818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 100

Edit: Băng Di

Có trận nháo này của Tiết Trạm cả Hán vương phủ thần hồn nát thần tính, thị vệ tử vong phải vội vàng xử lý, bị thương cũng phải tranh thủ thời gian băng bó, còn phải sắp đặt thị vệ một lần nữa, đối ngoại càng phải phong tỏa tin tức để ngừa lộ ra tiếng gió, đợi cho toàn bộ an bài xong xuôi, mặt trời cũng đã lặn về tây sơn.

Chu Cao Húc vội vàng ăn cơm chiều lau miệng, đứng dậy.

“Đi địa lao!”

Cơn tức đã đè ép một ngày, là thời điểm nên thả.

Bên trong địa lao âm u ẩm ướt, Tiết Trạm một thân vết máu loang lổ bị trói ở hình cái, thiết liên xuyên thủng hai bên xương tỳ bà, xiềng xích buông xuống chỉ cần hơi hơi lay động cũng làm cho cả người đau đớn.

Chu Cao Húc bảo hạ nhân mở cửa lao, Tiết Trạm nguyên bản nhắm mắt dưỡng thần mở to mắt, trong mắt một mảnh thanh minh nhìn Chu Cao Húc ánh mắt lạnh lẽo.

“Xem ra trọng đãi của bổn vương thế tử vẫn chưa xem ở trong mắt.”

Tiết Trạm hỏi lại: “Vương gia lời này ý gì?”

“Chẳng lẽ không đúng? Bổn vương đợi thế tử tự hỏi, trọng đãi có thêm, nhưng thế tử thì sao? Không nói cảm ơn ngược lại mượn lễ ngộ của bổn vương, cưỡng ép bổn vương là đạo lý ra sao?”

Nói trong nói ngoài đều nói hắn lang tâm cẩu phế không biết tốt xấu, Tiết Trạm bật cười: “Trạm là do Vương gia thiết kế hoàng tước ở phía sau chộp tới vương phủ, cũng không phải là tự nguyện, muốn rời đi không phải đều là lẽ thường?”

Chu Cao Húc trong lòng nghẹn, âm thanh lạnh lùng nói: “Vậy thế tử có nghĩ tới không, thế tử không thỉnh trước đã đến Thanh Châu, loại người không được hoan nghênh này bổn vương đều ra lệnh bảo thuộc hạ dùng biện pháp phơi thây hoang dã, nhưng bổn vương chưa hề, lật ngược thế cờ mời thế tử vào vương phủ, lễ ngộ có thêm, lại không một chút hà khắc.”

“Vương gia đối với Trạm là lễ ngộ có thêm, không một chút hà khắc, nhưng chiều nào đến cơm trà cũng hạ nhuyễn cân tán, phân lượng không ít nha, còn không ăn không được, Trạm cũng rất phiền não.”

Tiết Trạm dầu muối không ưng làm cho Chu Cao Húc phi thường buồn bực, gầm nhẹ nói: “Hắn tốt như vậy để cho ngươi đặt hết hy vọng sao? Bất quá chỉ là một tên ngụy quân tử giả mạo trang nghiêm! Bộ dáng dối trá kia quả thực làm cho người ta ghê tởm!”

Thấy trong mắt Tiết Trạm lộ ra vẻ châm chọc, lửa giận trong lòng càng sinh, mắng: “Chẳng lẽ không đúng? Từ nhỏ đến lớn nói cái gì cũng tặng cho ta, nói cái gì đệ đệ tốt nhất, chứng tỏ mình là một ca ca rộng lượng tâm khoan nhân hậu, nhưng sau lưng thì sao? Hắn chơi đùa ta còn chơi đùa đến chán ngấy, mặt ngoài còn một bộ huynh trưởng rộng lượng, mặt ngoài nói thật dễ nghe, nói cái gì không so đo cùng ta, nhưng sau lưng ta bao nhiêu người đã ngã nhào ở trong tay hắn? Ngay cả việc đem ta ra gõ đánh cũng xem như là một trò chơi để vui đùa, cứ ở trên cao như vậy thờ ơ nhìn ta vốn không có khả năng tranh giành đầu rơi máu chảy, ruột gan đứt từng khúc! Đây không phải ngụy quân tử thì lại là cái gì?”

Tiết Trạm nhìn hắn, trong mắt lộ ra thương xót, nhưng hắn cảm thấy đáng thương không phải Chu Cao Húc mà là Chu Cao Sí, hành vi thân cận đệ đệ bị coi như bụng dạ khó lường, dốc hết tâm huyết ổn định thế cục bị coi như là dễ như trở bàn tay, cái gì là dối trá, chẳng lẽ đem vị trí thái tử, chắp tay nhường toàn bộ thứ mình chính thống đoạt được cho huynh đệ mới gọi là yêu huynh đệ? Mới được vỗ tay tán thưởng? Vậy hắn thân làm đệ đệ làm sao lại không nghĩ tới mình mỗi thời mỗi khắc muốn gây trở ngại cho huynh trưởng, gây ra hành động cướp lấy mới gọi là đại nghịch bất đạo?

Bất quá chuyện này Chu Cao Húc phỏng chừng đều thấy không rõ, ôm một bụng xem mọi người đều là tiểu nhân, lại không biết tiểu nhân chính là hắn.

Tiết Trạm thở dài: “Tiên hoàng nếu dưới suối vàng có biết nhất định sẽ hết sức thương tâm!”

“Đừng đem tiên hoàng vào đây!”

Nhắc tới Chu Lệ, tức giận của Chu Cao Húc không rơi xuống, ngược lại càng thăng, Tiết Trạm kinh ngạc nháy mắt, cẩn thận nghĩ, vãng lai Chu Lệ đối với Chu Cao Húc cũng là đặc biệt cưng chiều, vài đạo di chỉ đối với Chu Cao Húc có thể nói là suy nghĩ chu toàn, bàn tính đánh tận. Tuyệt đối là thân cha! Nhưng tới trong miệng Chu Cao Húc rồi, như thế nào giống như ngược lại vậy?

“Nếu không phải lão, ta cũng sẽ không đi đến tình trạng này hôm nay!”

Chu Cao Húc nghiến răng, mắt muốn nứt ra, Tiết Trạm chớp mắt, do dự nói: “Vương gia có phải hiểu lầm cái gì hay không? Theo ta biết, tiên hoàng đối với Vương gia thật là bảo vệ có thêm, vài đạo di chỉ vì Vương gia suy nghĩ chu toàn, vì hộ Vương gia an toàn.”

“Suy nghĩ chu toàn? Chậc, ha ha, ” Trong mắt Chu Cao Húc tràn đầy oán hận: “Đó là thế tử không biết như thế nào là rắp tâm của đế vương, rõ ràng trong lòng vẫn hướng vào đại ca, lại sau lưng cho ta hy vọng, để ta tranh, để ta đoạt, nhưng sau lưng thì sao? Lão đem ta ra cho đại ca thử đao! Lo lắng đại ca sau khi kế thừa đế vị năng lực không đủ, thủ đoạn không mạnh mà hủy đi giang sơn của lão!”

Ánh mắt Tiết Trạm vừa thu lại, có lẽ Chu Lệ có dùng Chu Cao Húc để tôi luyện Chu Cao Sí, nhưng hắn là quân, hắn vì đế vị dốc hết tâm huyết dạy dỗ người thừa kế là đương nhiên, đây là chuyện một minh quân nên làm, phải làm, bởi vì hắn nên phụ trách vì dân chúng, phụ trách vì thần tử của hắn, phụ trách vì thiên thiên vạn vạn anh linh bảo hộ cho giang sơn này. Quân ở phía trước, phụ ở phía sau, hắn đem Chu Cao Húc ra mài dao, tôi luyện Chu Cao Sí là làm hết bổn phận của quân, về mặt phụ là thua thiệt Chu Cao Húc, nhưng nếu như Chu Cao Húc không muốn tranh, phụ thân hắn có thể cầm dao nhỏ đặt tại trên cổ hắn bắt hắn phải tranh sao? Phải biết rằng đây chính là thân huynh đệ nhất mẫu đồng bào, cùng cha cùng mẹ, chưa từng cách cái bụng, Chu Lệ thật sẽ phát rồ buộc thân huynh đệ thủ túc tàn hại nhau như vậy sao?

Đâu phải vậy, nhưng Chu Cao Húc đã rúc vào sừng trâu không tính toán quay đầu lại, ngoan một tiếng lại nói: “Còn có cái gọi là di chỉ, ha, đây không phải vì hộ ta chu toàn, đây là để nhắc nhở đại ca còn có ta là tai hoạ ngầm! Muốn cho đại ca lúc nào cũng đứng ngồi không yên, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, như vậy mới sẽ không kiêu ngạo tự mãn, buông lỏng cảnh giác, làm mất đi giang sơn mà lão thật vất vả gầy dựng được nha!” Ngữ khí có chút dừng, Chu Cao Húc bật cười nói: “Ngẫm lại đại ca cũng nên oán hận mới đúng, trước kia ta gây phiền phức cho hắn, làm cho cuộc sống hàng ngày của hắn khó an, hiện tại hắn làm hoàng đế ta vẫn tìm phiền toái cho hắn, thắng lại còn phải lúc nào cũng lo lắng đề phòng đệ đệ là ta, ha hả, phụ hoàng quả nhiên là mưu kế tính tận đúng hay không?”

Tiết Trạm thở dài: “Vương gia hẳn là bình tĩnh ngẫm lại mới biết nổi khổ tâm của tiên hoàng, có di chỉ ‘không chiếu không được vào kinh’ này, Hoàng Thượng sẽ không thể không có lý do mà hạ chỉ bảo Vương gia quay về kinh, mà một vạn tư binh cũng vừa đủ, không nhiều không ít, không đến mức làm cho Hoàng Thượng quá nặng lo lắng, lại có thể làm cho Hoàng Thượng không dám dễ dàng xuống tay, có hai đạo ý chỉ này, Vương gia chỉ cần không sinh sự không đáng, Hoàng Thượng cũng không biết làm thế nào bắt ngươi.” Nói xong trong lòng nhổ một ngụm thầm nghĩ: “Tiên hoàng là quân nhưng đồng dạng cũng là phụ thân, người làm phụ thân nào nguyện ý nhìn thấy con trai mình thủ túc tương tàn chứ?”

“Thủ túc tương tàn?” Chu Cao Húc bật cười: “Lúc lão đem ta làm đá mài đao tôi luyện đứa con cả của lão thì nên nghĩ sẽ có một ngày như vậy, ta không phải quân cờ mặc cho người ta bài bố, ta tuyệt không nhận mệnh, ta khiến cho lão nhìn xem, ta không thể kém so với đại ca! Hành vi bất công của lão có bao nhiêu sai, có bao nhiêu thái quá!”

Tiết Trạm nghẹn họng nhìn trân trối, rất muốn phun một câu chửi thề, là cái gì khiến cho hắn tự tin cho rằng mình có thể đem Chu Cao Sí kéo xuống dưới? Liền với chút binh mã ấy của hắn? Hay vì giang hồ hào khách mà hắn lấy tiền tài ra dụ dỗ? Chu Lệ lúc trước mưu phản thành công có một tiền đề lớn là ông ta là thúc thúc, Chu Duẫn Văn là cháu, bản thân chiếm tiện nghi của trưởng bối, mà hiện tại vừa vặn ngược lại, đệ đệ mưu đoạt ngôi vị hoàng đế của ca ca đã là điều đầu tiên danh bất chính ngôn bất thuận! Nền móng còn đứng không được đã lo làm xuân thu đại mộng? Tiết Trạm rất muốn nói, tỉnh tỉnh dùm đê, trung nhị cũng nên có mức độ, không phải là chưa qua thời kỳ trưởng thành mà là phát bệnh não tàn!
Bình Luận (0)
Comment