9527

Chương 20

'RÕ RÀNG LÀ NGÂM EM ẤY!'


Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Nhiệt độ của điều hòa để rất thấp, nhưng cửa sổ mở nên hầu như không cảm nhận được sự mát mẻ.
Kiều Mộ châm xong cho Ngân Kiều thì mình mẩy đã mướt mồ hôi, quần áo dấp dính dán vào lưng, thật khó chịu.
Ngân Kiều nằm nhoài trên sô pha, hai tay chống nửa người, xem TV. Bầu không khí yên lặng lạ lùng.
Giả bộ xem giờ, Kiều Mộ nhìn kĩ một lượt, rồi thu lại tầm mắt tiếp tục để ý những thay đổi của kim châm trên cơ thể Ngân Kiều. Căn hộ này hẳn là đã lâu không có người ở, dù mở cửa sổ và bật điều hòa, song mùi mốc và mùi bụi khô nhàn nhạt trong không khí vẫn chẳng chịu tan đi.
Sàn gỗ có vẻ cũng chưa kịp lau chùi, phòng khách bên này lộn xộn những dấu chân, hành lang bên kia vẫn phủ một lớp bụi, chứng tỏ không có ai đi qua.
Nói cách khác, Tiêu Trì chưa về nhà, trừ phi họ có thể chịu được cái nóng, không bật điều hòa, và 'làm việc' một đêm trên sô pha.
5 phút trôi qua, Ngân Kiều cho nhỏ tiếng TV, ngoảnh đầu tán gẫu với Kiều Mộ: "Bác sĩ Kiều, quan hệ của chị với anh Mạnh tốt lắm à? Tôi hay nghe anh ấy nhắc đến chị."
"Chúng tôi là sư huynh, sư muội." Kiều Mộ hờ hững đáp.
"Hèn gì." Ngân Kiều như vỡ lẽ, lại nói: "Anh ấy rất thích chị thì phải. Album ảnh thời Đại học gần như toàn ảnh chụp chị, luận văn tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng viết về chị."
Kiều Mộ nhếch mày: "Tôi biết."
Ngân Kiều chớp mắt, cạn từ, hồi lâu mới hỏi tiếp: "Anh ấy từng thổ lộ với chị chưa?"
Kiều Mộ rũ mi, xoay xoay kim trên người Ngân Kiều, đáy mắt xẹt qua ánh cười: "Cô có hứng thú với anh ta hay là yêu thầm?"
Ngân Kiều sặc nước bọt, "Đều không phải."
"Tôi không phải tình địch của cô. Tình địch giả tưởng cũng không phải nốt." Bằng giọng điệu bâng quơ, Kiều Mộ lật tẩy dụng ý mà cô ta mời mình tới: "Ngoài ra, anh ấy không biết cô hẹn tôi đến nhà anh ấy, tôi nói đúng chứ?"
Ngân Kiều kinh ngạc, trong mắt tăng thêm vẻ tán thưởng: "Chị làm bác sĩ uổng quá!"
"Khen tôi à?" Kiều Mộ nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu chậm rãi rút kim. "Cô cũng khá lắm. Tuy nhiên hơi ngốc, hoặc giả thật sự có gì với anh ta nên mới mắc lừa. Khiến cô nhọc công sắp đặt thế này, thật áy náy."
"Cũng không nhọc công lắm!" Nụ cười của Ngân Kiều tắt ngúm, cô ta thoáng xấu hổ.
Kiều Mộ 'ừm' một tiếng, thong thả mở hòm thuốc, cất kim và nói: "Nếu là tôi, tôi sẽ kéo dài 5 phút nữa, như vậy Tiêu Trì vào đến cửa một cái là vừa vặn chạm mặt. Tiếc rằng cô đã chột dạ."
Ngân Kiều đứng dậy, siết chặt nắm tay, nét mặt vẫn bình tĩnh như thường: "Sao chị thấy được?"
Đóng hòm thuốc, Kiều Mộ xách lấy và đứng lên, ung dung nhìn thẳng vào mắt Ngân Kiều, duỗi tay chọc vào ngực trái của cô ta: "Chỗ này đập nhanh quá!"
Lực trên ngón tay không nhẹ, Ngân Kiều ôm ngực lùi lại theo phản xạ. Trong đầu cô ta hệt có thứ gì đó ầm ầm nổ tung.
Xuống lầu, đúng lúc Tiêu Trì ra khỏi xe, thời gian vừa khéo. Anh xách cái túi bảo vệ môi trường, hình như mới mua đồ từ siêu thị về.
Kiều Mộ thản nhiên khẽ gật đầu với anh, đoạn quay người đi lấy xe.
Tiêu Trì nhíu mày, gọi cô lại: "Kiều Mộ."
"Hửm." Kiều Mộ đáp lời, đặt hòm thuốc vào ghế phụ.
Anh bước tới, vô thức liếc lên lầu. Ban sáng Ngân Kiều cầm chìa khóa của anh bảo rằng không đi siêu thị mua đồ cùng họ, ngủ bù một giấc trước đã.
Trong lòng Tiêu Trì dâng lên dự cảm không lành, anh cau mày, ngăn động tác đóng cửa xe của Kiều Mộ lại: "Vào nhà ngồi một lát!"
Kiều Mộ đẩy anh ra. Lên xe, hạ cửa sổ, cô ngẩng mặt, ánh mắt ngẫm ngợi: "Làm... gì?"
Dứt lời, cô nổ máy, quẳng lại cho anh đám khói bụi, phóng vèo đi.
Hai đầu lông mày Tiêu Trì đè thấp, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì xe của Quan Công về đến nơi. Mấy người xuống xe, cười hi hi ha ha vây tới.
"Xe ban nãy chạy ra là bác sĩ Kiều à?" Quan Công thấy anh đứng yên như cọc gỗ thì mí mắt nhảy nhảy.
Tiêu Trì không hé môi, đầu lưỡi cuộn lại theo bản năng quét qua hàm dưới. Anh nheo mắt dõi theo xe của Kiều Mộ đang khuất dần.
Làm... gì?
Quan Công đưa cho Tiêu Trì một điếu thuốc, chính gã cũng châm một điếu.
Rít một hơi, nom Tiêu Trì vẫn là bộ dạng ấy, Quan Công hiểu rằng Kiều Mộ đúng thật đã đến đây, không khéo còn lên lầu, vào nhà anh và bắt gặp Ngân Kiều ấy chứ...
"Hèm..." Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Quan Công sán đến châm thuốc hộ Tiêu Trì, "Khi phụ nữ đối phó với tình địch toàn là Holmes hết đấy. Hơn nữa thủ đoạn còn đạt tới trình độ đỉnh cao á. Tôi chưa nói gì hết nhá, ông hỏi Tam Nhi ấy."
"Tình địch gì?" Rốt cuộc Tiêu Trì cũng có phản ứng.
Quan Công nhả khói thuốc, huých anh một phát, "Kiều Mộ vô duyên vô cớ đến chung cư làm gì? Chẳng lẽ có ai mời cô ấy?"
Hôm đó, Ngân Kiều sống chết đòi theo tới Nhân Tế Đường, té ra cô ta đã sớm biết Tiêu Trì khác thường, còn điều tra cả Kiều Mộ.
Thế này... quá đáng rồi đây.
Mấy người bọn Tam Nhi cũng hùa theo, tên nào cũng mang vẻ mặt hóng hớt không màng việc lớn. Trong cục đều biết Ngân Kiều thích Tiêu Trì, cô ta thề rằng ngoài anh sẽ không gả cho ai khác, một mực tự cho mình là bạn gái của anh.
Tiêu Trì hơi một rít thuốc, vác bộ mặt rét căm lên lầu.
Mở cửa, Ngân Kiều đã ăn mặc chỉnh tề, đang quét dọn phòng khách, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Đứng ở cửa, Tiêu Trì ngửi rõ trong không khí một mùi hương nhè nhẹ đến nỗi rất khó phát hiện, đáy mắt sắp sửa nổi mưa giông: "Tôi cho cô thể diện rồi nhỉ?"
Ngân Kiều bỗng ngừng động tác trên tay, da đầu râm ran nóng lên: "Ý anh là sao?"
Tiêu Trì nhìn cô ta trong giây lát, ánh mắt sẫm lại, hệt một con sói. Rồi, quẳng cái túi xuống, anh quay đầu đi luôn.
Quan Công và bọn Tam Nhi đứng ở cửa nhìn nhau, lại nhìn sang Ngân Kiều, chẳng ai đuổi theo Tiêu Trì. Hôm nay là ngày giỗ của bố anh, có thể khiến anh nổi giận thế này, Ngân Kiều cũng được đó.
"Các anh nhìn cái kiểu gì đấy?" Ngân Kiều vênh cằm, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Nói cho rõ ràng!"
"Cô bảo chúng tôi nói gì thì tốt cho cô đây?" Quan Công dựa vào tủ giày, hai mắt sáng như ngọn đuốc: "Cô muốn bày trò, chúng tôi cũng không cản cô. Có điều phải chọn ngày! Hôm này là ngày giỗ của bố Tiêu Trì.'
"Vết thương cũ của tôi tái phát, mời bác sĩ đến xem cũng không được sao?" Ngân Kiều vẫn mạnh miệng.
Quan Công sờ sờ mũi, quay đầu trao đổi bằng ánh mắt với bọn Tam Nhi, sau đấy thủng thẳng chìa tay: "Trả chìa khóa đây. Theo vụ án này hay không, tự liệu mà làm."
Mặt Ngân Kiều biến sắc: "Anh nói gì?"
"Tự nghĩ đi!" Dứt lời, để ý thấy chìa khóa ở trên tủ giày, Quan Công liền cầm lấy, xoay lưng rời khỏi căn hộ.
Bọn Tam Nhi cũng nhìn Ngân Kiều với ánh mắt cảm thông, rồi quay gót xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân trong hành lang xa dần, nghe thấy tiếng nổ máy xe rời đi, bả vai Ngân Kiều tức thì sụp xuống, cô ta ném cây lau nhà, rệu rã ngồi lên sô pha.
Cô ta bắt đầu theo đuổi Tiêu Trì từ trong trường cảnh sát, theo đuổi đến tận bây giờ, chẳng dễ gì có thể sánh vai cùng anh. Cô ta ngỡ rằng anh chắc chắn sẽ nhận ra sự tốt đẹp của mình, ai ngờ đột nhiên chui ra một cô nàng Kiều Mộ.
Cô ta ra oai phủ đầu không thành, trái lại bị thua một trận, còn bị Kiều Mộ tập kích trúng ngực.
Vứt hết mặt mũi đến tận Thái Bình Dương rồi... May mắn duy nhất, Tiêu Trì chẳng qua là nhiệt tình đơn phương, Kiều Mộ thì chẳng hề có ý gì.
Tiêu Trì lái xe đến nghĩa trang. Anh tắt máy, tay trái che lên mắt, ngây ngốc ngồi lặng im trên xe.
Đã rất lâu không có loại cảm giác tắc nghẹt trong lòng, lần trước là năm ấy gặp được Kiều Mộ.
Anh và đồng nghiệp vượt ngàn dặm truy bắt nghi phạm, hai ngày hai đêm không chợp mắt, hôm tìm được người lại nhận được tin cha hi sinh, dẫn đến chuyện anh phán đoán sai trong tình huống Kiều Mộ bị bắt làm con tin. Nếu không phải cô kịp thời đoạt đi khẩu súng của anh, có lẽ anh đã bị ra khỏi nghành vì giết nhầm người vô tội, thậm chí còn lâm vào cảnh ngục tù.
Lúc cô trả lại khẩu súng, thực ra hai tay cô run lẩy bẩy, nhưng trên mặt cô điềm tĩnh vô cùng. Cô nói: "Trông coi súng của anh cho tốt. Sinh mệnh của mỗi người chỉ có một mà thôi."
Anh vẫn luôn nhớ câu này. Thoạt đầu chính là chơi xấu cô, muốn xem bộ dạng cuống quýt của cô, hiện tại hình như đã thay đổi...
Cuối tuần trôi qua, Kiều Mộ nhận được điện thoại thông báo phỏng vấn của bệnh viện Đông y, đợi làm xong thủ tục nhận chức đã là một tuần sau
Đoán chừng Tiêu Trì cũng bận, ngoài việc cố định vào mỗi sáng gửi cho cô một tấm ảnh chụp, thì không gọi lấy một cú điện thoại, cũng chẳng tới phòng thuốc.
Không trả lời, cũng không xóa khỏi danh sách bạn bè, cô coi như không biết.
Chiều thứ Sáu, Mạnh Trường Phong được dịp rảnh rỗi, để cảm ơn sự tiến cử của anh ta, Kiều Mộ hẹn anh ta cùng ăn bữa tối.
Địa điểm là do cô chọn, nhà hàng Hoài Dương nổi tiếng với những món ngon.
Xuống xe lên lầu, Mạnh Trường Phong nom sắc mặt cô không tốt lắm nên không khỏi quan tâm: "Em thích ứng được với công việc ở bệnh viện chưa?"
"Có gì mà thích ứng với không thích ứng, lại chẳng phải lần đầu tiên đi làm." Giọng điệu Kiều Mộ bình thản, đáy mắt đượm ý cười.
Chăm chú nhìn cô một chốc, Mạnh Trường Phong lắc đầu tự giễu: "Anh quên mất, lúc em ở nước ngoài chả khác gì siêu nhân. Lần nào đọc status của em, anh cũng hãi hùng."
"Khen em à." Kiều Mộ né tránh ánh mắt của anh ta, lặng lẽ tăng nhanh bước chân.
Quy mô nơi này không rộng bằng Phẩm Thúy Trai, tuy nhiên khung cảnh cũng rất được. Ngồi vào bàn, Kiều Mộ gọi món, sau đấy đưa máy tính bảng để Mạnh Trường Phong chọn.
Anh ta lật thực đơn, thuận miệng nói: "Mai em rảnh không? Mấy bạn học ở Lâm Châu hẹn lái xe đi ngâm suối nước nóng."
"Em muốn đi đấy, tiếc rằng không có thời gian. Cuối tuần, phòng khám có mỗi mình ông nội, ông bận không xoay xở được ấy." Kiều Mộ nghiêng đầu, trong tầm mắt bất ngờ thêm một bóng hình quen thuộc. Cô không kìm nổi, liền ngoảnh đầu, nhàn nhã nhìn về phía kia.
Quen thấy bộ dạng lôi tha lôi thôi không đứng đắn của Tiêu Trì, đột nhiên trông thấy dáng vẻ anh thế này, Kiều Mộ thoáng ngẩn người.
Chỗ ngồi rất gần, Tiêu Trì đứng đó nói chuyện với nhân viên phục vụ. Anh vận một bộ vest màu xám, được là cực kỳ phẳng phiu và vừa vặn, tôn vóc dáng của anh càng thon gọn, cao ráo hơn.
Trên mặt cũng thêm cặp kính gọng vàng, thu bớt cái vẻ lưu mạnh, vết sẹo bằng nửa ngón tay dưới cằm không hề khiến người ta cảm thấy thừa thãi, ngược lại tăng thêm mùi vị gợi cảm chẳng thể diễn tả bằng lời.
Tiêu Trì cũng đã thấy cô. Anh nhìn thẳng sang, nét mặt hờ hững, đôi con ngươi đen nhánh giấu sau gọng kính, không nhìn ra được cảm xúc.
Ánh mắt của Kiều Mộ lướt qua mặt Tiêu Trì, rơi trên người Ngân Kiều đang bên cạnh anh, khóe môi cô cong lên.
Không khéo, Kiều Huy lại gọi điện thoại tới. Nghe máy nói được vài câu thì Kiều Mộ đứng dậy vào phòng vệ sinh.
Cô vừa rời bước, Tiêu Trì lập tức cụp mắt, quay lại trừng Ngân Kiều một cái tỏ ý cảnh cáo, rồi thong thả sải bước về phía phòng vệ sinh.
Kiều Mộ xác nhận chuyến bay Kiều Huy trở về với anh ấy xong, bèn cúp máy. Nghe thấy hành lang có tiếng bước chân truyền tới, cô thản nhiên đi ra.
Tiêu Trì dựa vào tường, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt lạnh lẽo, đường nét đậm sâu.
Khi Kiều Mộ đi qua, Tiêu Trì bất thình lình tóm lấy cánh tay cô, kéo vào gian phòng vệ sinh nam cuối cùng còn trống ở ngay cạnh. Anh ấn mạnh cô lên tường, đóng cửa lại: "Hắn ta hẹn em đi đâu?"
"Ngâm suối nước nóng." Kiều Mộ ngẩng mặt, đôi mắt trong veo sáng như sao Trời.
"Rõ ràng là muốn ngâm em ấy!" Tiêu Trì cúi đầu, ghé sát tai cô. Anh nghiến răng tức tối: "Trả anh 5 phút trước đã!"
Sống lưng Kiều Mộ cứng ngắc, chưa kịp có động tác gì, hai tay cô đã bị anh bẻ quặt ra đằng sau.

Bình Luận (0)
Comment