120 Ngày Nhìn Trộm

Chương 9

Ngày thứ sáu mươi.

X đã quay lại.

Sự trừng phạt cuối cùng đã kết thúc, Thôi Thiện đói đến mức mê man thiếp

đi, chiếc trực thăng hạ xuống, mang nhiều đồ ăn hơn so với bình thường, bao

gồm hai quả quýt.

Lần đầu tiên được cung cấp cho hoa quả. Quả quýt tươi ngon, vàng óng, thực

sự rất nhức mắt, giống như một viên pha lê được giũa mài cho nhẵn bóng, mang

theo những chiếc lá nho nhỏ, giống như hoa quả ở trong khu vườn ngoại ô, dành

riêng cho khách du lịch tới hái. Bóc vỏ quýt ra, lấy ra múi quýt thơm ngon, tách

hết những tơ trắng bên ngoài, non nớt như một đứa trẻ sơ sinh, hoặc như một cô

gái lần đầu dậy thì. Cô vẫn luôn ghét quýt, vì nó có một mùi hương kì dị, còn

thêm cả những sợi tơ trắng chằng chịt nữa. Nhưng ở trong vườn treo này, lại

thưởng thức nó như một món đồ vô cùng trân quý. Lúc răng cắn vào giữa múi

quýt, nước quýt bắn tràn trong khoang miệng, khiến người ta nảy sinh ra một

loại cảm giác rất hưng phấn. Bất kể là dạ dày, là nội tâm, hay là đầu lưỡi, hay là

cái gì khác, đều vô cùng yêu thích.

Cảm ơn anh, anh lính canh ngục của tôi.

Một ngày một đêm, ăn hết hai quả quýt, không nỡ vứt vỏ quýt đi mà đem nó

để vào trong chiếc vỏ chai đã bị cắt đầu, dần dần ngâm thành nước quýt để

uống.

Chiếc trực thăng mô hình của X đưa trở lại bút ghi âm và thêm cả một chiếc

tai nghe, mở ra thì nghe được một đoạn đối thoại.

- Anh là bạn trai của Thôi Thiện?

(Đây là giọng của một cô gái trẻ, nghe rất liền tai).

- Đúng.

(Thằng khốn nào là bạn trai tôi chứ?)

“Thật không ngờ đấy. Anh nói cô ta mất tích rồi sao? Xin lỗi, tôi không có

cách nào giúp được anh. Sau khi tốt nghiệp tôi không còn liên hệ với cô ta nữa.

51

Chúng tôi là bạn cùng lớp hồi còn học ở trường cấp ba Nam Minh, năm lớp 12

lúc điền nguyện vọng, rất trùng hợp lại chọn cùng một trường đại học, lại còn

cùng một chuyên ngành, và đồng thời cùng đỗ vào đó.

“Hai người là bạn thân?”

“Thật ra... Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, thường ngày cũng ít nói

chuyện. Anh là bạn trai của cô ấy, chắc sẽ biết cô ấy hơn nhỉ. Ài, nói thế nào

nhỉ? Thôi Thiện là một người rất kì quái, ở trước mặt anh thì không nên nói

những lời này - Cô ta so với những cô gái đoan trang như chúng tôi, hoàn toàn

không cùng một thế giới. Tôi đoán rằng cô ta cũng chẳng phải là mất tích gì cả

đâu, chỉ là cố ý biến mất mà thôi, đối với anh mà nói chưa chắc đã phải chuyện

gì xấu. Xin đừng hỏi thêm nữa, xin lỗi, tôi rất bận, các học trò còn đang đợi tôi

lên lớp.”

“Còn nhớ thầy chủ nhiệm cấp ba không?”

- Thầy giáo Dung? Thầy ấy là thầy giáo dạy Ngữ văn, vừa cao vừa đẹp trai,

nữ sinh nào cũng thích thầy ấy. Đúng vào kì nghỉ hè sau khi thi đại học của

chúng tôi, thầy đột nhiên mất tích. Cho đến tận năm sau, mùa hè của một kì thi

đại học mới, tất cả học sinh trong trường đều khiếu nại rằng chất lượng nước

có vấn đề, trong nước có mùi hôi thối khiến người ta phát nôn phát mửa. Hiệu

trưởng cho người lên kiểm tra két nước, mới phát hiện thi thể của thầy giáo

Dung, sớm đã chìm trong nước và phân hủy. Nguyên nhân của cái chết đến nay

vẫn chưa điều tra ra, dù gì thì nhà trường cũng đã dựa vào nguyên nhân tự sát

để xử lý rồi.”

- Cảm ơn cô! tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm Thôi Thiện.

Nghe đến câu cuối cùng, Thôi Thiện gần như lại muốn đập nát chiếc bút ghi

âm.

Nhưng lần đầu tiên cô ta nghe thấy giọng nói của X, chắc cũng chỉ tầm là

một thanh niên trẻ độ khoảng 20 tuổi.

Mặc dù anh ta thực sự đã tới trường Đại học S để tìm Tô Ngọc Cần, nhưng

vốn dĩ không phải là để cứu Thôi Thiện mà là muốn moi móc thêm nhiều bí mật

hơn nữa về cô.

Cứ dứt khoát nói hết cho anh ta biết đi, Thôi Thiện mở chức năng ghi âm ra,

bắt đầu nói.

Lúc đó, tôi ở giường trên, Tô Ngọc Cần ở giường dưới. Trường đại học cho

phép chúng tôi tự do, kể cả là kì nghỉ đông hay kì nghỉ hè, tôi đều rất ít ở nhà,

hoặc là ở cùng với bạn bè, hoặc là đi ra ngoài du lịch. Bởi vì, tôi không có cách

nào chịu đựng nổi mẹ.

52

Nói thật ra, tôi không muốn nhìn thấy sự thật mẹ là một người giúp việc theo

giờ, bao gồm cả những bộ quần áo xấu xí rẻ tiền mà bà mặc. Hằng ngày bà chỉ

ăn bánh màn thầu hoặc cháo, còn nữa, trước giờ bà chưa từng đi những loại

phương tiện công cộng như tàu điện ngầm, cứ vĩnh viễn chỉ trung thành với

chiếc xe đạp cũ đến rụng cả răng. Khi cái xe đó bị người ta ăn trộm mất ở dưới

cầu, bà khóc ròng rã mấy ngày trời. Bà giúp việc theo giờ rất giỏi, cùng lúc làm

cho ba bốn nhà liền, dường như cả năm đều không ngơi nghỉ. Bà thường làm

việc cho những gia đình giàu có, mỗi tháng thu nhập không hề thấp, hầu hết số

tiền tích lũy được đều đưa cho tôi. Mẹ mắc bệnh nghiện sạch sẽ. Lúc nào cũng

chỉ nhìn chăm chăm vào quần áo của tôi, hễ có nửa vết bẩn cũng bắt tôi cởi ra

để giặt. Bà ép tôi không được lãng phí một hạt gạo nào, thức ăn thừa, kể cả

canh, cũng phải ăn cho thật sạch.

Mẹ thường nói với tôi rằng, vĩnh viễn đừng bao giờ tin tưởng vào lời nói của

đàn ông, cũng giống như đừng bao giờ tin tưởng một con mèo. Đúng vậy, tôi

vẫn luôn cảm thấy nghề nghiệp của bố tôi là một kẻ lừa đảo, chứ không phải là

các loại làm ăn lớn như bố tôi vẫn thường tự xưng. Đại học năm thứ hai, có một

nam sinh cứ liên tục nhắn tin gọi điện cho tôi, mặc dù tôi lười không trả lời lại

nhưng lại, nhưng lại có lần bị mẹ phát hiện ra - Lúc rảnh bà rất thích xem trộm

điện thoại của tôi. Quá đáng hơn là, nam sinh đó nói tới tôi: “Có một phụ nữ

trung niên đi theo anh ta, ánh mắt từ phía xa lộ ra vẻ hung dữ, anh ta lo rằng sẽ

gặp phải kẻ biến thái. Ngoài miệng tôi cứ nói là đáng đời tên tiểu tử, nhưng

trong lòng lại sợ hãi đến tột độ, bởi vì không có bạn học nào biết mẹ tôi là

người giúp việc theo giờ, nếu như vì chuyện này mà bị lộ ra, thì công sức ngụy

trang từ cấp hai đến giờ đổ hết xuống sông xuống biển.

Tôi cãi nhau với mẹ một trận rất to, gần như đập nát hết đồ đạc trong nhà,

cuối cùng dọn ra sống ở trong một căn nhà giống như kẽ nứt trên tảng băng,

không hề quay lại nơi mẹ đang sống nữa. Tôi đoạn tuyệt mọi sự qua lại. Tuy

nhiên, số tiền sinh hoạt mỗi tháng mẹ gửi vào tài khoản của tôi trước giờ chưa

từng đứt đoạn.

Tô Ngọc Cần là bạn tốt nhất của tôi. Rất hiếm có được người bạn thân như

vậy, cấp ba ngồi cùng bàn, lên tại học còn là bạn cùng phòng ở giường trên

giường dưới. Tôi chọn đại học S cũng là vì một phần ảnh tưởng từ cô ấy. Nhưng

nhiều năm về sau, tôi hoài nghi không biết lựa chọn đó có đúng đắn hay không.

Hai chúng tôi như hình với bóng, cùng nhau đi xem phim, giết thời gian trong

thư viện trường, dạo những con phố bán đồ lặt vặt. Tôi thường xuyên tặng quà

cho cô ấy, thi thoảng còn có những thứ rất đắt, bao gồm cả những món đồ điện

tử. Có người nói chúng tôi như là hai đứa Les yêu nhau, nếu quả thật là như

vậy, cũng rất được.

Đại học năm thứ tư, có một cơ hội được thầy giáo tiến cử đi thực tập. Công

ty đó là một trong 500 công ty lớn mạnh nhất thế giới, thu nhập cao thế nào thì

53

không cần nói nữa, nếu như có thể ở lại đó làm việc thì sẽ có cơ hội được cử đi

Mỹ, được tiếp xúc với những ông trùm và nhân vật nổi tiếng như Rupert

Murdoch1, đó là cơ hội trong mơ của rất rất nhiều người.

Quan hệ của tôi và thầy giáo rất tốt - Dù gì thì tôi cũng xinh đẹp hơn Tô

Ngọc Cần rất nhiều, cô ấy trông giống một cô giáo dạy tiếng Trung của trường

Đại học hơn, còn tôi thì được rất nhiều người gọi ngầm là bông hoa của vườn

trường S.

Trước thời điểm tiến cử không lâu, trong một đêm, tất cả mọi người đều

truyền tai nhau bàn tán xôn xao về bí mật của tôi: Cậu có biết không? Hóa ra

mẹ của Thôi Thiện là một người giúp việc theo giờ! Cô gái này quả thực quá

đáng sợ, ở trước mặt mọi người giả vờ làm thiên kim tiểu thư của gia đình giàu

có, nói bố là sĩ quan cao cấp, nói dối mà không đỏ mặt, không đi làm diễn viên

quả là đáng tiếc đấy...

Trên QQ truyền thêm một thông tin kinh khủng nữa về tôi: Thôi Thiện từng

dụ dỗ thầy giáo chủ nhiệm cấp ba.

Kết quả không cần nghĩ cũng có thể đoán được, không còn nữ sinh nào nói

chuyện với tôi nữa. Các nam sinh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái, cứ như

thể một bữa cơm là có thể đưa tôi vào nhà nghỉ. Đám người trước đây từng điên

cuồng theo đuổi tôi, đã từ bỏ ý định một cách triệt để.

Còn về người đã tiết lộ bí mật, chỉ có thể là Tô Ngọc Cần. Chắc từ khi học

cấp ba cô ấy đã phát hiện ra rồi, nhưng lại âm thầm nhẫn nhịn, không hề tiết lộ

ra, cho đến tận khi bí mật đó thực sự có giá trị lợi dụng.

Nguyên nhân ấy à, đương nhiên là do đố kị.

Tôi nên đoán ra từ trước mới phải, cô ấy không hề có nhã ý muốn chơi cùng

tôi. Mỗi lần hai chúng tôi cùng xuất hiện giữa các bạn học, lúc nào cũng là cô

ấy bị lạnh nhạt còn tôi được săn đón.

Thì ra, cô ấy hận tôi, từ khi học ở trường cấp ba Nam Minh đã hận tôi, hận

đến mức mong tôi chết luôn đi, hoặc là tránh xa cô ấy ra một chút, còn tôi thì

lần nào cũng ngoan cố chạy đến bên cạnh cô ấy. Tôi thật ngốc, nếu là tôi, chắc

có lẽ cũng sẽ làm ra chuyện như vậy.

Tô Ngọc Cần không giành được cơ hội được tiến cử kia, nhưng cô ấy thuận

lợi ở lại trường làm giảng viên, công việc xem ra rất phù hợp với khí chất của

cô ấy.

Còn cơ hội làm việc ở Công ty nằm trong top 500 trên thế giới kia, dành lại

cho một nữ sinh ngực khủng, sau đó được đưa sang đào tạo ở Mỹ, gả cho một

đối tác cao cấp của công ty, nghe nói được sống ở một căn hộ hạng sang ở

Beverly Hills California.

54

Mùa hè năm ấy, tôi tốt nghiệp Đại học S trong sự ảo não, chán ghét, đến một

công ty quảng cáo tên Thịnh Thế để làm việc. Tôi không chụp ảnh kỉ yếu. Hi

vọng tất cả các bạn học hãy quên tôi, nếu như bọn họ không từng người từng

người một chết đi.

Chú thích:

1. Là ông trùm truyền thông toàn cầu người Mỹ. Ông là cổ đông, chủ tịch,

giám đốc điều hành của News Corporation. Theo Tạp chí Forbes, Murdoch là

người giàu thứ 37 tại Mỹ, giàu thứ 122 và nắm nhiều quyền lực thứ 13 trên toàn

thế giới với số tài sản lên đến 7,4 tỷ USD.
Bình Luận (0)
Comment