lên, vừa gạt kiếm của Thanh Long, vừa đẩy những người khác ra ngoài. Thanh Long nhận ra mình dần dần bị cô lập, còn biết hai người kia khinh công vô cùng đáng sợ, nếu là từng người, cô có thể sẽ thắng nhưng nếu cả hai hợp công, e nắm chắc chiến bại. Thanh Long lập tức nhảy ra ngoài, vừa quay ra, cô cảm nhận một lực cực mạnh đánh vào bụng, là SƯ TỬ. Lúc YẾT KẾT dồn Thanh Long vào đường cùng đã nháy mắt với cậu. SƯ TỬ không hiểu gì, đứng trơ ra đó, lúc Thanh Long nhảy ra thuận tay cho cô ta một chưởng, vô tình lại đúng ý hai người (chó ngáp phải ruồi ấy mà).

Thanh Long bị một chưởng của SƯ TỬ thì hộc máu, “quân tử báo thù mười năm chưa muộn” cô vội nhảy lên cao định trốn thoát, không ngờ hai thân ảnh màu lam từ trên mái đình nhảy xuống, bạc kiếm hắc đao lóe sáng nhắm thẳng nữ tử trước mặt. Đôi mắt hãy còn hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch, cái chết đến trong phút chốc, Thanh Long bị cắt thành ba khúc rơi thẳng xuống đất, chết không nhắm mắt.
Bình Luận (0)
Comment