7 Ngày – Thất Thiên

Chương 6

[36]

Sáng sớm tỉnh lại, ta nghĩ trên người đau muốn chết, cố chống đứng lên, vừa vặn đụng trúng bụng của Đạp Tuyết.

Ta lăn một vòng trốn đi, nhưng phát hiện rơm rạ ở khu vực an toàn bên kia đã được sửa sang lại, xếp thành một đống, bên cạnh căn bản không nhìn thấy người.

Trong lòng ta trầm xuống.

Hắn chắc sẽ không vì nơi đây là Trầm gia trang, sở dĩ liền nghĩ có thể yên tâm lớn mật không cần cố kị gì nữa đấy chứ?

Nếu là đụng tới Trầm Phiên và Âu Dương thì còn tốt, giả như hắn đụng tới hạ nhân khác, đến lúc đó bị nắm đi dâng cho đại ca, đại ca cũng sẽ không quản kẻ tự tiện vào trang là người đẹp hay kẻ quái dị, là chính đạo hay ma đạo, một mực chỉ có “Tha ra ngoài băm cho chó ăn” mà thôi.

Nghĩ tới đây, ta không khỏi một trận nóng lòng; tuy nói chỗ bị đạp chính là đau như kim châm muối xát, những cũng bất chấp nhiều như vậy. Ta tiện tay vỗ vỗ mông Đạp Tuyết, bảo nó an tĩnh, sau đó phủi phủi bụi trên người, lập tức xông ra ngoài.

Không biết hẳn là nên vui mừng hay là nên thương tâm, còn chưa đi được mấy bước, ta liền đụng trúng Âu Dương.

Nếu như nói vui mừng, quả thực nên vui vẻ, bởi vì ở bên cạnh Âu Dương, xác thực chính là Duẫn Trình không sai.

Thế nhưng nếu như muốn nói thương tâm thì cũng thật sự rất thương tâm, bởi vì Âu Dương đang mặt cười dâm tà ghé vào bên người Duẫn Trình mà giở trò, người kia rõ ràng là bị điểm huyệt, vẻ mặt đang rất bi phẫn.

Trái lo phải nghĩ, ta vẫn là hết sức nghiêm túc đi đến phía sau Âu Dương, vỗ vỗ vai của hắn, song song cũng nặng ho khan vài tiếng.

[37]

“Đại gia ngươi!” Âu Dương vẻ mặt oán giận.

“Ngươi gạt ta!” Duẫn Trình vẻ mặt bi phẫn.

[38]

Ta dùng ba trăm chiêu mới đem Âu Dương đánh chạy; sau đó dùng mất ba canh giờ mới khiến Duẫn Trình tin tưởng cái tên vô liêm sỉ mọi cách phi lễ hắn kia xác thực chính là ‘thất bộ tiếu’ Thất công tử trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy.

“Kỳ thực hắn vốn cũng không phải thế này, lúc hắn mười ba tuổi thì, cùng với những lời đồn đại bên ngoài cũng không sai biệt lắm.” Thấy Duẫn Trình an tĩnh lại, lòng ta cũng bình thản hơn một chút, một bên nói cho hắn biết chút ít về quá khứ, một bên băng bó vết thương trên người cho chính mình.

“......” Hắn ngồi ở bên kia, quay đầu đi không nhìn ta, bất quá lúc nhỏ khi ta kể chuyện xưa cho Trầm Phiên Trầm Kha, biết hắn trên mặt tuy không có hứng thú, nhưng trong lòng rất là hiếu kì. Chút tính tình con nít đó ai cũng có, hắn lại tâm cao khí ngạo, ta cũng không tiện vạch trần chọc ghẹo hắn, chỉ là kể tiếp.

“Võ công tốt, cũng có chút niên thiếu tính tình, trên khuôn mặt không có bất cứ biểu tình gì, khiến người khác rất khó nắm bắt. Khi đó, đừng nói là thấy mỹ nhân bình thường, dù là thiên tiên hạ phàm đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.”

Như thế kể xuống, tay ta cũng ngưng lại một chút; trước mắt tựa hồ như lại hiện ra hình dáng Âu Dương năm đó.

Tuấn tú niên thiếu, tam xích thanh phong, tay áo phiêu phiêu, tựa như xuất trần.

Nếu như năm đó không xảy ra chuyện kia thì......

“Vậy, vậy hắn giờ sao lại biến thành như vậy?”

Thanh âm có chút chần chờ của Duẫn Trình vang lên, ta lúc này mới phản ứng lại, mới rồi chỉ toàn nghĩ đến chuyện của hắn, lại có chút thất thần.

Ta có điểm xấu hổ, ho một tiếng.

“Lại nói tiếp...... Kỳ thực cũng rất bình thường thôi...... Hắn, năm mười sáu tuổi, xảy ra một chuyện.”

“...... Chuyện gì?!”

Ta thở dài, ánh mắt lướt qua Đạp Tuyết và hàng rào chuồng ngựa, phiêu về một hướng xa xôi nào đó không rõ.

“Hắn...... Năm mười sáu tuổi, không cẩn thận gặp phải đại ca ta.”

[39]

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Đại ca ta chính là cái ao rửa bút của Vương Hi Chi[1].

[40]

Ta đem vết thương trên người xửa lý tốt, lại chiếu cố Đạp Tuyết một trận. Duẫn Trình cũng rất ngoan, có lẽ là trực tiếp bị Âu Dương dọa, hắn ngồi ở một góc chuồng ngựa, cho màn thầu thì hắn gặm, cho nước thì hắn uống, chính là yên lặng một chút cũng không động.

Hắn như thế an tĩnh, ta cũng rất cao hứng. Nhưng vẫn là có một chút lo lắng, ta đi lấy nước phải rời khỏi một hồi, cố tình dặn hắn một tiếng.

“Hiện tại trong trang không được an ổn lắm, ngươi tốt nhất là đừng có nơi nơi chạy loạn.”

Hắn nhìn bên cạnh không nói gì. Bất quá ta biết hắn khẳng định là nghe thấy được.

Ta thở dài, nhấc lên thùng nước lẹ tay lẹ chân mà rời đi —— người chính là như thế, ở yên không lên tiếng, bản thân cũng sẽ không chọc ra cái gì đại động tĩnh tới.

Thế nhưng ta đã quá ngây thơ rồi, lúc ta trở về thì, rơm rạ rơi đầy đất, Duẫn Trình bị điểm huyệt đạo, trong miệng còn bị nhét thứ gì đó, vạt áo trên người bị xả ra hơn phân nửa, cả mặt đỏ bừng.

Ta ngẩng đầu nhìn hướng bên kia, Trầm Phiên dựa vào Đạp Tuyết cắn màn thầu, hướng ta vẫy vẫy tay.

“Nhị ca ngươi cũng thật không cẩn thận, ngay cả huyệt đạo giải rồi cũng không biết, vạn nhất để hắn chạy mất thì biết làm thế nào.”

Ta còn chưa kịp trả lời, hắn đã bẻ một miếng màn thầu nữa đút cho Đạp Tuyết, sau đó nhẹ nhàng hướng ta đi tới, cười rất giống Âu Dương.

“Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim[2], nhị ca nhanh nhanh nếm thử tư vị đi.”

[41]

“Ta không lừa ngươi, thực sự.”

Hao hết lời lẽ đem Trầm Phiên đuổi đi xong, ta đối Duẫn Trình xin lỗi lẫn thanh minh, vẫn dong dài tới tận chạng vạng, hắn mới miễn cưỡng hòa hoãn thần sắc, ta nhanh nhanh rót cho hắn một chén nước, hắn nhận lấy, hoài nghi liếc mắt nhìn ta, bất quá vẫn uống.

“Kỳ thực lão Tam hắn vốn cũng không phải là người như thế, kỳ thực hắn......”

“Kỳ thực thế nào?” Hắn buông bát nước, tự tiếu phi tiếu nhìn ta, “Ngươi sẽ không định nói, hắn xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

Lòng ta trống rỗng gật gật đầu.

“Hắn xảy ra chuyện gì?”

Ta nuốt một ngụm nước bọt.

“Hắn...... lúc hắn sinh ra...... Không cẩn thận gặp phải đại ca ta......”

[42]

Vào đêm ta vẫn là cùng Đạp Tuyết ngủ chung một chỗ, tuy rằng đã xin lỗi Duẫn Trình vô số lần, hắn vẫn là không chịu phân cho ta một phần rơm rạ.

Ta lại một lần nữa vì Trầm Phiên vì Âu Dương hai người bọn họ mà chịu thay tiếng xấu.

Duẫn Trình không có hỏi quá ta, nhưng kỳ thực ta rất muốn nói cho hắn, ta trước đây cũng không phải như bây giờ đâu.

Chỉ là khi còn bé ngây thơ vô tri, không cẩn thận gặp phải đại ca, Trầm Phiên, Âu Dương mà thôi......

******************

[1] Vương Hi Chi: một thư pháp gia thời Đông Tấn, được xưng là thư thánh

[2] Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim: đêm xuân một khắc giá ngàn vàng – câu này khả năng ai cũng biết nhẩy ^^
Bình Luận (0)
Comment