A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 130


Thất tình rồi!
A Kiều nhìn chằm chằm tin tức trên TV, muốn nhìn kỹ xem mộ của mình trông ra sao nhưng hình ảnh chỉ lướt qua màn hình đã đến đoạn chuyên gia giới thiệu cuộc đời đời Trần A Kiều.
A Kiều nhíu mày, cuộc đời Trần A Kiều còn cần nghe các người nói sao, cô biết rõ hơn bất cứ ai.
Nhưng không ngờ những điều được nói trên TV cô đúng là không biết thật, trên sách sử không có thời gian cô sinh ra, họ liền nói cô lớn tuổi hơi Lưu Triệt rất nhiều, người già đương nhiên sẽ xấu, Lưu Triệt đương nhiên là không thích cô.
Sau họ lại nói sau khi Trần A Kiều bị phế đưa vào cung Trường Môn, Lưu Triệt nhớ tới dung mạo thời trẻ của cô, tìm được một người phụ nữ hoàn toàn giống cô…
“Nói bậy, đám nữ tử hạ tiện kia sao dám so sánh với ta!”
A Kiều tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Sở Phục nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cô, thấy cô tức giận như thế bèn nói với cô: “Nương nương, có cần phải giáo huấn kẻ này một chút không?”
Sở Phục giận dữ, sát khí dần dần ngưng tụ thành hình phía sau lưng.
Rồi chuyên gia sử học này lại nói Vũ Đế phế hậu là bởi Hoàng Hậu có tình yêu đồng tính.
Họ để vu nữ Sở Phục búi tóc kiểu nam, mặc đồ nam, cùng ngồi, cùng nằm, cùng ngủ với cô.
Chuyện này thì là thật, nhưng đó là vì thuật đồng tâm.
A Kiều mãi vẫn không hiểu được vì sao Lưu Triệt tự nhiên lại không thích cô nữa, cô tưởng đó là vì những phu nhân, mỹ nhân đó, vì thế đã nhờ Sở Phục thi triển pháp thuật giúp cô, hy vọng Lưu Triệt có thể toàn tâm toàn ý yêu cô.
Vận mệnh của Đại Hán khi ấy đang lên, vai vị thần Thiên Du và Dạ Du thường xuyên ở bên cạnh quân vương, Sở Phục rõ ràng hiểu biết trong lòng nhưng nàng ta vẫn mạo hiểm dùng thuật vu chung giúp cho A Kiều.
Dùng quần áo hằng ngày của Hán Vũ Đế, giả dạng thành hắn, chỉ tiếc lại bị người khác tố giác, thất bại trong gang tấc.
Suýt nữa thôi họ đã thành công để từ đó về sau trong mắt, trong lòng Lưu Triệt chỉ có mình A Kiều, không quan tâm đến những người phụ nữ khác nữa.
Tiếp theo đó, chuyên gia lại nói về Vệ Tử Phu và Lưu Cứ, so sánh họ với A Kiều.
Xác minh lại những điều đã được ghi lại về mị thuyết với đàn bà, nếu như Trần A Kiều thực sự muốn lấy mạng Lưu Triệt thì đã phải chết ngay khi ấy rồi, làm gì có chuyện được ở lại cung Trường Môn suốt quãng đời còn lại.
Chỉ phế cô, không giết chết cô đã là nhớ tình cũng.
Ban đầu A Kiều xem còn tức giận, đến đây thì không còn giận nữa, cô hỏi Sở Phục: “Hay là ta sai rồi?”
Nhiều năm như thế, cô vẫn luôn cảm thấy mình không sau, tha thiết cầu mong chồng mình chỉ yêu một mình mình thì có gì sai cơ chứ? Nhưng hiện giờ ngẫm lại đúng là cô sai rồi, giống như Chu Triết Hãn và Nhậm Giai Oánh, cưỡng cầu không được.
Sở Phục lập tức đáp: “Nương nương sai gì chứ, dù có sai cũng là kẻ phụ lòng kia sai.”
A Kiều lắc đầu: “Không đúng, là ta sai rồi.” Si tâm mà phó thác nhầm người là sai, đáng phải cắt đứng mà không cắt đứt là sai.
Sở Phục không nói một lời.

A Kiều đã chống cằm xem tiếp đoạn trích tiếp theo, đài truyền hình đã cắt một loạt phim ảnh về Trần A Kiều ra, lấy đoạn trích, suy đoán về cuộc đời cô.
Từ lúc hoàn dương tới nay, A Kiều cố tình không xem các phim truyền hình liên quan đến Lưu Triệt, giờ thì thấy hết rồi, bản thân mình trong đoạn trích không điêu ngoa tùy hứng thì cũng là ngu ngốc đần độn.
Theo cách nói của Trịnh An Ni, một đứa não tàn, A Kiều tức giận đến mức tim gan A Kiều cũng phát đau.
A Kiều nhìn chằm chằm màn hình TV, hận không thể chọc thủng màn hình, tức giận tới mức ngã người xuống sô pha, tiếng chuông báo trong di động vang lên mới nhớ tới hôm nay cô và Hạng Vân Độc có hẹn.
Cô tức giận đùng đùng bò dậy, về phòng thay quần áo.
Tức thì tức nhưng vẫn phải mặc đẹp, cô mặc một chiếc áo sơ mi bằng lụa mỏng phía trong, cổ áo thắt nơ bướm đưa tay ra áo bay bay như tiên nữ.


Bên ngoài là chiếc váy không tay, khoác áo khoác, để lộ cặp chân thẳng tắp.
Thực ra A Kiều căn bản không cảm thấy lạnh, mùa hè cô còn hơi ra mồ hôi, mùa đông cô chẳng có cảm giác gì cả.
Nhưng vì cái đẹp, cô đi đôi bốt cao gót, đứng trước gương ngắm trái ngắm phải, không có cô bạn gái nào đẹp được như cô đâu, Hạng Vân Độc nhất định là nhìn qua một cái là nhận ra cô ngay.
Cô mặc đẹp xong lại thấy hơi sờ sợ: “Sở Phục, ta có nên nói cho anh ấy không?”
Sở Phục đặt điện thoại và chìa khóa vào ba lô cho A Kiều, dâng lên trước mặt A Kiều: “Mặc nương nương định đoạt, dù thế nào đi chăng nữa, ta vẫn ở bên cạnh nương nương.”
A Kiều khụt khịt mũi, cô cực kỳ cảm động, từ dương gian đến âm phủ rồi lại đến dương gian, chỉ có Sở Phục luôn ở bên cạnh cô.
Cô hạ quyết tâm: “Được! Ta sẽ chuẩn bị nói cho anh ấy!”
Dù sao cũng sắp không giấu nổi nữa, nhỡ đâu anh xem thời sự thì sao? Anh thông minh như thế, chắc chắn có thể nghĩ tới ngay.
A Kiều quyết tâm đi tới tán cây ở khu vực thả đèn trời, bảy giờ là lúc nghi thức thắp đèn bắt đầu, cô không thể tới muộn được.

Lúc đi, cô nói với Sở Phục: “Hôm nay ngươi đừng đi theo ta.”
Sở Phục cúi người hành lễ: “Vâng.”
Hạng Vân Độc ra khỏi cục cảnh sát, vẫn dùng di động xem thời sự, còn tìm kiếm một chút thông tin về ngôi mộ cổ này trên mạng, sau khi lướt qua mấy tấm ảnh, anh nhìn thấy tượng hình người và đồ đạc chôn cùng thời nhà Hán.
Ngón tay anh khựng lại, tượng hình người này giống hệt như mấy cái trên cửa sổ của A Kiều.
Trời đã tối hẳn, hai bên đường lấp lánh đèn màu, Hạng Vân Độc dừng xe giữa giao lộ, nắm chặt tay lái, thất thần, chiếc hộp đỏ đặt trên giá đồng hồ đo, chiếc nhẫn hình trái tim trong đó sáng lóe lên.
Mãi đến khi chiếc xe phía sau bấm còi, Hạng Vân Độc mới hoàn hồn trở lại.
Xe từ từ đi tới chỗ thả đèn trời, anh bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên gặp cô.

Nếu như lần đầu tiên gặp mặt, những điểm không hợp với lẽ thường ở cô đã hiển hiện lên trước mắt, anh nhất định đã hoài nghi từ sớm.
Nhưng cô lại xuất hiện quá đúng thời điểm, đó là sau khi Hàn Cương chết, vụ án hoàn toàn không có manh mối.
Những chuyện hoàn toàn không có liên hệ khi ấy bỗng nối liền lại với nhau.
Những lời nửa thật nửa giả kia, đảo đi đảo lại trong đầu Hạng Vân Độc, ngay từ đầu cô chỉ có một nguyện vọng, nguyện vọng này đã được thực hiện từ lúc đi Tây Thị về.
Cô muốn một cái nhà vàng.
Thậm chí những lời cô dặn dò “hậu sự” cũng vang lên từng câu một bên tai Hạng Vân Độc.
Cô nói cô sẽ biết mất ngay, cô nói anh nhất định sẽ quên cô, cô nói cô không muốn ăn nến nữa.
Hạng Vân Độc dừng xe lại, có phải anh hẳn là nên giả bộ như không biết?
Bánh xe quay xem đèn trời được dựng ngay bờ sông.

Thời tiết tuy là lạnh nhưng bên bờ sông đã có rất nhiều người, đèn chăng rực rỡ trên lan can, nhìn từ xa lấp lánh liên hồi.
Đa phần tới đây đều là những cặp tình nhân trẻ, trời có lạnh cũng không tắt nổi lửa tình.
Dọc theo bờ sông có bày một loạt quầy bán đồ ăn vặt, trước quầy nào cũng chen chúc toàn người là người, có lạp xưởng chiên, thịt dê nướng, có khoai lang nướng và nước ngọt.
Gió trên mặt sông thổi càng lạnh, những hàng quán này càng buôn bán tốt.
Trịnh An Ni vẫn cứ tới xem hội đèn trời, cô nàng tới một mình.

Hôm đó, A Kiều thả một quả bom giữa hai người rồi đi luôn, mấy ngày liên tiếp Trịnh An Ni không dám liên lạc với Thẩm Hi, chỉ ở nhà liều mạng làm đề thi.
Mẹ Trịnh cảm động quá thể, nói với ba Trịnh: “Con gái chúng ta lớn thật rồi.”
Đúng là thay hình đổi dạng, mẹ Trịnh hận không thể đi thắp hương cảm tạ.
Chỉ có mình Trịnh An Ni biết, cái câu “Thích con gái thông minh” kia của Thẩm Hi đã kích thích cô nàng, từ giờ cô nàng sẽ nghiêm túc học tập, dù sao thì người được gọi là thông minh cũng đâu có nhiều.
Mấy ngày nay chẳng có tin tức gì của Thẩm Hi, rõ ràng là hai người đều có số của nhau, nhưng cậu chẳng nhắn nhủ gì hết.
Nói không chừng cậu lại đang rong chơi trong biển đề.

Trịnh An Ni sắp từ bỏ đến nơi rồi.

Thích oppa có thể chạy theo sau, đi concert.

Thích học bá, cô chẳng có cách nào.
Thực ra Thẩm Hi cũng không biết mình có thích Trịnh An Ni hay không, cậu không gặp được A Kiều cũng chẳng thấy có vấn đề gì, dù sao quay lại đi học là có thể gặp được.

Không gặp được Trịnh An Ni, trong lòng liền liên tục có cảm giác kì quái.
Nếu ngày mai cô nàng còn chưa liên hệ với cậu, cậu sẽ gọi điện thoại cho cô nàng, hỏi xem cô nàng làm bài thi có tốt không.
Buổi tối ngày hôm đó, Thẩm Hi tham gia tụ tập với bạn học, có người biết cậu thích người đứng đầu cả khối là Trần Kiều, kể tin đồn về Trần Kiều cho cậu nghe, cậu chẳng chút quan tâm, ngược lại còn hỏi thăm về Trịnh An Ni.
“Cậu còn chưa biết à, đó là một con bé đầu gấu, nữ sinh lớp bọn họ hình như là gọi An Thần ra, sau đó An Thần bị cô ta nhốt trong WC, ngày hôm sau không thấy đi học nữa, sau đó chuyển trường luôn cho thoát nạn đấy.”
Thẩm Hi ngơ người ra, Trịnh An Ni hoạt bát đáng yêu, cậu cảm thấy cô nàng còn đáng yêu hơn cả Trần Kiều, cơ bản Trần Kiều không thèm để mắt đến bất cứ kẻ nào.
“Sao có thể thế được?” Cậu không tin.
“Cậu đúng là một lòng một dạ học hành, lần ấy ầm ĩ lắm, cậu có muốn xem lại bài post lúc đó không.”
Mọi người đang hát, Thẩm Hi ngồi một mình bên cạnh, giở hết những post cũ đó ra xem lại một lượt.
Cậu nhịn mấy ngày, cuối cùng hôm nay quyết định tới tìm Trịnh An Ni, hỏi cô nàng một câu xem những chuyện này có phải là thật không, có phải cô nàng từng bắt nạt bạn học không.
Trịnh An Ni đứng ở bờ sông xoa xoa tay, nhận được điện thoại của Thẩm Hi, cậu nói: “Tớ tới rồi, cậu ở đâu?”
Trịnh An Ni sửng sốt, đến giọng nói của cô nàng cũng run rẩy, gửi vị trí cho cậu.

Nhìn Thẩm Hi đi về phía mình, móng tay cô nàng liên tục ấn vào lòng bàn tay, nhất định phải kiềm chế, nhất định không được cười!
Thẩm Hi đi tới trước mặt cô nàng.

Trịnh An Ni còn chưa ngẩng đầu lên cười chào hỏi cậu, cậu đã lấy hết can đảm: “Có phải cậu, có phải cậu từng nhốt bạn học trong WC không?”
Trịnh An Ni lập tức ngây người, hàm răng cô nàng run lên, cô nàng cứ tưởng rằng cô nàng đã nghiêm túc hối cải, chuyện này sẽ kết thúc, nhưng hóa ra là chưa kết thúc.
Cô nàng quay đầu chạy biến.


Đến lúc Thẩm Hi chợt phản ứng, cất bước đuổi theo thì cô nàng đã biến mất trong biển người.
Lúc A Kiều tới, dưới tán cây đã tấp nập toàn người.

Cô mua một ly trà sữa, vừa hút trà sữa trân châu vừa đợi Hạng Vân Độc.

Cô gọi cho anh.
Mất một lúc anh mới nhấc máy, giọng điệu vẫn vững chãi như trước đây: “Tới rồi à? Anh tới ngay đây.”
“Vâng.” A Kiều ngọt ngào đáp lapk một tiếng.
Cô đứng thì đứng nhưng lại thả thần thức ra, muốn nhìn xem hiện giờ cái lưới cô thả ra có thể rộng từng nào rồi.

Cô nhắm mắt lại, quay mặt về phía sông, phía sau lưng tựa như sinh ra vô số con mắt, cô có thể nhìn thấy từng chi tiết trên bờ sông.
Từ chỗ này, cô dõi về hướng bãi đỗ xe.
A Kiều nghiêng nghiêng đầu, cô thấy xe của Hạng Vân Độc, anh đang hút thuốc trong xe.
Đã từ lâu lắm rồi anh chưa hút thuốc.

A Kiều nhíu mày, ngoài cửa sổ xe đã có mấy đầu mẩu thuốc lá, anh đã ngồi đó lâu lắm rồi mà chưa tới.
Hạng Vân Độc mở di động ra, lại dùng di động tìm cái tin tức kia, lúc nói đến vu nữ Sở Phục, anh dừng lại một chút, thảo nào Sở Phục lại có địch ý mạnh mẽ với anh như vậy.
A Kiều ngẩn ra, anh biết rồi…
Ánh mắt lướt qua, Hạng Vân Độc nhíu mày thật chặt, anh ngước mắt lên trần xe, nhẹ nhàng thở dài, tiếng thở dài kia dường như vang lên bên tai A Kiều.
A Kiều còn nhìn thấy anh đưa tay khảy khảy chiếc nhẫn kim cương kia, hình trái tim, cô cố gắng lắm mới nhịn được, không nói cho Hạng Vân Độc rằng cô cực kỳ thích chiếc nhẫn này.
Cả trái tim đều như bị siết chặt, cô dường như lạnh cả người, liệu anh có tới không?
Hạng Vân Độc mở mắt ra, dập tắt thuốc, tắt tin tức trong di động đi, lấy nhẫn, đi ra khỏi xe, sập cửa đánh rầm một cái rồi đi thẳng về phía hội đèn trời.
A Kiều lại cong khóe môi, anh tới tìm cô, anh vẫn cứ tới tìm cô!
Hạng Vân Độc xuyên qua dòng người, đi một mạch về phía trước, nện bước kiên định về phía khu thả đèn trời.

Anh sẽ giả vờ như không biết chuyện này, giống như truyện cổ tích nọ, một khi thân phận của tiên nữ bị tiết lộ, tiên nữ sẽ bay đi mất.
Hạng Vân Độc càng tới gần, khóe môi A Kiều càng cong lên, cô mỉm cười chờ đợi.
Đột nhiên Hạng Vân Độc dừng bước, quay đầu chạy về phía sau.
Máu toàn thân A Kiều như bị đông lạnh, ly trà sữa trong tay rơi thẳng xuống mặt sông lạnh lẽo sâu thẳm, “Tõm” một tiếng, trái tim cô cũng rơi xuống theo.
A Kiều quay đầu chạy đi, gọi xe rời khỏi nơi này.

Về đến nhà, nhìn thấy Sở Phục, cô mới òa lên khóc: “Anh ấy biết rồi, anh ấy biết rồi, anh ấy chạy mất rồi.”
Sở Phục lập tức giận dữ: “Ta sẽ giết hắn!”
A Kiều khụt khịt mũi, lắc đầu: “Không được, ngươi không được chạm vào anh ấy.”
Sở Phục ngưng tụ sát khí.

Thấy A Kiều kiên định như thế, nàng ta bèn giả vờ đồng ý.


Đợi đến lúc cô không biết, nàng ta nhất định phải giết chết Hạng Vân Độc.
A Kiều đau lòng không chịu nổi, lần trước việc nên cắt đứt cô không cắt đứt, lần này cô sẽ không lại khiến người ta nhạo báng nữa, cô nói: “Sở Phục, sửa soạn đồ đạc đi, chúng ta đi.”
Sở Phục lập tức hành động, thị nữ tượng gốm thu dọn toàn bộ đồ đạc rồi hết tượng này đến tượng khác tự nhảy vào valise, “Cạch” một tiếng, valise đóng lại.
“Nương nương, chúng ta đi đâu đây?”
A Kiều cũng không biết cô muốn đi đâu.

Cô gọi điện cho Hồ Dao, không liên lạc được.

Cô lại nhớ đến bà Bạch Mỹ Lan, nhưng bà không còn là mẹ chồng tương lai của cô nữa, cô không thể than thở với bà.
Về phần Tiền Nhị và Trịnh An Ni, làm sao có thể làm đàn em tùy tùng chế giễu được.
Trời đất bao la, không chỗ để đi.
“Chúng ta đi Tây Thị, ta tự đi viếng mộ mình.” A Kiều xách chiếc valise lớn, ra khỏi cửa nhà Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc đi được nửa đường, bên cạnh đã có hai người va phải anh, trong đó có một người cúi đầu đầy vẻ xin lỗi: “Ngại quá.”
Xin lỗi xong người nọ liền đi qua.

Thị lực và trực giác của Hạng Vân Độc rất tốt, người nọ vừa giơ tay ra, anh đã thấy trên hổ khẩu của hắn ta có một vết sẹo, anh lập tức xoay người đuổi theo.
Người này có thật giật mình, vùng ra chạy thục mạng.

Thấy Hạng Vân Độc cứ đuổi sát không thôi, hắn ta ném túi tiền xuống đất.

Hắn ta đã chuyển từ vào nhà cướp của sang thành ăn trộm ăn cắp.
Ở đây quá đông người, Hạng Vân Độc đuổi theo một hồi lâu mới ấn được kẻ này xuống đấy.

Kéo lấy tay hắn ta, nhìn thoáng qua, đúng là có một vết sẹo do dao cắt.

Anh gọi Khương Thần tới áp giải kẻ nọ đi, còn bảo Khương Thần: “Người này còn có liên quan đến vụ án khác, cậu thẩm tra kỹ vào.”
Khương Thần “Vâng” một tiếng, đồng ý: “Anh Hạng, thế này là anh cầu hôn không quên bắt trộm đấy nhé.”
“Ai nói hôm nay tôi cầu hôn?” Hạng Vân Độc chỉ chỉ cậu, “Mấy người các cậu ấy à.”
Nói xong anh mỉm cười, sờ sờ thấy hộp nhẫn vẫn ở đó, đang định quay về, Khương Thần đã gọi anh lại: “Anh định cứ thế mà cầu hôn à?”
Cậu gọi một cô bé cầm túi đi bán hoa, mua cả một bó toàn hoa hồng: “Cầm ít hoa mới đúng kiểu chứ.”
Chuyện này thì thật đúng là Hạng Vân Độc không nghĩ tới, anh vỗ vai Khương Thần: “Cảm ơn cậu.”
Ôm một bó hoa đi vào phía trong, tới dưới tán cây, anh lại gọi điện cho A Kiều nhưng không liên lạc được.
Anh cảm thấy chuyện này không ổn.

Lúc về tới nhà, anh đã thấy phòng ốc trống không.

Bước lên tầng, mở cửa phòng A Kiều ra, đồ đạc của cô đã biến mất đi đâu hết..

Bình Luận (0)
Comment