818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 52

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Băng Di

3ada011d374388a68b80cb641a776c30a2edc57d14caf-uyzdbe_fw658

Điểm tâm xong hai người chuyển qua chính sảnh, nơi đó Quý Lâm đang nhíu mi nhìn chằm chằm sa bàn, thấy hai người đến thì cúi đầu hành lễ: “Quốc công gia. Thế tử.”

Chu Kì Lân vẫy tay, tầm mắt chuyển qua sa bàn, lập tức sửng sốt.

Tiết Trạm ló đầu đi nhìn, mím môi cười: “Dọa người chưa.”

Trong một mảnh đinh mũ màu xanh biếc có năm chiếc đinh mũ màu đỏ tựa như đao nhọn sáp nhập bên trong địch nhân!

Ấn tỉ lệ lấy một so với mười, năm đinh mũ này đại biểu cho năm mươi con người, căn cứ vào một ngàn người mà nói thì năm mươi con người này căn bản không đủ nhìn, nhưng làm cho người ta kinh khủng chính là năm mươi con người này đã lặng lẽ yên ắng ẩn vào trung bộ! Cứ theo tốc độ này thì phỏng chừng tiếp qua nửa ngày nữa là có thể ẩn vào khu vực trung tâm!

Chu Kì Lân tự mình bày ra binh lực, so với ai khác đều rõ ràng tính nghiêm mật trong đó, hiện giờ chỉ qua một đêm đã bị phe kia ẩn vào trung bộ, kinh hãi là khó tránh khỏi, nhưng càng nhiều chính là vui vẻ cùng với cảm giác tự hào.

Người mà ta thích chính là xuất sắc như vậy, bảo sao không tự hào.

Quý Lâm làm thông tín viên của Hùng Sư doanh bên này, không tham dự kế hoạch tác chiến, nhưng nhìn Hổ Báo Doanh đã đụng đến cái mũi, đồng nghiệp bên dưới lại còn không biết, nhất thời tâm giống như bị mèo cào.

” Rốt cuộc bọn họ làm sao ẩn vào được?” Hỏi ra miệng Quý Lâm mới ý thức được chính mình hỏi cái gì, xấu hổ cười: “Là ta lỗ mãng, thế tử xem như ta không có hỏi.”

Sự tình liên quan đến việc cơ mật của Hổ Báo Doanh, dù cho quen biết cũng không thể hỏi đến, nhưng đối với Tiết Trạm mà nói lại không hề gì.

“Muốn tới một chỗ, có bốn con đường có thể đi. Vào nước, lên trời, xuống đất, người không có vây cá không thể vào nước, cũng không có cánh không thể lên trời, cũng không phải chuột chũi có móng vuốt có thể đào đất, chỉ có thể dựa vào hai cái đùi đi đường bộ. Nhưng không có vây cá lại không thể vào nước sao? Không có cánh sẽ không thể lên trời sao? Không có móng vuốt sẽ không thể vào đất? Điều kiện cho phép làm cho người ta quen nếp coi nhẹ những chuyện này, nhưng cũng không đại biểu rằng ba con đường này không thể đi.”

Vẻ mặt Quý Lâm vặn vẹo: “Ý tứ của thế tử là xuống dưới đất?”

Tiết Trạm dùng ánh mắt liếc đứa ngốc nhìn hắn: “Khu vực rất rộng, binh bố quá tán, ta dùng hang đào để đánh bại dần dần, vậy thì đào đến ngày tháng năm nào?”

“Dù sao vẫn không thể từ trên bầu trời bay xuống phải không?” Năm mươi con người trong một khu vực không có nước!

“Vì cái gì không thể?”

Tiết Trạm hỏi lại, Quý Lâm nhất thời không nói gì, trong lòng tò mò, nhưng biết chỉ có thể nói đến đây, sâu thêm nữa là không thể.

Chu Kì Lân nhìn sa bàn: “Nếu là thế tử, thế tử sẽ bố binh như thế nào?”

“Bố binh của Quốc công gia không chê vào đâu được, bất quá binh của ta chưa bao giờ coi trọng bố binh, mà là mục tiêu sau tầng tầng phòng ngự.” Tiết Trạm chỉ chính mình, cười cười: “Cũng chính là ta. Diễn tập lần này mục tiêu là giải cứu con tin, nếu không cần giết một người đã có thể giải cứu con tin, binh của ta sẽ không chút do dự không tổn thương một hoa một cỏ, sau đó là bảo tồn thực lực cam đoan bản thân an toàn, xếp hạng cuối cùng mới là đả thương địch thủ.”

Ở trong mắt bộ đội đặc chủng chỉ có một thứ đó chính là nhiệm vụ, tất cả cái khác đều là vì nhiệm vụ mà làm, đương nhiên, nếu nhiệm vụ là giết người, doanh binh Hổ Báo Doanh cũng sẽ không ngại lập tức hóa thành Tu La, giết chóc thống khoái!

Chu Kì Lân nâng mắt, chỉ vào sa bàn: “Cho nên bên ngoài chính là bia ngắm hấp dẫn tầm mắt, chân chính tại đây chỉ có năm mươi người.” Ngón tay dời về phía mấy chiếc đinh mũ màu đỏ giữa đám đinh mũ màu xanh biếc, tính theo tốc độ này, năm mươi người này có phải đã hợp lại đang ẩn náu ở nơi nào đó chờ đợi thời cơ hay không?

“Phải” Tiết Trạm gật đầu, sau đó lắc đầu: “Bất quá bọn họ còn quá non, muốn ở trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của Hùng Sư doanh lặng yên không một tiếng động giải cứu con tin, gần như là không có khả năng, cuối cùng vẫn sẽ có một trận chiến.” Đây cũng không phải trượng chí khí của người khác, mà là Tiết Trạm hiểu rõ chiến lực của hai bên.

Hùng Sư doanh thân kinh bách chiến, Hổ Báo Doanh ở dưới tay bọn họ chỉ có thể xem như tân binh, mặc dù có chiến thuật cùng với trang bị ưu thế, nhưng cũng không đại biểu có thể thắng.

Cho nên nói, lần này Tiết Trạm biết không thắng được, nhưng hắn không ngại cho binh của hắn hung hăng mài giũa một chút. Thân là bộ đội đặc chủng, chưa bao giờ sợ hãi thua, chỉ cần về sau có thể thắng, thua một lần tính cái gì.

Chu Kì Lân biết được hướng đi của Hổ Báo Doanh, đương nhiên không thể can thiệp thêm nữa, Tiết Trạm thân là con tin cũng không có khả năng bay ra chủ trì sự vụ, chủ soái hai doanh này đây trong lúc nhất thời trở thành người nhàn rỗi nhất.

Nhàn rỗi nhàm chán, Tiết Trạm đề nghị tay không đánh một hồi, Chu Kì Lân đồng ý, hai người cứ như vậy ở bên trong tiểu viện so chiêu. Không có trạng thái đặc thù, Tiết Trạm đương nhiên không phải đối thủ, sau công phu một chén trà nhỏ đã bại hoàn toàn, thân ảnh khí thế cường đại cứ như vậy chụp xuống.

Tiết Trạm ngớ ra: “...??” Hai tay chống hai bên trái phải, đùi sáp nhập giữa hai chân đối phương, thắt lưng dán thắt lưng, địa phương ‘không thể nói’ cách quần áo chào hỏi, ngẩng đầu chính là khuôn mặt đẹp trai nứt ra trời cao của nam thần!

Hắn đây là bị lưu manh trêu đùa?! Đậu má! Ai đến giải thích dùm hắn đi! Tình huống quái gì hả?

Trêu đùa xong Chu Kì Lân bình tĩnh đứng dậy, miết mắt nhìn người vẻ mặt còn đang mộng, nhướng mày: “Ta đường đường là nhất phẩm Quốc công cũng bị ngươi biến thành đầu lĩnh thổ phỉ, chẳng lẽ còn không cho phép ta trêu đùa trở lại?

Thoát ra từ trong vòng tay của đối thủ, trong lòng Tiết Trạm vẫn tỏ vẻ hoài nghi. Dựa vào nhân phẩm của đối phương, sẽ không phải loại người so đo việc nhỏ, vậy vấn đề ở đâu chứ? Trong lòng khó hiểu nhưng tạm thời phải đặt ở đáy lòng.

Cả khu vực ký túc xá mặc dù có chút lớn,  nhưng tới ngọ một mình Tiết Trạm đã sờ soạng n lần, trở lại oán giận, rất nhàm chán.

Chu Kì Lân chọn mi, lập tức kêu Quý Lâm tới: “Truyền lệnh xuống phía dưới, hai ngày sau ta cùng với áp trại phu nhân thành hôn.”

Phát hiện lại nhảy vào trong hố do mình đào, Tiết Trạm nghiến răng: “Có phải còn muốn ba năm bế hai luôn hay không?”

“.... Đáng tiếc không có công năng này.”

Phát hiện tầm mắt của đối phương đang phiêu về phía bụng của mình, Tiết Trạm lập tức rụng da đầu, bùng nổ: “Ngươi xem cái gì?”

Quý Lâm rất thức thời lui ra ngoài, không quan tâm hai người đang thổi gió lạnh gì, dù sao hắn cũng không xen vào.

Tin tức rải ra như nước rơi vào chảo dầu nóng, nháy mắt bùng nổ ra không ít động tĩnh. Hổ Báo Doanh bên ngoài có xu hướng thẳng tiến, năm mươi người lẻn vào giữa vị trí trung tâm cũng cố gắng liều mạng, ngày hôm sau khi hai người ra ngoài thì gây rối loạn!

Đáng tiếc Chu Kì Lân phản ứng nhanh chóng, người không cứu ra không nói, ngược lại còn thành tù binh.

Tay được trói mang tính tượng trưng, Tiết Trạm khinh bỉ doanh binh nhà mình: “Các ngươi không phải ngốc chứ? Thời cơ lúc nào không chọn, đi chọn thời điểm đầu lĩnh thổ phỉ đang ở, càng đau đớn hơn chính là cũng không phải đối thủ của người ta, thật sự là ngốc không có thuốc nào cứu được!”

Hổ Báo Doanh tinh binh: “.........” Mỹ nhân như vậy quả thực nên để thổ phỉ giết con tin mới đúng!

Quý Lâm từ đầu nghe đến cuối, nghiêng đầu, may mắn mình không phải ở Hổ Báo Doanh, nếu không hắn sẽ có khuynh hướng giết chủ.

Năm mươi con người bị tống xuất khỏi chiến khu, diễn tập tiếp tục.

Ngày thứ ba Chu Kì Lân thật sự chuẩn bị nến đỏ chữ hỉ, cầm hồng trù kéo Tiết Trạm ép phải bái đường thành thân.

Tiết Trạm bị hồng trù trói hay tay, ở giữa cột hoa hồng, một đầu khác dắt ở trên tay Chu Kì Lân.

Quý Lâm khóe miệng run rẩy nhìn một màn trước mắt, cảm thấy con mắt thiếu chút nữa là mù.

Rơi vào trong hố của mình đào còn bị đùa  bỡn, Tiết Trạm vuốt mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Không phải chỉ vui đùa thôi sao, Quốc công gia cần phải tích cực như vậy?”

Chu Kì Lân giả ngu: “Cái gì vui đùa? Ta bất quá dựa theo ý tứ của thế tử, diễn trò làm nguyên bộ thôi.”

“Ha hả.” Ngươi giả bộ, muốn trả lại giả bộ cho ta? Nếu động thủ động cước trước đó là do báo thù việc xưng hô ‘đầu lĩnh thổ phỉ’ vậy cho tới bái đường thành thân thật sự đã quá mức rồi! Cũng là hắn ngốc, không cảm thấy dị thường, ngược lại đào cái hố đem bản thân ném xuống. Nhớ tới đủ loại chuyện mấy ngày nay, hắn thật là đưa lên cửa làm cho người ta trêu cợt nha! Nói nữa cũng là tự mình gạt lệ! Cầu cẩu tha đi!

Một khắc bái đường cuối cùng bị Hổ Báo Doanh đánh giết đến, kết quả này cùng dự đoán trước đó giống nhau, thất bại.

Tiết Trạm đã có chuẩn bị tâm lí, dẫn Hổ Báo Doanh như gà trống đá thua quay về doanh, dạy bảo xong, xả tức xong, trở về đóng cửa ở trong phòng buồn rầu. “Thản bạch tòng khoan, lao để tọa xuyên; kháng cự tòng ngôn, hồi gia quá niên.”

* Thản bạch tòng khoan, lao để tọa xuyên: thành khẩn được khoan hồng, ngồi tù mọt gông (nghe được khoan hồng mà thành khẩn khai báo thì ngồi tù mọt gông)

Kháng cự tòng nghiêm, hồi gia quá niên: phản kháng quyết liệt thì được về nhà mừng năm mới.

Nói là nói như vậy nhưng thật sự tự lừa gạt mình qua được sao? Buồn rầu một buổi tối, quay đầu lại ngẫm lại, vẫn là hai ngày sau vào triều hẹn người đi ra gặp.

Món ăn ngon bày một bàn, rượu ngon bày hai vò, Tiết Trạm tư thái làm đủ, sau nửa bầu rượu giống như vô tình nói: “Trước đó Ô tướng quân hiểu lầm quan hệ của ta với Quốc công gia, ta nhất thời cảm thấy thú vị, nên không phủ nhận, mong rằng Quốc công gia đừng trách.”

Chu Kì Lân nâng tầm mắt: “Hiểu lầm quan hệ gì?”

Trong lòng trợn trắng mắt, vẫn cắn răng hồi đáp: “Tình nhân quan hệ.” Không có trải qua sự việc, náo nhiệt trong tưởng tượng không thấy, nhưng não bổ cũng rất phấn khích không phải sao??.”Ô tướng quân vẫn luôn hiểu lầm, Trạm nhất thời vui đùa cũng không muốn làm sáng tỏ, cứ thế để Ô tướng quân hiểu lầm càng ngày càng sâu, còn thỉnh Quốc công gia thứ tội.”

” Nếu ta không muốn chỉ là hiểu lầm thì sao?”

Tiết Trạm hoài nghi chính mình nghe lầm trừng to mắt, Chu Kì Lân nhìn hắn, ánh mắt thâm toại.

” Nếu ta không muốn chỉ là hiểu lầm, muốn biến thành sự thật thì sao?”

” Trước đó ngươi nói có người làm bạn, tuổi già không cô đơn, ta nghĩ qua, có thể là người khác tại sao không thể là ngươi?”

“Giục ngựa sóng vai, tỷ thí đao thương, ta nói cái gì ngươi có thể hiểu, ngươi nói cái gì ta cũng có thể hiểu, làm bạn tốt lại làm tình nhân cả đời, không thể tốt hơn.”

Tiết Trạm cảm thấy mình muốn có biểu muội an tĩnh hơn, từ từ đã.

Chu Kì Lân nâng tay để trên tay Tiết Trạm, khóe miệng cười khẽ: “Trước khi diễn tập có nói, nếu thua phải đáp ứng bên thắng một điều kiện.”

Tiết Trạm nhìn chằm chằm cái tay trên mu bàn tay mình, đau trứng nói: “.... Ngươi sẽ không bắt ta đáp ứng chứ?”

” Ở trong mắt ngươi ta chính là người muốn lấy cái gì thì cướp sao?” Chu Kì Lân dở khóc dở cười, dùng ngón cái vuốt lên mu bàn tay tay hắn: “Không cần ngươi lập tức đáp ứng, ta chỉ hy vọng ngươi có thể hảo hảo cân nhắc.”

“Đặt ta vào trong tim, lúc nào cũng ghi tạc trong lòng, không cần chỉ là hiểu lầm, lại càng không phải chỉ là vui đùa, ta chờ ngươi cân nhắc hảo.”

Trái tim nhảy loạn, Tiết Trạm mở miệng: “Chờ bao lâu?”

“.. Một ngày!”

Không nghĩ tới ngươi là như vậy đó Quốc công gia!! Đâu còn trầm ổn đáng tin cậy gì đâu chứ?! Tiết Trạm trong lòng bình tĩnh lật bàn.
Bình Luận (0)
Comment