71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 33



(*) Note: như những chương trước, khi mấy bạn trẻ nhớ về ký ức thì mình sẽ chuyển sang dùng cậu nhé, tại mấy bạn í bé xíu hà.

Còn đương nhiên Seryozha được gọi là cậu từ đầu vì ẻm cũng bé xíu chứ sao =)))
Một số đoạn ký ức tiếp theo làm Cố Trường An càng không chắc chắn.

Cố Trường An nhìn thấy lúc mình phân hóa thành Omega, những đứa bé Alpha bị ảnh hưởng, biến thành hình thái sói.

Bọn chúng tấn công mình, có ý đánh dấu mình, hơn nữa cũng chẳng hề nhẹ tay cắn xé lẫn nhau, nhưng may là lúc đó mình đã đánh ngất bọn nhỏ Alpha này, không cho bọn nó làm nhau bị thương nặng hơn.

Còn có trận chiến đầu tiên anh tự mình chỉ huy chiến dịch sau khi vào Tiên phong doanh - chiến thuật và quá trình chỉ huy lúc đó, dùng ánh mắt của Cố Trường An bây giờ để nhìn, có thể chỉ ra được vài chỗ có thể cải thiện.

Nhưng tì vết không che được ngọc tốt, Cố Trường An nhìn bản thân mình bình tĩnh thong dong trên chiến trường, vẫn thấy khá vừa lòng.

Cố Trường An còn nhìn thấy bản thân mình đi lên bờ tường nói chuyện với Seryozha.

Hóa ra lúc đó Seryozha lại vụng về ngại ngùng đến thế sao? Lúc đó bản thân anh cũng không phát hiện.

Trùng tộc khiêu khích, bạch tuộc tiên sinh, hành tinh Death...!Ký ức cuối cùng là lúc bọn họ cùng nhau trải qua đêm Giáng sinh trên tàu Conquest.

Những ký ức này xuất hiện theo trình tự thời gian, nhưng cũng rất rải rác, đào hết những chuyện Cố Trường An nhớ rõ và những chuyện anh không nhớ rõ ra, quả thực giống như tổng kết lại cuộc sống của anh vậy.

Cố Trường An không thể không hoài nghi đây thực ra không phải một giấc mơ.

Rốt cục mình đang ở chỗ nào, vì sao vẫn cứ nhớ về những hồi ức xưa cũ?
Trong lúc anh đang suy tư, trước mắt Cố Trường An bỗng tối sầm lại.

Anh lại một lần nữa thấy cảnh mình đang nhảy dây trên sân thượng với sơ Eve.

Phát lại ư?
Bỗng dưng nghĩ đến từ này, Cố Trường An hơi buồn cười.

Hình ảnh trước mắt bỗng dừng lại một giây, sau đó liền đổi sang ký ức tiếp theo.

Cố Trường An xác định rõ bản thân mình đúng là đang không phải mơ.


Mà cảnh tượng trước mắt đang "phát lại" bây giờ - Địch Kỳ Dã bị thương, máu tràn ngập hương bạc hà, biểu tình bi thương và nước mắt của sơ Eve...!Từ chi tiết đến cảm nhận của các giác quan, tất cả mọi thứ đều quá thật, không hề mơ hồ như trong ký ức hay trong mơ.

Cái này lại làm Cố Trường An nghi ngờ có phải bản thân mình đang quay về quá khứ hay không.

Nhưng ký ức vẫn tiếp tục "phát lại", Cố Trường An hết lòng quan sát.

Mỗi khi bản thân anh không có cảm xúc hay dao động gì đối với ký ức nào đó, hoặc là không cẩn thận thất thần, hình ảnh trước mắt sẽ ngưng lại, sau đó nhanh chóng chuyển sang đoạn tiếp theo.

Giống như thể có người đang liên tục kiểm tra biến hóa cảm xúc của anh vậy.

Quá trình huấn luyện nghiệp vụ lâu dài khiến Cố Trường An càng cảnh giác hơn - anh lại nghi ngờ không biết liệu mình có bị tiêm thuốc hay xúi giục dùng thuốc để ép khai báo hay không.

Nhưng sau lần "phát lại" này, Cố Trường An lại ngất đi.

Cậu lại mở mắt ra, trước mắt là bầu trời lúc xa lúc gần.

Cậu vui vẻ cười lớn, ôm chặt cổ sơ Eve.

Sơ Eve chơi nhảy dây cùng cậu, cậu rất vui.

"Là ca ca," Sơ Eve nói với cậu.

Cậu thấy Địch Kỳ Dã đang trốn ở sân thượng đọc sách.

Cậu nhìn sơ Eve đang dịu dàng nhìn mình, khao khát nói, "Tìm ca ca chơi cùng!"
...!
Ở trong tàu Conquest, Cố Trường An - người đã bị chôn trong cát bạc đến tận đầu gối - đột nhiên biến thành một đứa trẻ bảy tuổi.

Anh đang mặc chiếc áo mùa xuân của cô nhi viện thêu dòng chữ "Cô nhi viện Stardust" bằng tiếng Anh và tiếng Trung, quần đùi có dây đai, tất dài đến đầu gối và giày mềm đi trong nhà.

Cố Trường An bảy tuổi thấp hơn nhiều so với phiên bản người lớn cả người vùi trong cát bạc, nhưng những cái gai dài xuyên thấu tim không hề xuyên lệch.

Cảm nhận được cảm xúc vui sướng của Cố Trường An, cát bạc càng thấm vào phòng điều khiển chính, tập hợp về phía Cố Trường An cũng càng nhanh hơn.

Cố Trường An trong tiềm thức phát hiện có gì đó không đúng, không khỏi giãy giụa, nhưng những dây leo bạc quấn quanh người anh càng thắt chặt hơn.

Bên trong đống dây leo, Cố Trường An từ bảy tuổi biến thành tám tuổi, sau đó không ngừng lớn lên - dáng vẻ học sinh trường quân đội, dáng vẻ binh lính Tiên phong doanh...!
Cuối cùng, anh lại quay lại bộ dáng đại tá của tàu Conquest mấy ngày trước.

Cát bạc kích động lộn nhào xung quanh anh.

Một lát sau, Cố Trường An đang bị dây leo quấn lấy bỗng biến thành một dáng vẻ mà anh chưa từng thấy.

Anh đang mặc quân phục của thiếu tá Tiên phong doanh - giống như bộ quân phục mà Cố Trường An vừa nhớ lại khi anh chỉ huy trận đánh độc lập đầu tiên.

Nhưng bộ đồng phục đã rách bươm.

Trên người Cố Trường An đầy vết thương, cánh tay buông thõng bên người theo một góc không tự nhiên, vết cắt trên đùi phải sâu thấy cả xương.

Môi anh khô ráp như thể anh đã không uống chút nước nào trong mấy ngày.

Mà khi Cố Trường An mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt suýt nữa nhấn chìm anh dưới cảm giác tự trách ngập tràn.

Đây là trận đánh đầu tiên anh chỉ huy, anh thất bại, bị bắt, cấp dưới thương vong vô số, mười không còn một.

Anh bị trói trong quân doanh quân địch.

Những tên quân địch đó như vừa phát hiện sự thật gì kinh ngạc lắm, vây quanh anh lớn tiếng kêu, "Hắn không phải người!" "Hắn là sói!" "Thiêu chết hắn!" "Giết hắn!"
Cố Trường An cảm thấy không hợp lý lắm - rõ ràng anh là Omega không thể tự biến đổi hình thái, tại sao lại dễ dàng bị người khác nhận ra mình là sói? Hơn nữa, nhân loại ABO không phải là người sao...?
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu anh đã bị thảm cảnh trước mặt áp xuống - thuộc hạ của anh bị kéo ra trước mặt anh chém đầu từng người.

Tự trách khổ sở lại lần thứ hai vây lấy anh.

Nỗi đau từ những vết thương của anh, những đòn roi và những viên đá vụn cũng không thể làm cơn đau này nguôi ngoai được.

Anh đã không bảo vệ được cấp dưới của mình, anh đã thất bại.

Anh đã thất bại trong việc bảo vệ nhân loại.

Ý nghĩa của sự tồn tại của anh đã bị phủ nhận.


Trong phòng điều khiển chính, cát bạc cuồn cuộn hưng phấn, những dây leo bạc lại càng quấn chặt Cố Trường An, không lộ chút khe hở nào.

Trong lúc xuất thần, anh được cứu khỏi doanh trại địch.

Người cứu anh là một người cây.

Cố Trường An không biết làm thế nào phân loại sinh vật trước mặt mình - nó có hình dạng giống như một con người, nhưng lấp đầy hình dạng đó là vô số dây leo bằng gỗ màu nâu nhạt mảnh mai.

Những cây dây leo bằng gỗ này thậm chí còn mô phỏng một cách hoàn hảo độ cong của mũi, cấu trúc của mắt và bàn tay, bàn chân linh hoạt.

Nhưng nó càng bắt chước hình dạng và cấu tạo của con người, thì từ sâu thẳm trong lòng người ta càng khiến người ta sợ hãi và ghê tởm.

Những dây leo bằng gỗ liên tục di chuyển khắp cơ thể nó.

"Đôi mắt" màu gỗ là dấu hiệu rõ ràng cho thấy nó thật sự không phải là con người.

Cố Trường An cảm ơn nó, sau đó hỏi, anh đang ở đâu.

Nó chẳng nói gì, mà dường như cũng chẳng biết.

Nó chỉ đỡ Cố Trường An đi về phía trước, không biết muốn đưa Cố Trường An đến đâu.

Cố Trường An không thể tự mình di chuyển, vì vậy anh dứt khoát cũng không hỏi.

Bọn họ tiến vào rừng sâu.

Nếu như đây là địa bàn của địch, thì lựa chọn tránh xa khu dân cư cũng không có gì khó hiểu.

Người cây chăm sóc Cố Trường An, tìm nước cho Cố Trường An uống, và cho Cố Trường An ăn thức ăn từ con mồi không biết kiếm được từ đâu.

Thậm chí, càng dành nhiều thời gian hơn cùng Cố Trường An, nó càng giống con người.

Thậm chí nó còn ngụy trang bằng một lớp da, mà "đôi mắt" của nó cũng trở nên linh động hơn, như thể nó đang thực sự sử dụng "đôi mắt" của mình để nhìn mọi thứ.

Mấy ngày sau, nhìn qua nó hoàn toàn giống hệt con người.

Dù không nói được, nhưng nó lại là một cậu bé luôn ngượng ngùng mỉm cười.

Cố Trường An không tỏ ra quá ngạc nhiên.

Lúc quân địch đuổi theo bọn họ, nó che trước người Cố Trường An, bị thương vì Cố Trường An - tay nó bị vũ khí chặt mất.

Cố Trường An trong tiềm thức lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không thể không xúc động.

Nó như làm nũng ném mình vào vòng tay của Cố Trường An, cho Cố Trường An thấy cánh tay bị đứt lìa của nó.

Những dây leo bằng gỗ mảnh mai ở điểm gãy từ từ mọc lên và nối lại, dần dần trở lại hình dạng của một cánh tay.

Nó chớp chớp mắt, đôi mắt thậm chí còn phủ một lớp sương mù.

Nó mở miệng kêu "a a" một lúc mới tìm được giọng điệu phù hợp, sau đó nói với Cố Trường An, "Đau quá."
Cố Trường An do dự một lát, sau đó vỗ vai nó như thể đang vỗ vai chiến hữu trong Tiên phong doanh trước khi hành động, thành thật nói, "Rất xin lỗi.

Đã làm phiền ngươi rồi."
Nó mím môi cười.

Cố Trường An hành động như vậy khiến nó rất thẹn thùng mà cũng rất thỏa mãn.

Cố Trường An thất thần, bỗng nghĩ, Liêu...!Liêu cái gì...!Liêu Sa?
Liêu Sa là ai?
Nó bỗng nhiên ngẩng đầu, muốn hôn Cố Trường An.

Cố Trường An vì tránh đi nên ngã xuống đất, sau đó nhìn nó khóc lên.

Cố Trường An nhìn nó, nhịn không được, tò mò hỏi, "Nước này ở đâu ra vậy? Ngươi có cần uống nước không?"
Nó không thể tin nổi liếc Cố Trường An một cái, sau đó cực kỳ bi thương chạy đi mất.

Cố Trường An nhẹ nhàng thở ra.

Bất kể nó có ngụy trang giống nhân loại đến thế nào đi chăng nữa, nó vẫn là người cây.


Một người cây cứ hết lúc này đến lúc khác tỏ vẻ thích anh, đúng là kỳ cục mà.

Cố Trường An chuẩn bị tinh thần, bước đến một cây đại thụ, tự hỏi xem phải làm gì tiếp theo, nhưng càng nghĩ, anh càng thấy lạ.

Tọa độ chiến trường? Anh không biết.

Đối thủ của trận chiến? Anh không biết.

Tại sao ở đây lại có rừng sâu bao la như vậy? Anh không biết.

Nơi này chính xác là ở đâu?
Anh không biết.

Cố Trường An cố gắng bình tĩnh, buộc bản thân bước vào trạng thái nghỉ ngơi để tích trữ năng lượng cho lần tìm kiếm nơi ở qua đêm tiếp theo.

Nó lén lút trở lại.

Nó nhìn Cố Trường An đang ngủ, quỳ bên người Cố Trường An, vươn tay.

Cố Trường An đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng bắt lấy tay nó, "Ngươi đang làm gì?"
Nó lại khóc, thút tha thút thít nói, "Ta yêu ngươi."
Yêu?
Cố Trường An cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cố Trường An nghi hoặc, nói, "Tình yêu là tình cảm con người dành cho nhau.

Trên Trái đất, động thực vật trên tuân theo một cơ chế sinh sống giống nhau, hấp thụ chất dinh dưỡng - lớn lên và sinh sản - già đi và chết.

Trong trường hợp này, động vật trái đất ít nhiều có những cảm xúc chung với con người, mà con người yêu động vật, ngoại trừ một số những kẻ dị thường đam mê giao cấu với động vật, cũng chỉ là tình bạn sinh ra từ việc chó mèo tối ngày bên người, khác hẳn tình yêu của con người với nhau.

Thực vật trên đất càng khác xa so với con người hơn, hơn nữa thực vật vô cảm, tình yêu của con người đối với thực vật, loại trừ những tưởng tượng về việc thực vật hóa thành người trong truyền thuyết, lại càng khác xa tình yêu con người dành cho nhau."
"Nên là, làm thế nào ngươi có thể yêu ta?"
"Ngươi không phải con người, sinh mệnh của ngươi không giống ta, ngươi có thể bắt chước đôi mắt nhưng không có cách nào thực sự nhìn thấy, cho nên thế giới của ngươi căn bản không giống với của ta, cho dù cùng ta nhận thức đồ vật, cũng không cảm thấy được giống nhau.

Cấu trúc sinh lý và phương thức sống của ta và ngươi đã định trước rằng chúng ta sẽ khác nhau, cái này không thể thay đổi được.

Ngươi không thực sự biết ta và thực sự hiểu ta, mà ta cũng không thể thực sự biết ngươi và thực sự hiểu ngươi.

Thế tình yêu mà ngươi nói là cái gì?"
Nó vô cảm ngẩng đầu lên, hỏi lại, "Vì ta không phải con người nên ngươi sẽ không yêu ta?"
Nó cười lớn, những dây leo gỗ xuyên qua lớp vỏ con người, phát triển mạnh mẽ.

Nó cúi đầu xuống nhìn Cố Trường An, quỷ dị nói nhỏ, "Vậy thì ai sẽ yêu ngươi?"
Cố Trường An cảnh giác nhìn nó, không nói nữa.

Giây tiếp theo, Cố Trường An bất tỉnh.

Cố Trường An mở mắt ra, trước mắt là Seryozha trong hình thái sói.

Bộ lông sói trắng bệch, bẩn thỉu nhuộm đỏ máu.

Seryozha lộ ra răng sói, gầm lên, "Rốt cục ngươi là cái quỷ gì!"
Cố Trường An ngẩn ra.

Anh ngơ ngác xoa trái tim.

Trong phòng điều khiển chính, những đám cát bạc đã suy tàn hồi lâu bỗng cuồn cuộn dâng lên, mạnh mẽ hơn hẳn lúc trước..


Bình Luận (0)
Comment