A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 101


Liên lạc!
Mấy giảng viên nữ bị hành động lật bàn của A Kiều làm cho hoảng sợ, tới đây nghe giảng vốn đều là phụ nữ hiền lành, mục tiêu của bọn họ cũng chính là những người từ bốn mươi tuổi trở lên này.
Những người này đa phần bị cuộc sống mài cong eo, kính tổ tông, học truyền thống, nghe những học viên đó kể chuyện cuộc sống của bọn họ thay đổi như thế nào sau khi tin tưởng những thứ này khiến bọn họ cảm thấy đời mình vẫn còn hy vọng.
Trong lòng giảng viên, đám thiếu nữ phản nghịch giống A Kiều và Trịnh An Ni đáng phải bị đưa thẳng tới chỗ dành cho những học sinh nghiện mạng, bên kia cái gì cũng xử lý được, đảm bảo có thể khiến hai đứa này ngoan ngoãn mới thôi.
Bởi A Kiều và Trịnh An Ni cùng quấy rối, hai cô bị giảng viên “mời” riêng ra ngoài, đưa bọn họ tới một tòa nhà dạy học khác, tham quan lớp tiên tiến.
Ba mươi mấy cô bé từ bảy tám tuổi đến mười hai mười ba tuổi quỳ gối trong phòng học nghe giảng bài.
Giảng viên là một người đàn ông trung niên, mặc đồ thời Đường, ngồi phía trên, nói với ba mươi mấy đứa trẻ: “Mắc bệnh ung thư là do bất hiếu, gặp bệnh nặng cũng là do bất hiếu, nếu các con đều có hiếu với cha mẹ, không chỉ có cha mẹ các con không mắc bệnh ung thư, chính bản thân các con cũng sẽ không bị bệnh.”
Nói rồi ông ta chiếu một đoạn phim, trong phim quay rất nhiều đứa trẻ tầm tuổi này, bọn trẻ mở to đôi mắt ngây thơ ngơ ngác, nhìn chằm chằm ống kính, run run nói ra mình đã nghịch ngợm, gây sự, bất hiếu ra sao.
Trong đó, đứa trẻ lớn nhất cũng tầm tuổi A Kiều.
Sau đó, giảng viên lại gọi một học viên nữ mặc sườn xám lên bục giảng, học viên nữ than thở khóc lóc: “Trong miệng tôi lở loét, buổi tối mất ngủ, bị bệnh hơn nửa năm, từng đi khám vô số bác sĩ nhưng vẫn không có cách nào chữa khỏi.

Từ sau khi nghe hết khóa học của thầy Đinh, tôi về nhà liền dập đầu rửa chân cho cha mẹ, ngày nào cũng quỳ lạy cha mẹ.”
Học viên nữ nói, giọng nghẹn ngào, thầy Đinh vỗ nhẹ lưng học viên: “Sau đó thì sao? Con có khỏi bệnh không?”
“Đến ngày thứ ba, bệnh của mình không thuốc mà khỏi, hiện giờ ngày nào mình cũng hiếu kính cha mẹ, phụng dưỡng cha mẹ, nghe lời chồng, không có bệnh tật nào nữa cả.”
A Kiều nhét điện thoại vào tay Trịnh An Ni: “Nhanh nhanh, mau quay lại.”
Trịnh An Ni bị không khí nhiệt tình của đám người này làm cho kinh hãi, cô nàng trợn mắt há mồm nhìn đám người này, bọn họ nghe vậy liền bật khóc, vậy mà những đứa trẻ lại còn nghiêm túc nghe giảng đến thế, kết thúc bài học, tất cả mọi người khóc ầm cả lên.
Trịnh An Ni vừa quay vừa nói: “Bọn họ có phải điên hết rồi không?”
Các cô bé mỗi người bưng một chậu nước rửa chân, mời cha mẹ mình ngồi xuống, bắt đầu rửa chân cho cha mẹ.
Trịnh An Ni vừa quay vừa nghiến răng, rửa chân kể ra cũng chẳng có gì, khi còn nhỏ mẹ cũng bảo cô nàng rửa chân, nhưng không rửa chân cho cha mẹ, không hỏi thăm cha mẹ ngày hai lần thì thôi, làm gì có cha mẹ nào bảo trẻ con không nghe lời thì sẽ bị bệnh ung thư.

Đó toàn là nói linh tinh bịa đặt.
Cái nghi thức rửa chân này cuối cùng cũng kết thúc, cha mẹ và con cái ôm nhau khóc ầm lên, cuối cùng những đứa trẻ đó xếp hàng đi ra ngoài, cha mẹ bị giữ lại để nói chuyện, thể hiện những điều tâm đắc được trải nghiệm qua khóa học này.
“Con tôi lớn thế rồi mà vẫn chưa từng có hiếu với tôi như thế.”
“Nếu nhờ học truyền thống, giờ con bé còn đang tranh cãi với tôi chuyện theo đuổi ngôi sao kia kìa, tôi tới lần thứ mười rồi đó.

Chính là Hồng Mông nữ học đã trả lại cho tôi một đứa con gái hoàn toàn mới.”
Nghe nói xong, lao công bảo A Kiều và Trịnh An Ni ra ngoài.

A Kiều vung tay lên, lao công quay đầu đi luôn, những người còn lại trong phòng không ai nhìn thấy cô và Trịnh An Ni.
Quả nhiên không nằm ngoài suy nghĩ của cô, giảng viên nữ lấy một quyển quyên tiền mỏng ra, bắt đầu kể lể những khó khăn gian khổ trong chuyện quản lý trường học, rồi nói tiếp chuyện bọn họ đã lấy được thành tích tốt ở những nơi khác nhau, hy vọng có thể cống hiến một chút cho toàn xã hội.
Có rất nhiều phụ huynh nhận lấy bút, viết mức tiền mà mình muốn quyên góp lên quyển sổ kia.
Thảo nào đuổi bọn họ ra ngoài!
Trịnh An Ni khẽ thở dài một tiếng, A Kiều lập tức bịt miệng cô nàng lại, hai người lén chạy ra ngoài.

A Kiều định gửi video cho Hạng Vân Độc, phát hiện ra chỗ này không có tín hiệu.
Hai người lao công tìm được bọn họ, thấy hai người họ đang đi bộ trong khu dạy học thì chẳng còn khách khí gì nữa, mọi người đi ăn trưa hết rồi, họ đưa hai cô tới phòng hối lỗi, để hai người ở trong đó yên lặng suy nghĩ tự xem xét lại bản thân, khi nào hiểu ra thì khi đó mới được đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Trịnh An Ni đã không chịu đựng được nổi nữa, cô nàng văng tục cả một tràng: “Tao *** mày ***, muốn *** ***”
Bụng thì đói, người thì mệt, vừa đặt mông xuống băng ghế dài trong phòng đã bật khóc rấm rứt.
“Ăn đi ăn đi.” A Kiều lấy một hộp bánh sandwich kẹp phô mai, một lon Coca từ trong ba lô ra, ngoài ra còn có cả một túi xúc xích lớn.
Học viên bên ngoài mà muốn ăn cơm thì còn phải đi lao động trước, lau sàn nhà, chà cửa sổ, cọ WC, vừa quét dọn vừa nói như thế này là để tích đức, chỗ lau dọn càng bẩn càng tích được nhiều đức, lúc bọn họ vừa tới đây, WC còn có mấy người tranh nhau cọ.

Chẳng thà hai người họ ở trong phòng riêng ăn đồ ăn vặt còn hơn.
Trịnh An Ni nhìn chiếc ba lô nhỏ A Kiều đeo trên lưng, chỉ lớn bằng bàn tay, sao mà cho nhiều thứ vào đấy được thế chứ?
Nhưng mà kệ đi, cô nàng đói muốn chết rồi, mở bao gói ra là ăn luôn.
A Kiều thấy cô nàng ăn bèn đi tới một góc phòng tối, cô đưa tay, vỗ về cô bé đang rúc trong góc: “Tại sao em lại bị nhốt ở đây?”
Trịnh An Ni tay trái cầm một miếng bánh sandwich phô mai, tay phải cầm một cây xúc xích, đang ăn vui vẻ, nghe thấy câu này thì đến bánh cũng rơi xuống đất.
Làm gì… Làm gì có người đâu…
“A a a a a a a a” sau một tiếng thét dài chói tai, Trịnh An Ni đấm vào cửa: “Thả tôi ra a a a a a a a a.”
“Im ngay!” Ồn ào tới mức ma cũng phải đau đầu, A Kiều trừng mắt lườm Trịnh An Ni.
Cô bé kia vẫn quay mặt vào tường, làm sao cũng không chịu quay mặt ra.
Cả người Trịnh An Ni dán chặt vào cửa, cô nàng kêu la hồi lâu, cuối cùng cũng gọi được một lao công tới, bà ta mở cửa sổ nhỏ trên cao, “Xin kiềm chế, xin giữ im lặng cho.”
Bà ta nói rất lịch sự, nói xong bèn đóng cửa sổ lại.
A Kiều nghĩ ngợi một hồi, hỏi cô bé ma kia: “Bởi em im lặng quá, bị quên mất nên chết ở chỗ này sao?”
Trịnh An Ni đã sắp bị dọa cho sợ phát điên rồi.
Cuối cùng cô bé ma cũng quay đầu ra, thoạt nhìn cô bé mới có bảy tám tuổi, đưa cặp mắt vô tội nhìn A Kiều chăm chú, không phải cô bé không nói lời nào, miệng cô bé vẫn luôn lẩm bẩm.
A Kiều dỏng tai lên, nghe thấy cô bé dùng giọng khàn khàn nói: “Con phải hiếu thuận, con phải hiểu chuyện, con phải nghe lời.”
Vừa nói, cơ thể vừa lảo đảo.
A Kiều đứng dậy, cô muốn đi tìm chú cảnh sát của cô, phải báo cảnh sát.


Cô liếc nhìn về phía Trịnh An Ni, thấy cô nàng đang nhắm chặt mắt, rúc vào góc tường, đưa tay vỗ nhẹ cô nàng mấy cái.

Hóa ra Trịnh An Ni đã mơ mà thiếp đi.
A Kiều dùng sức gõ cửa, gọi được một người tới.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt bà ta qua cửa sổ nhỏ: “Mở cửa.”
Cửa mở ra, lao công kia hốt hoảng, A Kiều hỏi bà ta: “Chỗ này của các người đã từng có trẻ con chết rồi phải không?”
“Đúng rồi, có đứa con của một chị, bởi không nghe lời nên bị nhốt trong phòng tối, mọi người quên mất nó, tới trưa ngày hôm sau mới nhớ ra, đưa tới bệnh viện nhưng không kịp nữa rồi.”
Cô bé vốn đã bị sốt, nhưng mẹ cô bé tin rằng chỉ cần hiểu ra, hiếu thuận, bệnh sẽ tự khỏi, bởi vậy cô bé bị để lại trong phòng tối, vẫn liên tục lặp đi lặp lại những lời các cô giáo dạy, nói mãi nói mãi, giọng cũng khàn khàn.
Học viên kia rất tin tưởng rằng con mình không có hiếu nên mới bị bệnh, đây là hình phạt ông trời dành cho con gái mình, cũng là hình phạt mà ông trời dành cho bà ta.

Bởi bà ta không có hiếu với cha mẹ mình, vậy nên con gái bà ta cũng không có hiếu với bà ta.
A Kiều lại hỏi tiếp: “Chỗ nào có điện thoại?”
Người lao công chỉ chỉ lên tầng, văn phòng của hiệu trưởng Đinh.
Khu vực làm việc trên tầng có camera, A Kiều nổi ý xấu, cô khởi động tấm bát quái, tạo ra một ảo cảnh, trong đó có một cô bé, để cô bé làm mặt quỷ trước hết camera này đến camera khác.
“Ma nhỏ” chạy nhanh như bay, đi đi lại lại trên hành lang, hi hi ha ha.
A Kiều đập một cái vỡ cả khóa cửa, vào văn phòng, lấy cuốn sổ quyên tiền kia ra, tiện tay lật vào trang, dự kiến đã lên tới hơn một trăm vạn, không chỉ có tiền quyên góp của phụ huynh mà còn có tiền quyên góp của các nhân vật nổi tiếng trong xã hội.
A Kiều ôm cuốn sổ vào ngực, coi như bằng chứng, cứ mang cả đến cục cảnh sát đi.
Cô đang định ra ngoài đã nghe thấy trên cầu thang có người đi lên, A Kiều khép mắt lại, hình ảnh cầu thang liền tự động xuất hiện trước mắt cô, đó là người mặc bộ trang phục thời Đường, đầu hói một nửa, hiệu trưởng Đinh.
Ông ta lại vừa quyên được một số tiền lớn, các học viên ăn chay, ông ta đi ăn uống no say, ợ lên một cái bước lên tầng, vừa rẽ sang đã nhìn thấy một đứa trẻ chạy đi chạy lại trên hành lang.
Ông ta mau chóng tỏ vẻ đường bệ, đang định răn dạy đứa trẻ này, chỗ này cũng không phải là chỗ muốn đi thì đi muốn đến thì đến, lại định mắng mấy bà lao công kia một trận nhưng lại nhìn thấy đứa trẻ ở đầu bên kia hành lang vụt một cái đã xuất hiện trước mặt ông ta.
A Kiều nhắm mắt, cô cực kỳ muốn đánh lão hói này một trận, nghĩ vậy cô bèn điều khiển con ma nhỏ trong ảo cảnh, khiến cô bé ngẩng đầu lên, cười quái dị chào: “Con chào thầy hiệu trưởng ạ!”
“Ầm” một tiêng, hiệu trưởng Đinh vừa nghe vậy đã ngã xuống đất, chân run lên bần bật.

Mới dọa một tí đã không chịu được rồi, vậy mà còn muốn làm những việc xấu xa này à? A Kiều nhìn số tiền trong sổ, cô không hiểu, có nhiều tiền như vậy, tại sao không quyên góp xây dựng trường tiểu học hy vọng chứ?
Rồi cô lại nghĩ sang Tiền Nhị, Tiền Nhị về nông thôn xây trường tiểu học cũng mấy ngày rồi, sao mà chẳng có tin tức gì chứ?
A Kiều mặc kệ hiệu trưởng Đinh nằm trên mặt đất, nhấc điện thoại bàn trong phòng lên, gọi thẳng cho Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc nhấc máy, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Ai thế?”
Hóa ra lúc anh nói chuyện với người khác, giọng nói nghiêm túc như vậy, A Kiều cười tủm tỉm: “Là bạn gái ngoan của anh đây! Bạn gái ngoan của anh muốn báo cảnh sát.”
Mặt mày Hạng Vân Độc trở nên ôn hòa trong nháy mắt, anh giữ chặt điện thoại: “Thế bạn gái ngoan của anh có thể trèo tường ra ngoài được không?”
“Anh tới rồi à?” A Kiều vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
“Là cấp trên của em, anh không thể dễ dàng lộ diện như thế được, anh sắp xếp cho em một liên lạc viên.” Hạng Vân Độc đi ra ngoài văn phòng, chơi trò chơi nằm vùng trinh sát với bạn gái ngoan của anh.
A Kiều đứng thẳng người, đột nhiên có cảm giác mình có sứ mệnh.
Hạng Vân Độc cử học trò nhỏ mới tới là Giang Manh tới cổng trường Hồng Mông nữ học giúp đỡ A Kiều.
A Kiều càng ngoan ngoãn, Hạng Vân Đọc lại càng không tin cô được.
Vừa tới cục cảnh sát, Hạng Vân Độc đã gọi Giang Manh tới: “Tôi có chuyện này cần cô làm.”
Mắt Giang Manh sáng bừng lên, tới đăng ký mấy ngày rồi mà cô toàn phải vùi đầu trong đống hồ sơ vụ án cũ, Hạng Vân Độc tuy là sư phụ của cô nhưng đến giờ vẫn chưa giao cho cô một nhiệm vụ nào, đây là nhiệm vụ đầu tiên anh giao.
Cô lập tức đứng thẳng: “Em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ, là việc gì thế ạ?”
“À… Tôi nhận được thông tin quần chúng tố cáo, Hồng Mông nữ học ở khu Tứ Bình, cô đi theo dõi một chút.”
“Vâng!” Đồng ý xong, Giang Mai lại hơi nghi hoặc: “Sư phụ, việc này chỉ có chúng ta làm thôi ạ?”
Hạng Vân Độc nhìn cô: “Em gái tôi ở bên trong.”
Giang Manh lập tức hiểu ra: “Biết rồi ạ, sư phụ, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc em gái anh thật tốt.” Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đi nằm vùng bên trong nhưng lại bị Hạng Vân Độc ngăn lại, bảo cô chỉ cần chờ bên ngoài.
Hạng Vân Độc có một loại dự cảm, A Kiều sẽ không sống ba ngày bình đạm như thế đâu.
A Kiều vừa trèo tường ra ngoài đã nhìn thấy xe của Hạng Vân Độc, cô gõ cửa sổ xe, mở cửa ngồi vào trong, Giang Manh hỏi: “Em chính là em gái sư phụ đúng không?”
A Kiều nhăn mày, trợn trừng mắt, tôi là sư nương của cô đây!.

Bình Luận (0)
Comment