Lần này, xà yêu cảnh giác hơn mọi lần, nghiêm túc nhìn ta.
Đầu ta lóe lên một ý nghĩa, đúng rồi, mãng xà không hề hay biết quạt Nhật Nguyệt của ta chỉ sử dụng được một lần trong ngày, thời khắc này ta không phải sợ hãi mà là nên đe dọa nó.
Nhanh chóng truyền âm cho Triệu Thiên Mạc, Thái Bạch:"Hai người nghe ta, con xà yêu đấy chưa hề biết quạt Nhật Nguyệt giờ vô dụng, chúng ta phải thay nhau uy áp nó."
Hai người thoáng gật đầu, nhìn thẳng về phía mãng xà, ta hỏi:"Xà yêu, ta và ngươi không thù không oán, tiểu yêu cá, tôm chúng gây sự với chúng ta trước, chúng ta mới phản kích lại, ngươi đuổi cùng giết tận chúng ta, há quá vô lý?"
Thái Bạch cũng phụ họa:"Cơ tỷ, phí lời với tên Thủy Quái đó làm gì, dùng quạt quạt hắn bay đi."
Triệu Thiên Mạc đầy đắc ý nhìn mãng xà: "Ngươi cũng thấy, nữ nhân cạnh ta, một quạt đã khiến chúng ta đi hơn vạn dặm trong một cái chớp mắt, nếu quạt ngươi thì sẽ như thế nào?. Hơn nữa chúng ta chỉ muốn du ngoạn trên biển, nên mới khiến ngươi có cơ hội đuổi kịp chúng ta!".
Thật ra thì mãng xà đúng là không có địch ý gì với ba người này, hắn bất quá có hơn vạn đứa con nơi đại dương này, mất vài đứa không sao. Nhưng mà đám tiểu ngư, tiểu tôm ấy trước khi chết đã đe dọa ba tên này rằng hắn sẽ trả thù, tuy nhiên 3 người này không nề hà thẳng thừng giết tôm tép của hắn, khiến hắn cảm thấy quyền uy như bị xúc phạm. Bất quá, đám người này thật không dễ đối phó như đám người trước đây hắn gặp. Đã thế cả ba đều mở đạo cả rồi.
Mãng xà thật ra e ngại nhất là cây quạt trong tay Ngạn Cơ, thoáng nhìn sơ thì quả thật không có gì đặc biệt, ra chợ ve chai nhặt không thiếu gì.
Nhưng cho đến khi thấy nàng ta sử dụng, hắn mới thấy quyền năng của cây quạt. Khiến lòng tham của hắn nổi lên, chạy theo để đuổi cùng giết tận. Bất quá hắn lại quên rằng, chắc gì hắn đấu lại ba người này mà cướp lấy quạt trong tay.
Trong đầu đủ loại suy nghĩ, do dự có, lo lắng có, tham lam có...,mãng xà lên tiếng thỏa hiệp:"Các ngươi nếu ngoan ngoãn đưa cây quạt kia cho ta, thì ta sẽ tha cho các người một mạng."
"Nực cười" Triệu Thiên Mạc mặt lạnh lên tiếng, ánh mắt tím sáng như gương thoáng chốc trở nên sâu thẳm, hàn khí tỏa ra khiến ba chúng ta nổi hết da gà, phảng phất trong gió là sát khí nhè nhẹ, đây là Triệu Thiên Mạc yếu đuối ta từng giúp hắn nhặt một mạng sao?
Còn khủng bố hơn lúc hắn tra tấn lũ thổ phĩ rừng Tử Lộ nữa, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm rình rập, có thể mất mạng bất cứ lúc nào...
Đôi mắt tím ấy mang ngàn tia gợn sóng nhìn thẳng mắt mãng xà, thoáng chốc mắt mãng xà chuyển đỏ, rồi lại vàng.... Lại nhìn như vô hồn...
Đã nửa khắc trôi qua, sao mãng xà cứ ngây người vậy?
Thái Bạch thấy tình hình hơi là lạ, nhưng hắn rất nhanh nhạy, biết thời thế, tức khắc tăng tốc bong bóng khí, bỏ lại tên mãng xà trước mặt vẫn chưa hoàn hồn phía sau.
Đảo Thiên Kiếm
Cuối cùng cũng tới nơi an toàn rồi, ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thể nào dấu nổi sự tò mò:"Mọi người nói tại sao mãng xà sao lại không đuổi theo chúng ta nữa?"
Thái Bạch:"Ta đoán chắc là thấy không phải là địch thủ của chúng ta, nên không dám đuổi theo." Tuy hắn biết suy nghĩ này thật hoang đường, nhưng không thể nào kiếm ra được lý do nào khác.
Nơi đó, Triệu Thiên Mạc vẫn giữ vẻ âm trầm hàng ngày, nở nụ cười nhạt. Mọi người không hay biết rằng, lúc này hắn đã dùng lượng lớn công lực để thôi miên yêu xà, khiến hắn ta trầm luân mãi trong ảo cảnh... Nhưng điều này cũng khiến Triệu Thiên Mạc bị phản phệ nhẹ. Bất quá không đáng tính.
Triệu Thiên Mạc ngay cả người thân chưa ai từng biết bản lĩnh thực của hắn như thế nào.... Vì đơn giản, chưa ai đủ khả năng để Triệu Thiên Mạc dùng toàn lực....
Mọi biểu cảm của Thiên Mạc ta đều thấy rõ, ta thật khó hiểu, hắn ta là cáo hay là gà?
Thôi làm gà đi, ta thích thịt gà hơn.
...
Bước chân lên Thiên Kiếm đảo, ta bị giật mình bởi cảnh quan nơi đây.
Cái gì đây? Không lộn địa chỉ chứ?
Khác với suy nghĩ trước đó, ta cho rằng nơi đây sẽ khắp nơi đây sẽ như chốn bồng lai tiên cảnh..., nhưng đây thì không hề. Thiên Kiếm đảo bao quanh bởi đất đá gồ ghề, lại cằn cỗi, nơi đây thoạt nhìn không có dấu hiệu của sự sống.
Ta quay mặt về phía Thái Bạch, hỏi hắn: "Đệ có đi nhầm đảo không thế?"
Thái Bạch tỏ ra vô tội: "Đệ chắc chắn mà, không thể nào thần thức đệ lại sai được."
Triệu Thiên Mạc cười cười chỉ tay về phía bắc: "Mọi người nhìn kìa, mới đặt chân lên đảo đã có người đến đón rồi."
Xa xa, có hai người, một nam một nữ, bộ dáng thanh tú, khí chất thoát trần đang cưỡi mây hướng về phía chúng ta, không cầm lòng được chính mình, ta thốt lên:"Tiên nhân"
Hai người phía xa xa nghe được lời ta nói, bật cười lớn, đáp xuống từ áng tường vân, nhìn ta không dấu nổi vẻ tò mò:"Cô nương này thật thú vị a, chúng ta chỉ là tu tiên giả mà thôi, tiên nhân hãy còn xa".
"Để ta tự giới thiệu, ta tên là Hỷ Hiên, còn vị sư huynh đứng cạnh ta là Mộc Trấn". Nữ tử khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt biết cười điểm thêm vài vẻ thanh lệ cho nàng, vừa nhìn đã khiến người ta có cảm giác yêu mến.
"À, tuy ta nhỏ tuổi, nhưng mọi người phải gọi ta là sư tỷ, vì ta là thân truyền đệ tử của sư phụ Phi Thế, lại còn bái sư trước mọi người nữa." Đôi mắt lộ vẻ tinh ranh, nhìn chúng ta đầy mong chờ.
Cốc... "Ối" - Vị nữ tử mặt khẽ nhíu lại vì đau.
Vị sư huynh áo bào đen hừ lạnh, vừa gõ đầu vị tiểu cô nương Hỷ Hiên bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ trách móc, lại nhìn về phía chúng ta mỉm cười đầy hào hứng, nói:"Hỷ Hiên tuổi còn nhỏ, thỉnh thoảng hơi vô lễ, các người đừng trách nó. Ta tên là Mộc Trấn, đã bái sư được 30 năm, là nội môn đệ tử. Các người có thể gọi thẳng ta là Mộc Trấn."
Lại nói vị sư huynh này, dáng vẻ nho nhã, gương mặt tuấn tú, đôi mắt nâu tỏa ra một khí thế thanh thanh, khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu. Mỗi tội bị hói đầu. Thoạt nhìn vị thiếu niên trước mặt chỉ trạc tuổi 24, không ngờ đã bái sư được những 30 năm. Quả nhiên tu tiên giả có khác, luôn hoài tuổi xuân. Ta nhăn mặt vừa suy nghĩ vừa cảm thán.
Hỷ Hiên đầy phẫn nộ trừng Mộc Trấn, vô cùng không cam lòng, bất giác nhìn qua Triệu Thiên Mạc, đôi mắt tròn đen láy đầy tinh nghịch của nàng mở to, không dấu nổi vẻ ưa thích:"Vị ca ca này là ai?"
Thấy nguy cơ trước mặt, bất quá ta không coi vị tiểu cô nương này là địch thủ, vì sao thì ai cũng biết rồi, trái ớt cong đấy thì chỉ có nam nhân thôi: " Huynh ấy là Triệu Thiên Mạc, ta là Ngạn Cơ, còn tên mặt búng ra sữa kia là Thái Bạch. Chúng ta đều đến từ Triệu quốc."
Thái Bạch miệng đang ngậm bánh bao, nhìn ta đầy không cam lòng:" Ta là nam nhân không phải là trẻ con."
Hỷ Hiên: "Bánh bao nhìn ngươi ăn kìa, cứ như bị bỏ đói cả tỷ năm rồi ấy. Gọi ta tỷ tỷ đi ta làm cho hẳn trăm cái."
Nam nhân ghét nhất bị nữ nhân đùa giỡn, đã vậy độ trẻ con thù vặt của Thái Bạch thì không ai bằng, hắn nghiến răng đáp trả: "A cái con nha đầu này, ngươi tin ta cạp đầu ngươi không?"
Hỷ Hiên: "Ôi, sợ quá, sợ quá" Nàng làm bộ như sợ hãi núp hẳn sau lưng ta.
...
Hahaha, mọi người cùng bật cười thành tiếng. Nhìn Thái Bạch không giấu nổi vẻ cưng nựng.
Triệu Thiên Mạc lúc này lên tiếng: "Chúng ta chỉ là người ngoài bước tới, bình thường chỉ cần ngoại môn đệ tử đến đón là được, hai vị một là thân truyền, một là nội môn đệ tử, thật khiến chúng ta cảm thấy vẻ vang." Giọng nói chàng không giấu được vẻ nghi hoặc cùng trào phúng.
Hóa ra chàng đang nghi ngờ họ sao? Cũng đúng. Bọn ta lần đầu đặt chân tới đây, không phải người uy vũ gì, sao lại được cả nội môn cùng thân truyền tiếp đón? Thật là kì lạ.
Như hiểu được suy nghĩ của chúng ta, Mộc Trấn lên tiếng: "Không giấu gì các vị, ta nhận nhiệm vụ đón tiếp tân tu nhân giả từ 5 năm trước, cách đây 1 năm, ta thi đấu xếp hạng, vô tình được thứ hạng cao, lập tức được thăng lên nội môn đệ tử."
Hỷ Hiên vẻ mặt ấp úng, vô cùng ngại ngùng, mãi mới mở lời được: "Nói ra thật hổ thẹn, muội trước nhìn trộm nam nhân tắm. Ai ngờ lại là một trong 4 vị sư phụ.... Sau bị Phi Thế sư phụ phát hiện, phạt muội phải đi đón tân tu nhân giả..."
Ái chà ái chà, gặp được bằng hữu chí cốt rồi. Ngạn Cơ ta cũng thích nhìn nam nhân tắm a, nhưng chỉ thích mỗi nhìn nam nhân Triệu Thiên Mạc thôi...
Ta nhìn Hỷ Hiên cười cười, khiến tiểu cô nương đỏ mặt không thôi... Ngượng ngùng vô cùng, quay qua cưỡi mây bỏ đi trước. Để lại ta cùng 3 nam nhân đứng đó ngây ngốc.