Trần Tuý thấy Chân Điềm gọi lại thì hơi kỳ lạ, anh đeo tai nghe Bluetooth vào, rồi nghe máy: “Sao vậy?”
“Học trưởng!” Chân Điềm nói với vẻ rất lo lắng, giống như đang gặp phải chuyện gì khó giải quyết, “Hôm nay bố và anh trai của em không có đi làm!”
“Hả?” Trần Tuý không hiểu ý của cô.
“Cho nên trưa nay bọn họ sẽ ăn cơm ở nhà!”
Trần Tuý im lặng một hồi rồi mới chậm rãi trả lời, “Ừ.”
Chân Điềm nói: “Nếu không hôm nào anh đến đi, em sợ bọn họ sẽ doạ anh mất.”
Trần Tuý cười nhẹ rồi nói: “Cũng không đến mức như vậy.”
Vì trò chuyện với Chân Điềm nên hệ thống định vị trên điện thoại cũng bị gián đoạn, nhưng anh nhớ mình nên rẽ trái ở ngã tư tiếp theo. Anh đánh lái sang trái, rồi hỏi Chân Điềm ở đầu bên kia điện thoại: “Bình thường hôm nay bố với anh trai em không ở nhà sao?”
“Ừm, hôm nay là thứ hai nên sẽ đến công ty. Nhất định Vương Thục Trân phu nhân đã mật báo với bọn họ. Chân Điềm nói xong, cô giải thích thêm: “Phu nhân Vương Thục Trân là mẹ em.”
Trần Tuý lại không nhịn được cười, anh nói với cô: “Nếu đã như vậy, cho dù lúc khác anh đến thì mẹ em vẫn có thể nói lại với bọn họ mà.”
“…” Có lý.
“Như vậy người nhà em cũng đã đợi anh rồi, để khi khác thì cũng không ổn lắm. Đúng rồi, mọi người thích ăn gì, tiện đường anh mua một chút.”
“Không cần đâu, anh đừng lãng phí.” Chân Điềm vội vàng ngăn lại, “Chỉ cần anh đến thôi thì mẹ em đã vui lắm rồi.” Nào có thần tượng nào đến gặp người hâm mộ mà còn phải mang theo quà tặng chứ!
“Như thế thì không hợp lễ nghĩa lắm.”
“Nhà em không có nhiều quy tắc như vậy đâu.” Lúc này Chân Điềm đã tỉnh táo hơn nhiều, nếu ông Chân và Chân Hi đã muốn nhìn thấy thần tượng của bà Vương Thục Trân thì cứ để họ nhìn đi, “Vậy em không nói nữa, anh lái xe cẩn thận nha.”
“Được.” Trần Tuý tươi cười đáp lại, tắt điện thoại xong anh mới tháo tai nghe Bluetooth ra.
Lúc Chân Điềm xuống cầu thang một lần nữa, ba người trong phòng khách vẫn đồng loạt nhìn cô. Bà Vương Thục Trân đoán, chắc chắn vừa rồi cô về phòng để gọi điện, bà lập tức hỏi cô: “Bạn của con đâu?”
“Chắc là một lát nữa ạ, con ra ngoài đợi anh ấy đây.” Cô nói xong, đi đến cửa thay giày. Pudding vui vẻ đi sau lưng, giống như là muốn ra ngoài với cô.
“Pudding cũng muốn đi hả?” Chân Điềm thay giày xong rồi cúi người ôm Pudding lên. Pudding nằm trong vòng tay cô sủa một tiếng, Chân Điềm sờ đầu nó rồi nói: “Vậy chúng ta cùng đi thôi.”
Cô mang xích chó vào cho Pudding rồi ôm nó ra ngoài. Cô vừa đi, ba người trong nhà lại mở một cuộc họp nhỏ.
“Mẹ còn tưởng hai người sẽ hù người ta chạy mất, may ghê.” Tối qua bà Vương Thục Trân nói với ông Chân và Chân Hi rằng Chân Điềm muốn dẫn bạn về nhà ăn cơm nên ông liền lôi kéo Chân Hi ở nhà đợi. Dáng vẻ tức giận vừa rồi của Chân Điềm vì cô cho rằng ông Chân sẽ phá hư bữa ăn này, may mà người kia vẫn đến như đã hẹn.
Chân Hi hừ một tiếng, xem thường nói: “Nếu người đàn ông đó bị bố với con doạ cho bỏ chạy thì cũng chẳng cần phải giữ.”
Ông Chân im lặng một hồi, rồi đưa ra ý kiến khác: “Nhỡ người bạn mà Điềm Điềm đưa đến là nữ thì sao?”
Chân Hi và bà Vương Thục Trân cùng liếc mắt nhìn sang, nếu ông thật sự cho rằng người đó là nữ thì còn đòi ở nhà làm gì?
Chân Điềm ở cửa hơn nửa giờ thì mới nhìn thấy Trần Tuý chậm rãi lái xe đến. Cô vô thức tiến lên hai bước, vẫy tay với anh: “Học trưởng!”
Trần Tuý dừng xe, hạ cửa kính xuống rồi ló đầu ra ngoài: “Em luôn đứng đợi ở đây sao?”
“Vâng.” Chân Điềm vẫn đang ôm Pudding trong ngực, lúc nhìn thấy Trần Tuý, Pudding tò mò sủa về phía anh một tiếng. Chân Điềm giới thiệu với Trần Tuý: “Đây là con trai của A Kim, mẹ em đặt tên nó là Pudding, đáng yêu lắm phải không.”
Trần Tuý cúi đầu nhìn chú chó con, cười gật đầu: “Ừ, đáng yêu.”
Sau đó, anh mở khoá cửa xe rồi nói với Chân Điềm, “Em lên đi.”
“Vâng, anh có ngại Pudding không?”
“Anh không.”
Chân Điềm mở cửa phía ghế phụ ra rồi ôm Pudding ngồi vào, bởi vì có Chân Điềm đi cùng anh nên bảo vệ ở cổng không kêu Trần Tuý khai báo danh tính, mà trực tiếp cho anh vào.
Xe của Trần Tuý đang dần tiến vào khu chung cư, anh cũng tiện đánh giá nơi ở của Chân Điềm: “Chỗ này không tồi.”
Chân Điềm cười hai tiếng, khiêm tốn nói: “Đều là do bố em mua.”
Trần Tuý nhìn cô, cong môi, “Em tự mở một quán bia nên cũng không kém.”
“Không, không, anh vẫn giỏi hơn, ABA đâu có dễ vào.”
Trần Tuý khẽ gật đầu: “Tuy yêu cầu của ABA nghiêm ngặt, nhưng cũng không như bên ngoài đồn thổi đâu.”
“Anh cũng là thần tượng của mẹ em.” Chân Điềm nói, “Trên đời này chỉ có hai người đàn ông chinh phục được mẹ em, một người là bố em, còn người kia chính là anh.”
Trần Tuý không khỏi bật cười trước câu nói này: “Em nói như thế khiến anh có chút hoang mang đấy.”
“Hahahaha.” Chân Điềm bật cười, Pudding nghe thấy tiếng cười của cô thì sủa hai tiếng cực kỳ dễ thương.
Hai người trò chuyện vài câu thì Trần Tuý đã lái xe đến trước cổng nhà của Chân Điềm. Sau khi xuống xe, Chân Điềm đặt Pudding xuống đất để nó đi cào cửa. Còn cô đợi Trần Tuý xuống xe để cùng anh vào trong.
Pudding ngồi xổm ở cửa chờ bọn họ, Chân Điềm lấy một đôi dép lê cho Trần Tuý thay rồi mở cửa đi vào.
Trước khi vào cửa, Trần Tuý lại hỏi: “Thật sự không cần chuẩn bị quà gì sao?”
Chân Điềm cười nói: “Thật sự không cần, bởi chính anh là món quà tốt nhất rồi!”
Mặc dù biết những gì Chân Điềm đang nói là mẹ cô thích anh nhưng Trần Tuý vẫn hiểu sai vài chỗ. Anh nhìn cô, cười lơ đãng rồi đi theo cô vào trong.
Ba người trong phòng khách sớm nghe được tiếng động từ lúc Pudding cào cửa, trong lòng tò mò muốn chết nhưng phải giả bộ ngồi trên ghế sô pha, đợi hai người tự đi vào.
“Mẹ, bạn con đến rồi.” Chân Điềm dẫn Trần Tuý vào phòng khách, chào hỏi người bên trong một tiếng.
Ba người cùng lúc quay đầu, khi trông thấy người đàn ông đi phía sau Chân Điềm thì cùng mở to hai mắt.
“Chào chú, dì ạ, cháu là Trần Tuý, làm phiền mọi người quá.” Giọng nói của Trần Tuý vang lên trong phòng khách, giai điệu phát thanh du dương thực sự khiến người ta mê mẩn.
Lúc này ba người nhà họ Chân không chỉ trợn mắt mà còn há hốc mồm.
Mọi người đều biết, điều khiển từ xa của ti vi nhà họ Chân nằm trong tay bà Vương Thục Trân. Nên dù cho ông Chân và Chân Hi không phải là người hâm mộ Trần Tuý thì mỗi buổi sáng, bọn họ đều ngồi trước bàn ăn xem bản tin buổi sáng ABA với bà Vương Thục Trân.
Hôm nay, hiện tại, giờ phút này, người MC trên ti vi đó bỗng đứng trước mặt bọn họ!
Cho dù không phải thần tượng của mình thì việc đột nhiên nhìn thấy người chỉ có thể trông thấy trên ti vi xuất hiện trước mặt mình, đã khiến ông Chân và Chân Hi bị sốc không hề nhẹ.
Bà Vương Thục Trân thì không cần phải nói, bà ngây người nhìn Trần Tuý mấy giây rồi đứng lên, không thể tin được, “Trời ạ, là Trần Tuý thật sao! Là Trần Tuý thật sao! Ông Chân, nhanh cắn tôi một cái đi!”
“…” Ông Chân không dám, thế là ông lặng lẽ nâng cánh tay lên, “Bà vẫn nên cắn tôi thì hơn.”
Bà Vương Thục Trân tàn nhẫn cắn một cái, và ông Chân hét lên một tiếng kinh thiên động địa.
Chân Điềm: “…”
Cô không quen biết đôi vợ chồng thần kinh này.
Chân Điềm cực kỳ xấu hổ, nhưng Trần Tuý vẫn bình tĩnh đứng cạnh cô, lại còn nở một nụ cười đúng mực trên môi.
Sau khi xác nhận người đàn ông trước mặt mình thực sự là Trần Tuý của ABA thì bà Vương Thục Trân lập tức chỉnh lại dáng vẻ của mình rồi nhìn Chân Điềm nói: “Điềm Điềm, bạn mà con nói chính là Trần Tuý sao?”
Chân Điềm nhất thời không thích ứng được với giọng điệu ngọt ngấy này của bà, cô kiên nhẫn cười nói: “Vâng ạ, Trần Tuý là đàn anh hồi cấp ba của con, nhờ cuộc phỏng vấn hôm trước, bọn con mới liên lạc lại.”
“Ồ.” Nụ cười trên mặt bà Vương Thục Trân đã trở nên bén như dao rồi. Chân Điềm tin rằng nếu lúc này bà không đang duy trì hình tượng trước mặt Trần Tuý thì chắc chắn bà đã đến tẩn cô rồi, “Đã thế sao con không nói cho mẹ biết sớm chứ?”
Chân Điềm cười: “Con muốn tạo bất ngờ cho mẹ mà.”
“Haha.” Bà Vương Thục Trân che miệng cười hai tiếng, rồi nhìn cậu thần tượng của mình, “Trần Tuý ơi, cháu lại đây ngồi đi. Cả nhà dì đều rất thích xem chương trình của cháu.”
Trần Tuý mỉm cười với bà, sau đó đi đến chỗ bà chỉ định rồi ngồi xuống: “Cảm ơn dì ạ.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Bà Vương Thục Trân ngồi bên cạnh, híp mắt cười nhìn anh, “Ngạc nhiên quá đi, thật sự là Trần Tuý. Mà dì có thể sờ vào cháu được không?”
Chân Điềm: “…”
Xin bà, bà Vương Thục Trân bà đừng có cậy già mà không nghiêm chỉnh nữa!
“Có thể ạ.” Trần Tuý dễ dàng gật đầu.
Có một sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt bà Vương Thục Trân, bà đưa một ngón tay chọc nhẹ vào mặt Trần Tuý.
“Ông Chân, là người thật, là người thật đó!” Bà Vương Thục Trân chọc vào xong thì hơi kích động nên nói chuyện cũng không rõ. Ông Chân cũng tò mò lại gần, nhìn Trần Tuý: “Thật hả? Tôi có thể sờ được không?”
Chân Điềm: “…”
Cô còn trông cậy ông Chân sẽ ngăn cản mẹ cô, nhưng bây giờ thì không còn hi vọng gì nữa!
“Bố, mẹ, hai người làm gì vậy!” Chân Điềm phải tự mình đi tới, chặn cái móng vuốt đang vươn về phía Trần Tuý, “Mất mặt quá rồi đấy.”
Cô thấp giọng nói với hai người.
Cuối cùng vợ chồng ông Chân cũng tỉnh táo hơn chút, và đã tìm lại được dáng vẻ mà người lớn nên có.
Bà Vương Thục Trân ho một tiếng, nói: “Vậy người cũng đã đến rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Ông Chân vội vàng phụ hoạ: “Đúng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Vâng.” Trần Tuý đứng dậy, đi cùng bọn họ đến nhà ăn.
Chỗ ngồi của Trần Tuý được sắp xếp bên cạnh Chân Điềm, đối diện với ba mẹ và anh trai của cô. Anh thường mặc tây trang đi làm nên hôm nay cũng không ngoại lệ. Ông Chân nhìn bộ quần áo chỉnh tề trên người anh, sau đó lại nhìn bộ đồ bình thường trên người mình thì hỏi nhỏ bà Vương Thục Trân, “Tôi có nên đi thay bộ vest không? Có phải tôi ăn mặc tuỳ tiện quá không?”
Bà Vương Thục Trân cũng nhỏ giọng nói: “Giờ này còn đổi gì nữa? Sớm không lo giờ mới lo có ích gì?”
Ông Chân mím môi nói: “Chẳng phải bà cũng không trang điểm à?”
Một lời nói đã đánh thức người trong mộng.
Trời ơi, thế mà bà cũng không lo ăn diện!
“Cái kia…ừm… các con cứ ăn trước đi, mẹ với ông Chân lên lầu thay quần áo.”
Bà Vương Thục Trân nói xong là đứng lên ngay, còn Chân Điềm thì đỡ trán. Cũng may Trần Tuý đã lên tiếng ngăn cản bọn họ: “Không cần đâu dì ạ, như thế này dì đã đẹp lắm rồi.”
Bà Vương Thục Trân hơi ngạc nhiên, rồi sau đó bà ôm mặt ngồi lại chỗ cũ.
Ông Chân: “???”