818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 31

Edit Băng Di

Không bao lâu sau Bạch Thất cũng tới rồi, để tránh sửa đổi khẩu cung, Tiết Trạm cùng Chu Kì Lân sau khi thương nghị thì quyết định cùng thẩm vấn một lượt.

Tù binh người Khương bị đè xuống, Ngô Dụng một cước trực tiếp đá cho quỳ xuống.

Tiết Trạm đi theo ngồi đối diện Chu Kì Lân, hướng về phía Bạch Thất gật đầu.

Bạch Thất cũng gật đầu, dùng ngôn ngữ của người Khương lớn tiếng hỏi: “Các ngươi vì sao phải giả dạng làm kỵ binh xâm phạm vào biên cảnh của Đại Minh ta?”

Xương cốt của đối phương cũng đủ cứng, phi một tiếng, ánh mắt ngoan độc, oa oa mắng chửi một tràng.

Bạch Thất phiên dịch: “Muốn giết muốn chém, A Lý Mỗ ta mà nhíu mày một chút thì sẽ không là dũng sĩ! Nếu không sẽ bị ưng mổ, xuống a tì địa ngục!”

Sắc mặt một đám tù binh đều có chút nhục nhã, Ngô Dụng trực tiếp một cước đá gã ngả lăn, dẫm chân lên ngực gã, lớn tiếng nói: “Hiện tại ta đá thẳng ngươi xuống địa ngục ngươi có tin không?”

Bạch Thất đem lời Ngô Dụng nói phiên dịch thành tiếng Khương, trong mắt đối phương không hề có sợ hãi, còn dám trừng mắt lại với Ngô Dụng.

Mắt Ngô Dụng nhíu lại, chân dùng sức nghiền áp.

Tiết Trạm phất tay: “Được rồi.” Đợi Ngô Dụng thối lui, mới hướng về phía đối phương hỏi: “Ngươi tên là A Lý Mỗ?”

Bạch Thất phiên dịch, nhưng đối phương hoàn toàn không trả lời, Tiết Trạm cũng không để ý tiếp tục hỏi: “Trong nhà của ngươi còn có những ai? Bọn họ đâu cả rồi? Không có ngươi, người nhà của ngươi còn có thể chống đỡ qua ngày đông giá rét này được không?”

Tiếng Hán được phiên dịch thành tiếng Khương, trong mắt hán tử người Khương tên là A Lý Mỗ hiện lên vẻ bi thống, đau thương, hối hận đủ loại cảm xúc, cuối cùng chuyển thành ngoan độc, cũng gần như đồng thời bùng nổ xông về phía Chu Kì Lân đang ngồi.

Tâm của mọi người hung hăng nhảy dựng, một câu ‘ Quốc công gia cẩn thận ’ còn chưa kịp nói ra, Tiết Trạm đã chụp một cây trường thương hung hăng ném đi, chỉ nghe một tiếng ngã nặng nề, kẻ vừa nghĩ muốn đả thương người đã bị đánh nhào trên mặt đất, phun ra ngụm máu tươi.

Có thể thấy được lần đánh này của Tiết Trạm có bao nhiêu nặng.

Tiết Trạm Thu hồi trường thương liếc mắt đến: “Nếu đã bị bắt làm tù binh, thì phải có tự giác của kẻ làm tù binh, hỏi cái gì thì đáp cái đó, bằng không Đại Minh ta còn nhiều thủ đoạn khiến cho ngươi phải nói. Thà chết không mở miệng ư? Cũng được nha, ngươi không nói thì còn có người khác nói, cũng còn có những kẻ nhát gan sợ phiền phức không muốn chịu tội nha.

Bạch Thất lớn tiếng phiên dịch, thấy vẻ mặt đối phương chuyển sang thành thật, lúc này mới hỏi lại những lời vừa hỏi.

” Các ngươi rõ ràng là bách tính người Khương bình thường, tại sao phải ngụy trang thành kỵ binh người Khương xâm phạm vào biên cảnh của Đại Minh ta? Còn phạm vào tội ác đồ thôn như thế này!”

Đối phương cắn răng, nhưng nề hà thế đơn lực mỏng, cuối cùng vẫn là nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

Bạch Thất đúng lúc phiên dịch: “Biết rõ còn hỏi! Nếu không phải Đại Minh ngươi xé bỏ ước định trước đây, người của bộ lạc chúng ta được Chức Nữ phù hộ khéo tay thêu thùa làm sao lại sống không nổi chứ? Là các ngươi bức chúng ta! Là các ngươi bị trừng phạt đúng tội!”

Tiết Trạm cùng Chu Kì Lân hai mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương là thâm trầm.

Tuy rằng trong lòng đã có nhận định, nhưng Tiết Trạm vẫn hỏi: ” Là ước định gì?”

Thẩm vấn tiếp tục, mọi người hiểu rõ thêm các loại điều ước mậu dịch biên cảnh, trên thực tế đây là loại giao dịch biên cảnh nơi nào cũng có. Người Khương có các loại da lông hương liệu hoa lệ, Đại Minh có tơ lụa đồ sứ tinh mỹ tao nhã cùng với ngũ cốc lá trà mà thảo nguyên khan hiếm, tuy có khi xuất phát từ sách lược mà triều đình cân nhắc cấm mậu dịch biên cảnh, nhưng lợi ích thật lớn như thế, mặc kệ là thương nhân phương nào cũng không nguyện buông tay, buôn bán lén thì không cấm được, về sau triều đình trải qua suy tính, cũng cho mở lại chợ biên. Bất quá trong văn tự có quy định có một số thứ không thể buôn bán, thứ gì có thể buôn bán cũng có điều ước quy định nghiêm khắc.

Tỷ như một kiện da lông tinh mỹ cần đổi bao nhiêu ngũ cốc lá trà, lại tỷ như bao nhiêu hương liệu đổi bao nhiêu tơ lụa đồ sứ, tỉ lệ là bao nhiêu, tổng số định mức là bao nhiêu đều do triều đình nắm chặt. Bởi vì hiện tại Đại Minh binh hùng tướng mạnh, uy chấn hàng xóm cũng là dĩ nhiên, bất quá Đại Minh, Trung Nguyên từ trước vốn bang giao bằng lễ nghi, tuy có binh lực cường thịnh nhưng cũng không đuổi tận giết tuyệt, tỉ lệ, định mức mỗi lần đều hạ thấp, một năm thay đổi một lần, trừ phi một bên xuất hiện sự cố trọng đại mới thay đổi.

“Năm nay bộ lạc gặp phải tai họa giá rét, sau đó lại phát sinh lửa lớn hỏa thiêu vô số đồng cỏ, trâu, bò, dê phần bị chết cháy, phần bị đói chết, trông thấy ngày đông giá rét sẽ đến mà sự trừng phạt của ông trời còn chưa chấm dứt, chúng ta nghĩ cho dù không có lương thực nhưng trong tay vẫn có da lông, giao dịch với Đại Minh dù sao vẫn có thể đổi được chút lương thực chống đỡ qua ngày đông giá rét, nhưng Đại Minh các ngươi thì sao? Cái gọi là lễ nghi bang giao chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Các ngươi lấy lý do là nâng cao tỉ lệ giao dịch, vốn một tấm da lông có thể đổi được nửa tháng lương thực cho một dũng sĩ, nhưng tới năm nay, năm ngày lương thực còn không đủ, lại còn giao cho bọn ta lương thực mốc mọt! Chúng ta không phục, nhưng đối diện với chúng ta chính là cái gì? Tất cả mọi người đều mất tích, dấu vết tìm khắp không thấy!” Không có lương thực thì người trong tộc của bọn họ sẽ đói chết, dù sao cũng chết, không bằng hợp lại một phen, cho dù hợp lại không thắng cũng muốn hung hăng cắn rớt vài khối thịt để cho bọn họ cũng biết cái gì gọi là đau nhức như kim châm muối xát!

Theo lời Bạch Thất phiên dịch, sắc mặt Chu Kì Lân càng ngày càng trầm, lập tức nói: “Không có khả năng.”

“Triều đình biết được năm nay thảo nguyên không được tốt, vì bang giao giữa hai nước, không chỉ không nâng cao tỉ lệ, ngược lại còn nới lỏng, càng không thể xuất hiện chuyện lấy lương thực cũ mốc thay thế lương thực mới được.”

Chu Kì Lân thân là nhất phẩm Quốc công lại là hồng nhân trước ngự tiền, chuyện chính trị của triều đình không có khả năng nhớ lầm, càng không cần phải nói sai sự thật, vậy vấn đề ở nơi nào? Tiết Trạm nhíu mi, bảo Bạch Thất phiên dịch, hỏi dũng sĩ người Khương: “Chỗ các ngươi giao dịch là chỗ nào? Ngày thường giao dịch cùng người nào? Lại là giao dịch như thế nào?”

“Ở thành Ly Sơn, do nha môn giám sát, lĩnh thẻ bài đổi lại hàng hóa.”

Thành Ly Sơn, tỉ lệ mậu dịch cao, người Khương xâm phạm biên cảnh, cố ý dẫn đến những nơi thôn trấn bị tàn sát, chặn giết tù binh, đủ loại nghi ngờ đều chỉ hướng về phía một người.

Lưu Chư Tề. Tổ tiên người này là tộc man di, sau khi quy thuận Đại Minh thì được phong chức quan.

Cuối cùng Tiết Trạm lại hỏi một số vấn đề ‘hàng hóa năm nay thay đổi ra sao?’, ‘thay đổi bao nhiêu’, ‘bộ lạc khác thay đổi bao nhiêu’. Nhận được đáp án xong thì phất tay bảo Ngô Dụng đem người dẫn xuống, sau đó để cho Bạch Thất một mình thẩm vấn tù binh khác, đề phòng dũng sĩ người Khương này nói không đúng sự thật.

Những người không liên can thì đều cho lui ra, Tiết Trạm cùng Chu Kì Lân đối diện, sau một lúc lâu cười khổ nói: “Ta hy vọng không phải như ta nghĩ vậy.”

Chu Kì Lân buông mắt: “Rất khó.”

Cuống cuồng trình báo việc kỵ binh người Khương xâm phạm biên giới, lại vờ vĩnh tỏ ra yếu thế, phái tâm phúc cố ý đi đường vòng qua những thôn trấn bị đồ thôn, đoán chắc sau khi bọn họ chứng kiến cảnh thôn trấn bị tàn sát xong sẽ có tâm lý kinh sợ lên tới cực điểm, đợi hai quân chặn đầu đánh nhau, cơn thịnh nộ bạo phát chắc chắn không quan tâm hết thảy mà tiêu diệt đám kỵ binh này trước, cuối cùng chặn giết tù binh cũng chỉ sợ là do sợ bại lộ âm mưu.

” Mượn tay chúng ta giết chết dân chúng người Khương, đối với chính lệnh của triều đình bằng mặt không bằng lòng, nâng cao tỉ lệ quy đổi nhầm bôi đen triều đình, bức người Khương xâm phạm biên cảnh.” Tiết Trạm thở dài: “Lưu đại nhân này là đang muốn lên trời nha.”

Lúc này Tiết Trạm dùng từ ngữ kì dị Chu Kì Lân cũng bất chấp, bởi vì so với ai khác hắn cũng rõ ràng ý tứ phía sau câu nói này.

Nếu như là người khác, nâng cao tỉ lệ cùng lắm cũng chỉ tính là tham ô lấy chênh lệch giá đứng giữa kiếm lợi bỏ vào túi tiền riêng, xử lý thì là xét nhà, nhưng thân là mệnh quan triều đình, đối với chính lệnh của triều đình bằng mặt không bằng lòng, còn tại lúc mẫn cảm này nâng cao tỉ lệ bức người Khương xâm phạm biên cảnh, bôi đen triều đình, gia tăng oán hận của người Khương, loại hình vi duy nhất này chỉ có một loại có thể giải thích.

Tạo phản.

Tạo phản Đại Minh, tạo phản Chu Lệ. Cái này không phải xét nhà mà là diệt tộc. Hơn nữa chính là cái loại hậu quả nghiêm trọng liên lụy vô số, diệt đến mấy tộc, chỉ sợ sẽ kéo theo toàn bộ biên cảnh phương bắc Đại Minh, bởi vì những người xuất thân từ bộ lạc thảo nguyên cuối cùng được chiêu an trao tặng chức quan giống như Lưu Chư Tề không phải là số ít, trong lịch sử cũng từng ghi lại rất nhiều trường hợp như vậy.

Tiết Trạm sờ sờ cằm, trong lòng cảm thán dự cảm của mình quá linh, đích thật là gặp phải đại sự rồi.

Đại quân hồi trình, Chu Kì Lân lấy lý do chờ đợi thánh chỉ cho hạ trại ở phụ cận Ly Sơn, đối với việc Lưu Chư Tề mời vào thành nghỉ ngơi cũng từ chối.

Không muốn đả thảo kinh xà thì không vào thành, không vào thành thì không nghe ngóng tin tức trong thành được, Chu Kì Lân ưu sầu nhưng không lộ ra mặt, Tiết Trạm cũng để trong lòng không nói ra.

” Quốc công gia có thể tin tưởng ta không?”

Chu Kì Lân giương mắt nhìn hắn: “Thế tử có chuyện nói thẳng.”

Tiết Trạm cười cười: “Ta có biện pháp vào thành, bất quá lại phải ủy khuất Quốc công gia một chút.”

Ô Hùng đứng phía sau nghe xong, còn chưa kịp nói đã bị Chu Kì Lân ngắt lời: “Sự tình trọng đại, ta nên tự mình đi trước. Ta không phải là thiếu gia sống an nhàn sung sướng. Thế tử nếu có biện pháp. Cứ việc hành động.”

” Như vậy xin mời Quốc công gia cùng ta ban đêm trộm rời doanh đi.”

Màn đêm buông xuống, hai người thay y phục thường, thậm chí trong tình huống không kinh động người nhà rất nhanh rời khỏi doanh địa. Vó ngựa được vây bằng miên bố. Hai người một đường giục ngựa nương theo bóng đêm lao điên cuồng hơn mười dặm.

Tảng sáng trước khi nắng mai rọi xuống, Tiết Trạm nhìn Chu Kì Lân bên cạnh: “Sự quyết đoán của Quốc công gia khiến Trạm thật là tâm phục khẩu phục.” Ban đêm phi nước đại ở thảo nguyên không phải là chuyện người nào cũng dám làm, huống chi đối phương còn là Chu Kì Lân tước vị nhất phẩm Quốc công, thống soái một quân, hồng nhân trước ngự tiền, năng lực siêu quần, võ nghệ được xưng đệ nhất, không giống loại người vì chút việc sẽ đích thân đi tra xét. Nhưng hắn lại cứ một mực mà làm, còn chưa xác định biện pháp của Tiết Trạm đã tự mình đi trước, phần tín nhiệm này quả nhiên là làm cho người ta.... thực vui vẻ nha.

” Ta chỉ là tin tưởng thế tử không phải người ăn nói ba hoa.”

“Vậy ở trong mắt Quốc công gia ta là người như thế nào?” Tiết Trạm nhìn lại hắn, trong mắt hiện lên vẻ thú vị.

“Người có chữ tín.”

Tiết Trạm thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết rồi.

“Quốc công gia tán thưởng.” Hắn cũng phải chột dạ.

Một đêm chạy băng băng đến trạm dịch, hai người thu lại ngựa, kéo vải bố che kín mặt, lúc này mới đi vào bên trong.

Tiết Trạm thay đổi thanh âm thành khẩu âm tây bắc, hùng hùng hổ hổ nói thời tiết quỷ này không bằng ở nhà ôm vợ, linh tinh, một bộ dáng thô tục kiêu ngạo.

Chưởng quầy thật cẩn thận chào đón.

Tiết Trạm liếc hắn, lỗ mũi hướng lên trời “Phòng hảo hạng, phải tốt nhất.”

Chưởng quầy vội khom người đáp lời, dẫn hai người lên lầu, mở cửa phòng chữ thiên bên trái.

Tiết Trạm nhấc chân vào cửa, hùng hùng hổ hổ phân phó: “Nước ấm, thịt muối, rượu trắng, đồ ăn nhắm rượu cho hai người, hảo hảo hầu hạ, gia có phần thưởng xứng đáng!” Nói xong, nhấc chân đá cửa, tiếng đóng cửa thật mạnh làm chưởng quầy phải kinh hãi nhảy dựng.

Cánh cửa đóng lại,  Tiết Trạm đem vải bố chống bão cát kéo xuống dưới, thở ra một hơi nói: “Nghẹn chết ta.”

Chu Kì Lân kéo lớp ngụy trang xuống lộ ra khuôn mặt, trong mắt có chút ngạc nhiên: “Thế tử biết thay đổi tiếng nói.”

“Chút tài mọn, làm cho Quốc công gia chê cười rồi.” Miệng thì nói như vậy nhưng biểu tình trên mặt thì là: biến đổi một thứ tiếng thì tính là cái gì? Ta còn biến được nhiều thứ cho ngươi phát ngốc luôn!

Nước ấm đưa lên trước, Tiết Trạm gật đầu: “Quốc công gia tắm trước đi, ta chuẩn bị vài thứ trước.”

Chu Kì Lân do dự một chút mới đi ra sau bình phong.

Mạc Bắc lạnh khủng khiếp, người cũng ở rất thưa thớt, nói là phòng hảo hạng của trạm dịch nhưng cũng chỉ rộng hơn mười bình, bố trí đơn giản không có vật gì trang trí, thứ duy nhất có thể khen là sạch sẽ hơn so với bên ngoài mà thôi, cùng so với sự phồn hoa của Trung Nguyên chính là quá mức nghèo nàn.

Điều kiện như vậy cũng sẽ không hy vọng xa vời cái gọi là bình phong có bao nhiêu tốt, có bao nhiêu hoa lệ. Tấm ván gỗ làm giá, phủ bố màu xám tro, có một số chỗ còn bị rách toát, lỗ lớn lỗ nhỏ, cũng khó khăn lắm mới che được cái dục dũng, dù sao cả phòng cũng không lớn, không để được đồ đạc nhiều như vậy.

Chu Kì Lân tắm rửa, sau bình phong truyền đến tiếng nước ào ào, bên này bình phong Tiết Trạm cũng chỉ cúi đầu lo việc trên tay, ngay cả ý niệm ngẩng đầu thôi cũng không có. Thật lâu tiếng nước ngừng, Chu Kì Lân mặc xong quần áo đi ra. Tiết Trạm bên này còn vội vàng việc trên tay.

Chu Kì Lân nhìn thấy một bàn xiêm áo gì đó, đưa tay cầm một cái hộp bằng sứ: “Đây là cái gì?”

Tiết Trạm vội thò tay bắt lấy: “Đừng nhúc nhích.” Sau đó giương mắt sửng sốt.

Tóc Chu Kì Lân còn tích nước, trên mặt như chạm ngọc là vẻ sạch sẽ trong suốt sau khi tắm rửa, áo đơn bao lấy dáng người tinh tráng, con ngươi hữu thần cùng đôi môi hồng hào, tự dưng làm cho người ta có loại cảm giác mặt đỏ tim đập.

Tiết Trạm lần đầu nhận thức được trên người một cổ nhân, cái gọi là gợi cảm là như thế nào.

Không liên can đến quyến rũ cùng xinh đẹp, mà là thuộc loại gợi cảm của nam nhân, không có vị son phấn, cũng không phải tinh xảo, không mê hoặc người, nhưng hảo muốn xông lên liếm! Liếm! Liếm!

Tiết Trạm chớp mắt dời mắt đi, làm bộ lau nước miếng: “Ngày nào đó ta mà biến thành đoạn tụ chân chính thì đều là do Quốc công gia ngươi làm hại.”

Tiếng cười của Chu Kì Lân trầm thấp: “Hảo, ta đây phụ trách.”

Bị chọc ghẹo Tiết Trạm chà xát mặt. Đâu có thận trọng cao quý chỗ nào đâu chứ?
Bình Luận (0)
Comment