– 37 Độ Rưỡi

Chương 4

Đoàn Ngôn tỏ tình với tôi sau khi kỳ thi đại học kết thúc được một ngày, trước đó, tôi thầm mến hắn tròn một năm.

Nếu ai từng đơn phương chắc ít nhiều cũng đã trải qua cảm giác này, có đôi khi thích một người đến không kiềm chế nổi, sẽ tỏ tình bằng bất cứ giá nào rồi đợi bị từ chối, hoặc nghẹn ngào tự lừa gạt bản thân mà tiếp tục làm bạn tốt. Trước khi ra quyết định chính thức, ai cùng đều lo chuyện được mất.

Hiển nhiên tôi thuộc kiểu thứ hai. Năm ấy internet chưa phát triển như bây giờ, không ai nói cho tôi biết vì sao lại có thể nảy sinh thứ tình cảm kì lạ với bạn đồng giới. Không biết phải làm thế nào, tôi sợ thứ rung động tuổi mới lớn này trở thành áp lực mà ảnh hưởng đến kỳ thi đại học nên chẳng thèm nghĩ nữa. Lớp 12, môn thể dục bị xóa bỏ, thay vào đó là giờ tự học, chúng tôi cũng ít ra ngoài đá bóng hơn, vừa hay năm này, Đoàn Ngôn bắt đầu nhổ giò, hắn bị chuyển ngồi xuống phía sau, tôi cũng mất lý do để phân tâm.

Lớp mười hai, tháng thi đầu tiên tôi lọt vào top mười của lớp, thầy giáo hoài nghi nên gọi tôi ra nói chuyện riêng, ông ấy nghĩ tôi gian lận. Mẹ tôi thế nhưng lại rất vui vẻ, kéo cả nhà  đến nhà hàng ăn một bàn lớn, trước đó, hay cả khi tôi đỗ đại học cũng không được đãi ngộ như vậy. Về sau mẹ quen với việc tôi thi đạt điểm cao rồi, lại cảm thấy đó là điều đương nhiên, thấy chưa, đừng tạo thói quen cho phụ nữ.

Mấy tháng sau đó kết quả của tôi đều ổn định ở top năm, thầy giáo bắt đầu dùng ánh mắt nhìn Đoàn Ngôn để nhìn tôi. Xét theo một khía cạnh nào đó, ông thầy này cũng thật bợ đỡ. Giai đoạn ấy tôi gò ép bản thân vô cùng, lại thêm thiếu vận động, cơ thể bắt đầu suy nhược. Bình thường tim đập rất mạnh, tôi lại thường xuyên pha cà phê đậm đặc để uống, có đôi khi buồn nôn, ăn gì cũng chẳng vào. Thật ra khi ấy tôi cũng sợ, sợ một ngày mình buông lơi mà ngã xuống. Không phải tôi lo bố mẹ thương tâm hay thầy giáo thất vọng gì đó, mà tôi sợ, sợ mình không thể ở bên Đoàn Ngôn, sợ đến kỳ nghỉ mới có thể gặp hắn, nghe hắn kể những câu chuyện chưa từng được nghe qua và thêm cả những cái tên xa lạ, lúc hắn thay đổi tôi không thể ở bên mà chứng kiến, chỉ có thể đứng nhìn hắn mỗi lúc một cách xa. Rồi sau này, tôi chỉ có thể nghe tin của hắn qua lời kể vụn vặt của người khác, hay cuối cùng mối tình đầu sẽ dần bị tôi lãng quên đi….

Tôi nhớ vào một ngày thứ tư, đại khái cách kỳ thi đại học khoảng một tháng. Tiết thứ tư của buổi sáng, môn thể dục trở thành giờ tự học, thầy giáo không ở đấy, trong lớp chỉ có tiếng bút trên giấy sột soạt và tiếng bấm máy tính lạch cạch. Dạ dày tôi cuộn lên, tôi quay đầu nhìn Đoàn Ngôn, hắn đang cúi đầu làm bài, trên bàn chất đầy sách và vở bài tập, tôi chỉ thấy được đỉnh đầu của hắn. Tôi định gọi hắn, thế nhưng vừa mở miệng, dịch chua liền chảy xuống, tôi chỉ biết che miệng chạy đến nhà vệ sinh. Bồn rửa tay rất cao, tôi không đứng thẳng được, chỉ có thể quỳ xuống bên cạnh cây lau nhà mà nôn.

Một lúc sau Đoàn Ngôn chạy tới, thấy tôi đang quỳ trên đất thì đỡ tôi đứng dậy.

“Ông che miệng chạy ra như thế, hệt như mấy bà cô mang thai trong phim truyền hình.”

“Đến lúc này rồi mà ông…. còn nói giỡn…” Nói nửa chừng người tôi lại trượt xuống.

Có lẽ Đoàn Ngôn bị tôi dọa sợ, hắn kiên quyết đưa tôi về phòng ký túc. Cấp ba tôi là học sinh ngoại trú, còn Đoàn Ngôn thì ở ký túc của trường. Có lẽ vì đỡ đi hơn khó nên hắn cõng tôi, ngang qua khu vực giảng dạy, ngang qua sân tập trong trường. Ở trên lưng hắn tuy tôi vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng trong lòng lại cảm thấy an toàn.

Tôi nằm trên giường của Đoàn Ngôn, hắn đặt cái chậu ở bên giường, tôi cứ một lúc lại cúi xuống nôn. Tháng năm trời đã bắt đầu nóng, thế mà người tôi lạnh run, hắn lấy nước nóng đổ vào túi chườm rồi đặt lên bụng tôi, hắn kéo ghế ngồi sát cạnh, trong tay cầm một cốc nước ấm.

“Sao bệnh ông càng ngày càng nghiêm trọng vậy, cứ như vậy nhỡ ảnh hưởng tới kỳ thi thì biết làm sao bây giờ?”

“Không sao đâu, qua một lúc là đỡ.”

“Qua một lúc là đỡ là cái gì hả, càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi đây này, tự ông phải biết chứ! Tôi nói sao ông không chịu nghe.”

Giọng hắn tuy rất bình thản, nhưng tôi lại có cảm giác như Đoàn Ngôn đang nổi giận, lúc uống cốc nước xong, tôi nói với hắn. “Đừng ồn ào nữa, cho tôi nghỉ ngơi đi, ông về lớp tự học tiếp đi.” Hắn ừ một tiếng, xong rồi đóng cửa phòng đi. Tôi nằm trên giường hắn ôm chăn, nghe được vị của nắng và mùi của hắn. Lúc đưa mắt nhìn một đống sách trên giường và cốc nước nóng hắn để lại trên bàn, đột nhiên tôi lại nghĩ, có phải hắn cũng đối xử với bạn gái tốt như vậy không, nghĩ đến đây, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

Lúc tôi tỉnh dậy thì thấy Đoàn Ngôn ghé xuống bên giường ngủ, tôi không biết hắn về lúc nào, cũng không rõ bây giờ là mấy giờ rồi. Tay hắn nắm lấy tay tôi, tôi lặng lẽ nhìn hắn. Bởi vì được chườm nóng nên tay tôi rất ấm, tay hắn thì lạnh hơn. Tôi vừa khẽ gọi hắn đã tỉnh lại, hắn hỏi tôi đã đỡ chưa, thanh âm vô cùng ôn nhu. Có lẽ ngày ấy vì bị bệnh nên tôi trở nên yếu đuối, tôi khóc. Tôi nói thật có lỗi vì đã làm dơ chiếc gối của hắn, hắn vươn bàn tay kia xoa xoa trán tôi. Hắn hỏi dạ dày tôi còn đau không rồi vươn tay vào chăn xoa bụng cho tôi. Cảm thấy xấu hổ nên tôi nói mình đói, hắn nghe thấy lại bưng bát cháo tới bên cạnh. Tôi ước, giá mà như vậy mãi thì hay biết mấy.

Ngày hôm sau, cà phê trong ngăn bàn tôi đều mất sạch, bị Đoàn Ngôn đổi thành trà xanh và mật ong. Tuy rằng tôi rất cảm động, thế nhưng tối ấy lúc làm bài tôi vẫn uống một chút cà phê. Cứ như vậy, chẳng mấy mà kỳ thi đến. Ngày thi, tôi và Đoàn Ngôn không thi cùng một địa điểm, tôi thi đúng phòng lớp mình, hắn thì lại bị phân thi ở một tầng khác. Một tháng không được chăm sóc cẩn thận, đến khi môn thi cuối cùng còn hai câu, dạ dày tôi bắt đầu quặn đau.

Mấy tháng trước tôi và Trứng muối cùng ra rạp xem phim “Những năm tháng ấy”, đến cảnh Thẩm Giai Nghi trong giờ thi ôm bụng, đau tới chảy mồ hôi, Trứng muối hỏi tôi khi ấy có phải cũng đau như vậy không, tôi nói không khác là bao đâu. Hắn xoa đầu tôi bảo, em chỉ biết làm cho người ta phải lo lắng, nếu em nghe lời anh thì đã chẳng đau dạ dày rồi, bốn năm học ở thành N cũng sẽ không chật vật như thế.

Quay về kỳ thi kia, hai câu ấy tôi không làm được, chuông reo tôi ngồi đợi bạn bè quay về phòng học. Mọi người so sánh đáp án, có người bắt đầu xé sách, có người thì nhảy cẫng lên hoan hô. Tôi nhớ đến hai câu mình không làm, cảm thấy mọi thứ đều kết thúc rồi, sau đó trước mắt tối sầm lại, tôi ngất.

Ngày hôm ấy Đoàn Ngôn cõng tôi trở về nhà, mang cả hai cái cặp nặng trĩu của hai người. Lúc tôi tỉnh lại hắn đã đi rồi, mẹ ngồi bên cạnh không ngừng trách tôi chỉ khiến người người ta lo lắng, tôi nói có hai câu mình không làm xong, mẹ rộng lượng bảo, chắc là số trời rồi, dù sao con cũng cố gắng hơn trước nhiều rồi, sau đó bà ngân nga đi vào bếp. Tôi nằm trên giường nhìn trần nhà, cũng không nghĩ tới chuyện hai câu chưa làm được kia nữa, mà nằm nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong suốt hai năm vừa rồi. Ngày hôm sau Đoàn Ngôn tới thăm tôi, hắn ngồi bên giường chẳng nói một lời nào, bố mẹ tôi đã đi làm, cả nhà chỉ còn lại hai chúng tôi, tiếng điều hòa vù vù và nhịp kim đồng hồ tích tắc đột nhiên vô cùng vang, tôi lo lắng không biết hắn muốn làm gì. Hắn nói, Khoai tây, tôi nghĩ rất lâu rồi, có một chuyện tôi cần nói với ông. Đợi mãi mà không thấy hắn nói tiếp, tôi đoán có lẽ là hắn thi không tốt nên không vui, tôi bắt đầu nghĩ xem có nên an ủi hắn không, hay là nói với hắn rằng, vừa hay tôi cũng làm bài không được.

Hắn trầm trầm cất tiếng. “Tôi thích ông. Cũng không phải cái kiểu bạn bè thích nhau..”

Tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh tôi hướng Đoàn Ngôn mà tỏ tình, trong tưởng tượng, hắn dùng nhiều cách khác nhau để từ chối tôi. Tôi chưa từng ôm hy vọng. Lúc ấy tim tôi đập đặc biệt nhanh, cảm thấy mình như đang bay chứ chẳng phải ở trên mặt đất. Tôi sợ mình nghe lầm, sợ mọi thứ trước mắt là hư ảo, tôi ngẩn ngơ nhìn hắn, nếu có một cái gương soi, có lẽ bộ dạng tôi khi ấy vô cùng ngốc nghếch, tôi chỉ muốn hắn lặp lại một lần nữa để chắc chắn đây không phải là mơ. Hắn nhìn tôi mãi, vẻ mặt hắn khẩn trương, rồi thành chờ mong, rồi cuối cùng lại trở thành mất mát, hắn nói. “Tôi nghĩ ông cũng có cảm giác giống như tôi, có lẽ tôi đã nhầm rồi… Có phải ông đang nghĩ tôi không bình thường không…”

Tôi vươn tay kéo hắn, vội vội vàng vàng, khi ấy tôi thực sự không biết nên trả lời thế nào, tôi rất vui, cảm thấy mọi thứ đột nhiên thật tốt đẹp, vì vậy tôi nói. “Tôi.. vui lắm… vui chết mất..” Tôi thấy mắt hắn lóe lên tia ngạc nhiên và mừng rỡ, hắn hỏi, ông đồng ý rồi đúng không? Tôi không biết nên nói gì, không biết phải đối mặt với chuyện này ra sao, hai tay cứ nắm rồi lại buông.

Cuối cùng, hắn ôm tôi vào lòng.
Bình Luận (0)
Comment