818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Băng Di

bad_weather_-1920x1200

Trong phòng, Tiết Trạm thấy đã đến lúc thích hợp thì bắt đầu khuyên nhủ: “Còn nhớ năm ngoái trong bữa tiệc thọ của người, đại ca đã nói tâm nguyện suốt đời của huynh ấy chính là nhìn thấy một nhà chúng ta được vui vẻ, nãi nãi được trường mệnh bách tuế, hiện giờ huynh ấy mất rồi, chúng ta phải nhớ rõ mới đúng, nếu đại ca ở dưới suối vàng có biết nhất định sẽ không hy vọng nãi nãi vì chuyện của huynh ấy mà làm hại đến bản thân đâu.” Nói xong đón lấy khăn nóng từ tay nha hoàn đưa vừa lau mặt cho lão thái thái vừa nói tiếp: “Đại ca ra đi nhưng nãi nãi còn có đại bá, còn có Thừa nhi, và cả cháu nữa, nãi nãi nên chú ý giữ gìn sức khoẻ, phải sống thật tốt để đại ca an tâm mới đúng.”

Lau mặt xong, hầu lão thái thái uống hết non nửa chén trà, lại đón lấy chén cháo kê nha hoàn đem đến, vừa từng muỗng hầu hạ lão thái thái ăn, vừa pha trò nói: ” Thừa nhi thông minh cũng như đại ca, vừa nhìn đã biết là mầm non văn thao vũ lược tuấn tú bất phàm, về sau còn không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê các chen lấn muốn gả vào nhà chúng ta, đến lúc đó còn phải cần tổ nãi nãi xem mắt giúp cho nó mới không phá hỏng cả đại môn đấy!”

Lão thái thái được đùa đến nở nụ cười: “Đến lúc đó nãi nãi cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi, đã sớm hoa mắt điếc tai, còn có tinh lực đâu mà xem mắt cho nó chứ.”

Tiết Trạm nở nụ cười: “Nãi nãi đúng là rất khiêm nhường, ở chốn kinh thành này từ trên xuống dưới người nào không nói nãi nãi của chúng ta càng cao tuổi càng dẻo dai, thân thể rất cường kiện nha, Dư thái quân tám mươi tuổi còn nắm giữ ấn soái so với nãi nãi chọn cháu dâu cho tằng tôn thì tính là gì đâu?” Nói xong còn quay sang Hiểu Cúc đứng hầu hạ bên cạnh nói: “Tỷ nói có phải hay không, Hiểu Cúc tỷ tỷ?”

Hiểu Cúc nào dám nói không, lập tức mỉm cười tiếp lời: “Đúng vậy, thân thể của thái phu nhân vốn rất cường kiện, người nào nhìn thấy mà không nói là trường mệnh bách tuế đây?”

Lão thái thái vui vẻ: “Ta cũng không muốn trường mệnh bách tuế làm gì, chọn cháu dâu cho tằng tôn thì cũng còn xa, ta chỉ hy vọng tìm được cho bảo bối A Trạm của ta một người cháu dâu thông minh xinh đẹp hiền lương thục đức là lão bà tử này đã thỏa mãn lắm rồi.”

Lập tức khuôn mặt tuấn tú của Tiết Trạm nhăn thành trái khổ qua: “Nãi nãi có thể không đề cập đến chuyện hôn sự của cháu không?”

“Không đề cập tới chuyện này thì đề cập chuyện gì đây?” Lão thái thái cười đến mức ánh mắt cũng loan loan: “Thời điểm đại ca cháu cỡ tuổi cháu đã đón dâu, cháu thì hay rồi, ngay cả a hoàn hầu hạ trong phòng cũng không có còn chưa nói, đối với việc hôn nhân của bản thân thì cứ ra sức khước từ, sao nào? Hay là muốn rong chơi đánh nhau cả đời đây?”

“Không phải nãi nãi từng nói cháu là hảo tổ tôn người nuôi dưỡng cả đời sao? Mới chưa bao lâu đã ghét bỏ rồi sao?” Nói xong kéo tay áo lên lau lau khóe mắt, ra vẻ tiểu nhân oan ức nói: “Cháu chỉ là cây cải thìa cha không đau nương không thương nha, bây giờ ngay cả nãi nãi cũng ghét bỏ cháu nữa, còn không bằng cắt tóc đi làm hòa thượng, thanh đăng cổ phật, niệm kinh mỗi, ngày dù thế nào cũng tu được phúc cho kiếp sau.”

“Còn thanh đăng cổ phật mỗi ngày niệm kinh, với tính khí hiếu động như khỉ con nhà mi có thể niệm được nửa khắc cũng tính là không tệ!”

“Hiểu rõ cháu không ai bằng nãi nãi, cho nên hay là nãi nãi tiếp tục thương yêu A Trạm đi. Nếu không A Trạm chính là một cây cải thìa không ai yêu.”

“Lời này nên để Lão Nhị với phu nhân Lão Nhị nghe một chút, xem bọn họ còn không đánh đòn cháu!” Lão thái thái tức giận lấy ngón tay đâm đâm Tiết Trạm ngồi bên dưới, quở trách hắn không biết giữ mồm miệng.

“Chỉ cần nãi nãi còn, cháu mới không sợ bọn họ đâu!” Tiết Trạm làm ra vẻ có nãi nãi mọi sự đều không lo, càng chọc cười cho lão thái thái, chẳng hề biết thân phụ mẫu của hắn ở ngoài cửa nghe không sót một chữ nào.

Lúc này khóe miệng Tiết Úy Chi vừa nhếch lên, thì thấy tầm mắt của đại ca nhà mình vừa nhìn tới, ngượng ngùng chắp tay nói: “Khiến đại ca chê cười rồi, tiểu tử này bị đệ nuông chiều đến hư mất rồi.”

“Gì mà nuông chiều đến hư, A Trạm như vậy cũng rất tốt. Sống thoải mái tự tại, ngày thường nói nói đùa đùa vui vẻ, không giống như đại ca của nó nửa ngày nghẹn ra không được nửa câu.” Định Viễn hầu nhắc đến con của mình mà trong lòng lại thêm đau xót, lão phu nhân còn đau lòng thì sao ông lại không đau được đây? Đó là trưởng tử ông nuôi nấng từ nhỏ, lại phó thác kỳ vọng cao, hiện giờ nó tráng niên sớm thệ, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lão phu nhân bên trong còn có thể khóc, còn ông, ông là Định Viễn hầu, là trụ cột của tòa nhà lớn này, ngay cả quyền được khóc cũng không có, chỉ có thể lúc đêm dài người tĩnh mới một mình ngậm nhấm vết thương.

“Đại ca, ” Tiết Úy Chi trông lão đại ca thoáng chốc như già đi mười tuổi, trong lòng cũng thấy không chịu nổi: “Đại ca muốn khóc thì khóc ra đi, tuyệt đối đừng nghẹn khuất mà ảnh hưởng sức khỏe.”

“Ta không sao”.  Định Viễn hầu lấy lại bình tĩnh, ngưng thần nghe thấy trong phòng đã không còn âm thanh gì, có lẽ lão thái thái đã ngủ. Quả thực vừa lúc Tiết Trạm vén rèm đi ra.

“Đại bá. Cha. Nương.”

Lúc này không phải lúc ôn chuyện, ba người đều ăn ý đợi Định Viễn hầu đặt câu hỏi

“Như thế nào?”

“Nãi nãi đã khóc một hồi, uống được nửa chén trà, ăn hết chén cháo kê, Thái y xem mạch nói là không còn gì đáng ngại.”

Phía sau, đại nha hoàn Hiểu Cúc cũng vừa đưa thái y đi ra, khom lưng hành lễ rồi dâng lên đơn thuốc.

Định Viễn hầu tiếp nhận đơn thuốc, nhìn thoáng qua rồi tỉ mỉ hỏi han thái y, sau đó mới dặn bảo hạ nhân theo thái y đi hốt thuốc.

Lão phu nhân ngủ chưa sâu, để tránh quấy rầy, hai huynh đệ cũng không định đi vào làm phiền. Cả đám xoay người, Tiết Trạm trầm ngâm lên tiếng: ” Cha, nương trở về nghỉ ngơi trước, con đi thăm thím một lát, sáng mai con sang thỉnh an cha nương.”

Nhị lão gia Tiết Úy Chi xưa nay rộng lượng, nhị phu nhân Bạch Nhã cũng không phải người tính toán chi li, chỉ vỗ vỗ tay nhi tử liền sai bảo gia nô thắp đèn lồng đi trở về.

Định Viễn hầu gật đầu: ” Đi thăm một lúc cũng tốt, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ai.” Chẳng ngờ một chuyến này Tiết Trạm cũng uổng công, ở chủ viện phía sau hầu gia phu nhân Lưu thị đã ngủ, Tiết Trạm không nghĩ nhiều trở về liền tìm đến thư phòng cầu kiến Định Viễn hầu.

Định Viễn hầu cũng mới ngồi xuống: “Thím đã ngủ rồi à?” Thấy Tiết Trạm gật đầu, ông lại nói: “Ngủ rồi cũng tốt, từ khi đại ca cháu gặp chuyện không may thím cháu chưa từng ngủ được một giấc nào yên ổn, lần này mong là thím ấy  sẽ ngủ ngon. Cháu cũng đi nghỉ ngơi đi, từ Thục Châu trở về chắc là không dừng chân, hảo hảo ngủ một giấc, sáng mai thức dậy sang giúp đỡ thím của cháu một số việc.” Nói tới đây Định Viễn hầu cảm thấy có chút yên tâm, bên ngoài đồn đãi Tiết Trạm là kẻ ăn chơi trác táng không làm việc đàng hoàng, nhưng người trong nhà mới tự mình biết, đứa cháu này của ông tính khí ngang tàng, không có ý định bước vào chốn quan trường, từ lúc mười ba tuổi có thể tự mình rời xa nhà, tự mình chiếu cố bản thân là có thể hiểu, càng đừng nói vài năm nay đã gây dựng cho Hầu phủ một nguồn tài lực vững chắc, có thể thấy đứa cháu này tuyệt đối không phải kẻ ăn chơi trác táng như biểu hiện ra bên ngoài.

“Đại bá yên tâm, cháu chịu đựng được.” Tiết Trạm chà chà hai má, nhận chén trà từ tay nha hoàn uống một ngụm để sảng khoái tinh thần, để chén trà xuống mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Đại ca đang yên lành tại sao lại bị phái đi diệt phỉ? Tại sao diệt phỉ  lại yêu cầu đại ca phải điều động hai nghìn quân của Hổ Báo doanh?”

Vẻ mặt Định Viễn hầu đau xót, ánh mắt ảm đạm: “Tháng trước, Trương gia già trẻ lớn bé trên dưới hai mươi ba người vào kinh thăm người thân bị sơn phỉ diệt khẩu tại núi Ngưu Hình của Thứ Châu, Hoàng Thượng giận dữ, Hán vương xin đi diệt phỉ, Hoàng Thượng chuẩn, tuyên đại ca ngươi phái hai ngàn quân của Hổ Báo Doanh tiến đến hiệp trợ. Chẳng ngờ trước đó sơn phỉ đã mượn ưu thế của vùng đồi núi mai phục tại sơn cốc, đại ca ngươi vì bảo hộ Hán vương phá vây nên đã bị trúng tên của thổ phỉ, trên đường chảy máu quá nhiều mà chết. Hán vương vô sự, Hổ Báo Doanh tử thương thảm trọng.”

Tiết Trạm nghe xong, vẻ mặt như nuốt phải phân chó, hai nghìn quân chính quy Hổ Báo Doanh, bị một bang thổ phỉ diệt trụi? Chuyện đùa số đặc biệt sao? Hay ngay từ đầu đã có bàn tay vàng của tác giả nhúng vào?

Biểu tình của Tiết Trạm Định Viễn hầu nhìn thấu, nhưng hắn quả thực không có lòng dạ nào nói nhiều: “Ngày mai là ngày tưởng niệm đại ca cháu, sợ là Hán vương sẽ đến viếng một chuyến, Thừa nhi còn nhỏ, đến lúc đó nhờ cháu trông nom nó nhiều một chút.”

“Đại bá yên tâm. Nhưng mà đại bá cũng nên chú ý giữ gìn sức khoẻ mới đúng.”

“Ân ta biết, A Trạm đi nghỉ ngơi đi.” Định Viễn hầu yên tâm cười, gọi gia nô bên ngoài đưa Tiết Trạm quay về tiểu viện của mình.

Ra sân trong, Tiết Trạm lấy lý do bên cạnh Định Viễn hầu không thể thiếu người hầu hạ nên cho lui gia nô, ngược lại nương theo chút ánh trăng lần mò quay về tiểu viện của mình. Vì tiểu viện mà hắn ở có trồng một gốc hồng phong hai người ôm không hết, cuối mùa thu lá rụng thành tầng tầng thảm hồng, nên viện này được đặt tên là Lạc Phong Các. Kẻ hầu người hạ trong viện không nhiều lắm, hơn nữa vài năm nay hắn đều ở bên ngoài nên người trong viện càng ít.

Đại nha hoàn duy nhất của Lạc Phong Các Hạ Thúy đang ở dưới mái hiên, thấy hắn về, vội vàng đem theo đèn lồng ra nghênh đón: “Tối như mực, làm sao Nhị gia không thắp lấy một cái đèn lồng?”

“Đèn lồng gì? Lãng phí dầu thắp, cũng không phải ta nhìn không thấy.”

Hạ Thúy bị nghẹn, nương theo ánh trăng ném cho chủ tử mình một cái liếc mắt xem thường.

Đi vào phòng trong, nước nóng đã sớm chuẩn bị, Tiết Trạm tự đi tắm gội, Hạ Thúy vừa đưa quần áo mới cho chủ tử vừa tranh thủ nói: “Thu tiên sinh giờ mẹo đã tới, đang đợi ở thư phòng, chủ tử gặp ở bên này hay là ở thư phòng?”

“Ở thư phòng đi, bảo nhà bếp chuẩn bị hai phần ăn nhẹ cùng một lồng bánh bao đưa sang đấy.”

“Vâng” Hạ Thúy đem quần áo bẩn sắp xếp xong thì đích thân đi dặn bảo kẻ dưới.
Bình Luận (0)
Comment