*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Băng Di
Đại quân Xích Lực bại, Vương thái tử bị bắt, trận thắng lớn không có gì bàn cãi làm cho Chu Lệ ở kinh thành xa xa vỗ án đứng lên!
Sau một tràng tiếng khen hay mới vỗ tay cười nói: “Chu ái khanh trận này đại thắng, có chiến tích này, trẫm xem có người nào còn dám lấy chuyện tư cách và sự từng trải ra lải nhải với trẫm.”
Trong mắt Thái tử cũng giấu không được ý mừng: “Trung quốc công đại thắng, chiến công thật là không nhỏ, bất quá Tiết thế tử phá vỡ phòng tuyến, bắt tù binh, bốn ngàn chiến mã, cùng với rất nhiều lương thảo, còn bắt Vương thái tử, công này cũng không phải là nhỏ.”
” Theo như lời Thái tử, đợi đại quân khải hoàn quay về triều, trẫm nhất định phải hảo hảo khen thưởng!”
Tin tức quân ta đánh Xích Lực một trận đại thắng, lập tức tại triều đình như bùng nổ, sau đó phát ra chung quanh, lập tức cả Đại Minh tựa như ăn tết, ai cũng hân hoan, khi gặp mặt nhau nhất định sẽ hỏi ‘ ngươi có biết Xích Lực...... ’
Dân chúng vui sướng, đã bắt đầu nhắc đến danh thơm của đại quân đang khải hoàn quay về triều, mà chuyện triều đình phải vội chỉ vừa mới bắt đầu, tiết tấu thương lượng, chi tiết thương nghị, còn có bố cục tiếp đãi sứ thần, mỗi một bước đều phải cẩn thận thương nghị, bởi vì trong đó liên lụy đến quan hệ ngoại giao của hai nước, và còn liên quan đến hòa bình vùng biên cảnh, thân gia, tài sản cùng tánh mạng hàng vạn hàng nghìn dân chúng, không thể không thận trọng.
Bất quá trước đó, phải đem Vương thái tử Xích Lực hộ tống vào kinh đã.
Tiết Trạm trực tiếp tìm Chu Kì Lân: “Ta hộ tống Vương thái tử Xích Lực nhập kinh.”
Mắt thấy Chu Kì Lân nhíu mi, vội nói: “Ta phải đi. Ngươi cũng biết tính tình như nước tiểu của đám Lễ bộ, lại còn bệnh thánh mẫu thời kì cuối, chúng ta tân tân khổ khổ bắt người, quay đầu lại nói vài câu khinh phiêu phiêu phải đưa người trở về đàng hoàng tử tế, ta thế nào cũng phải nôn chết!”
Chu Kì Lân sợ chính là điểm ấy. Văn thần là văn thần, võ tướng là võ tướng, ranh giới giữa hai bên là tối kỵ của kẻ làm quan! Nhưng y cũng rõ ràng, nếu thực sự không cho hắn trở về, đến lúc đó đúng như hắn nói sẽ phạm vào cái gọi là bệnh thánh mẫu của Lễ bộ, quay đầu lại thế nào hắn cũng phải bùng nổ!
Cho nên nói có một người yêu thường thường hay bùng nổ, cũng là đau tim!
“Cho ngươi đi có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không được phép trực tiếp chống lại sứ thần.”
“Thành.” Cùng lắm thì ‘đường cong cứu quốc’!
Đợi cho Tiết Trạm đem Vương thái tử Xích Lực hộ tống vào kinh, thư tín của Vương trượng Xích Lực cũng sau lưng đi theo vào kinh, tiến cung bái kiến Chu Lệ, Chu Lệ thuận tay liền đem thư tín đưa cho Tiết Trạm.
“Nhìn một cái.”
Chu Lệ nói nhìn đi, Tiết Trạm sẽ không khách khí tiếp nhận nhìn, may mắn vương triều Chu gia đều thích dùng bạch thoại, nếu không Tiết Trạm còn phải tìm người giải thích một phen. Xem xong, Tiết Trạm cầm thư tín, dở khóc dở cười nói: “Thần dám đánh cuộc, thư tín này tuyệt đối là do người có xung đột lợi ích với Vương thái tử xúi giục quốc vương Xích Lực viết, mục đích là muốn chọc giận chúng ta, mượn tay chúng chém Vương thái tử Xích Lực!”
“Tám chín phần mười.” Đấu tranh lợi ích bực này Chu Lệ thấy nhiều, mượn đao giết người, chiêu này hắn chơi đến mòn!
” Vậy ý tứ Hoàng Thượng chính là?”
Chu Lệ không đáp hỏi lại: “Tiết ái khanh cho rằng thế nào?”
” Nếu Hoàng Thượng cho phép, thần không ngại vất vả thêm mấy tháng, một mạch đánh tới vương trướng Xích Lực, xốc vương trướng cho Hoàng Thượng làm bố lót chân.”
“Nói hưu nói vượn.” Chu Lệ trừng hắn, nhưng trong mắt đã có ý cười được nịnh hót.
Xốc vương trướng cho hắn đạp dưới chân gì gì đó, ngẫm lại cũng vui vẻ nha!
Vui vẻ xong, Chu Lệ ho nhẹ một tiếng: “Nói chuyện đứng đắn đi.”
Tiết Trạm cầm thư tín: “Thần dự định mượn phong thư này đem đến cho Vương thái tử Xích Lực xem tận mắt.” Nếu phong thư này là nhằm vào Vương thái tử Xích Lực, vậy thế nào cũng phải để cho chánh chủ biết phải không? Thân là kẻ tù tội lại nhìn thấy phong thư này, tin tưởng Vương thái tử sẽ càng thêm ‘khắc cốt ghi tâm’!
Phất tay ý bảo hắn tự tiện, Chu Lệ hỏi: ” Ngươi cho rằng lời trên thư tín như thế nào?”
” Thần cảm thấy, chúng ta thắng sẽ có bộ dáng thắng, Xích Lực bại nên có bộ dáng bại, là thái tử của bọn hắn bị bắt giữ, không gấp rút tiếp cận bắt đầu thương lượng chẳng lẽ còn muốn chúng ta tiếp cận trước? Tuy nói đàm phán chính là chào giá đầy trời còn tiền thì cố định, nhưng phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu.” Đây là cách nói uyển chuyển, muốn hắn nói, đơn giản thô bạo đem thư tín cùng sứ thần truyền tin trực tiếp đá bay về vương trướng Xích Lực! Mẹ nó! Có biết như thế nào là chiến bại hay không? Có biết cái gì kêu là bị đánh bại hay không? Có biết cái gì kêu là Vương thái tử bị bắt hay không? Kết quả khẩu khí của ngươi so với Đại Minh bọn hắn còn muốn phách lối hơn là sao hả?
Thua trận ngươi mới nói hai nước phải bang giao! Sớm sao không nói? Cái gì gọi là để không tổn hại bang giao giữa hai nước, bảo nên hoàn lại bốn ngàn chiến mã cùng rất nhiều lương thực đã dùng âm mưu đoạt được?! Eo ơi, nói bản thân mình dường như rất quang minh lỗi lạc! Còn phải trả Vương thái tử về lông tóc không tổn hao gì! Lão tử nhổ tóc hắn ngươi có bản lĩnh biết không?! Còn nói cái gì đưa tù binh về nước, đã nói là tù binh thì còn bằng ngươi nói mấy câu chúng ta liền ngoan ngoãn đưa trở về sao? Tặng ngươi bốn chữ.
Mẹ nó não tàn!
Não tàn cho nên mới khiến cho triều đình tranh cãi rối bời.
Lễ bộ Thượng thư chắp tay, một bộ lo lắng: “Hoàng Thượng, Xích Lực cùng nước ta ở liền nhau, việc bang giao không thể qua loa, nếu điều kiện trao đổi quá mức hà khắc, chọc giận đến quốc quân Xích Lực, đối với sự an ổn của vùng biên cảnh bên ta sẽ bất lợi.”
Sự lo lắng của Lễ bộ Thượng thư cũng không phải không có lý, vốn là quan hệ không tốt mà làm cho càng thêm cứng ngắc, đến lúc đó hai ngày ba ngày đánh một hồi, không sốt ruột cũng nháo tâm!
Lại có đại thần phụ họa nói: “Đại Minh ta từ trước lấy lễ nghi bang giao, không có việc nắm chặt không buông, không so đo chuyện nhỏ đó mới là thể diện của nước lớn của chúng ta.”
Nói rõ là lễ nghi chi bang, không cùng bộ lạc Xích Lực so đo chuyện nhỏ, thể hiện nhân đại có nhân tài, nói cách khác chính là chúng ta phải ở tôn chỉ khinh bỉ ngươi, tiền tài là vật ngoài thân!
Tiết Trạm nghe mà lửa giận ứa ra, lạnh lùng nói: “Dựa theo ý của Vương đại nhân, tù binh không cần điều kiện gì cũng đuổi về, chiến mã không cần điều kiện cũng trả về, ngay cả Vương thái tử Xích Lực cũng không đòi hỏi gì mà thả về?”
Vương đại nhân lườm Tiết Trạm, hướng về phía Chu Lệ trên ngự tọa chắp tay: “Hoàng Thượng, vi thần cũng không phải có ý này.”
Chu Lệ nâng mắt: “Vậy Vương ái khanh nghĩ sao?”
” Thần cho rằng, chiến mã lương thảo đương nhiên không thể trả lại, tương đối mà nói, tù binh cùng với Vương thái tử Xích Lực thì cần xử phạt nhẹ.”
Lễ bộ Thượng thư theo sau chắp tay: “Hoàng Thượng, trước đó thần gặp qua Vương thái tử một lần, có đề cập nếu thả hắn về nước, nhất định cùng nước ta ký kết điều ước trăm năm hữu hảo, liên hệ mậu dịch cộng thương hòa bình.”
Cùng nước láng giềng ký kết điều ước trăm năm hữu hảo, liên hệ mậu dịch, đây thật đúng là công tích của Lễ bộ, nhưng công tích này lại không quan hệ với cả đám Tiết Trạm. Nói cách khác, Lễ bộ lấy công tích của bọn Tiết Trạm đổi thành công tích của mình.
Thần sắc Chu Lệ không rõ, Tiết Trạm tức giận đến ngược lại càng bình tĩnh, đạm nhạt nói: “Chiến mã, lương thảo, tù binh, Vương thái tử, đều là chiến lợi phẩm, đều đã rơi vào trong bát, nhưng Vương đại nhân nói như vậy, vì sao có loại cảm giác dùng tù binh cùng Vương thái tử đổi chiến mã cùng lương thảo nhỉ?”
Sau đó hướng về phía Lễ bộ Thượng thư nói: “Vương thái tử nói điều ước trăm năm hữu hảo thì là điều ước trăm năm hữu hảo, nói liên hệ mậu dịch liền liên hệ mậu dịch, vậy chúng ta là đại thắng chứ không phải đại bại chứ? Người khác nói cái gì chính là cái đó, còn thỉnh Thượng Thư đại nhân nói cẩn thận.”
Lễ bộ Thượng thư tức giận đỏ mặt lên.
Tiết Trạm lạnh lẽo liếc lão, lại nói: “Thượng Thư đại nhân đừng quên, Vương thái tử này đã đại chiến bại, tổn thất cũng không phải chỉ là một chút binh lực, lúc sau về nước còn có thể kế thừa vương vị hay không vẫn còn là ẩn số. Lùi một bước mà nói, Vương thái tử trở về kế thừa vương vị, sẽ cùng chúng ta hữu hảo nữa không?”
” Cho dù có thể kế thừa vương vị, nhưng gây sức ép một phen là dám chắc, đến lúc đó Vương thái tử bị vây trong nhược thế, lấy điều ước hữu hảo ra muốn Đại Minh chúng ta ra tay tương trợ, đến lúc đó là giúp hay là không giúp? Không giúp, vậy điều ước hữu hảo liền trở thành phế thãi, giúp, chẳng lẽ chúng ta còn phải giúp một tên đao phủ giết dân chúng Đại Minh ta nhiều vô kể đoạt được vương vị, để hắn hưởng vinh hoa phú quý cả đời?”
” Thượng Thư đại nhân đừng nói việc này chỉ là suy đoán, suy đoán thì cũng phải có căn cứ, cho nên nói vì điều ước không biết chắc này, chúng ta phải buông tha cho chỗ tốt đã nằm trong tay, hơn nữa ước định nầy Thượng Thư đại nhân có thể đảm bảo Vương thái tử sẽ thực hiện thật?”
” Man di được xưng là man di, không phải là bởi vì đọc sách ít, không tuân thủ ước tin, quen bội bạc sao?”
Tiết Trạm luân phiên hỏi làm cho sắc mặt Lễ bộ Thượng thư xanh mét, cả giận nói: “Hai nước bang giao ý nghĩa khác thường, biên cảnh không yên, dân chúng khó an, chẳng lẽ Tiết thế tử không nên vì tướng sĩ của Đại Minh trên chiến trường ngẫm lại, làm cho hai nước bất hòa chiến sự tần phát?”
Một người nghĩ muốn lấy quân công đổi thành công tích của mình mà dám nói với hắn ‘là nghĩ cho tướng sĩ’? Tiết Trạm gần như tức giận cười: “Chính là vì chúng tướng sĩ Đại Minh mà suyp nghĩ, cho nên tù binh cùng Vương thái tử càng không thể thả!”
” Thượng Thư đại nhân không lên chiến trường, cho nên không biết từ chiến trường còn sống đi ra có bao nhiêu đáng sợ!”
” Ở trong mắt Thượng Thư đại nhân, xử phạt nhẹ tù binh là vì hòa bình hai nước, vậy Thượng Thư đại nhân có từng nghĩ tới tướng sĩ Đại Minh bị bọn họ giết chết lại tính như thế nào? Người nhà của tướng sĩ tính đâu? Đứa bé không có cha, quả phụ không có phu quân, nửa đời sau bọn họ sống như thế nào?!”
” Không giết, không báo thù huyết hận, thả dễ, tiền tài không đáng lấy, vậy trận thắng này còn có ý nghĩa gì?”
Đánh thắng trận lớn nguyên bản là chuyện nên cao hứng, nhưng một khi triều đình đem ra bàn lại làm cho sự phi liên tục không ngừng!
Vương đại nhân phụ họa trước đó trông thấy sắc mặt Chu Lệ không tốt, vội hỏi: “Tiết thế tử hiểu lầm, tù binh cũng không phải dễ dàng thả, nhất định phải đem tiền tài đến chuộc.”
Tiết Trạm nhìn hắn: “Bao nhiêu một người? Một hai? Năm hai? Hay là trăm hai? Vương đại nhân cũng biết Đại Minh ta phải bồi dưỡng để một người tướng sĩ có thể ra chiến trường có giá phí bao nhiêu không? Lại biết đánh một trận tiêu phí bao nhiêu không? Đừng nói cái gì chiến mã lương thảo, đó là chiến lợi phẩm, không ở phạm vi bồi thường!”
Nghe vậy, quần chúng thầm nghĩ hảo ngoan.
Vương đại nhân lau mồ hôi: “Vậy Tiết thế tử cảm thấy bao nhiêu mới tính là hợp lý?”
Tiết Trạm vươn ngón trỏ: “Một trăm hai, không thể ít hơn, về phần Vương thái tử, ít hơn mười vạn hoàng kim không đổi!”
Lễ bộ Thượng thư tức giận không kịp lựa lời: “Tiết thế tử nói lời xác thực như thế, không bằng việc trao đổi này để Tiết thế tử đến, như thế nào?”
” Tướng sĩ của chúng ta dùng mồ hôi và máu đổi lấy ưu thế bị Thượng Thư đại nhân nói mấy câu làm cho mất hết, không bằng về sau trận này để Thượng Thư đại nhân đến đánh, như thế nào?”
Tiết Trạm một bước cũng không nhường, có võ tướng từng nếm qua ám toán của Lễ bộ lập tức nhảy ra phụ họa, hàng đầu chính là Cát An Bá.
” Hoàng Thượng, thần cảm thấy là Tiết thế tử ngôn chi hữu lễ, thay vì nghĩ về hiệp ước không biết sau này, trước đem chỗ tốt nắm chặt trong tay mới là đúng lẽ!”
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
Cả đám võ tướng ôm quyền, Lễ bộ Thượng thư mày nhíu thành nút, mấy bộ khác ngươi xem xem ta, ta nhìn nhìn ngươi, cùng có ý tưởng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, sống chết mặc bây.
Chu Lệ nâng tay bảo hai bên nước miếng tung bay im miệng, hướng về phía Từ thái phó nói: “Thái phó cảm thấy như thế nào?”
Từ thái phó chắp tay: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần cảm thấy Tiết thế tử nói có lý. Man di sở dĩ bị gọi là man di, không phải là bởi vì họ luôn bội bạc không nói chữ tín hay sao? Cùng với suy nghĩ ích lợi sau đó, trước bắt vào tay mới là đúng lẽ.”
Nghe vậy Chu Lệ lại quay sang hỏi thái tử: “Thái tử nghĩ sao?”
Thái tử chắp tay: “Nhi thần cho rằng Vương thái tử cùng với vài vị vương tử giao tình cũng không phải bền chắc như thép, bị quốc chuộc, sổ sách vương thất tổn thất thật lớn, vài vị vương tử khác sẽ không bàng quan đứng nhìn, đến lúc đó tranh chấp càng lớn, thực lực của Xích Lực cũng tiêu hao càng lớn, với chúng ta trái lại càng có lợi.”
Lễ bộ Thượng thư sắc mặt trắng nhợt, biết đại thế đã mất.
Sự thật đích thật là thái tử cùng thái phó cũng đứng ở chiến tuyến của võ tướng, mấy bộ khác chỉ sống chết mặc bây, độc một bộ của lão còn muốn lật bàn, gần như nằm mộng ban ngày.
Tư tưởng chính đã định ra, lúc sau chính là thảo luận chi tiết ở điện Tuyên Chính, Tiết Trạm vốn thầm nghĩ sẽ nghe một chút, mà khi nghe được Từ thái phó tiến cử Từ Trường Lâm phụ trách làm người trao đổi chủ lực, hắn cho rằng đã nghe xong.
Đào đào cái lổ tai nhìn Chu Lệ cũng là một bộ vẻ mặt mộng, Tiết Trạm hút ngụm lãnh khí, thầm nghĩ đây là thái phó ra ngoài quên uống thuốc à?
Thái phó dốc hết sức tiến cử, Chu Lệ đương nhiên không thể không nể tình, ngự chỉ đặc biệt lệnh cho Từ Trường Lâm làm người chủ trì trao đổi lần này.
Ra khỏi điện Tuyên Chính, Tiết Trạm chóng mặt vù vù, ánh mắt tảo đến trên người Từ thái phó.
Từ thái phó cười tủm tỉm vẫy tay: “Tiết thế tử có cái gì muốn hỏi?”
Bởi vì chuyện Thành Ly Sơn bị Từ thái phó nhìn chòng chọc vài tháng, Tiết Trạm lập tức run lập cập, bỏ lại một câu ‘thái phó đại nhân nghĩ nhiều’ sau chạy nhanh như chớp, quay đầu lại thấy người không đuổi theo lúc này mới vỗ vỗ ngực một bộ bị hù dọa, ngẩng đầu nhìn thấy Kỉ Cương, vội đuổi theo đến hỏi: “Kỉ huynh, trong khoảng thời gian này ta không ở kinh thành, có phát sinh chuyện gì dị thường không?”
Kỉ Cương nhướng mày: “Tỷ như nói?”
“Tỷ như nói thái phó đại nhân bị đoạt xá * gì gì đó... ” Mắt thấy Kỉ Cương vẻ mặt nhìn mình tựa như nhìn thằng ngốc, Tiết Trạm vuốt mặt: “Không bị đoạt xá, vậy thái phó đại nhân lại tiến cử Trường Lâm làm nòng cốt trao đổi với Xích Lực lần này làm gì?”
*Đoạt xá: bị cướp mất hồn phách thay bằng hồn phách khác“Thế tử muốn biết, có thể rõ hỏi nha.”
Tiết Trạm vẻ mặt khổ qua: “Không dám. Ta sợ.”
Kỉ Cương liếc mắt xem thường, xoay người bước đi.
Ôm phần nghi ngờ này Tiết Trạm quay về Định Viễn Hầu phủ, kết quả vào cửa đã bị lão thái thái Thường thị kêu lên, thần thần bí bí đóng cửa lại, hỏi: “A Trạm có hiểu rõ đích trưởng tôn của Từ phủ, Từ Trường Lâm không?”
Tiết Trạm không hiểu ra sao cả: “Biết nha, cháu cùng với Trường Lâm giao tình không cạn, “Nói xong xòe ngón tay ra đếm nói: “Người lớn lên hảo, lại có tài hoa, lại có thân phận, phẩm hạnh đoan chính, “Nhớ tới lần trước nói chân tâm, hàm xúc nói: “Nãi nãi không biết, Trường Lâm lớn như vậy trong phòng không có người hầu hạ, thông phòng cũng không có!”
Nghe vậy, Thường thị gật đầu: “Điểm ấy hảo.”
Tiết Trạm sâu sắc chấp nhận, cảm thán nói: “Tôn nhi cũng đồng ý, sau này nữ nhân gia gả cho hắn nhất định rất hạnh phúc.”
“Thật sao?”
“Quả thật.”
” Vậy đem Lan nha đầu hứa gả cho hắn như thế nào?”
“Phốc ~!” Tiết Trạm lập tức phun trà bắn lên, vẻ mặt bị sét đánh: “Nãi nãi đây là đang đùa cháu á?”
Thường thị lấy ra danh thiếp: “Thực không phải đùa cháu, hôm nay Quốc công phu nhân tự mình đưa thiếp tới cửa ẩn ý dò xét ta, nói là chỉ cần đồng ý, thái phó nguyện ý dâng biểu thỉnh cầu Hoàng Thượng ngự chỉ tứ hôn!”
Tiết Trạm bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách....”
Khó trách Từ thái phó sẽ tiến cử Từ Trường Lâm, nguyên bản là ở đây!