Lúc Anh Minh nhìn thấy Thạch Nghị, trong lòng cảm thấy một sự thất bại như việc sắp thành lại hỏng.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, còn chưa kịp mở miệng, bên kia Vương Nghĩa Tề đã dứt khoát chen qua, trực tiếp đỡ lấy hai túi lớn trong tay Anh Minh: “Đưa thuốc cho tao trước.”
Sau đó cũng không thèm để ý phản ứng của bọn họ, chạy một mạch lên lầu.
Thạch Nghị nhíu mày: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Anh Minh không nói, chỉ quay lại xe Thạch Nghị, tự nhiên mà ngồi vào ghế lái, sau đó mới lên tiếng: “Chúng ta đổi chỗ khác, ở nhà có người bệnh.”
Chờ Thạch Nghị lên xe, Anh Minh châm một điếu thuốc ngậm lên miệng, tốc độ của hắn rất nhanh, chạy ra đường lớn liền lao thẳng về phía bắc. Thạch Nghị cũng không hỏi Anh Minh muốn đi đâu, chỉ hơi hạ kính xe, gió bên ngoài đột ngột thổi vào khiến hắn hơi cau mày, nâng nâng kính mắt.
Anh Minh đảo mắt nhìn một cái, bởi vì là đường ra khỏi thành phố, đoạn này không có được mấy chiếc xe, Anh Minh có chút phiền muộn, tốc độ so với bình thường nhanh hơn khá nhiều, Thạch Nghị nhìn hắn một cái cũng không nói gì, không khí chút vi diệu, áp lực bên trong phát ra một loại cảm giác bất an như sắp nổ tung. Sau đó Anh Minh trực tiếp hạ kính xe xuống, một tay chống lên thành cửa sổ hút thuốc.
Một đường này, là đi đến phía sân bay.
Chỉ là lúc gần đến nơi, Anh Minh đột nhiên đổi hướng, men theo con đường nhỏ, cuối cùng dừng ở một chốn hoang vu.
Thạch Nghị nhịn không được nhướng mày: “Cậu muốn giết người diệt khẩu à?”
Nửa đêm hai thằng đàn ông đi đến đây làm gì?
Anh Minh hút hai hơi không nói gì, lát sau mới quay đầu lại: “Ở đây rộng, anh muốn đánh người cũng tiện.”
Hắn nói xong mở cửa xuống xem tựa vào bên cạnh, Thạch Nghị xuống xe vòng đến trước mặt hắn: “Cậu nói thế là ý gì?”
“Anh xông đến tìm tôi thế này không phải muốn đánh nhau sao?”
“** má!”
Lửa giận mà Thạch Nghị không dễ dàng áp chế xuống lại bị khơi lên: “Anh Minh, gần đây cậu ăn nhầm gì à?”
Liên tục trốn tránh hắn thì thôi đi, còn nói chuyện cái kiểu khiêu khích như vậy làm gì?
Kết quả Anh Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Chắc là tôi cắn nhầm thuốc.”
Cổ khí trong Thạch Nghị thiếu chút nữa nghẹn lại không lên được. Hắn có chút bất đắc dĩ chau mày, ngữ khí cũng đè xuống: “Tôi nói, cậu rốt cuộc bị gì vậy?”
Anh Minh như thế này rất không thích hợp, rõ ràng trong lòng có tâm sự, nhưng một mực không nói ra, hơn nữa bản năng của Thạch Nghị cảm thấy nguyên nhân khiến Anh Minh trở nên như vậy có liên quan đến hắn.
Anh Minh hút thuốc, chớp mắt nhìn vào màn đến xa xa: “Anh cảm thấy, đây có giống với bầu trời đêm ở trạm dừng chân của chúng ta ngày đó không?”
Thạch Nghị quay đầu nhìn một cái: “Không giống.” Trả lời rất kiên quyết.
Người bên cạnh cười nhẹ, cũng không nói gì, chậm rãi hút thuốc. Một điếu thuốc hút xong, cuối cùng thở dài: “Khoảng thời gian này có chút nóng nảy, hỏa khí quá lớn, anh đừng để ý đến tôi.”
Nói xong hắn định mở cửa xe, bị Thạch Nghị chặn lại: “Bớt đi, cậu nghĩ tôi mới biết cậu đấy à?”
Anh Minh nghe vậy ngẩng đầu: “Vậy anh quen tôi được bao lâu rồi?”
“Đủ để biết câu vừa nãy của cậu là nói dối.” Thạch Nghị mặt không đổi sắc, mắt không chớp nhìn thẳng vào Anh Minh: “Rốt cuộc vì sao gần đây luôn lẩn trốn tôi?”
“Tôi không trốn anh.” Thái độ của Anh Minh khá bình tĩnh: “Gần đây tôi không muốn gặp ai cả.”
“Không muốn gặp ai mà nhà cậu có thêm hai người ở?”
“Vương Nghĩa Tề tự mò đến cửa.”
Trốn em trai mình lại trốn vào nhà Anh Minh, kết quả bị đối phương tìm đến tận nơi thì thôi đi, nói chưa đến hai câu liền lăn ra xỉu ngay trước cửa nhà hắn. Còn bắt chủ nhà là hắn đi mua thuốc.
Đầu năm nay, ngày tháng không dễ qua còn gặp nhiều rắc rối.
Anh Minh trả lời thẳng thắn như vậy, Thạch Nghị nhịn không được hoài nghi nhướng mày, có điều xúc động trước đó cũng dịu đi không ít. Hắn lùi một đước cau mày: “Vậy sau này không gọi cho cậu được nữa rồi? Phải đến tận nhà tìm?”
“Không cần như thế.” Anh Minh cười nhẹ “Chỉ là gần đây có chút điên loạn, qua vài ngày là tốt rồi.”
“Thời kỳ tiền mãn kinh của cậu đến sớm thế?”
“Anh yên tâm, nếu của tôi tới rồi thì đến anh cũng không xa.” Không phải chỉ kém một hai tuổi sao, như bình minh và đêm tối thôi.*
*Ý là tuổi tác gần nhauTrong màn đêm, ánh mắt của Anh Minh rất sáng.
Thạch Nghị bị trêu một câu như thế, ngược lại thấy thoải mái hơn nhiều, tựa như Anh Minh đã quay lại với dáng vẻ trước đây mà hắn biết. Ánh trăng vừa lúc ở sau lưng hắn, treo trên đỉnh đầu hai người, Thạch Nghị lúc này mới phát hiện hôm nay Anh Minh đeo kính mắt, là khung kim loại, khiến cái vẻ đường hoàng bình thường của hắn tăng thêm vài phần vị đạo khó nói rõ. Thạch Nghị không tự chủ được tiến lên trước một chút: “Thật ra cậu đeo kính trông rất dễ nhìn đó.”
Cảm giác nho nhã hơn.
Cũng thu lại vẻ niên thiếu của hắn, khiến hắn trông không dễ chọc.
Anh Minh tựa vào xe, vươn tay kéo kính của Thạch Nghị xuống: “Còn anh không mang thứ này trông đẹp hơn.”
Thạch Nghị thật không hiểu sao Anh Minh có thành kiến với cặp kính này của hắn như thế, lần nào cũng phải tháo nó xuống, hắn vốn chưa quen sự khác biệt thị sai, không kịp trở tay đã bị Anh Minh làm như thế, theo phản xạ, hắn tiến lên phía trước một chút.
Bởi vì đồ vật phía trước đều không rõ ràng, theo bản năng cố gắng để nhìn rõ.
Đến khi hắn nhìn rõ được người trước mặt, hai người đã dựa sát vào nhau.
Anh Minh cũng có chút bất ngờ, sau đó ngửa ra sau một chút mới miễn cưỡng kéo ra được chút khoảng cách, hai tay Thạch Nghị chống lên kính xe giữ cân bằng cho mình, trước mắt một bên mơ hồ, một bên là biểu tình hơi không kịp phản ứng của Anh Minh, vô thức, hắn hơi mỉm cười.
Có chút xấu xa.
Anh Minh nhìn thấy hắn cười, hơi chau mày lại, tư thế hiện tại của hai người rất không thoải mái, nên hắn lại đem kính mắt đeo lên cho Thạch Nghị. Đợi đối phương lùi lại, hắn lại lấy điếu thuốc ra: “Anh chia tay Lưu Ly rồi, có định quen người khác không?”
Lời này nói ra có chút bất chợt, Thạch Nghị không kịp phản ứng, nghi hoặc nhìn Anh Minh một cái: “Hả?”
Người kia không nhìn hắn: “Cần anh em giới thiệu cho một người không?”
Thạch Nghị nhướng mày: “Sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện này?”
“Người nhà anh không giục à?”
“Cũng không phải giờ mới giục, tôi quen rồi. Mà người nhà cậu cũng không giục à?”
Chuyện của mình còn chưa xong đã đi lo cho hắn.
Thạch Nghị cảm thấy vấn đề này nên thuận theo tự nhiên, huống chi bây giờ hắn cũng không có tâm tư thong thả yêu đương, không hiểu sao, hắn có chút bài xích.
Anh Minh hút thuốc cười nhẹ: “Có lẽ tôi lo xa rồi.”
Cảm xúc trong nụ cười kia chắc chỉ mình hắn hiểu được. Thạch Nghị cảm thấy có chút kì lạ, hắn nhìn sang định hỏi tiếp, người kia đã chuyển đề tài đi.
“Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi, tối đen thế này, có chút ngu ngốc.”
Hắn ngậm điếu thuốc khép hờ mắt, nhìn Thạch Nghị. Đối phương mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác còn ở trong xe, vốn dĩ nơi như thế này đều lạnh hơn trong thành phố, nửa đêm, gió thổi làm cho người ta phát run.
Nhưng đề nghị này bị Thạch Nghị từ chối: “ Tôi thấy chỗ này ngồi rất tốt.” Hắn vừa nói vừa cười cười: “Cậu còn nhớ cảm giác ngủ trên xe lúc thi đấu ở Uy Trại không?”
“Tôi chỉ mới tới thời kỳ mãn kinh, chưa mắc chứng si ngốc của người già.” Cảm giác ngủ dậy cả người không nơi nào không khó chịu.
Chỗ ngồi rõ ràng chỉ để ngồi, không phải để nằm.
Thạch Nghị nhướng mày: “Trải nghiệm lần nữa không?”
“Tôi đến giờ mới biết Thạch đại công tử có khuynh hướng tự ngược cơ đấy…” Anh Minh ngậm điếu thuốc nhíu mày, đây là cái ý định quái quỷ gì vậy?
Kết quả Thạch Nghị lại phấn khích như con gái sắp gả mà leo lên xe, ngã ghế tựa ra sau nằm thẳng xuống: “Dù sao cậu đi về cũng đã nửa đêm rồi, cần gì như thế.”
Hắn ngồi dậy mở nhạc, âm thanh trong xe vẫn là bài “Ngày mai” Anh Minh cho hắn lúc trước, giữa nơi hoang vắng này vang lên, đem tới một hiệu ứng quỷ dị kỳ lạ. Anh Minh đứng ở cạnh xe nhíu mày nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng bất đắc dĩ ngồi vào xe, hạ ghế: “Thật con mẹ nó ăn no rửng mỡ…”
Cũng chỉ có lúc này Thạch Nghị mới trông giống thật sự nhỏ tuổi hơn hắn.
Nghe được câu oán giận này, Thạch Nghị đã nhắm mắt lại khẽ nở một nụ cười nhẹ, hắn thành thục đưa tay tắt đèn xe, không gian trong xe Jeep dù sao cũng lớn hơn xe bình thường một chút, Anh Minh tựa vào ghế chốc chốc lại hút thuốc, nghe âm nhạc vang lên bên tai, tinh thần có chút ngẩn ngơ.
Hai thằng đàn ông con trai ngủ trong xe cùng nhau ở ngoại ô.
Chuyện này không hiểu sao Thạch Nghị có thể nghĩ ra được…
Hắn quay đầu nhìn sườn mặt người đàn ông bên cạnh, tầm mắt nương theo đường cong từ vầng trán, sống mũi đến yết hầu, sương khói chậm rãi vờn quanh, mơ hồ không rõ phạm vi trước mắt, đột nhiên hắn có một loại cảm giác, Thạch Nghị từ nơi rất xa chạy đến nhà hắn, có lẽ chỉ là muốn đến ngủ thôi.
Nhìn qua có vẻ khá mệt mỏi, vừa nằm chưa bao lâu đã thiếp đi rồi.
Thật ra, cần gì phải đến tìm chứ…
Cho hắn ít thời gian, chút bất thường này từ từ cũng có thể biến mất thôi. Hôm nay lúc Anh Minh nhìn thấy Thạch Nghị, trong lòng thật sự có chút nổi lửa. Chuyện trên đời này, người hậu tri hậu giác* luôn là người vui vẻ hơn, hai người làm đến nước này, tuy người rõ ràng hơn là hắn, nhưng trò chơi này trước nay đều không phải là của một người.
*Hậu tri hậu giác (後知後觉): Ý là người biết sau, nhận ra sau. Có chút mơ hồ.Mà con đường phía trước, dù là Thạch Nghị hay là hắn, kỳ thật đều không thể đi.
Ném điếu thuốc trên tay đi, Anh Minh chậm chạp ngồi dậy, dần dần thích ứng với màn đêm, tầm mắt dần rõ ràng, hắn cau mày chậm rãi tiến đến, lúc chạm vào môi của đối phương, nhịn không được hơi thở dài một hơi.
Ngu ngốc…
Thạch Nghị… nếu hai ta cứ thế này, thật sự sẽ trở ngày hai tên ngốc.
Người đã ngủ cũng không cảm nhận được nụ hôn lướt qua này, Anh Minh cau mày chậm rãi tách môi đối phương ra, nhẹ nhàng quét qua từng hơi thở của Thạch Nghị xong, rất thông minh thức thời lùi lại.
Nhìn thấy đối phương vẫn ngủ mê không hề phát hiện, hắn nhẹ nở nụ cười tự giễu chính mình, sau đó rất quyết đoán mở cửa xuống xe.
Dưới chân toàn là đá vụn, tựa vào cửa xe châm một điếu thuốc, Anh Minh nhìn vào màn đêm phía xa xa, không nói câu nào.
Người trên xe ngủ rất say, tiếng hô hấp đều đặn theo quy luật.
Hình như luôn là như thế.
Một người ngủ, một người trừng mắt ngẩn người.
Lúc Anh Minh hút thuốc cũng cảm thấy cái đức hạnh này của mình rất giống nam phụ yêu đến đau khổ mà không có kết quả, chán nản tổn thương chơi trò bi kịch tình yêu, nghe tiếng nhạc phía sau, hắn lại cúi đầu thở dài.
—– Hắn cứ như thế, có lẽ cách kết cục của nam phụ trong tấn bi kịch tình yêu này cũng không xa nữa.
Cho nên mới nói, tình tiết trong kịch có kịch tính đến đâu cũng không bằng hiện thực cuộc sống.
Lần đầu tiên trong đời, Anh Minh cả thấy chán ghét mình sống quá tỉnh táo như vậy.