A Khinh

Chương 15

Đường phố kinh thành, đồ ăn ngon thực sự là vô cùng vô cùng nhiều……

Lại có nhiều món gà được chế biến khác nhau…..

Gà rán bơ, gà lạnh thái lát, gà quay, gà chiên giòn,…..

Ngoài ra còn có nhiều loại đồ ăn vặt kể không hết tên, Thành Bái xách túi thức ăn đến mỏi nhừ, cuối cùng hắn phát hiện được một việc.

“Thì ra Ly huynh thích ăn mặn.”

A Khinh trong gùi sách ừ một tiếng.

Vì đi dạo hơi xa nên Thành Bái không tìm được đường trở về, hắn hỏi thăm người đi đường nhưng nào ngờ người ta cũng không quen thuộc kinh thành, lại còn vô cùng nhiệt tình chỉ phương hướng sai cho hắn. Sau đó, hắn càng đi thì càng cảm thấy đường hẻo lánh, Thành Bái muốn đi ra đường khác, hắn mày mò theo con đường nhỏ ngoằn nghèo nhưng lại đi tới một nơi vô cùng hoang vắng, phía trước cũng không còn đường đi.

Thành Bái quan sát một chút, hình như là một tòa phế trạch. Người làm quan ở kinh thành vận số thất thường, bình thường còn đang gấm tím vinh quang, hương xa bảo mã, một khắc sau đã trở thành du hồn vất vưởng ngoài biên cương viễn xứ hoặc là làm khất cái xin ăn. Người trong kinh thành đa số mê tín bói toán phong thủy, vì thế mà nhà bỏ hoang đặc biệt nhiều.

Tòa viện trạch này rất lớn, bọn họ đứng bên ngoài bức tường sau hậu viện của căn nhà, tường đã sụp gần hết, Thành Bái nhìn vào trong thấy cỏ mọc um tùm khắp mọi nơi, có một vài khóm cúc nở rộ, màu trắng thuần tinh khiết, màu vàng óng ánh, còn có cả màu tím, trông như hoa văn rực rỡ dệt trên tấm vải rách nát vậy, một loại xinh đẹp mới lạ. Trong vườn còn có một tiểu đình.

Thành Bái liền thương lượng với A Khinh: “Ly huynh, hay là chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát nhé.”

A Khinh cảm thấy bốn phía không có gì nguy hiểm, y ở trong gùi sách vẫy vẫy đuôi chứng tỏ mình đồng ý.

Thành Bái chui qua lỗ hổng trên tường đi vào trong khu vườn, có lẽ chủ nhân ngày trước của nơi này chăm chút hậu hoa viên vô cùng kĩ càng, bởi thế nên mặc dù phủ trạch tan hoang từ lâu nhưng cũng chỉ là góc tường đổ nát và cỏ dại mọc khắp nơi, bên trong vẫn giữ được nét u tĩnh thanh nhã.

Nhiều loài cây Thành Bái không biết tên, lá như ráng mây chiều, cạnh đình có một cái ao cá chép đã khô cằn, lá khô lấp kín đáy ao, nhìn cũng có vài phần ý thu ở Ứng Hòa.

Thành Bái vào đình, A Khinh từ trong gùi nhảy ra, một người một hồ cùng ngắm cảnh thu ăn uống no say. Thành Bái cảm thấy mình no đến mức không thể cục cựa nổi, hắn giúp A Khinh xoa xoa cái bụng căng tròn, cũng nhẹ xoa cho mình, một lúc sau, Thành Bái và A Khinh đồng thời cùng há miệng: “Ợ…..”

Thành Bái không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng gãi gãi lông tơ sau tai của A Khinh.

“Một đời người, có cơm canh no bụng, có quần áo chống giá lạnh mùa đông, có mái nhà che mưa chắn gió thì đã thỏa mãn rồi.”

A Khinh run run lỗ tai ngẩng đầu nhìn hắn.

Thành Bái nhìn ra ngoài đình: “Kỳ thực ta từng nghĩ rằng bản thân mình có thích hợp thi cử rồi làm quan hay không. Ta không có hoài bão gì lớn, nếu may mắn trúng tuyển thì cũng sẽ là một vị quan không tốt. Hơn nữa làm quan rất nguy hiểm, nói không chừng sơ ý một chút thì….”

A Khinh ngồi thẳng người, gật đầu.

Thành Bái nói tiếp: “Thế nhưng ta lại rất muốn mình đề danh bảng vàng. Từ nhỏ đến lớn chỉ có chuyện học hành là ta làm tốt nhất. Những lúc đi học ta mới thực sự vui vẻ vì không lây xui xẻo cho bất cứ ai. Nếu đã đọc sách, ta muốn mình làm điều gì đó có ích cho người khác. Ta có thể giống như những người khác, có thể hiếu kính tổ phụ và cha mình, cuộc đời này vỏn vẹn cũng chỉ có một mong ước lớn lao ấy thôi. Ly huynh huynh là hồ tiên, có thể cười ta là con người tầm thường dung tục, đuổi theo những việc tầm thường không chí hướng. Vài chục năm trôi qua đối với huynh cũng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng với ta lại là một kiếp phàm nhân. Được sinh ra là con người nên ta muốn sống thật tốt ở kiếp này. Ly huynh huynh sẽ không coi thường ta chứ.”

Mắt A Khinh lóe lên, nhảy xuống nằm trên đầu gối của Thành Bái.

Thành Bái nhẹ nhàng vỗ về lớp da mềm mại của y.

Đại trưởng lão nói, chờ A Khinh khôi phục sẽ đón y trở về.

Hẳn là sẽ rất nhanh…..

Thành Bái không muốn suy nghĩ tới chuyện này. Vừa ở với nhau mấy ngày, A Khinh đã trở thành người thân thiết nhất trong cuộc đời của hắn.

Nhưng với A Khinh mà nói, hắn cũng chỉ là một con người ngẫu nhiên tương ngộ, tựa như chiếc lá trên cành rơi xuống đất.

Nếu như rời đi, liệu kiếp này còn có thể gặp lại?

Nửa đêm A Khinh chui khỏi chăn, nhảy xuống đất lặng lẽ ra khỏi phòng.

Vầng trăng khuyết cô độc, vì sao trời lấp lánh, vẫn đẹp như hôm qua không hề thay đổi.

“A Khinh, cha ta đã vào triều làm quan, kết quả khoa thi đúng y như dự liệu. Đây vốn là chuyện tầm thường của con người, ngươi lớn thêm chút nữa thì sẽ rõ mọi thứ.”

“Người sinh ta nuôi ta là phụ mẫu. Ta đã là con của Ly gia, đương nhiên cùng Ly gia không rời.”

“Nếu có kiếp sau, nguyện vô lo vô nghĩ, chỉ mong tự do tự tại tiêu dao sơn thủy. Nhưng sống trên nhân thế này, làm sao có thể không huyết mạch không thân quyến, vô dục niệm tham si. Chỉ nguyện kiếp sau sinh làm núi đá cỏ cây thôi, hoặc giống như hồ ly ngươi vậy, có thể tự tại nơi núi rừng.”

……

“Từ nhỏ đến lớn chỉ có chuyện học hành là ta làm tốt nhất. Những lúc đi học ta mới thực sự vui vẻ vì không lây xui xẻo cho bất cứ ai. Nếu đã đọc sách, ta muốn mình làm điều gì đó có ích cho người khác. Ta có thể giống như những người khác, có thể hiếu kính tổ phụ và cha mình, cuộc đời này vỏn vẹn cũng chỉ có một mong ước lớn lao ấy thôi.”

“Được sinh ra là con người nên ta muốn sống thật tốt ở kiếp này.”

…..

Hồ ly đứng bất động thật lâu dưới ánh trăng, y leo lên trên cây đại thụ, từ trong ổ chim tha ra hai quyển sách, rồi tung người nhảy xuống mặt đất quay về phòng ngủ, cả người y chợt lóe sáng hóa hình thành một huyền y thiếu niên, y đứng bên giường nhìn Thành Bái đang ngủ say, một lát sau nhẹ nhàng đem cuốn sách vẫn còn động sương thu mát lạnh đặt bên gối đầu của hắn, sau đó biến lại thành hồ ly chui vào chăn ấm.
Bình Luận (0)
Comment