Chuyện Uy Trại, chủ yếu là Anh Minh trình bày.
Thạch Nghị nói rất ít, thỉnh thoảng bổ sung vài câu, trong lòng hắn hiểu rõ cha hắn vì chuyện hắn đánh nhau mà không vui, lúc này lên tiếng không có lợi gì.
Anh Minh đem sự thật nói ra, không có chút gì giấu diếm, ngọn nguồn sự việc, bao gồm việc luật sư Uy Trại đến tìm cũng nói ra.
Cha Thạch Nghị nghe xong cũng chưa nói gì ngay, mà suy nghĩ một lúc rồi mới ngẩng đầu: “Thái độ của cậu bây giờ vẫn như ban đầu?”
“Vâng”
Anh Minh gật đầu: “Không thay đổi.”
Qua nửa ngày, cha Thạch Nghị mới gật gật đầu, cười nhẹ: “Người trẻ tuổi, có lập trường là chuyện tốt.”
Ánh mắt ông nhìn Anh Minh có mấy phần tán thưởng, sau đó mới dời tầm nhìn sang Thạch Nghị: “Được rồi, chuyện Uy Trại con đừng nhúng tay vào nữa, qua một thời gian rồi nói sau.”
Nói xong ông đứng lên: “Con trước tiên theo ta về nhà đã, đi kiểm tra mắt lại lần nữa.”
Những lời này tuy không nhìn Thạch Nghị mà nói, nhưng rõ ràng là đang nói hắn. Người sau sửng sốt một chút, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ nhìn sang Anh Minh một cái, sau đó có chút bất đắc dĩ chau mày hạ mi, đi theo sau cha mình.
(Lưu luyến a~)Sắp đến cửa, cha Thạch Nghị đột nhiên quay lại nhìn Anh Minh một cái: “Giữa bạn bè các anh, đôi khi làm việc cũng nên khuyên bảo nhau một chút, không cần đến lúc xảy ra chuyện rồi cùng nhau gánh, nếu thật sự tạo nên thương tổn không thể vãn hồi được, các anh sẽ hối hận.”
Anh Minh rất phối hợp gật gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ.”
Bọn Khấu Kinh thấy Thạch Nghị cũng cha hắn đi ra, liền tiến vào phòng bệnh hỏi một câu: “Sao rồi? Bị mắng?”
“Không có.”
Anh Minh theo bản năng rút một điếu thuốc trong túi ra, trước đây ngại Thạch Nghị là bệnh nhân, hắn nghẹn mấy ngày không hút được rồi.
Nhưng tay hắn bó thạch cao, hành động không tiện lắm. Hao Tử đến giúp hắn châm thuốc: “Thạch Nghị sao vậy? Theo cha hắn về nhà?”
“Chắc chắn là phải về rồi, bệnh viện quân khu bên đó so với ở đây vẫn tốt hơn nhiều.” Anh Minh hút hai hơi, sau đó chậm rãi nhả một tầng khói.
Cha Thạch Nghị mang theo cảm giác áp chế hơn nhiều so với hắn nghĩ, nhưng cũng không phải kiểu không thấu tình đạt lý. Trước đây trong tưởng tượng, nghĩ đến một thân đại tướng có lẽ sẽ không rất không khách khí, hôm nay tận mắt nhìn chứng kiến mới thấy có chút khác biệt so với tưởng tượng.
Xem ra ông thật sự rất thương Thạch Nghị, trong giọng nói mang cả trách móc cùng giận dữ, nhưng cơn giận vẫn luôn bị đè xuống. Chỉ là cả người đều mang một vẻ từng trải nên lưu lại cảm giác trầm tĩnh nhìn thấu mọi thứ, dễ khiến người ta cảm thấy không thể che giấu.
Có một người cha như vậy, cũng khó trách Trạch Nghị được dạy thành như bây giờ.
Nhịn không được nở một nụ cười, Anh Minh thu lại ánh mắt: “Thạch Nghị nếu cùng người nhà trở về, vấn đề sẽ không lớn. Khấu Tử, mày đi hỏi giùm tao gần đây Triệu Tử Thông chết ở đâu rồi.”
Khấu Kinh vừa nghe đối phương hỏi Triệu Tử Thông, nghĩ một chút liền phản ứng: “Người ra tay với mày là Triệu Tử Thông?”
Nhìn thấy Anh Minh gật đầu, hắn hung hăng nghiến răng: “*** mẹ!”
Chuyện lần trước còn chưa tính rõ ràng, thằng nhóc này là muốn tìm chết à!
Hao Tử rõ ràng cũng bị chọc đến bốc đầu, hắn nhìn Anh Minh một cái: “Giờ mày tính sao?”
Anh Minh hút thuốc khép hờ mi mắt, tầm mắt giữa làn khói mờ ảo không rõ ràng. Hắn ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, tuy hiện tại không thể nói là vui vẻ gì, nhưng ít nhất chuyện đã gặp qua, nghe qua, ngộ ra cũng không ít, người khác không chọc đến hắn thì thôi, nếu thật sự động đến…
Hắn cười lạnh: “Nên làm gì thì làm đó thôi.”
Tối đó Thạch Nghị về nhà, Anh Minh gửi cho hắn một tin nhắn.
Là nhắc hắn lúc đi tắm chú ý không tháo kính mắt.
Kết quả đối phương rất nhanh đã phản hồi, nói người nhà an bài hắn làm phẫu thuật.
Anh Minh nhíu mày, trực tiếp gọi qua.
Vừa reo lên một tiếng Thạch Nghị đã bắt máy, đầu tiên là giọng cười trầm quen thuộc: “Tôi cũng đang định gọi cho cậu đây.”
“Anh về nhà không bị mắng chứ?”
“Mắng tất nhiên vẫn có rồi, nhưng có mẹ tôi ở đó vẫn tốt, chỉ bị càm ràm vài câu.”
Thạch Nghị tựa vào sofa trong phòng ngủ, phẩy phẩy mấy sợi tóc dài ra: “Còn cậu, cánh tay ổn chưa?”
“Tôi còn chưa đến mức thương binh liệt sĩ, không ảnh hưởng sinh hoạt.” Anh Minh cười nhẹ, sau đó chuyển đề tài đến nguyên nhân chính của cuộc điện thoại. “Nhà anh định cho anh làm phẫu thuật mắt?”
“Ừm, muốn thay giác mạc.”
Thạch Nghị nói ra lời này cũng không mang theo xúc cảm mãnh liệt gì, Anh Minh hơi nhíu mày: “Anh không muốn à?”
Tuy là câu hỏi, nhưng trong giọng nói đã có vài phần chắc chắn.
Đối với sự ăn ý của hai người, Thạch Nghị không nhịn được hừ nhẹ, cũng không biết là chế giễu hay cảm thán, cuối cùng thở ra một hơi: “Ừm, bác sĩ nói dù làm phẫu thuật cũng không đảm bảo hồi phục hoàn toàn, muốn như ban đầu là không có khả năng, nhiều nhất cũng chỉ được 0.3*”
*Tui cũng không rõ 0.3 này là ý gì… có thể là thị lực 3/10 Anh Minh ở bên kia chỉ biết trầm mặc.
“Nếu đã không thể khôi phục hoàn toàn, thì cần gì lãng phí một cái giác mạc chứ, tôi dù sao cũng không phải người mù, không cần làm đến mức như vậy.”
Đầu năm nay giác mạc tuy không hiếm, nhưng người cần đến cũng là cả một hàng dài, dù sao cũng phải mang kính mắt, thêm mấy diop cũng có khác gì nhau đâu.
Hắn nói xong, qua một hồi lâu Anh Minh mới hỏi lại: “Người nhà anh đồng ý sao?”
“Tất nhiên là không.” Thạch Nghị nâng cốc trà trong khay lên nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi đặt về “Mẹ tôi sắp tức điên rồi.”
Chuyện này người nhà hắn đều đứng cùng một phe, cậu hắn cũng thế, mọi người đều không từ thủ đoạn bắt hắn nghe theo.
Có điều hắn thật sự không muốn làm cuộc phẫu thuật này, thật sự không cần thiết.
Lúc đầu quả thật không dễ chấp nhận, nhưng từ khi biết được hiện thực lăn lộn đến hôm nay, hắn đã hoàn toàn tiêu hóa được mình đời này không thể thoát ly cặp kính mắt rồi. May là bề ngoài không bị ảnh hưởng gì, kính mắt mang dần cũng không còn khó chịu nữa.
“Anh Minh, tôi nhớ cậu cũng mang kính mà?”
Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, Thạch Nghị kéo lại chút tinh thần: “Có rảnh cậu cùng tôi đi cắt kính đi.”
Anh Minh nhíu mày: “Tôi không mang thường, thi thoảng đọc sách hoặc khi mỏi mắt mới lấy ra dùng.” Hắn nói xong câu này dừng một lát, sau đó đè thấp âm thanh: “Thạch Nghị, tôi cũng muốn khuyên anh làm phẫu thuật.”
Thạch Nghị hồi lâu sau mới tiếp lời: “Vì sao?”
“Không vì gì cả, tốt cho anh.”
“Anh Minh, người nhà khuyên tôi tôi có thể hiểu, họ có chút sốt ruột, không được lý trí lắm. Nhưng hẳn cậu hiểu rõ việc phẫu thuật này kỳ thật chỉ mang tính trấn an, không thay đổi được điều gì cả.”
Vô duyên vô cớ hạ một đao, kết quả vẫn là sự thất vọng.
Nếu hôm nay Thạch Nghị bị mù hoàn toàn, hắn dù thế nào cũng sẽ tiếp nhận phẫu thuật, dù sao triệt để không nhìn thấy được vẫn khác với không bị mù, nhưng hiện tại vẫn chưa đến mức đó, không thay đổi tính chất.
Kết quả Anh Minh bên kia thấp giọng cười nhẹ: “Thạch Nghị, kỳ thật bây giờ tôi cũng không còn chút lý trí nào.”
Hắn nói ra lời này mang theo mấy phần châm chọc, cũng có vài phần bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn là tự giễu.
Thạch Nghị cảm giác được Anh Minh có điểm không đúng, nhưng trong chốc lát không thể biết rõ điểm sai ở đâu, chỉ nhíu mày, trong chốc lát, hai người đều rơi vào yên lặng.
Đến khi Thạch Nghị cảm thấy có chút gượng gạo, mới nhẹ hắng giọng một cái: “Đúng rồi, chuyện Triệu Tử Thông, cậu định làm thế nào?”
Ba hắn nói hắn đừng nhúng tay vào bên Uy Trại, nhưng cũng không nói nên xử lý Triệu Tử Thông thế nào, rõ ràng chuyện này dù sao cũng phải tính toán rõ ràng.
Chỉ là dù cho báo cảnh sát, trước đó cũng phải đem con mắt của Thạch Nghị, cánh tay của Anh Minh đòi về cái đã.
(Một anh con nhà cán bộ, một anh minh tinh hạng 18, mà chơi cách giang hồ bến Thượng Hải vl =))))))Anh Minh dựa vào cạnh tường nhìn đồng hồ treo đối diện, biểu tình không biến hóa gì: “Tôi đã kêu Khấu Tử đi tìm người.”
“Có tin tức gì thì báo cho tôi.”
“Yên tâm….” Anh Minh nhẹ nhếch môi: “Không quên phần của anh đâu”
(Tôi cảm giác Anh Minh muốn đi tẩn Triệu Tử Thông trả thù cho mình chỉ là một phần, 9 phẩn là vì Thạch Nghị =))))))Sau đó lúc Khấu Kinh tìm được người báo cho bọn họ, không sai biệt lắm là cả đám cùng đi.
Hao Tử cũng đến.
Thạch Nghị dẫn theo Âu Dương cùng đến. Vị cậu nhỏ kia của hắn trước đó còn tặng một phần lễ vật, bốn tên đánh nhau với hắn và Anh Minh hôm đó đều đã bị bắt, tình nghi dính líu đến tội phạm có tổ chức, tội danh liên hợp bốn năm cái, Thạch Nghị không thấy người, nhưng cũng thấy được mấy tấm ảnh cậu hắn gửi đến, cho dù là nhận tiền của người khác mà làm, thì kẻ trực tiếp ra tay vẫn là bọn họ, một người đều không chạy thoát.
Còn thằng nhóc Triệu Tử Thông này, nhất định phải là mọi người tự mình động thủ.
Sau đó, Thạch Nghị nghe cậu hắn nói, người Triệu gia đến tìm cha hắn, lúc ấy nghe bảo muốn quỳ xuống luôn, chính là muốn Thạch gia tha cho Triệu Tử Thông một mạng.
Đánh cũng đánh rồi, người ở bệnh viện ngay cả kêu cũng không dám kêu, có điều, nếu thật sự tống vào tù, đời tên tiểu tử này coi như xong rồi.
Nhưng thái độ của cha Thạch Nghị với chuyện chuyện này rất quyết liệt.
Nếu trước đây ông không biết là Triệu Tử Thông gây ra, báo cảnh sát cũng gây ra động tĩnh không nhỏ, hiện tại không ít người nghe phong phanh rồi, đã đi theo trình tự pháp lý, ông cũng không thể làm gì khác.
Anh Minh hỏi Thạch Nghị lần này Triệu Tử Thông bị phán mấy năm, người sau chỉ cười cười: “Cái này còn phải xem ba tôi năng lực đến đâu.”
Nhìn cái dạng này, dù bao nhiêu năm cũng đủ để gã chịu khổ.
Uy Trại bên kia quả nhiên không tìm Anh Minh gây phiền toái nữa, tin tức ồn ào huyên náo trước đây qua một thời gian không chú ý, đợi đến lúc Thạch Nghị và Anh Minh có thời gian định đi giải quyết, đã dần dần lặng xuống rồi.
Thạch Nghị sau đó đi làm một cái kính mắt gọng đen, thật ra cũng không quá khó coi, khi ấy đánh giá của Âu Dương là trông càng tư văn bại hoại* rồi, Khấu Kinh bảo tư thế này trông có chút giống xã hội đen.
*Đại khái là trông gian gian =)))))))))))))Chỉ có Anh Minh không rõ tâm tình, đứng một bên hút thuốc, cũng không hé răng nửa lời.
Triệu Tử Thông ngồi tù, người trong giới biết được sự tình cũng rất nhanh.
Trước kia nhiều người nhìn Anh Minh cùng Thạch Nghị ra vào có nhau cảm thấy không vừa mắt, hiện tại cũng không có ai dám rảnh rỗi hi ha sau lưng, thậm chí có khi thấy anh minh đến quán rượu, còn có người thức thời giúp hắn trả tiền.
Lưu Ly sau này ở một buổi lễ ra mắt gặp lại Anh Minh, hai người xã giao ngắn ngủi, cô cười nói một câu: “Anh Minh, tôi tự thấy mắt nhìn người của mình không tệ, thế nhưng lại nhìn nhầm hai người, một người là Thạch Nghị, người thứ hai là anh.”
Lời này Anh Minh không để ý lắm, nghe xong rồi thôi.
Mãi cho đến khi Thạch Nghi cùng Khấu Kinh âm thầm chuẩn bị cho hắn một buổi tiệc sinh nhật, bao một quán rượu, tìm người gọi cho hắn bảo Thạch Nghị tìm hắn có chuyện gấp, hắn vội vàng chạy đến nơi, vừa mở cửa liền chìm trong những mảnh màu sắc.
Lúc ấy hắn cau mày nhịn không được mắng một câu: “Đệt! Các người thật biết chơi ha!”
Cả đám không ai dám ho he.
Chỉ có Thạch Nghị chậm chạp tiếp lời hắn: “Hôm nay chúng tôi không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu.”
Sau đó dẫn đầu hô to Sinh nhật vui vẻ.
Cảnh tượng kỳ thật muốn bao nhiêu tục liền có bấy nhiêu tục, chỉ là Anh Minh ngồi giữa đám người cau mày, lúc tầm mắt quét đến Thạch Nghị, rốt cuộc vẫn không nhịn được nhắm mắt lại.
—– Thật con mẹ nó cái đồ ngu ngốc!
Thứ lung lay sắp đổ trong lòng hắn vốn đã sắp không trụ nổi, còn tiếp tục khiêu khích, hai người bọn họ coi như xong đời rồi.
Lúc sau khi Thạch Nghị đến chúc rượu, Anh Minh nâng mắt nhìn hắn: “Thạch Nghị, anh là đang tìm chết.”
Đối phương chỉ hihi cười: “Nếu thật sự phải chết, tôi nhất định sẽ lôi cậu theo cùng.”
Những lời này Thạch Nhị chỉ là bông đùa.
Nhưng câu nói kia của Anh Minh thì không phải.