Uy Trại bên kia là gặp riêng Anh Minh và Thạch Nghị.
Khấu Kinh đã ở đó.
Thời điểm Anh Minh nhìn thấy luật sư, Khấu Kinh liền ở bên cạnh, nhìn thấy anh đẩy cửa đi vào, còn đứng lên nghênh đón: “Minh tử, như thế nào? Cậu thật sự không có chuyện gì?”
Người kia lắc đầu: “Không có việc gì.”
Lúc này Khấu Kinh mới ngồi xuống, thời điểm trước khi ngồi, giới thiệu hai người bên cạnh: “Minh tử, vị ngồi bên cạnh tớ đây chính là Trần Phong Lực giám đốc của Uy Trại, bên kia là luật sư cố vấn Triệu Khôn.”
Anh Minh gật gật đầu với Trần Phong Lực mới ngồi xuống, người đối diện lập tức đứng lên: “Anh Minh tiên sinh, lần này ngoài ý muốn chúng tôi cũng cảm thấy thật đáng tiếc, nguyên nhân sự cố vẫn đang điều tra, nếu như anh tạo ra bất cứ tổn thất nào, chúng tôi sẽ tổn thất rất nặng.”
“Tôi không có tổn thất gì.”
Anh Minh lắc đầu: “Đổng Hiểu thế nào rồi?”
“Trước mắt Đổng tiên sinh đã được đưa đến bệnh viện, công ty chúng tôi đã phái người đi theo, xử lý vấn đề tiếp sau đó.”
Lần này mở miệng là người luật sư kia, anh ta đẩy gọng kính: “Còn về lần này tới tìm Anh Minh tiên sinh, chủ yếu là có một số việc muốn nói chuyện với anh.”
Không hổ là luật sư, vào vấn đề còn rất nhanh.
Anh Minh nhướng mày: “Ừ, có việc nói thẳng đi.”
“Là như vậy, lần hoạt động này là do Uy Trại tổ chức, tất cả quyền giải thích cũng đều do Uy Trại bên này sở hữu, liên quan tới sự cố lần này, chúng tôi hy vọng Anh Minh tiên sinh trước khi có báo cáo điều tra tai nạn chính thức, có thể không công bố ra ngoài.”
Triệu Khôn một bên nói một bên đưa một phần văn kiện cho Anh Minh.
Anh Minh tiếp nhận mở ra, điều khoản liệt kê rất rõ ràng, nhưng mà không phải im lặng cho đến khi báo cáo điều tra tai nạn được tiết lộ, mà là anh không thể tiết lộ chuyện này cho bất cứ người nào.
Anh nhíu mày: “Tôi có thể đồng ý với các anh trước khi báo cáo được tiết lộ sẽ không nói ra chuyện này, nhưng cũng không cần ký cái này đi?”
“Chúng tôi đương nhiên tin tưởng Anh Minh tiên sinh, nhưng mà anh cũng biết, rất nhiều chuyện phải làm theo thủ tục.”
Trần Phong Lực nở nụ cười.
Lẽ ra loại chuyện này, anh ta tuyệt đối không cần ra mặt. Thời điểm Anh Minh nghe Khấu Kinh giới thiệu đến anh ta, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng mà ở một trình độ nào đó, cũng thuyết minh chuyện này không đơn giản như vậy, ít nhất, sẽ không dễ dàng như bọn họ nói.
Anh cũng cười: “Nhưng tôi chưa từng ký qua loại giấy tờ tương tự thế này, tôi cảm thấy, không quá phù hợp.”
Trên cơ bản nụ cười của Anh Minh vẫn rất chân thành.
Khấu Kinh ở bên nhìn, nhịn không được cho anh một ánh mắt ra hiệu, thoạt nhìn mắt có chút giống như bị rút gân.
Trần Phong Lực cũng không bất ngờ khi Anh Minh cự tuyệt, anh ta cười cười cầm lấy văn kiện đã chuẩn bị trước trong tay luật sư, tùy ý lật qua: “Kỳ thật, công ty Uy Trại vẫn luôn có hứng thú khai thác ngành công nghiệp giải trí, thị trường phim ảnh hiện tại lớn như thế, đi vào cũng không dễ, tôi nghe nói Anh Minh tiên sinh chuẩn bị đóng một bộ phim hợp tác với đạo diễn Tống? Lúc trước chúng tôi còn ăn cơm, thảo luận qua chuyện này.”
Anh ta cười cười lại nói tiếp: “Nếu như tương lai thật sự muốn đầu tư về mảng thị trường này, nói không chừng sẽ còn hợp tác với Anh Minh tiên sinh.”
Anh Minh tùy ý đặt tay lên bàn: “Đừng vẫn luôn gọi tôi là Anh Minh tiên sinh, thật sự không quen, cứ gọi tôi là Anh Minh là được rồi.”
“Vậy…” Trần Phong Lực nói xong đẩy văn kiện lên trước một chút: “Anh xem…”
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Sau đó, Anh Minh trầm mặc một lúc.
Anh nhìn nhìn văn kiện trên bàn, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Khấu Kinh, người kia nhíu mày, nhưng cũng không nói lời nào.
Cuối cùng, Anh Minh đẩy phần văn kiện kia lên trước: “Như vậy đi, chờ đến khi mọi người chứng kiến đều ký, chúng ta bàn lại.”
Người chứng kiến anh nói, là Thạch Nghị cùng CEO của công ty kia.
Trần Phong Lực cười cười: “Xem ra Anh Minh tiên sinh vẫn chưa biết quan hệ của chúng tôi cùng Thạch Dương? Tiếp đó, cũng cần phải hợp tác.”
Thái độ tràn đầy tự tin này lại khiến cho khuôn mặt vốn nhã nhặn lịch sự của Trần Phong Lực lộ ra vài phần tính toán con buôn, Anh Minh nhướng mày: “Vậy cũng không cần nhất thời nóng vội.”
Sau đó rất dứt khoát đứng lên.
Ở đằng sau Trần Phong Lực liếc mắt ra hiệu với Khấu Kinh, người kia cũng đứng lên đuổi theo.
Trong Hành lang không có ai, không biết đám người Trần Phong Lực lần này tới đây, có những người nào biết, nhưng dù sao phần lớn người chắc chắn sẽ không lựa chọn ở lại chỗ thi đấu thời gian dài như vậy, nghỉ ngơi một lát liền sẽ đi.
Anh Minh ra ngoài rút ra một điếu thuốc, Khấu Kinh theo sau đưa bật lửa tới cho anh: “Minh tử, Uy Trại bên này thật sự hợp tác với công ty điện ảnh.”
Ý định này thậm chí còn sớm hơn cả hoạt động lần này.
Cho nên cuộc đua này mới có nhiều ngôi sao tới tham gia như vậy, thứ nhất là tạo thanh thế, cũng là vì để lại ấn tượng cho người ta.
Khấu Kinh thường xuyên có quan hệ hợp tác với Uy Trại bên này, đương nhiên biết rất rõ.
Anh Minh rít hai hơi cũng không lên tiếng, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, vẫn là cảm giác hoang tàng vắng vẻ, qua hồi lâu mới quay đầu: “Cậu đi thăm Đổng Hiểu chưa?”
“Rồi.” Khấu Kinh thành thật gật đầu.
Cậu là đi cùng người của Uy Trại.
“Mặt bên kia còn chữa được không?”
Bởi vì Anh Minh hỏi quá thẳng thắn, cho nên Khấu Kinh theo bản năng nhíu mày, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Tình huống không tốt lắm, nhưng bác sĩ nói còn có thể nghĩ biện pháp.”
Dù sao miệng vết thương thật nghiêm trọng, cậu không hiểu y học, chỉ là khi hội chẩn cậu vừa vặn ở hiện trường mới nghe được một câu như thế, hội đồng chẩn bệnh lúc sau, cậu không có tư cách tham dự.
Đoán chừng lần này, sự nghiệp của Đổng Hiểu cũng chỉ có thể chấm dứt tại đây.
Cậu nói xong, Anh Minh hạ mắt.
Kết quả nằm trong dự đoán, dù sao anh cũng là người ở hiện trường, vết thương kia của Đổng Hiểu, trong lòng anh rất rõ.
Tiếp sau, anh cũng không nói thêm gì nữa, Khấu Kinh cũng không hỏi lại.
Dầu gì cũng đã quen biết nhiều năm như thế, hiểu rất rõ tính khí của nhau, Khấu Kinh biết rõ Anh Minh đã nói đến tận đây, liền không có khả năng đi ký hợp đồng kia, này cũng không phải là cách làm người của Anh Minh.
Nói cách khác, loại hợp đồng nào có thể mua được sự nghiệp diễn xuất của một diễn viên chứ.
Hai người cùng nhau hút xong một điếu thuốc, mãi cho đến khi Anh Minh muốn trở về phòng, Khấu Kinh mới hỏi vọng theo một câu: “Kỳ thật cậu như thế nào chắc chắn Thạch Nghị cũng sẽ không ký?”
Anh nói chỉ cần tất cả mọi người biết chuyện đều ký anh sẽ nói chuyện tiếp với Uy Trại bên kia, rất rõ ràng là ném vấn đề này cho Thạch Nghị.
Vấn đề là, chính như Trần Phong Lực nói, nói đến quan hệ, như thế nào cũng là Uy Trại bên kia gần với Thạch Nghị hơn một chút.
Với vấn đề này, Anh Minh chỉ là cong khóe miệng, trên mặt lại có vài phần ý cười.
Uy Trại bên kia nếu thật sự đàm phán với Thạch Nghị, đương nhiên không có khả năng đưa luật sư tới.
Trần Phong Lực tổ chức một bữa tiệc, muốn cùng Thạch Nghị ăn bữa cơm.
Chung tiệc còn có vị CEO của công ty IT kia, Khấu Kinh cùng vài nhân viên y tế.
Anh Minh không có trong danh sách mời, cũng căn bản không biết chuyện bữa cơm này.
Vẫn là lúc sau Thạch Nghị ăn cơm xong quay về tìm anh, mới nói cho anh biết Hồng Môn Yến kia hắn ăn không tiêu, Anh Minh mở cửa phòng lại tránh qua một bên ý bảo đối phương tiến vào, sau đó mới rót cho hắn ly nước: “Cậu được ăn mà còn đòi hỏi?”
“Loại chuyện ăn cơm này phải xem rốt cuộc là ăn với ai, còn phải xem là ăn cái gì nha.”
“Vậy vừa rồi cậu ăn bữa kia chính là cái gì nha?”
“Là lương tâm.”
Thạch Nghị nói xong Anh Minh bật cười: “Vậy thì càng ngán.”
Uống hai ngụm nước trong ly, Thạch Nghị tiện tay đặt xuống bên cạnh, Anh Minh nhìn hắn, ngồi xuống ghế sô pha: “Tôi thật tò mò Uy Trại có thể cho cậu điều kiện gì.”
Hợp đồng điện ảnh đối với diễn viên mà nói đúng là một sự hấp dẫn rất lớn, nhưng đối với kiểu người như Thạch Nghị mà nói, căn bản giống như giấy lộn.
Thạch Nghị cười cười: “Anh đoán xem.”
“Không phải nói công ty của hai người các cậu chuẩn bị hợp tác?”
“Vì đàm phán ngay cả bí mật thương nghiệp cũng lộ ra ngoài a…” Thạch Nghị cười lạnh, sau đó mới gật đầu: “Điều kiện là giá tiền thấp hơn lúc trước 5%.”
Số tiền liên quan đến hợp đồng kia, đại khái đủ để Anh Minh đóng một trăm bộ phim.
Cho nên Anh Minh nhướng mày: “Tiền vốn đủ thấp.”
Tuy rằng anh không biết nội dung hợp tác cụ thể, nhưng cũng đoán được điều kiện này không tệ, bằng không thì Thạch Nghị cũng sẽ không có thái độ này.
Còn về việc Thạch Nghị có ký không, cũng không cần hỏi nữa rồi.
Lý do Thạch Nghị từ chối Uy Trại bên kia, nếu như báo cáo sự cố không ra tới, ký những thứ này hơi bị quá sớm, cũng không có ý tứ gì, chờ báo cáo ra rồi hẵn nói.
Nhưng lời nói của hắn rất uyển chuyển cũng rất tùy ý, đã không xem chuyện này trở thành to tát, lại tỏ vẻ không muốn nói nhiều.
Nếu như Trần Phong Lực nói mọi người dựa vào quan hệ cá nhân, vậy hắn liền dùng thái độ của quan hệ cá nhân đến để ứng phó, dù sao bên kia cũng không có khả năng thật sự ép buộc hắn ký, ký cái loại này, đa số là mánh khóe thường dùng nhất trên đàm phán.
Anh Minh nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, đột nhiên quay đầu nhìn Thạch Nghị: “Cậu uống rượu không?”
“Không uống.”
Tốt xấu gì thân phận hiện tại cũng là lái xe, huống chi mấy thứ trên bàn cơm vừa rồi lại khiến hắn cũng thật sự không có hứng uống.
“Không uống mà nói, chúng ta chạy tiếp?”
Anh Minh nở nụ cười: “Vốn là thua người ta cả một quãng lớn rồi.”
“Không phải anh không lái ban đêm sao? Như thế nào, hiện tại đây là muốn đi tìm chết?” Không lâu trước đó hai người mới thảo luận qua vấn đề này, lúc ấy Anh Minh còn đáp lại rất dứt khoát.
“Tôi không lái, cậu lái.” Anh Minh nói xong cầm lên ba lô tùy thân của mình: “Tôi không dám lái không phải là cậu dám sao, đi thôi.”
Xe của anh đã bị CEO kia lấy đi làm vật thay thế rồi, từ lúc lấy đi cũng không trả lại cho anh, cho nên lúc sau anh đều là ngồi cùng một xe với Thạch Nghị.
“Anh không sợ hai người chúng ta chơi xong luôn hả?”
“Có cậu đệm lưng còn sợ cái gì, huống chi cái đệm lưng này cấp bậc còn không thấp.”
Nói văn nhã một chút, được kêu là hàng xa xỉ.
Thạch Nghị bị những lời này của Anh Minh khiến cho bật cười, hắn nhìn sắc trời bên ngoài, cầm áo khoác của mình lên: “Được chưa, vậy thì đi thôi!”
Đại khái là không ai nghĩ đã muộn như vậy, hai người còn dám chạy xe, thời điểm Thạch Nghị cùng Anh Minh đến bãi đỗ lấy xe, ngay cả nhân viên phục vụ bình thường sẽ ra ngoài đón khách cũng không có.
Cho nên khi khởi động xe, Thạch Nghị giẫm chân ga một cái liền trực tiếp vọt thẳng ra ngoài.
Thay vì tốn thời gian ở chỗ này với Uy Trại, còn không bằng xóc nảy ở trên đường.
Anh Minh ngồi bên ghế phụ nắm thanh vịn trên mui, đèn xe chiếu ra cũng có hạn, cảnh đêm đen như mực này hiện lên một loại hoang vu cùng thần bí.
Nhìn không rõ đường rất khó lái, Thạch Nghị lái rất chậm.
Trước sau cũng chỉ có một chiếc xe của bọn họ, trên đường xóc nảy xóc nảy, đèn xe ở trong trời đêm giống như ánh sáng len lỏi qua vải tơ chiếu ra ngoài, tuy rằng không sáng, nhưng rất nổi bật.