7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 5



Lúc Quân Bắc Hàn còn đang phát điên, tiểu thái giám bên cạnh hắn là Tiểu Linh Tử đi từ ngoài vào.“Điện hạ, người làm sao vậy?”“Gặp phải đãng phụ!”Quân Bắc Hàn đen mặt, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận là hắn bị đùa giỡn.“A?”Tiểu Linh Tử suy nghĩ kỹ một chút, người vừa mới đi ra chẳng phải là hoàng hậu sao?“A cái rắm! Việc bảo ngươi làm xong chưa?”Tiểu Linh Tử vội vàng đưa cái hộp trong tay cho Quân Bắc Hàn.Quân Bắc Hàn nhận cái hộp, thần sắc trở nên nặng nề, hắn mở hộp ra.

Chỉ thấy bên trong có một đôi giày đầu hổ, một tấm tã lót, một cái yếm nhỏ và một cây trâm.Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve những thứ đồ của trẻ sơ sinh này.“Sau khi Lệ phi chết, cung của người liền loạn, nô tài đi vào tìm đồ cũng không có ai ngăn cản.” Tiểu Linh Tử nói.Quân Bắc Hàn gật đầu, hắn nói: “Tiện nhân Lệ phi này chết quá tiện nghi, nếu rơi vào tay ta, ả tuyệt đối không được tốt như vậy.”“Đúng vậy, trước đây Lệ phi nương nương hại chết mẫu thân Nhu phi nương nương của điện hạ, cướp điện hạ, tội ác tày trời, siết chết ả mà nói thì quá nhẹ.” Tiểu Linh Tử cũng tức giận bất bình.“Chuyện này nhất định phải giấu cho tốt, đừng để cho Mộ Thanh Yên biết.”“Điện hạ yên tâm, nô tài hiểu ạ.”“Ta vừa mới thăm dò Mộ Thanh Yên một chút, ta phát hiện nàng ta hình như không có hận ta như vậy, cũng không có ý muốn đẩy ta vào chỗ chết.”Quân Bắc Hàn cau mày, nhớ tới dáng vẻ kiêu ngạo vừa nãy của Mộ Thanh Yên, hắn liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, còn giả vờ làm bề trên của hắn!“Điện hạ đừng phớt lờ, vị này không thể so với Lệ phi, người đó là một nhân vật lợi hại.” Tiểu Linh Tử lo lắng nói.“Trước đây cả nhà Mộ phủ bị diệt không còn ai trừ nàng.

Vào cung ba năm, nắm quyền hậu cung không ai dám trêu chọc.

Phụ hoàng tự mình dạy bảo bồi dưỡng, giao phó giang sơn cho nàng ta.

Nếu như không có chút bản lĩnh thì làm sao có thể.” Quân Bắc Hàn hừ lạnh.“Điện hạ nhẫn nhục nhiều năm, vạn lần phải kiên trì lên cho đến ngày nắm quyền.”“Yên tâm đi, sớm muộn có một ngày ta sẽ thu phục nàng ta!” Quân Bắc Hàn siết chặt quả đấm.Bóng đêm tràn ngập, màn đêm bao phủ, mây đen đè thấp trên bầu trời, ép người ta hít thở không thông.


Trong Ung Hòa Cung truyền đến tin dữ của Quân Diệp Hoa, bệnh tình nặng thêm, đến thời khắc tối hậu.

Mộ Thanh Yên liền vội vội vàng vàng chạy tới Ung Hòa Cung trong đêm, thấy Quân Diệp Hoa đang luyến tiếc nằm trên giường bệnh.

Hai mắt hõm sâu, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không có dáng dấp vương giả hăng hái xông vào Mộ phủ đại khai sát giới ban đầu.

Mới ba năm, chỉ chớp mắt thôi mà hắn đã phải cưỡi hạc về tây.

Nói không cảm khái là không có khả năng.“Thanh Yên...” Giọng Quân Diệp Hoa yếu ớt truyền đến.“Hoàng thượng, ta ở đây ”“Thật không nghĩ tới trẫm lại đi thế này, trẫm không cam lòng...”“Giang sơn tươi đẹp của trẫm, người trẫm tâm tâm niệm niệm là nàng, đều phải rời trẫm mà đi.”“Thanh Yên, trẫm hối hận, không nên chờ nàng ba năm, kết quả vẫn không được.”Mộ Thanh Yên cười nhạt, ba năm trước đây nàng mới 12 tuổi còn là một bé gái, hắn cũng ra tay luôn hả? Thực sự là cầm thú, đáng đời đoản mệnh.“Thanh Yên, nàng rất vui phải không? Không có trẫm, nàng tự do rồi.”“Đúng vậy đó ”Quân Diệp Hoa sững sờ, lập tức nở nụ cười khổ: “Ngay cả lời thật cũng dám nói, xem ra trẫm thật là vô dụng.”“Hoàng thượng, người an tâm đi”“Vậy nàng sẽ thay trẫm phụ tá Bắc Hàn, bảo vệ giang sơn Thanh quốc này sao?”“Sẽ ““Sẽ thì tốt” Quân Diệp Hoa thở dài một hơi: “Trẫm thật không cam lòng!”“Người không cam lòng nhiều lắm, hoàng thượng vẫn còn có thể mở một đường máu trong đám hoàng tử, cuộc đời tốt xấu cũng xem như là viên mãn.”“Có vài người vừa sinh ra liền chết, có vài người chưa hiểu gì đã chết, đều là mệnh.” Mộ Thanh Yên không mang theo bất kỳ tâm tình gì, mặt không đổi sắc nói.“Nàng nói thử xem lỡ như không để ý, nàng cũng chết thì sao?” Mộ Thanh Yên cười nhạt, chết là về tiên giới đó, ước mong gì nữa.“Vậy thì chết thôi, chết thì chết, không cần phải không cam lòng như vậy, nói không chừng khi đầu thai lại là một trang hảo hán.”Quân Diệp Hoa bị Mộ Thanh Yên chọc cười, hắn cười rồi ho ra một vũng máu.

Tổng quản thái giám Cao công công vội qua lau máu thuận khí cho Quân Diệp Hoa.“Thái tử điện hạ cầu kiến ”“Truyền ”Sau khi Quân Diệp Hoa ho khan một búng máu, cả người lại đi nửa cái mạng, vẻ mặt hoảng hốt.

Quân Bắc Hàn đi tới bên giường Quân Diệp Hoa, Mộ Thanh Yên đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc hai người gặp thoáng qua, Mộ Thanh Yên cong môi cười, bên khóe miệng đều là sự khinh bỉ và khiêu khích.

Quân Bắc Hàn sầm mặt lại, quả đấm không khỏi siết chặt, hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Mộ Thanh Yên cười vui vẻ hơn, đi nhanh ra khỏi tẩm điện Quân Diệp Hoa.

Lúc nàng mới vừa ra khỏi cửa, nghe Quân Diệp Hoa lại bắt đầu mãnh liệt ho khan, gần như muốn ho văng cả phổi ra.Quân Bắc Hàn đến quỳ xuống trước mặt Quân Diệp Hoa.“Phụ hoàng ”“Bắc Hàn, nhớ kỹ, sau khi nắm quyền, nhất định phải giết Mộ Thanh Yên.”Quân Bắc Hàn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không trả lời.“Tâm tư nàng gian xảo, ẩn nhẫn không phát ra, nếu như nàng vẫn còn, Thanh quốc giang sơn sẽ chôn vùi, bằng lòng với trẫm, con thề đi!”“Phụ hoàng, nhi thần thề, giết chết Mẫu Phi của nhi thần, tuyệt đối sẽ không nương tay.”“Tốt, tốt...” Quân Diệp Hoa vươn tay kéo Quân Bắc Hàn.“Bắc Hàn, con phải nhớ kỹ, người làm vua nhất định phải ngoan độc, tàn nhẫn với mình một, tàn nhẫn với kẻ khác mười!”“Phụ hoàng, nhi thần đã ghi nhớ, tuyệt đối sẽ không quên!”Quân Diệp Hoa gật đầu, một hơi nuốt xuống, mắt nhắm lại, triệt để không còn hơi thở.Trong Ung Hòa Cung, thái giám hô to một tiếng: Hoàng thượng băng hà.


Lúc này, Mộ Thanh Yên đứng ở cửa đại điện Ung Hòa Cung cong môi cười.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía những vì sao trên bầu trời.

Quân Diệp Hoa băng hà, Quân Bắc Hàn mười hai tuổi kế vị.Quân Diệp Hoa để lại một đạo di chiếu: Thái hậu Mộ Thanh Yên buông rèm chấp chính, thừa tướng Mạch Lưu Thương, đại tướng quân Doãn An Nhiên, thái phó Mạnh Tử Nam coi như phụ chính đại thần cùng nhau phụ tá Quân Bắc Hàn, cho đến khi Quân Bắc Hàn mười sáu tuổi tự mình chấp chính.Sau khi tuyên di chiếu, Mộ Thanh Yên cùng Quân Bắc Hàn triệu kiến ba vị phụ chính đại thần tại Ngự Thư phòng.

Mộ Thanh Yên cùng Quân Bắc Hàn ngồi song song, vóc dáng Quân Bắc Hàn cao hơn Mộ Thanh Yên một ít, liếc mắt nhìn qua cứ như bằng tuổi.

Mộ Thanh Yên bưng một ly trà, hương trà lượn lờ thấm vào ruột gan.

Lúc ba vị phụ chính đại thần vào Ngự Thư phòng, nhất tề quỳ xuống.“Vi thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến thái hậu nương nương.”Quân Bắc Hàn phất tay lên: “Bình thân ”Mộ Thanh Yên ngẩng đầu nhìn về phía ba người, nàng muốn nhìn xem gian phu Mạch Lưu Thương của mình đã bao nhiêu tuyệt sắc.

Sau khi ba người bình thân, Mộ Thanh Yên liếc mắt liền nhận ra Mạch Lưu Thương ở giữa.

Nàng trừng lớn hai mắt, tâm đập tay run, chén trà nghiêng đi.

Nàng nghĩ mình phải bình tĩnh nên vội đỡ lại, không đỡ còn tốt, vừa đỡ thì toàn bộ cái chén đều rơi xuống.Tiếng chén trà vỡ vụn thanh thúy vang lên nổi bật trong ngự thư phòng, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Thanh Yên.

Vẻ mặt Doãn An Nhiên và Mạnh Tử Nam kinh ngạc, vẻ mặt Quân Bắc Hàn ghét bỏ khinh bỉ, chỉ có Mạch Lưu Thương mỉm cười, trầm tĩnh lại bao dung.Mạch Lưu Thương quả thực rất đẹp, đẹp kinh khủng.

Da thịt trắng nõn non mịn, khuôn mặt tinh xảo như là một khối mỹ ngọc.


Mũi cao thẳng, đôi môi tinh tế hợp với cặp mắt hồ ly khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh.Mộ Thanh Yên làm sao cũng thật không ngờ, lục trà nữ Dao Cơ an bài gian phu, lại chính là nhà nàng hồ ly nhà nàng! Hơn nữa, vẻ mặt hồ ly nhìn nàng, còn có nụ cười ở khóe miệng hắn, hết thảy đều nói rõ hắn chính là hồ ly.

Không phải chuyển thế, không đầu thai, chính là hồ ly Thanh Khâu gian trá giảo hoạt lại phúc hắc!Một cảm giác thân thiết quen thuộc tự nhiên sinh ra, Mộ Thanh Yên suýt chút nữa không nhịn được xông lên, đem hết ủy khuất oán hận cùng khổ cực phát tiết ra.

Trong lúc nhất thời, Mộ Thanh Yên cứ sững sờ nhìn Mạch Lưu Thương như vậy, mà Mạch Lưu Thương cũng mỉm cười nhìn Mộ Thanh Yên.Ba người còn lại đã hoa hoa lệ lệ bị bơ rồi! Liếc mắt nhìn liền thấy giống như một đôi tình lữ mặt dày liếc mắt đưa tình, lớn mật trực tiếp khiến người ta thật xấu hổ.

Đại tướng quân Doãn An Nhiên ước chừng chừng hai mươi tuổi, tuổi còn nhỏ, phong nhã hào hoa, lúc này vẻ mặt vẫn trầm tĩnh, lẳng lặng xem cuộc vui.

Thái phó Mạnh Tử Nam có chút không nhịn được, ông ta thổi râu mép hoa râm đến mấy lần, sắc mặt hết sức nôn nóng khó coi.Tiên đế chân trước mới vừa đi, kẻ này chân sau liền không chịu nổi tịch mịch muốn thông đồng với thừa tướng? Hai người này ánh mắt thông đồng trần trụi luôn kìa! Đồi phong bại tục, thói đời bây giờ quả thực không ra thể thống gì! Mạnh Tử Nam nôn nóng dựng râu trừng mắt, lòng như lửa đốt.Mà sắc mặt Quân Bắc Hàn bên cạnh Mộ Thanh Yên thì hoàn toàn đen xuống.

Sắc mặt hắn khó coi trừng Mộ Thanh Yên, trong lòng có một cỗ tức giận khó hiểu xông lên đầu.

Đãng phụ này vừa mới đùa giỡn hắn, lại đi thông đồng thừa tướng, quả thực không biết liêm sỉ, quả thực đạo đức bại hoại, quả thực không thể nhịn được nữa! Quân Bắc Hàn rất tức giận!Hắn duỗi tay luồn xuống dưới bàn, dùng sức nhéo lên đùi thanh Mộ Thanh Yên một cái.

Mộ Thanh Yên bỗng nhiên thấy tê rần, thu tầm mắt lại, đảo mắt khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn.“Hoàng thượng, người có chuyện gì?”Mộ Thanh Yên nghiến răng nghiến lợi, tên tiểu hỗn đản này, sợ thiên hạ không loạn, một ngày yên ắng là không an lòng sao?“Thái hậu, chúng ta chẳng phải cần bắt đầu vào chủ đề chính sao?”Quân Bắc Hàn cũng nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân hư hỏng này, vẫn còn dám tức giận? Là trách hắn cắt ngang nàng ta liếc mắt đưa tình với thừa tướng sao?Đẹp thì ghê gớm lắm sao? Nam nhân đẹp phần lớn là không dùng được, đặc biệt là loại như thừa tướng này! Trong lòng Quân Bắc Hàn phỉ nhổ Mộ Thanh Yên cùng Mạch Lưu Thương.“Vậy thì vào vấn đề chính đi!”Mộ Thanh Yên trợn mắt giận dữ nhìn Quân Bắc Hàn, quay đầu, thu liễm thần sắc, chậm rãi mở miệng.“Tiên hoàng vừa mới về cõi tiên, tang lễ phải làm, tân hoàng phải lập tức đăng cơ, đại điển cũng cần chuẩn bị, không biết ba vị đại thần có ý kiến gì không?”“Vi thần cho rằng, nước không thể một ngày không có vua, hai chuyện tang lễ của tiên hoàng và đăng cơ của tân hoàng, lúc này lấy lên ngôi làm đầu.”Mạch Lưu Thương chậm rãi mở miệng, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Mộ Thanh Yên.“Thừa tướng, hai chuyện tang lễ và đăng cơ có thể đồng thời chuẩn bị, cả triều văn võ đại thần không phải chỉ có một người mà không phân thân nổi.” Giọng Quân Bắc Hàn có chút bất thiện.




Bình Luận (0)
Comment