*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Trúc Tương phi)Nhưng mà, Chu Kì Lân là ai? Từ gen thuần chủng của Chu Nguyên Chương còn có thể đột biến ra dạng gì nữa sao? Là mặt rỗ hay là mặt bánh mì? Phải đột biến gien lợi hại đến thế nào mới đem toàn bộ ưu điểm tập trung lên một người vậy chứ?
Có đôi khi người chính là như vậy, không nhắc tới thì thôi, một ngày một đêm trước mới nghe được tỳ nữ nhà mình nhắc tới danh hào của người ta, chẳng ngờ ngày hôm sau đã thấy người thật.
Lúc đó Tiết Trạm đang mở tiệc chiêu đãi Quý Lâm, để cảm tạ y đêm đó phá lệ trộm mở cửa thành cho hắn, để tỏ thành ý, hắn chọn hẳn một nhã gian ở lầu hai của Phúc Mãn Lâu, bày một bàn đầy đồ ăn, một mình đón tiếp y, qua tay còn đem tặng chiết phiến làm lễ vật. Chiết phiến lấy gỗ lim quý báu làm khung, một mặt vẽ tuyết trắng hồng mai, một mặt viết bốn chữ lệ to “Thủy mặc vân gian”, cũng không phải giá trị nghìn vàng, nhưng nếu luận bàn về bút tích của danh gia thì đúng là tinh phẩm.
Quý Lâm là quan nhị đại, theo lí mà nói chiết phiến tinh phẩm loại này còn không đáng để mắt tới, nhưng hay ở chỗ y cực kỳ thích chủ nhân của bức vẽ này, sờ soạng một lúc, sờ lại sờ, xem lại xem, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí thu hồi hộp gấm: “Nhị ca tặng thứ này tiểu đệ rất thích, cũng sẽ không từ chối. Đến tiểu đệ kính huynh!”
Tiết Trạm cười hiền, lúc này mới nâng chén chạm nhẹ, ngửa đầu uống một ngụm, lại nâng ngược cái chén ý bảo đã uống cạn không dư thừa một giọt nào.
Quý Lâm nhãn tình sáng lên: “Nhị ca là một người sảng khoái!”
“Cái gì người sảng khoái hay người khó chịu, ta chỉ là một kẻ tục nhân thôi. Nào! Đến dùng bữa đi.”
Dạ dày của Tiết Trạm ai cũng đều biết là không đáy, Quý Lâm bị hắn ảnh hưởng, cuối cùng là ôm bụng chuyển qua nhuyễn tháp bên cửa sổ ngồi uống trà. Thời tiết mùa xuân vô cùng tốt, Tiết Trạm mở ra nửa phiến cửa sổ cho thoáng gió, chuyện hay ho chính là trong phạm vi tầm nhìn vừa vặn nhìn thấy đầu kia của quan đạo có khoảng hai mươi người đang cưỡi ngựa đi tới, mấy con ngựa đều cường tráng trang bị chỉnh tề, khoảng cách của ngựa vừa nhìn đã biết là một đội hình hoàn mỹ. Tốc độ ngựa chạy cũng không mau, Tiết Trạm cũng có đủ thời gian để đánh giá, chính là càng đánh giá lại càng thán phục, không có gì ngạc nhiên khi Đại Minh có thể lưu lại một đoạn lịch sử phong phú như vậy, binh lực và mã lực tinh vi bậc này ngay cả xem thôi cũng muốn quỳ xuống đất thán phục.
Từ xa tới gần, tầm mắt Tiết Trạm không tự chủ được dừng ở trên thân thể người dẫn đầu, cặp chân dài kẹp lấy bụng ngựa kia vừa thấy liền biết mạnh mẽ hữu lực, lưng thẳng tắp thoạt nhìn biết ngay xuất thân tốt đẹp. Hướng lên trên nữa là cánh tay và khuôn ngực dày rộng mạnh mẽ, tầm mắt lại nâng lên một tấc, Tiết Trạm mới biết được cái gì gọi là kinh vi thiên nhân, cái gì kêu là soái đến nứt bầu trời, cái gì kêu là soái đến sụp mặt đất!
Môi kia, mũi kia, mắt kia, mi kia, mẹ nó! Cực phẩm nam thần!
Vẻ mặt Tiết Trạm mê gái đến mức khiến cho Quý Lâm chú ý, thò đầu ra nhìn lên lập tức bật người bị dọa rụt trở về: “Hu hu! Tại sao lại là tên sát tinh này!”
Cực phẩm nam thần đánh ngựa đi qua, Tiết Trạm còn lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, nghi hoặc hỏi: “Đệ quen biết?”
Quý Lâm so với hắn còn nghi hoặc hơn: “Nhị ca không nhận ra sao?” Thấy đối phương gật đầu, càng ngạc nhiên nói: “Hiện giờ trong kinh thành này đúng là có người đầu tiên không biết ha.”
“Đừng thừa nước đục thả câu!” Cực phẩm nam thần bực này nếu không bái kiến quả thực có lỗi với danh hiệu “Bệnh nhân hoa si thời kỳ cuối” của hắn lắm đây.
“Người này chính là Trung quốc công Chu Kì Lân, Hoàng Thượng đích thân phong là đệ nhất cao thủ, cũng là tướng soái của hơn một vạn binh mã của Hùng Sư doanh.”
Thân phận của nam thần có hơi rối rắm, Quốc công nhất phẩm, đệ nhất cao thủ, tướng soái của Hùng Sư doanh! CMN, tiết tấu kiểu gì mà khiến người ta phải quỳ lạy thế này.
” Tiền nhiệm Trung quốc công do người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bi thương quá độ mà chết, bỏ lại tổ mẫu cùng đứa cháu trai chỉ mới một tuổi. Cũng may phu nhân Trung quốc công cũng là một người có hiểu biết, lấy lý do chịu tang mang theo tôn tử trở về quê nhà, lần đi này chính là mười mấy năm, vừa khéo tránh được tranh đoạt.”
Quý Lâm tạm dừng hồi tưởng, vẻ mặt xa xăm. Ánh mắt Tiết Trạm lộ ra vẻ đã hiểu. Hoàng tôn Kiến Văn đế yên vị mới một năm đã bắt đầu chèn ép hoàng thúc họ ngoại xưng vương, Yến vương Chu Lệ lấy danh nghĩa thanh lọc khởi binh, kết quả khả quan nhưng quá trình tàn liệt không dung người ngoài, đây là nghịch lân của thiên tử vĩnh viễn không được bàn luận, ai chạm người đó chết!
“Ba năm trước đây vào ngày sinh của Hoàng Thượng, phu nhân của Trung quốc công lúc đó đã qua tuổi chín mươi vào cung bái kiến, cũng thỉnh chỉ để cháu trai thừa kế tước vị Quốc công. Trung quốc công là Quốc công nhất phẩm. Tước vị không phải là nhỏ. Hoàng Thượng thận trọng lo lắng một hồi, quyết định lấy luận võ ngự tiền để thử nghiệm đối phương. Đúng rồi, tên trước đó của Trung quốc công không gọi là “Kỳ Lân” là sau khi luận võ ngự tiền đại thắng Hoàng Thượng mới ngự ban.”
“Lúc sau biên cảnh có mấy lần xảy ra những cuộc chiến nhỏ với Ngõa Lạt, Trung quốc công lãnh binh đánh cho Ngõa Lạt đại bại, triều đình Ngõa Lạt chủ động cầu hàng, Hoàng Thượng trong lúc cao hứng liền đem một vạn binh của Hùng Sư doanh trao cho hắn cai quản.”
Hổ Báo Doanh chỉ có hai ngàn binh mã vẫn là doanh mèo bệnh, Hùng Sư doanh là một vạn binh mã nhưng mỗi người đều là tinh binh, bản thân người quản lý lại là Quốc công nhất phẩm, càng khó chính là thân thể của người ta quá thuận lợi, có thể nói là vị trí cao quyền quý, tuổi trẻ đường đường, tài năng xuất chúng! Khó trách Quý Lâm nói không người không biết. Nữ nhân tranh giành vị trí phu nhân Quốc công không biết bao nhiêu mà kể hết, chỉ mỗi thân phận phu nhân của Quốc công nhất phẩm thôi cũng đủ khiến cho những nữ nhân này hận không thể một ngày ba lượt tẩy mặt đi.
Tiết Trạm nhìn thấy cực phẩm nam thần thì tâm tình vô cùng tốt, loại tâm trạng tốt này thậm chí làm cho hắn hiếm có chạy đi bái phỏng vài vị bạn thâm giao ngày trước, ăn khuya hảo tửu một chuyến, lúc về đã là đêm khuya, Tiết Trạm uống rượu đến mức đầu óc mơ mơ hồ hồ, nhìn đại môn đỏ thẫm tráng lệ của Hầu phủ, lấy tay che miệng ngáp một cái, kéo cương ngựa yên lặng đi tới chỗ quen thuộc, tìm một nhánh cây chìa ra để buộc ngựa, sau đó vỗ vỗ con ngựa, tinh thần mười phần thì thầm: “Ngựa à ngựa, ngươi phải ngoan biết không, sáng sớm ngày mai ta bảo Ngô Dụng ca ca đến lĩnh ngươi đi, tạm thời ủy khuất ngươi ở trong này ngốc một đêm vậy.”
Nếu con ngựa biết nghe phỏng chừng sẽ không hề khách khí thưởng cho hắn một chân, đáng tiếc con ngựa nghe không hiểu, cho nên nó bị cột vào cây phải đóng quân dã ngoại một đêm.
Thu xếp ngựa xong, Tiết Trạm đảo mắt bốn phía thấy quả thực không có ai, sau đó vô cùng lưu loát nhấc y bào lên chạy lấy đà hai bước, một cước đạp lên đất nhảy cao, một tay bám vào tường, nhẹ nhàng nhảy qua tường cao gần bảy thước. Bên kia tường là mặt cỏ được cắt sửa chỉnh tề, đi vài bước còn có đường nhỏ, băng qua đường nhỏ lại chui qua giả sơn chính là Lạc Phong Các, so với đi cửa chính nhanh hơn nhiều.
Đến gần giả sơn, ngay tại trước mắt là Lạc Phong Các, không ngờ đến có hai bà tử xách đèn lồng đi qua, để tránh phiền toái, Tiết Trạm lắc mình ẩn vào bóng tối của giả sơn.
Phụ nhân có tuổi đều yêu lải nhải, huống chi là ở lúc canh gác nhàm chán đêm khuya, ngọn đèn dầu vàng leo lét, phụ nhân hơi béo bên trái kéo nhẹ người bên phải, hạ giọng hỏi: “Ngươi nói về sau ai sẽ là chủ nhân nha?”
Phụ nhân bên phải hoảng sợ, cẩn thận trừng mắt nhìn bà, đồng thời hạ giọng trách mắng “Ngươi không muốn sống nữa hay sao mà hỏi việc này? Thủ đoạn trị gia của Hầu phu nhân ngươi cũng không phải không biết, không biết giữ mồm miệng thế nào cũng phải bị vả cho xem.”
Phụ nhân bị mắng lấy lòng cười nói: “Sợ cái gì, đêm hôm khuya khoắc, chủ tử đều ngủ, cũng chỉ nói hai câu vui miệng thôi mà.”
“Hai câu cửa miệng cũng không được, ngươi không muốn sống nhưng ta còn muốn giữ lại mệnh để ôm cháu trai chứ!”
Tiết Trạm chỗ bóng tối vẻ mặt khó hiểu ngờ vực, mới quá một ngày, trong phủ còn có người sinh lòng mờ ám, lén lút bàn bạc đây? Trong lòng thầm than một tiếng rồi tiếp tục trèo tường tự mình vào sân trong.
Chân vừa rơi xuống đất, trong phòng liền điểm đèn. Ngô Dụng xoa xoa mắt ngáp một cái: “Chủ tử cuối, cùng người đã trở lại, nếu không trở về ta cũng chuẩn bị ngủ.”
Tiết Trạm vẻ mặt đau lòng: “Tâm cảnh giới của ngươi đều uy vào bụng cẩu hả? Hơn nửa đêm làm sao biết là ta? Nếu là kẻ địch thì sao? Với bộ dáng vẻ mặt rời rạc này của ngươi cũng đủ cho đối phương chém ngươi ra thành tám trăm khúc rồi!”
“... Chủ tử, lần trước không phải người nói với thuộc hạ ở kinh thành chỉ có tiểu quái, còn nói đường đường là kinh đô dưới chân thiên tử nào có nhiều kẻ địch như vậy?” Ngô Dụng dùng biểu tình ” tình yêu không được đáp lại” trách móc hắn.
Tiết Trạm đặc biệt vô tội: “Có chuyện này sao? Làm sao ta không biết?”
“... Chủ tử nói không có thì sẽ không có đi.”
Tiết Trạm ra vẻ huynh đệ tốt vỗ vỗ cánh tay Ngô Dụng, vẻ mặt hiền lành nói: “Tuy rằng chủ tử ta đối xử với mọi người xưa nay khoan hồng độ lượng nhưng không phải tùy tiện có thể nói xấu biết không? Đã trễ thế này cũng không tốt lăn qua lăn lại, như vậy đi, tại chỗ một tay hít đất năm mươi cái, nóng người ngủ tốt.”
“....” Chủ tử, thuộc tính không biết xấu hổ của người đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, thuộc hạ theo không kịp!
Đã muốn bước lên cầu thang Tiết Trạm xoay người hướng Ngô Dụng đang một tay hít đất tại chỗ nói: “Đúng rồi, sáng sớm ngày mai ngươi nhớ đi ra tường ngoài đem mã huynh đệ dẫn vào chăm sóc nhé, nhớ rõ dùng da lông cao cấp lót chỗ cho nó, hàng thuộc da nó không thích.”
“Vâng, chủ tử.” Chủ tử đi nhanh đi, thuộc hạ nghĩ muốn chuồn.
Khi dễ gã sai vặt nhà mình xong, Tiết Trạm đem chuyện vướng bận khi nãy vứt ra sau đầu, vừa nằm xuống liền ngủ thẳng đến hừng đông, buổi sáng đi thỉnh an các trưởng bối xong trở lại sân của mình tiếp tục làm tổ. Nhưng mà mới làm tổ được non nửa canh giờ, Hạ Thúy xốc mành tiến vào.
“Lão thái thái nhà mẹ đẻ của Thế tử phu nhân đến đây, lão phu nhân thỉnh Nhị gia đi qua.”
Tiết Trạm làm tổ ở nhuyễn tháp đọc sách tiếp tục lật sách, mắt cũng chưa nâng: “Lão thái thái Cố thị đến đây thì liên quan gì đến ta? Nói là ta xuất môn thăm bằng hữu rồi.”
Hạ Thúy nhịn xuống dục vọng xem thường cúi người: “Lão phu nhân nói, Nhị gia ‘ cần phải’ qua một chuyến.”
Lão phu nhân Thường thị biết hắn xưa nay vốn không thích nơi các phụ nhân tụ hội, ngày thường cũng không kêu đến hắn, hôm nay còn bảo hắn ‘cần phải’ qua?
” Ai, kinh thành này đúng là phiền toái, vẫn là ngoài biên cảnh thoải mái tự tại hơn.” Tiết Trạm đứng dậy duỗi thắt lưng: “Đi thôi, đừng làm cho khách nhân sốt ruột chờ.”
Nói là người tiếp khách, kỳ thật chuyện Tiết Trạm cần phải làm là ngồi ở chỗ kia mỉm cười ngẩn người, ngấm ngầm hại người hoặc minh thương ám tiễn gì, hết thảy đã có lão thái thái dốc hết sức đỡ cho, cho nên sau một hồi ngốc, Tiết Trạm hoài nghi giá trị của mình khi ngồi ở chỗ này. Giá trị nhan sắc sao? Cùng một đám phụ nhân có gia đình sao?
Cũng may lão thái thái là người khôn khéo, mặt lộ vẻ mỏi mệt, lấy cớ nghỉ ngơi bảo Cố thị để hầu phu nhân dẫn về tiểu viện của mình tiếp đãi. Tiết Trạm thân là tôn tử hiển nhiên phải ở lại cùng lão thái thái.
” Ngồi lâu như vậy, nãi nãi đứng lên vận động đi.”
” Hảo, nãi nãi liền đứng lên vận động.” Nói xong được Tiết Trạm nâng đứng dậy, đứng một chốc bình ổn khí tức mới bắt đầu chậm rãi đi lại: “Thời tiết hảo, ra vườn đi hai vòng đi, lão bà tử như ta cũng cần phải đi hít thở không khí mới mẻ.”
” Nãi nãi một chút cũng không già.”
“Sách, chỉ biết cháu lại đùa nãi nãi, Lão thái thái giả bộ tức giận chụp Tiết Trạm, Tiết Trạm không né, còn tự nộp mình lên: “Đánh là thân mắng là yêu, càng đánh càng mắng là càng yêu!”
Lão thái thái cười đến run rẩy, vui vẻ nói: “Cha cháu từ nhỏ da mặt mỏng, giày vò mười năm mới cố lấy dũng khí cầu thân với ngoại công cháu, nương cháu cũng là người da mặt mỏng, thành thân đã nhiều năm mà đùa hai câu liền mặt đỏ tai hồng, hai người da mặt mỏng như thế nào mà lại sinh ra cháu, con khỉ con da mặt dày như vậy.”
” Cái này gọi là phụ với phụ sinh ra chính.” Tiết Trạm tiếp tục vô liêm sỉ.
Lão thái thái vui vẻ, tầm mắt đảo qua khóm trúc Tương Phi trồng trong vườn, mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ, kéo Tiết Trạm cùng ngồi vào ghế đá bên cạnh: “Còn nhớ rõ lúc trước gia gia cháu trồng mới sống được tổng cộng vài cây, cháu lại đào lấy măng ăn làm chết hai cây, khiến gia gia cháu tức giận đến nghiến răng, hiện giờ nhiều năm như vậy đã mọc thành một mảnh xanh ngắt, cháu muốn phá cũng không phá nổi.”
Tiết Trạm nhịn không được lệch miệng, trông vẻ vô cùng đau đớn: “Gia gia thật nhỏ nhen, bất quá làm chết của gia gia hai cây trúc, vậy mà gia gia lấy cây gậy to như vậy đánh cháu, đã vậy đánh còn không nương tay. Dấu vết trên người cháu mười ngày nửa tháng cũng không tan!
Lão thái thái liếc xéo hắn: “Cháu biết cái gì, đó là cây trúc gia gia cháu biết ta thích nên tự mình cậy người ta mang về rồi tự tay trồng, tất cả chỉ sống được vài cây. Cháu lại cứ hùng hùng hùng hổ hổ làm chết hai cây, không nói đến gia gia mà đến ta cũng muốn đánh cháu hai roi.”
“Cháu, cháu khi đó không phải còn trẻ không biết gì đó thôi, vả lại cũng không ai nói cho cháu biết mấy cây trúc vẻ đẹp chỉ bình thường lại không có giá trị dinh dưỡng đó vì nguyên nhân gì được yêu thích nha. “Tiết Trạm lui lui cổ, ai có thể nghĩ đến hai cổ nhân tuổi cộng lại đã hơn trăm mà còn lãng mạn như vậy nha, hại hắn bị thê thảm!
“Cháu nha, chính là xương cốt ngứa ngáy muốn tìm đánh mà! Một ngày không làm gia gia cháu tức giận thì không yên được! Nhưng gia gia cháu cứ một mực thích nhất là cháu, ngay cả A Hằng là trưởng tôn cũng phải đứng sang một bên.”
Đừng thấy lão nhân một ngày không đánh hắn thì cảm thấy ngứa tay, nhưng lại yêu thích hắn nhiều hơn cả Tiết Hằng, điểm ấy Tiết Trạm không phủ nhận, bằng không lúc trước ông cũng sẽ không có ý niệm trong đầu nhất quyết bắt hắn tiếp nhận Hổ Báo Doanh, đợi Tiết Tấn Chi trăm tuổi thì kế thừa hầu tước. Nhớ lại lúc hắn khước từ, lão nhân tức giận vài ngày ăn không ngon, trở về vẫn là nhờ vào lão thái thái dàn xếp mới ổn thỏa.
“Gia gia thương yêu cháu, cháu biết.”
Lão thái thái vỗ vỗ tay hắn, mắt lộ vẻ yên lòng: “Cháu là đứa nhỏ tốt, cho nên gia gia cháu dù có tức giận nhưng trong lòng vẫn hiểu được.” Nói tới đây trong mắt đong đầy đau xót: “Kỳ thật lúc trước gia gia cháu có nói qua cùng ta, A Hằng nhìn có vẻ kiên cường kỳ thật nội tâm lại mềm yếu, không thích hợp làm võ tướng, hiện tại ngẫm lại nếu lúc trước gia gia cháu kiên trì, vậy có phải A Hằng cũng sẽ không vào Hổ Báo Doanh, cũng sẽ không xảy ra chuyện hay không?”
“... Là tôn nhi bất hiếu.”
“Không liên quan đến cháu, lúc trước cháu khước từ đề nghị của gia gia cháu cũng là vì suy nghĩ cho người trong nhà, điểm ấy nãi nãi biết, những nhà quyền quý giống như chúng ta kiêng kị nhất chính là gia đình không yên, huynh đệ không hợp, đích tôn kế thừa tước vị, nội quyến quản lý gia đình, nếu thế tử là con trai trưởng chi thứ hai, việc này mà thành phỏng chừng đám ngôn quan dùng tấu chương cũng đủ đem chôn Hầu phủ.” Lão thái thái cười khổ: “Mấy năm nay cháu trợ giúp đại ca cháu bao nhiêu không phải nãi nãi không biết, chỉ trách đại bá mẫu cháu không rõ, dù sao vẫn cho rằng cháu rắp tâm bất lương, chỉ cần có manh mối cháu nhúng tay lập tức bất luận đúng sai bóp chết, ta không nghĩ nó cuối cùng lại làm hại đến A Hằng, nếu sớm biết hôm nay, cho dù xé rách mặt, lấy thân phận mẹ chồng áp người, ta cũng phải hảo hảo quan tâm.”
Tiết Trạm thấy lão thái thái để tâm vào chuyện vụn vặt, ôn nhu khuyên: “Nãi nãi đừng nghĩ nhiều, chung quy sự tình đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể đối mặt, tìm trách nhiệm hay trách ai đi nữa, sẽ chỉ làm đại ca dưới suối vàng khó an.”
“Nãi nãi biết. Hiện giờ Hầu phủ là thời buổi rối ren, lại đi so đo những chuyện này cũng chỉ sẽ làm người ngoài chê cười mà thôi.” Lão thái thái thở dài vỗ vỗ tay hắn, lại nói: “Hôm nay mục đích lão thái thái Cố gia đến, trong lòng cháu phỏng chừng đã nắm chắc, có thể có suy nghĩ?”
“Cũng không có suy nghĩ gì.”
“Cháu là người tốt, nhưng mà có vài chuyện cũng không phải cháu không muốn là có thể không để ý tới.” Chung quanh không có ai, lão thái thái cũng có thể yên tâm giao trái tim, hỏi ra: “Cháu thành thật nói cho nãi nãi, nếu không có A Hằng, lúc trước cháu có thể tiếp nhận Hổ Báo Doanh hay không?”
“... Tôn nhi không biết.” Lúc trước từ chối đề nghị của lão nhân một phần là không muốn đi đường xưa, một phần đích thật là không muốn huynh đệ tranh chấp, nếu không có Tiết Hằng, mà hắn là người đầu tiên thừa kế hầu tước… Kết quả này thật tình không biết.
“Nãi nãi đổi lại cách nói. Nếu hiện tại đại bá cháu nói với cháu muốn cháu kế tục vị trí thế tử, cháu sẽ cẩn thận suy nghĩ không?”
“... Sẽ.”
“Như vậy, nãi nãi cũng an tâm.”
Tản bộ xong, hầu hạ lão thái thái trở về viện, Tiết Trạm trở lại sân nhà mình, hướng về phía Hạ Thúy đi ra đón nói: “Chủ tử ngươi gặp phải chuyện lớn rồi.”
Vẻ mặt Hạ Thúy bối rối: “???”
Hậu tri hậu giác mới biết mình bị lão thái thái lôi vào chuyện, Tiết Trạm ôm ngực: “Chủ tử ngươi hiện tại tâm tình không tốt, chỉ có món kho mười ba vị mới có thể an ủi, thân là tỳ nữ tri kỷ ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng đúng hay không?”
” Hạ Thúy: “......” Mười ba vị tuyệt độc có muốn hay không?!